Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 45



Ban đêm, giờ hợi (9-11 tối), Mộ Tĩnh Vân đi đến trong viện của Tranh Vân.

Băng qua hàng hiên, lướt quá tiền thính*, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lúc ở trước cửa tựa hồ như dừng lại một giây mới cất bước đi vào ——

(*Tiền thính ( 前厅): là gian phòng để đi thông vào phòng chính)

Lúc này đã khuya, Tranh Vân vốn đã chìm vào giấc ngủ, động tác của Mộ Tĩnh Vân tuy rằng giữa không tập trung lại mang theo sự nhẹ nhàng, nhưng suy cho cùng là người luyện võ từ nhỏ, từ lúc mẫu thân đi vào trong viện, nó cũng đã tỉnh lại.

Tranh Vân rất quen thuộc tiếng bước chân của Mộ Tĩnh Vân, cho nên tuy biết mẫu thân tới, nhưng nó cũng không tỉnh dậy, chỉ duy trì tư thế nhắm mắt lại như cũ, bình tĩnh nằm, chờ mẫu thân tiêu sái đến gần ——

Mộ Tĩnh Vân chậm rãi bước đi, cũng không gấp gáp đi tới, chậm rãi đi tới bên giường, thân người đứng ổn định, sau một lúc lẳng lặng nhìn nhi tử trong bóng tối mới hạ người xuống, ngồi ở bên giường ——

Ánh trăng mờ ảo không tiếng động chiếu ở trong phòng, trăng lờ mờ có chút êm dịu bao phủ hai người trong ánh sáng màu bạc, Mộ Tĩnh Vân lặng lẽ ngồi xuống, bất động không nói, cũng không rõ là y biết Tranh Vân đã tỉnh lại hay chưa, hai mẫu tử, một ngồi, một nằm, một nhìn, một chờ, không khí trong phòng ấm áp lại có chút im lặng quái dị…

“Ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu được ta là người có tâm độc miệng độc, có rất nhiều lời ta không thể nói nên lời, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt…” Trầm mặc một chút, Mộ Tĩnh Vân thở dài một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, thanh âm rất thấp, hiếm khi nhẹ nhàng nhỏ giọng, có lẽ là bởi vì không biết cách biểu đạt cho nên trong mơ hồ hình như vẫn mang theo chút xấu hổ không lưu loát và mất tự nhiên…

Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ lắm biểu tình trên mặt của Tranh Vân, nghe được mẫu thân nói vậy, nó cũng không phản ứng vẫn “ngủ” như cũ, không biết nó đang suy nghĩ gì…

Cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của nhi tử, đầu ngón tay trượt xuống, dừng lại ở trên hai vết thương: “Thật ra năm năm trước ta phải rời đi là bởi vì ta nhìn thấy đường huynh của ta – Mộ Triết Khôi ở Hàng Châu, lòng thù địch của gã đối với ta quá sâu, nếu như để hắn biết ta có nhi tử ở đây, có thể liên lụy và sinh ra nhiều phiền phức hơn. Về phần Tĩnh Mẫn, ta vốn là muốn chờ nó lớn hơn chút nữa sẽ báo cho cha ngươi đi Miêu Cương đón nó về, nhưng không nghĩ tới cha ngươi lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã làm xong chuyện này.” Máu khô hầu như đã hoàn toàn tróc ra, màu của vết thương bây giờ vẫn còn hơi hồng rõ ràng, thế nhưng chung quy vẫn thuận mắt hơn lúc trước rất nhiều.

—— Năm năm trước, ngày đó y nói rời đi, vốn là đang bế Tranh Vân mới hai tuổi đi dạo ở trên đường, nhưng không ngờ tình cờ mắt liếc một cái lại thấy được Mộ Triết Khôi xuất hiện ở Hàng Châu – oán hận chất chứa trước kia quá sâu, lúc này đột nhiên nhìn thấy, trong tay mình vẫn còn ôm *ấu tử* (con nhỏ), tình huống như vậy, y không thể đoán ra có phải Mộ Triết Khôi đã biết hành tung của y mà đến truy sát hay không, có khi chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên ở chỗ này, nếu chỉ có một mình y, nhất định không để chuyện này ở trong mắt, nhưng bây giờ còn mang theo Tranh Vân còn quá nhỏ, dĩ nhiên là không thể hành động sơ suất.

Đại khái suy nghĩ hết thảy, cuối cùng thấy phải cẩn thận một chút, trước tiên đi theo xem chuyện gì xảy ra rồi mới tính tiếp – tính đánh cho vang dội, nhưng mọi chuyện luôn có biến số. Vốn là bất chấp khó khăn ôm nhi tử lên Liễm Hương các, sau đó bị Hách Liên Dực Mẫn đả thảo kinh xà – y cũng không xác định được là Mộ Triết Khôi có nghe được giọng của y hay không, thế nhưng người đường huynh thủ đoạn độc ác này xuất hiện ở đây dù sao cũng không phải là chuyện tốt!

—— Sự xuất hiện của đường huynh khiến y đột nhiên ý thức được, bất tri bất giác đã ở Hách Liên đại trạch được hơn hai năm – trước đây rõ ràng một ngày bằng một năm, vì để giảm đi nửa năm mà cùng nam nhân kia đến núi tuyết Trường Bạch – hao tổn tâm sức, bày mưu tính kế đổi lấy được ước hẹn nửa năm nay, thế nhưng y lại có thể cứ vô tâm vô phế mà quên mất như vậy…

—— Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bản thân mình như vậy tựa hồ như rất xa lạ — đa nghi như y sao yên dạ yên lòng, tâm bình khí hòa ở một “nhà” xa lạ trong một thời gian lâu như vậy…

Hơn nữa nam nhân tên Hách Liên Dực Mẫn kia, bắt đầu từ khi nào thì đã thân cận tự nhiên với y như thế?

—— Trò chuyện, chung sống, rồi đến chuyện ân ái, hai người bọn họ giống như có một loại quan hệ rất vi diệu, cùng ở dưới một mái hiên, sinh hoạt cùng một chỗ.

Cẩn thận nghĩ lại, nam nhân kia dường như lúc nào cũng mỉm cười, khoan dung cho tính xấu của y, dung túng sự ngang ngược của y, ngầm ưng thuận cho y vô cớ gây rối – Hách Liên Dực Mẫn, dường như từ trước đến nay cũng không muốn thay đổi y, mà là dùng phương thức của mình từ từ, từng bước từng bước, một cách vô tri vô giác khiến y quen thuộc hắn, tiếp nhận hắn, quen nếp hắn…

—— Nam nhân này thật sự rất đáng sợ…

—— Thế nhưng khiến y cảm thấy đáng sợ hơn là thay đổi của chính y…

Bắt đầu từ khi nào thì trong lòng hai người vốn không nên tiến tới lại có sự tồn tại của người kia? Khi không thấy nhau sẽ có chút nhớ nhung, thỉnh thoảng sẽ bận tâm; trong cuộc sống cũng dần dần quen thuộc thân ảnh của nhau, có lúc cũng sẽ cảm thấy cuộc sống như thế dường như cũng rất tốt, hơn nữa còn rất tự nhiên mà đem nơi vốn chỉ là chỗ ở tạm thời gọi là “nhà”…

Những thay đổi này, từ trước đến nay y chưa cẩn thận nghĩ đến, cho nên khi bỗng nhiên hoảng sợ phát giác mới suy đoán và cảm thấy bất an – cho nên, y lựa chọn rời đi ——

Bởi vì nếu không đi, y sợ sẽ liên lụy Tranh Vân.

Bởi vì nếu không đi, y sợ lại tiếp tục như vậy, tim của mình, sẽ không muốn đi nữa…

“Mệt ta tính toán đủ đường, sợ đến lúc đó cha ngươi tới đón nó, tình hình khác lạ lúc đó sẽ bị thôn dân hiểu lầm, cho nên trước đây đã nói cho mọi người họ của Tĩnh Mẫn là ‘Hách Liên’, hơn nữa sau này *‘thân phụ’* (cha ruột) của nó sẽ đến nhận nó đem đi. Cũng may dáng dấp của Tĩnh Mẫn cũng không giống ta, cha ngươi chỉ vừa xuất hiện, không cần những lời vô ích cũng biết được cha nó là ai.” Dừng lại một lúc lâu mới định tâm lại, không biết có phải Mộ Tĩnh Vân nhận ra Tranh Vân đã tỉnh hay không, thế nhưng y dường như cũng không để ý điểm này, chỉ là một mình nói cho nó “nghe”: “Ba người phụ tử các ngươi thật đúng là cùng một diện mạo, thấy một coi như cũng đã nhìn hai người kia. Nhưng mà vẫn là cha ngươi có bản lãnh lớn, đã nhiều năm như vậy, chỉ một mình hắn có thể để cho ta an tâm uống trà như vậy…” Mộ Tĩnh Vân nói đến đây, nhàn nhạt cười một tiếng…

“Không nói đến hắn nữa. Ngươi từ nhỏ cái gì cũng có, ta cũng chưa tặng ngươi cái gì, dù ta có giữ lại cũng không có chỗ dùng, cũng đừng lãng phí!” Lại dừng một chút, nụ cười sâu hơn một chút, Mộ Tĩnh Vân vừa dứt lời, tay đặt ở trên mặt Tranh Vân bỗng nhiên vòng một cái, xuất thủ như chớp, chỉ trong chốc lát đã điểm mấy đại huyệt nơi ngực Tranh Vân: “Nội lực còn dư lại của ta không nhiều, để ở trên người ta cũng chỉ là sẽ từ từ tiêu hao hết, coi như là bồi thường ta năm năm này không ở bên cạnh ngươi đi, nhiều hơn nữa, cũng không cho nổi.” Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dừng lại hai tấc ở dưới vai của Tranh Vân, Mộ Tĩnh Vân tụ lực vận công, đem nội lực còn thừa lại chậm rãi chuyển qua người của Tranh Vân…

“…” Vẫn lẳng lặng nghe cho đến sau khi nghe được lời này của mẫu thân, Tranh Vân chợt cảm thấy có chút không đúng, đang muốn mở mắt ngồi dậy hỏi cho rõ, lại không nghĩ rằng bị mẫu thân đoạt trước một bước, điểm huyệt, trước đó là giả vờ không tỉnh dậy, lúc này thật mỉa mai, muốn dậy cũng không dậy nổi – xem ra Mộ Tĩnh Vân đã sớm biết Tranh Vân chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi, nếu không, chỉ truyền nội lực mà thôi, cần gì còn dùng hành động chế trụ Tranh Vân, chắc là không muốn cho Tranh Vân có cơ hội cự tuyệt…

Sau một lúc lâu, Mộ Tĩnh Vân mới thu tay lại, giờ phút này y hoàn toàn không có nội lực, có chút đổ mồ hôi ra, thật sự chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Ta đã mất nội lực, cho nên ta cũng không có biện pháp giải huyệt đạo trên người ngươi, dù sao đêm cũng đã khuya, không có việc gì để làm, ngươi chờ một vài canh giờ dĩ nhiên có thể giải khai.” Nghỉ ngơi một chút, Mộ Tĩnh Vân đứng dậy, lộ ra một nụ cười gian trá, bỏ lại một câu vô trách nhiệm. Lời nói xong, chuyện cũng đã làm xong, xem ra là muốn đứng dậy đi, chỉ là trước khi xoay người, y dường như cong lưng một chút, không biết là có hay không làm chút gì đó với Tranh Vân…

Tâm tình Mộ Tĩnh Vân không tệ, đi dạo trong sân vắng, đi được khoảng thời gian uống xong một ly trà mới trở lại chủ viện. Sau khi Thính Phong cư bị y phá hủy một góc lúc trước, ngược lại cũng không muốn đi lắm, chẳng qua nghĩ đến chỗ cao do một mình độc tài, là chỗ tốt để ngắm cảnh đánh đàn, vì vậy lúc muốn tiêu khiển, nơi đó vẫn là nơi sẽ được chọn.

Mộ Tĩnh Vân vừa mới vào trong viện, xa xa đã thấy Hách Liên Dực Mẫn trên lương đình trong *hoa trì* (hồ hoa), nhìn thấy y đi vào, liền cười vẫy vẫy tay về phía y, xem là cố ý chờ y ở đây.

Dù sao nội lực cũng đã mất, Mộ Tĩnh Vân vừa mới đi tới lương đình đã mệt không muốn nhúc nhích, cả người ngồi thẳng xuống, toàn thân đều dựa trên lan can ——

“Đi đâu vậy?” Thấy bộ dạng lười nhác của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn cười cười, tiến lên cầm lấy tay y bắt mạch, lại nâng cằm của y lên, nhìn xuống thần sắc trên mặt, nghĩ rằng biết y đã mất nội lực, nhưng cũng không có vẻ là ngoài ý muốn bao nhiêu, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu.

“Chỗ của Tranh Vân.” Mặc cho nam nhân trêu chọc mình, bây giờ Mộ Tĩnh Vân ngay cả rút tay về cũng lười rút.

“Thật sự là đã cho hết, thật không giống như là việc ngươi sẽ làm.” Hách Liên Dực Mẫn trêu chọc, dù sao trước đây Mộ Tĩnh Vân lưu ý đến chuyện có nhiều nội lực là chuyện mà mọi người đều biết…

“Vì vậy sau này sẽ nhờ vào ngươi.” Lười biếng dựa ở trên lan can, liếc nam nhân một cái,  một vẻ mặt “ngươi nhanh cảm ân đái đức một chút”…

“Ồ?” Dáng tươi cười của Hách Liên Dực Mẫn không đổi, không biết là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu…

“Trước đây không phải ngươi đã nói chuyện của ta sẽ là chuyện của ngươi, bây giờ còn có hiệu lực không?” ‘Chậc’ một tiếng, y ghét nhất là bị nam nhân này chơi chiêu này, lúc nào cũng có những thủ đoạn đùa giỡn khiến y mở miệng thừa nhận mới có thể ngừng!

“Đương nhiên.” Nghe được điều mình muốn nghe, Hách Liên Dực Mẫn trả lời rất nghiêm túc, cười nhìn cũng tươi hơn…

“Vậy là được rồi.” Không để ý, thuận miệng đáp một câu, Mộ Tĩnh Vân quay người lại, hai tay đưa ra ngoài lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao…

Hách Liên Dực Mẫn đứng ở phía sau, đưa tay khoác lên vai y, yên lặng chốc lát, không biết là đang tự nói một mình, hay là đang hỏi Mộ Tĩnh Vân: “Sắp tới rồi sao?”

Mộ Tĩnh Vân không đáp, cũng không có phản ứng nào, coi như Hách Liên Dực Mẫn đang tự nói một mình, không rãnh để ý.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.