Tâm Tiêm Ý

Chương 11: Chương 11



“Hai ta là vợ chồng, cớ gì không thể?”
***
Thuấn Âm né người để chàng đi ra, mắt nhìn mành trúc buông, nghe thấy Trương Quân Phụng nói chuyện với chàng thì mới thở phào một hơi, đưa tay xoa môi.
Tiếng vó ngựa ở bên ngoài nhỏ dần, dường như đội cung vệ đã rời đi.

Nàng vén rèm cửa sổ trông ra, thấy bọn họ đi về phía tín trạm.
Vì khoảng cách gần nên Mục Trường Châu không cưỡi ngựa, chàng thong thả đi trước, Trương Quân Phụng và cung vệ răm rắp bước theo.

Sải chân chàng dài, chỉ chốc lát bóng dáng đã mất hút sau góc thành cùng lá thư của nàng trong tay.
Thắng Vũ đánh ngựa cho xe lăn bánh, Thuấn Âm buông rèm, có lẽ lần này thư sẽ được gửi đi thật.
Nhưng đồng thời nàng cũng nghĩ ngay đến chuyện vừa rồi, đôi mày lá liễu cau lại, chàng ta thật sự đã không còn là Mục Trường Châu năm nào nữa…
Chẳng nhớ nổi mình quay về như thế nào, tới tận chiều tối Thuấn Âm vẫn cứ nghĩ hoài về lá thư ấy, thỉnh thoảng lại nhớ đến toán cướp sa mạc.
Nàng ngồi trong phòng, tay cầm sách nhưng không vào một chữ.
Cho đến khi Thắng Vũ đứng ngoài thưa lớn, đi vào đưa nước chải đầu, lại khều đèn thắp sáng.
Thuấn Âm nghĩ ngợi, đoạn đặt sách xuống, dò hỏi: “Cớ gì lũ cướp sa mạc lại hoành hành ghê gớm vậy?”
Thắng Vũ kính cẩn đứng sang phải nàng, thưa thốt rõ ràng: “Phu nhân không cần quan tâm làm chi.

Ngày trước cái lũ giặc này chuyên giết người phóng hỏa, chuyện ác nào cũng dám làm, nhưng đã bị Quân tư tiêu diệt từ lâu.

Còn bọn bây giờ chỉ là đám lâu la hám tiền mới xuất hiện mấy năm gần đây, không đáng phải lo, ngặt nỗi chúng thường mò ra thương lộ gần đó làm càn, người gặp lần đầu kiểu gì cũng sợ hãi, liên lụy phu nhân bị kinh động theo.

Mấy lần truy bắt trước đó đều không có hiệu quả, nhưng lần này Quân tư đã ra mặt vì phu nhân, xin Tổng quản điều động trọng binh, xem chừng có thể diệt tận.”
Thấy giọng nàng ta vẫn bình bình như thường, xem chừng là thật, Thuấn Âm thoáng yên tâm, chẳng trách lúc gặp lũ cướp Hồ Bột nhi còn cười bảo chuyện nhỏ.
Có vẻ Mục Trường Châu đã nắm chắc thế lực trong tay, bởi dầu gì thương lộ cũng là một trong những vấn đề dân sinh của Lương Châu, chàng muốn thả lũ cướp để con đường thông thương không bị ảnh hưởng, và đồng thời cũng là cái cớ để có thể động binh bất cứ lúc nào.
Bảy năm không gặp, người thay đổi, lòng dạ cũng càng thâm hiểm…
“Phu nhân?” Thắng Vũ tưởng nàng còn có việc muốn hỏi.
Thuấn Âm hoàn hồn, vốn định dặn nàng để ý xem bao giờ có thư hồi âm, nhưng ngẫm lại thấy muốn để ý cũng khó, liền lắc đầu: “Không có gì, ta muốn ngủ.”
Thắng Vũ cúi người lui xuống.
Nhưng vừa ra ngoài lại trông thấy Quân tư đi vào hậu viện, Thắng Vũ dừng ngoài hành lang cúi đầu chào.
Mục Trường Châu không bước vào sân mà từ cửa tò vò đi vòng qua hành lang bên, lúc trải qua cửa đông phòng thì bước chân dừng lại, quay qua nhìn.

Đèn dầu trong phòng vẫn còn sáng, phản chiếu một hình bóng mềm mại lên giấy dán cửa, ngồi yên bất động tựa như một bức tranh.
Chàng nhìn hai lần, hỏi nhỏ: “Sau khi về phu nhân như thế nào?”
Thắng Vũ đáp: “Phu nhân vẫn bình thường như mọi khi ạ, chỉ là băn khoăn về chuyện diệt phỉ nên có hỏi vài câu.”
Mục Trường Châu gật đầu mà không nói thêm.
Thắng Vũ hiểu ý rời đi.
Mục Trường Châu lại nhìn qua cửa sổ, tưởng đâu những lời đã nói trong xe hôm nay sẽ dọa nàng sợ, nhưng xem ra không hề.

Chàng nhớ lại, hình như hồi ở Phong gia cũng không thấy có gì khiến nàng sợ, hỏi sao dù gặp mật thám vẫn bình thản đến thế.
Không những thế nàng còn quá thông minh.

Bàn tay buông thõng khự lại, chợt thấy bóng người trong nhà động đậy, đứng lên đi mấy bước, nhẹ giơ tay cởi lớp áo ngoài, để lộ đường cong uốn lượn thướt tha của một người con gái, ngay sau lại biến mất khỏi cửa sổ.
Ánh mắt Mục Trường Châu dừng lại một khắc rồi chậm rãi dời đi, bước vào nhà chính.
Tâm sự ngổn ngang khó lòng ngủ ngon.

Tối hôm ấy Thuấn Âm cứ chập chờn hoài, đến khi mở mắt lại thấy đỉnh trướng nhuộm một màu tinh khôi bởi ánh sáng hắt từ cửa sổ vào.
Trời cũng chỉ mới hửng sáng mà thôi.
“Phu nhân! Phu nhân!” Thắng Vũ ở bên ngoài gọi lớn.
Thuấn Âm ngồi dậy: “Có chuyện gì?”
Thắng Vũ thưa thật to: “Quân tư mời phu nhân chuẩn bị ạ.”
Nàng hiểu ngay: “Hôm nay cần ra ngoài à?”
“Vâng.”
Thuấn Âm bất ngờ, tuy giờ này sớm hơn mọi khi rất nhiều nhưng nàng vẫn lập tức rời giường.
Đến khi chuẩn bị xong xuôi, đi ra cổng phủ, một tốp cung vệ đã ngồi trên ngựa chờ.
Mục Trường Châu đứng đầu ghìm cương, mặc áo bào màu than nhưng không đeo đao, cây cung cũng nằm trong tay vệ binh đằng sau, trông có vẻ sẽ chỉ là một chuyến dạo chơi bình thường.
Thuấn Âm đội nón che mặt bước tới, lên con ngựa ở gần chàng, vốn định hỏi sẽ đi đâu, nhưng sực nhớ đến mấy lời chàng nói hôm qua, nàng đành khép miệng thôi hỏi.
Mục Trường Châu nhìn nàng mà như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cũng im lặng không nói một lời, phất dây cương tiến về phía trước.
Hôm nay không đi đường vắng như mọi khi mà băng qua phố lớn trong thành.
Canh giờ còn sớm nên chưa thấy bóng dân chúng qua lại bắt đầu ngày sinh hoạt, ấy nhưng lính tuần vẫn lui tới tuần tra.
Một tốp lính đi từ cuối phố đến, thấy mọi người, tức khắc thi lễ với Mục Trường Châu.

Quan thủ thành dẫn đầu nói: “Bên ngoài thành đang tiến hành diệt phỉ, nếu Quân tư đi cổng đông thành, kính xin cẩn thận.”

Mục Trường Châu điềm đạm đáp: “Hôm nay ta chỉ dẫn phu nhân đi thưởng ngoạn ngoài nam thành.”
Thuấn Âm liếc chàng.
Quan thủ thành cúi dạ nhường bước, cung thỉnh chàng đi trước.
Mục Trường Châu ruổi ngựa đi qua, thẳng hướng phía nam.
Thuấn Âm theo sau chàng chếch về bên trái, nhìn bóng lưng chàng mấy lần.
Cho đến khi hoàn toàn qua khỏi cổng nam thành, nàng ngước nhìn đầu tường, giục ngựa lên đi song song với chàng, nói: “Mục Nhị ca lại lấy ta ra làm cớ nữa rồi.”
Mục Trường Châu lia mắt sang: “Còn tưởng hôm nay Âm nương không định lên tiếng.”
Thuấn Âm nhếch môi không đáp.
Chàng lại nói: “Chẳng phải hôm qua ở trong xe đã nói rồi sao, hai ta là vợ chồng, cớ gì không thể?”
Nghe được lời ấy mà mí mắt của Thuấn Âm không ngừng giật giật, nhìn chàng qua tấm mạng che, bụng nhủ sao chàng ta có thể hùng hồn như vậy được nhỉ.

Nàng nói: “Vậy ta có được mượn danh hiệu của Mục Nhị ca mà dùng không?”
Mục Trường Châu bật cười: “Thư của Âm nương đã được gửi đi, còn dùng cả ngựa khỏe cấp tốc, chẳng phải là nhờ danh của ta à?”
“…” Thuấn Âm nói không lại, đâu ngờ bị chàng ta đáp trả như vậy.

Nhưng biết thư đã được gửi, tâm trạng nàng thả lỏng hẳn, con tim treo cao một đêm cuối cùng cũng được hạ xuống, khóe môi sau mành sa chậm rãi nhoẻn cong.
Đội ngũ đi không ngừng nghỉ, men theo đường mòn trên đồng hoang ngoài thành tiến về hướng đông.
Thuấn Âm không hỏi thêm, song vẫn luôn chú ý quan sát xung quanh.
Trời trở gió mây chồng mây, bốn bề hoang vu nhưng sườn đất nhấp nhô, thung lũng ngang dọc, tầm nhìn không rộng, nếu người ngoài có đến cũng rất khó phát hiện.
Không lâu sau, Mục Trường Châu ghì cương dừng ngựa.
Thuấn Âm cũng dừng lại, không lâu sau, hình như có tiếng vó ngựa xa đưa tới, nàng nhìn một vòng, phát hiện có mấy thớt ngựa ở đằng đông, đi đầu chính là Hồ Bột nhi.
Vừa đến gần, gã đã cao giọng bẩm báo: “Quân tư, binh mã Thiện Châu diệt phỉ thất bại rồi!” Gã cười sang sảng, “Xì, chẵn trọn một ngày mà Vu đô Đốc vẫn không tóm được kẻ nào dù chỉ một nửa, tức xì khói tới nơi rồi, hiện đang thu nạp thêm binh mã, lùng sục khắp nơi! Tá sử cũng đã dẫn người đến chi viện.”
Thuấn Âm tự nhủ, hèn chi hôm nay không thấy hai người họ đi cùng, hóa ra đang bận theo dõi chuyện diệt phỉ.

Thất bại là điều trong dự đoán, bởi gã bẩm báo với giọng điệu đã sớm biết tỏng.
Hồ Bột nhi toan nói gì đó, song lại lia mắt về phía Thuấn Âm.
Mục Trường Châu cũng ngoái đầu nhìn nàng: “Không sao, không cần tránh, phu nhân không phải người ngoài.”
Thuấn Âm dời mắt, lời này của chàng khiến nàng bứt rứt.
Hồ Bột nhi đánh giá Thuấn Âm rồi lại quay sang nhìn Mục Trường Châu, cười đểu hai tiếng, đoạn đến gần chàng: “Trinh sát đã thăm dò về rồi.”
Mục Trường Châu gật đầu, vừa kéo cương vừa nói: “Tiếp tục lên đường.”

Thuấn Âm đuổi theo, nàng có cảm giác hình như mình đã biết chàng ta đến đây để làm gì.
Cho tới khi rời khỏi nơi này, vó ngựa lộc cộc trên đất trũng đầy đá vụn, bỗng có một con khoái mã phi nhanh lao tới, chạy thẳng đến trước mặt Mục Trường Châu.
Mục Trường Châu dừng ngựa.
Là một trinh sát, thi lễ xong, thấy Mục Trường Châu gật đầu, hắn mới báo cáo: “Bẩm Quân tư, binh mã Thiện Châu ở trong doanh trại vẫn chưa xuất hết, nhưng số lượng còn lại cũng không nhiều.”
Mục Trường Châu bỗng nhấc tay ra hiệu cho hắn dừng lại, nghe ngóng xung quanh rồi quay lui nhìn Thuấn Âm, cưỡi ngựa đi tới bên phải nàng, chỉ ra ngoài đường: “Bây giờ men theo con đường chúng ta vừa đi mà trở về, đi thẳng đến cổng nam thành, nếu gặp phải binh lính, bất luận là phe nào, cứ nói lạc đường, lát nữa ta sẽ gặp nhau ở đó.

Nhớ kỹ, hôm nay ta và nàng chỉ đi tham quan phong cảnh ngoài cổng nam thành, chưa từng đến nơi nào khác.” Dừng một lúc, chàng lại nói, “Tốt nhất là đừng bị bắt gặp.”
Nói đoạn, chàng nhận trường cung và túi tên từ cung vệ rồi phất tay, cung vệ lập tức lại gần Thuấn Âm.
Thuấn Âm nhíu mày kéo cương, xoay người rời đi.
Vó ngựa rầm rập sau lưng, nàng ngoái đầu nhìn, Mục Trường Châu đã lên ngựa dẫn Hồ Bột nhì cùng toán trinh sát đi xa.
Nàng hiểu rồi, trinh sát trong quân chỉ tiết lộ tin tức với chủ tướng, nên thấy chàng thì mới mở miệng – chứng tỏ hắn ta đang do thám tình hình quân sự Thiện Châu.
Nhưng nàng vẫn giả vờ không hay biết, quay trở về như lời chàng dặn.
Vừa nghĩ ngợi vừa cưỡi ngựa đi nhanh, nàng mím môi bực dọc, không những lấy nàng làm cớ mà còn bắt nàng phải phối hợp…
“Phu nhân!” Một cung vệ bỗng chạy tới nói, “Hình như bên trái có lính tuần.”
Thuấn Âm không nghe thấy động tĩnh bên đó, nhưng nhìn qua tấm mạng thì đúng là có hai chấm đen be bé, cũng may khoảng cách xa nên khó bề trông rõ.
Doanh trại Lương Châu ở bên phải, còn nằm gần cổng thành, cách nơi này rất xa, nên rất có khả năng hai người kia là lính tuần tra do doanh trại Thiện Châu phái tới, doanh trại của bọn họ dựng ngoài cổng đông thành nhưng vẫn cử người tuần tra xung quanh, chẳng trách Mục Trường Châu yêu cầu nàng mau chóng quay về, nhất định là để tránh đôi bên đụng độ.
Bỗng nhớ ra chàng đã nói tốt nhất chớ để bị bắt gặp, Thuấn Âm bèn kéo cương ngựa, phi nước đại về hướng bên phải.
Một sườn dốc dựng đứng, hai bên là đá lởm chởm với một khe hở vắt ngang, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy được đồn trú của binh mã Thiện Châu đằng xa.
Mục Trường Châu xoay người đi xuống dốc, nói với đằng sau: “Tất cả rút lui, không cần thăm dò nữa, đợi chi viện.”
Hồ Bột nhi chà xát hai tay cười khà, đuổi theo chàng, nhưng nghĩ đến Thuấn Âm lại không khỏi ủ ê: “Không ngờ lão khờ họ Vu phòng ngự chặt thế, cho người tuần tra xa gớm, khéo phu nhân bị bắt gặp rồi, tuy có thể lấy cớ lạc đường nhưng kiểu gì chúng cũng sẽ nghi Quân tư đã đến.”
Mục Trường Châu cười khẩy, không đáp lời mà xoay mình lên ngựa, lập tức quay về.
Hồ Bột nhi đành ngậm miệng, dẫn trinh sát cùng những người khác lên ngựa đi về hướng đông.
Mục Trường Châu ruổi ngựa đi được nửa đường, thấy trên cát có dấu vó ngựa đã mờ – có vẻ bị gió thổi phai, hướng xuất phát từ doanh trại Thiện Châu, không ngờ chúng còn đi tuần đến tận đây.

Chàng nhìn một vòng, không thấy Thuấn Âm đâu, lại giục ngựa tiến lên.
Một toán cung vệ dàn thành hàng ngang chặn ở đằng trước, xem chừng đã vậy được một lúc lâu.
Mục Trường Châu tới gần, nhìn quanh quất: “Có đụng độ lính tuần không?”
Cung vệ đứng đầu chắp tay thưa: “Đúng là có binh mã Thiện Châu vừa đi ngang.

Phu nhân thấy tránh không được nên bảo chúng tôi dừng ở đây, gặp bọn chúng thì nói Quân tư và phu nhân chỉ loanh quanh ngắm cảnh dưới cổng nam thành, không muốn bị quấy rầy nên mới ra lệnh cho chúng tôi đứng xa ngoài này.

Bọn chúng chỉ ngó một lượt rồi bỏ đi.”
Mục Trường Châu lại nhìn quanh: “Phu nhân đâu?”
Cung thủ đáp: “Phu nhân nói muốn giả vờ đang ở công nam thành, để không bị bắt gặp nên đã một mình đi sang mé phải rồi.”
Mục Trường Châu cưỡi ngựa rẽ phải, đường đi trống trải bằng phẳng, tầm nhìn không bị cản trở, cũng không có chỗ thích hợp để ẩn nấp.
Rồi bỗng nhiên chàng như sực nhớ đến điều gì đó, phi ngựa lên một đoạn nữa rồi nhảy xuống, bước qua một con dốc ngang, đi thẳng xuống chỗ đất trũng.

Địa điểm này cách cổng nam còn một quãng nữa, song lại rất gần doanh trại ngoài thành, và chỗ trũng này thực ra là một cái hào đào gần doanh trại, ở vách hào khoét những cái hang sâu, dùng gỗ chống đỡ hòng ngụy trang và tàng giấu khí giới.

Trong thời gian không chiến tranh sẽ không được dùng thường xuyên, thành thử cỏ dại đã mọc um tùm.
Cầm cung trong tay, Mục Trường Châu rón rén đi trong hào, cẩn thận lắng nghe động tĩnh, nhìn chằm chằm cửa hang, đứng cách đó khoảng mười bước, rút ​​một mũi tên từ sau lưng.
Chàng không lên tiếng, bởi không rõ Thuấn Âm có ở trong đó không, giương cung nhắm vào cửa hang một lúc lâu, rồi buông tay bắn đi một mũi tên.
Thuấn Âm đang ngồi trong hang, tay cầm nón đội đầu, cau mày tính toán đã bao lâu trôi qua, bất thình lình nghe thấy một tiếng “vút” phát ra từ cửa hang cỏ cây um tùm, một mũi tên đột ngột bắn tới, nàng giật thót, liền sau đó lại nghe thấy tiếng của Mục Trường Châu: “Ra đây.”
Nàng lập tức nhìn ra ngoài với vẻ khó tin, sao chàng ta có thể gọi nàng bằng cách này?! Để đề phòng chàng ta lại ra tay, nàng đành phải ném chiếc nón đội đầu ra trước.
Giọng của Mục Trường Châu lại từ bên ngoài truyền đến, chàng bật cười nhắc lại: “Ra đây.”
Thuấn Âm mím môi, chúi người tới trước, một cánh tay vươn đến nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi hang.
“Đúng là nàng thật.” Mục Trường Châu quan sát nàng, ánh mắt tối dần, “Sao Âm nương lại nghĩ ra trốn ở chỗ này?”
Thuấn Âm lạnh lùng bảo: “Không phải Mục Nhị ca đã nói tốt nhất đừng để bị bắt gặp hả?”
Mục Trường Châu nói: “Ý ta muốn hỏi, vì sao Âm nương biết chỗ này mà trốn?”
Đương nhiên là vì đã nhìn thấy trong doanh trại ngoài cổng đông thành rồi, dù khoảng cách hơi xa.

Nếu chỗ đó có, vậy ắt nơi này cũng có.
So với thị lực, điều nàng tự hào nhất chính là trí nhớ, chỉ cần lưu tâm ghi nhớ là nàng sẽ không bao giờ quên.

Đến đình nghỉ chân mới chỉ đọc một lần trong quyển du ký nào đó từ nhiều năm trước mà nàng còn nhớ đúng vị trí, thì nói gì tới bố phòng quân sự.

Ngay cả nội dung trong sổ cũng là nhờ ghi nhớ rồi mới viết ra sau.
Nhưng nàng chỉ chủng chẳng đáp: “Tình cờ thấy thôi.” Nói xong, nàng mới phát hiện chàng vẫn đang nắm tay mình, có thể cảm nhận được sức mạnh từ tay chàng qua ống tay áo, cổ tay bỗng nóng lên, nàng giãy giụa vùng ra.
Mục Trường Châu nhìn xuống tay nàng, lơi lỏng ngón tay.
Thuấn Âm đang rất tức giận, nhặt nón lên, xoay người đi lên.
Vừa rời khỏi chiến hào thì một cung vệ chạy tới, dắt theo con ngựa của Thuấn Âm, báo nhanh: “Bẩm Quân tư, lính tuần Thiện Châu vẫn đang ở xung quanh, có cần chặn lại không?”
Mục Trường Châu thấy Thuấn Âm có vẻ rất quen thuộc với lối đi trên chiến hào, mắt nhìn nàng chằm chằm: “Chặn đi, mời phu nhân lên ngựa.”
Cung vệ dắt ngựa lại chỗ Thuấn Âm rồi quành về ngăn chặn đối phương.
Thuấn Âm phủi bụi dính trên váy, đội nón vào, gương mặt sau lớp mành sa vẫn lạnh tanh: “Hôm nay Mục Nhị ca lợi dụng ta nhiều lắm rồi đấy, nếu đã về thì tự giải quyết đi, ta tự đi ngắm cảnh.”
Nhưng đang định xoay người thì bả vai bị níu lại, nàng ngoảnh đầu, Mục Trường Châu cười cười nhìn nàng: “Chẳng phải đã nói hai ta cùng ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh ư, cớ gì lại rẽ đi riêng?” Nói đoạn, chàng bất thình lình đưa tay tới..
Thắt lưng Thuấn Âm bỗng siết chặt – nàng đã bị chàng nắm lấy ôm vào trong ngực; cả cơ thể nhẹ bẫng – nàng lại bị chàng nhấc bổng lên lưng ngựa.

Nắm lấy dây cương, há hốc quay đầu nhìn chàng.
Mục Trường Châu rút tay về, nhảy lên con ngựa của mình rồi kéo cương ngựa của nàng, để nó đi ngay bên cạnh, cúi đầu lại gần tai phải nàng: “Âm nương thật sự thông minh hơn ta tưởng.”
“…” Tim Thuấn Âm đập thót, nàng muốn giật lại dây cương nhưng không cách nào thành, đành ngồi thẳng lưng dậy, thầm hít sâu một hơi.
Ngựa nhấc vó, chàng đánh ngựa tiến về phía trước, dắt theo con ngựa của nàng đi song song một bên, không hề có ý buông tay..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.