Edit by Náppu
*
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, cậu còn đang giữa cơn ngủ say đã bị Dịch Dữ Kiệt nửa đẩy nửa túm từ trên giường lên.
Một đường ngồi xe nửa ngủ nửa tỉnh tới sân bay, lúc xuống xe bị gió lạnh buổi sáng sớm thổi đến cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ba người khác đều đã tới, giống như chỉ có cậu cùng Dịch Dữ Kiệt là chậm nhất.
Dịch Dữ Kiệt trực tiếp nói với Liên Hạc bởi vì kêu cậu không tỉnh cho nên mới đến chậm.
Cù Tầm Dương cúi đầu nói xin lỗi.
Liên Hạc nói không có việc gì, sau đó bảo bọn họ lên phi cơ.
Phi cơ lần này so với lúc trước lớn hơn nhiều, nhớ tới lần say máy bay thống khổ kia, bước chân Cù Tầm Dương có chút do dự.
Lúc này Sở Tri Nam đi đến bên cạnh, đưa cho cậu một chai nước cùng một viên thuốc màu trắng.
Cậu ngẩn ra một chút, sau đó nhận lấy, gương mặt ửng đỏ nói tiếng cảm ơn, trong lòng cũng bởi vì Sở Tri Nam tri kỷ mà có chút cảm động.
Sở Tri Nam trầm thấp ân một tiếng, nói cậu cứ an tâm ngủ là tốt rồi.
Cậu theo bản năng hỏi một câu: “Sẽ không lại gặp phải quái vật đi?”
Hỏi xong liền cảm thấy bản thân lại phạm lỗi ngu xuẩn, Sở Tri Nam không phải nhà tiên tri, hắn cũng sẽ không biết bọn họ có thể gặp được hay không đi.
Sở Tri Nam chỉ cười nhạt một chút, không trả lời vấn đề của cậu.
Lúc này Hứa Uyên một lần nữa đi đến cửa khoang kêu bọn họ nhanh đi lên.
Sau khi lên phi cơ, Cù Tầm Dương phát hiện trên phi cơ trừ bỏ ba người Liên Hạc, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt, cabin còn ngồi bảy người khác, tính thêm hai người ngồi ở khoang điều khiển, lần này bọn họ tổng cộng có mười bốn người.
Trong đó người ngồi ở hàng phía sau vừa thấy cậu đến liền nhiệt tình phất tay chào hỏi, là dẫn đường ngoại quốc lần trước khen cậu dũng cảm, nghe nói tên là William.
Cù Tầm Dương mỉm cười cùng đối phương gật đầu xem như chào hỏi.
Ngồi bên cạnh William là ba nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt thâm thúy, hẳn là nhóm lính gác của hắn.
Cậu còn chưa biết William là dẫn đường cấp mấy, nhưng từ việc hắn đi ra ngoài cùng nhiệm vụ hố đen loại hai lần trước, lính gác của hắn hẳn là cũng rất lợi hại.
Nhiệm vụ lần này tổng cục phái ra ‘Nộ Hải’, nếu không phải độ nguy hiểm và khó khăn rất cao, hẳn là cũng sẽ không để cho mấy người Liên Hạc phí tâm phí lực vượt xa vạn dặm đến đây đi?
Cù Tầm Dương đối với người nước ngoài không có cảm giác gì quá lớn, thậm chí còn có chút khó phân biệt, chỉ là cảm thấy bọn họ lớn lên rất cao lớn.
Muốn nói đến cái cậu để ý, chính là hai người nước ngoài lớn lên rất đẹp cậu xem như từng gặp qua kia, nói đúng ra hẳn là một người xinh đẹp, một người anh tuấn.
Ban đầu Cù Tầm Dương còn tưởng rằng mỹ nhân tóc dài màu vàng ngồi dựa cửa sổ ở hàng ghế đầu tiên kia là nữ, bởi vì diện mạo đối phương có chút nữ tính, ngũ quan thiên về nhu mỹ, nhưng sau đó đối phương mở miệng phát ra chính là thanh âm nam tính tiêu chuẩn, cậu mới biết bản thân hiểu lầm.
Mà ngồi bên cạnh mỹ nhân tóc vàng là một nam nhân ngoại quốc, thân hình cao lớn kiện thạc, tóc cũng hơi ngả vàng, mũi phi thường cao, có được tròng mắt màu lam xinh đẹp, từ đầu tới đuôi đều chưa từng cười qua, biểu tình vẫn luôn tương đối nghiêm túc.
Hẳn cũng tính là đẹp trai đi, nhưng tiêu chuẩn của Cù Tầm Dương thiên về phương Đông, cậu vẫn là cảm thấy diện mạo của mấy người Liên Hạc càng soái khí hơn một chút.
Nguyên bản Cù Tầm Dương cho rằng mỹ nhân tóc dài màu vàng kia là dẫn đường của đội này, bởi vì hắn dáng người tương đối gầy yếu, không giống như là có được siêu năng lực của lính gác.
Trong ấn tượng của Cù Tầm Dương, dáng người của lính gác đều tương đối cường tráng.
Chỉ là vị trí bên trong của hàng ghế thứ hai còn ngồi một nam nhân tóc đen dáng người thấp bé.
Hắn vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, sau khi Cù Tầm Dương ngồi vào vị trí bên cạnh, mới quay đầu mỉm cười cùng cậu chào hỏi.
Dùng tiếng Trung, mà diện mạo đối phương cũng hoàn toàn là của người Châu Á, bộ dáng có chút bình phàm, nếu không phải tiếng ‘xin chào’ kia mang theo chút âm điệu không tiêu chuẩn, cậu sẽ cho rằng người này là người Trung Quốc.
Cũng có lẽ người này chính là người Trung Quốc, chỉ là ở khu an toàn bên này lớn lên?
Có đôi khi Cù Tầm Dương sẽ luôn suy nghĩ quá nhiều mấy thứ lung tung rối loạn.
Đối phương tươi cười có chút thẹn thùng, ngữ khí cũng có chút câu nệ, nhìn ra được hẳn là cũng giống cậu là người hướng nội.
Cho nên cậu cũng mỉm cười đáp lại một tiếng ‘xin chào’, sau đó bọn họ cũng không nói chuyện nữa.
Lúc này phi cơ đã bắt đầu bay lên không trung, Cù Tầm Dương lập tức trở nên có chút khẩn trương.
Liên Hạc vỗ vỗ bờ vai của cậu, ôn hòa nói: “Mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
Cù Tầm Dương nghe lời nhắm mắt lại, có lẽ thuốc say máy bay có tác dụng, cậu chậm rãi ngủ đi.
Trước khi phi cơ đáp xuống mặt đất cậu bị đánh thức, vừa mở mắt còn có chút hoảng hốt.
Dịch Dữ Kiệt ngồi bên cạnh Liên Hạc đã đứng lên, sau đó Hứa Uyên cũng đứng dậy theo.
Vừa thấy bọn họ đứng lên cậu liền phản xạ có điều kiện nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương nói; “Không phải lại muốn nhảy phi cơ đi?”
Liên Hạc cười khẽ: “Bọn họ chỉ là ngồi mệt thôi.”
Cù Tầm Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Dịch Dữ Kiệt nói: “Nhìn chút tiền đồ này của cậu đi, nếu mang cậu nhảy phi cơ có phải lại muốn bị dọa ra nước tiểu không?”
Nam nhân tóc đen chớp hai mắt quay lại nhìn bọn họ, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt.
Trên phi cơ có nhiều người như vậy, tuy rằng khả năng trừ bỏ nam nhân tóc đen này những người khác đều nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng Cù Tầm Dương mắc cỡ đến đỏ mặt, lần đầu tiên lớn tiếng nói Dịch Dữ Kiệt mau câm miệng.
Dịch Dữ Kiệt hừ một tiếng, cũng thật sự không nói gì nữa.
Lúc này khoang điều khiển truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe, nói một câu tiếng Anh, sau đó Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên một lần nữa ngồi xuống.
Liên Hạc nói cho Cù Tầm Dương, người nọ nói phi cơ sắp hạ xuống rồi, bảo cho bọn họ ngồi ổn định tại chỗ.
Cù Tầm Dương nga nga gật đầu.
Lúc này nam nhân tóc đen đột nhiên hỏi cậu nghe không hiểu tiếng Anh sao?
Cù Tầm Dương có chút ngượng ngùng ân một tiếng.
Nam nhân tóc đen mỉm cười một cái, nam nhân ngoại quốc tóc đen mắt lam ngồi ở hàng ghế trên quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân tóc đen một cái, nam nhân tóc đen liền thu hồi tươi cười không nói gì nữa.
Không biết vì sao, Cù Tầm Dương cảm thấy không khí giữa bọn họ có chút vi diệu.
Phi cơ đáp xuống một địa phương phi thường trống trải, lúc mới vừa xuống phi cơ, Cù Tầm Dương còn tưởng rằng bọn họ đáp xuống là bên ngoài khu an toàn.
Bởi vì cách đó không xa đều là phế tích cùng mặt đất khô cằn.
Hai người ở khoang điều khiển xuống phi cơ cuối cùng, cũng đều là người nước ngoài, nam nhân ngoại quốc tóc màu nâu nhạt thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, mà nam nhân ngoại quốc tóc đen cắt ngắn bên cạnh có khí chất tương đối rắn rỏi, bất quá lớn lên đều rất soái, cùng nam nhân ngoại quốc mắt lam cho cậu có cảm giác không sai biệt lắm.
Tuy rằng người nước ngoài có khung xương cao lớn bẩm sinh chiếm ưu thế, nhưng mấy người Liên Hạc thân là lính gác cấp S thân hình cùng dáng người cũng phi thường ưu việt, cùng những nam nhân ngoại quốc này đứng chung một chỗ cũng không kém.
Cù Tầm Dương đứng giữa mấy người Liên Hạc, bốn người bọn họ phân biệt đứng hai bên cạnh cậu.
Mà nam nhân tóc đen lại đứng ở phía sau bốn nam nhân ngoại quốc kia, William thì cùng ba cái lính gác của hắn đứng chung một chỗ.
Dựa theo đội hình như vậy, chẳng lẽ nam nhân tóc đen mới là dẫn đường của bốn nam nhân ngoại quốc kia? Nhưng nam nhân ngoại quốc tóc dài màu vàng này thật sự không giống bộ dáng của một lính gác.
Đúng lúc này, nơi xa cát bụi nổi lên bốn phía, Cù Tầm Dương thấy có xe đang nhanh chóng hướng chỗ bọn họ bên này chạy tới.
Cù Tầm Dương kéo kéo cánh tay Hứa Uyên, thấp giọng hỏi: “Chúng ta hiện tại đang ở bên ngoài khu an toàn sao?”
Hứa Uyên lắc đầu: “Ở bên trong.”
Cù Tầm Dương hơi kinh ngạc: “Nơi này bị phá hư thành dáng vẻ này sao?”
Hứa Uyên hạ khóe miệng: “Nếu không phải lính gác ở nơi khác chi viện kịp thời, nơi này hẳn là đã bị phá hủy hoàn toàn.”
Kỳ thật Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt đều đã từng thuận miệng đề cập qua khu an toàn này bị phá hủy rất nghiêm trọng, chỉ là khi đó Cù Tầm Dương không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này, cậu vẫn luôn có tâm lý trốn tránh, không thích suy nghĩ những chuyện quá áp lực.
Nhưng mà hiện tại ngồi trên xe, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài tình huống thảm thiết, Cù Tầm Dương có một loại cảm giác không thể hô hấp, nói không rõ là sợ hãi hay là cảm xúc gì khác, giống như là có một khối đá to lớn đè ở trước ngực, làm cậu hít thở không thông.
Tận thế giáng xuống, nhân loại đã sớm không giết hại lẫn nhau.
Nghe nói hơn năm mươi năm trước, giữa quốc gia cùng quốc gia còn sẽ bởi vì đất đai, tài nguyên hoặc đủ loại nguyên nhân khác mà khai chiến, nhưng hiện tại giữa khu an toàn cùng khu an toàn chỉ biết giúp đỡ lẫn nhau.
Bởi vì hiện tại nhân loại có một địch nhân chung–– đó là hố đen cùng quái vật.
Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, nhân loại khai chiến với nhân loại.
Tuy nói đây là một khu an toàn loại nhỏ, nhưng so với trong tưởng tượng của Cù Tầm Dương còn muốn lớn hơn rất nhiều, hẳn cũng là một thành thị quy mô nhỏ, chỉ là hiện tại khu an toàn này hơn phân nửa đều bị phá hủy, giống như là bị nhiều loại năng lượng điên cuồng oanh tạc, kiến trúc hoặc là sập xuống, hoặc là đứt gãy, hoặc là bị nổ thành hai nửa.
Mặt đất nơi bọn họ chạy qua toàn bộ đều nứt nẻ, trên mặt đất nơi nơi đều là những khối xi măng lộn xộn, còn có rất nhiều hố sâu.
Mà bên trong những khe hở của kiến trúc sắp sụp đổ kia, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy phần thịt thối rữa còn lại của tay chân đã đứt đoạn…
Rất nhiều địa phương đều như là bị lửa lớn thiêu cho từng mảnh cháy đen, nơi nơi đều là vết máu, trên mặt đất, trên tường, trên vật thể… Có chỗ vẫn là màu đỏ tươi, cũng có chỗ đã biến thành màu nâu đen.
Trong không khí tràn ngập hương vị quái dị…
Lúc thoáng nhìn thấy những khối tứ chi hư hư thực thực kia, Cù Tầm Dương đột nhiên có chút muốn nôn, này so với lúc cậu thấy khắp nơi đều là thi thể quái vật còn muốn kích thích thần kinh hơn.
Lúc này Liên Hạc đột nhiên che kín hai mắt cậu, thấp giọng nói: “Đừng nhìn, này không phải việc cậu cần để ý.”
Cù Tầm Dương thấp giọng đáp lại, sau khi bàn tay Liên Hạc thu hồi lại, cậu chỉ hạ mắt trầm mặc nhìn đầu gối chính mình.
Chiếc xe của bọn họ cuối cùng cũng ở khu vực còn tương đối chưa bị phá hư dừng lại.
Người dẫn bọn họ tới xuống xe sử dụng tiếng Trung nói: “Xin lỗi a các tiên sinh, bởi vì hiện tại người của khu an toàn đều tập trung ở bên này, trước mắt không có dư chỗ có thể cung cấp cho mọi người, có khả năng trước phải ủy khuất mọi người trụ lại phòng ốc giản dị mới vừa lâm thời xây dựng này.”
Liên Hạc nói không có việc gì, nói hắn trước dẫn bọn họ đi tới nơi ở đặt đồ vật, sau đó lại dẫn bọn họ đi gặp người lãnh đạo ở nơi này.
Bọn họ mới vừa nói xong, hai chiếc xe khác cũng tới nơi, những lính gác ngoại quốc đi cùng bọn họ cũng toàn bộ xuống xe.
Cù Tầm Dương chú ý tới nam nhân tóc đen ngồi trong xe của William tới đây, chuyện này làm cậu có chút nghi hoặc, nghĩ bản thân có phải lại nghĩ sai rồi không, chẳng lẽ nam nhân tóc đen ở trong đội của William?
Bởi vì tới đón bọn họ đều là xe có thể ngồi bảy người, cho nên Cù Tầm Dương mới có thể không ngừng nghi hoặc.
Tuy nói là phòng ốc giản dị, nhưng kỳ thật đồ dùng bên trong rất tốt, không gian cũng rất lớn, hơn nữa mỗi phòng có sáu giường, cho nên ba đội bọn họ vừa lúc dùng ba phòng, còn cạnh nhau.
Sau khi an bài tốt phòng ở, Liên Hạc nói Cù Tầm Dương trước nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó bốn người bọn họ đều đi theo người hướng dẫn kia rời đi.
Cù Tầm Dương vừa chọn xong giường đang ngồi ở trên đó phát ngốc, đột nhiên nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.
Cậu có chút cảnh giác hỏi một câu là ai.
Sau đó liền nghe thấy thanh âm của nam nhân tóc đen cách ván cửa truyền đến: “Là tôi, cái kia, tôi có thể đi vào ngồi một chút không?”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Nam nhân tóc đen ở phó bản lần này là một vai phụ quan trọng.