Tận Thế Nhạc Viên

Chương 11: Người phía sau cửa



Dịch: Lạc Đinh Đang

Biên: Cá Mòi

***

“Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng phải trong siêu thị không có người sao?” Marsa hạ thấp giọng, cả người căng cứng.

“Vừa nãy đúng là không có ai mà. Đậu má, ai biết nó từ đâu tới…” Lư Trạch khẽ mắng một câu.

Lúc này ba người đều cầm dao phay trên tay, Lư Trạch dẫn đầu, Lâm Tam Tửu, Marsa thì đề phòng quan sát hai bên, từ từ tiến gần nơi phát ra tiếng động.

Khi nãy Lâm Tam Tửu chợt nảy ra ý tưởng và tìm được dao phay trong đám thực phẩm chín. Có lẽ bình thường nó được dùng để cắt món kho nên không sắc bén lắm — với cả, cho dù đã lau rồi, trên dao vẫn còn thoảng mùi ôi thiu. Nhưng nói thế nào đi nữa, có thêm dao thì ba người cũng tự tin hơn.

“Rầm”, lại thêm một tiếng vang trầm, chấn động không khí.

Lần này, ba người lập tức nhận ra phương hướng chuẩn xác, đồng thời bước nhanh về phía bên phải — “Ở đây!” Marsa chỉ tay.

Cách đó không xa dưới ánh nến lờ mờ, một cánh cửa bên trên treo bảng “Chỉ dành cho nhân viên” yên lặng đứng.

Ba người thoáng nhìn nhau, Lâm Tam Tửu nhẹ gật đầu, mở miệng. — Bất kể trong khu vực quản lý là ai, giọng nữ trẻ tuổi luôn khiến đối phương thả lỏng hơn một chút: “Ai ở trong đó? Ra đây ngay!”

Không khí yên lặng vài giây.

Đợi một lúc sau, ngay khi Lâm Tam Tửu mất kiên nhẫn định hỏi lại, bỗng sau cửa vang lên tiếng khóc nức nở. Liền sau đó, một giọng nói trong veo sợ hãi hỏi: “… Chị là ai?”

Ba người hơi kinh ngạc nhìn nhau, khẽ thở phào, hạ thấp con dao phay trên tay xuống. Không chỉ vì chủ nhân giọng nói chắc chắn là một cô gái, mà còn vì trong thanh âm đầy sự non nớt – nghe vào có thể khẳng định, người phía sau cửa chắc chắn không quá 14 tuổi.

“… Em gái? Em bao nhiêu tuổi rồi? Tụi chị không phải là người xấu…” Lâm Tam Tửu cẩn thận hỏi một câu: “Phía sau cửa chỉ có mình em à?”

Cô bé nói với giọng nức nở, “Vâng.” dừng một lát rồi nói, “Em 11 tuổi ạ.”

Lần này, dao phay trên tay ba người đều buông xuống. Thậm chí Marsa còn thuận tay lấy khăn mặt trên kệ hàng cạch đó che con dao của chị lại vì sợ dọa đến cô bé, dịu dàng hỏi: “Sao chỉ mình em ở đây? Ba mẹ em đâu?”

Cô bé càng khóc to hơn: “Ba, ba… ba em đi làm ở nơi này, đêm qua ba mang em tới đây… Sau đó có rất nhiều người lao vào giật đồ, ba em nhốt em ở đây, bảo em nhất định không được ra ngoài…”

Trên mặt mấy người đều thoáng qua vẻ không đành lòng. Không cần hỏi, nhất định ba của cô bé này đã biến thành một cái xác — có khả năng là một trong những cái xác mà họ đã chuyển đi.

“Em gái, em tên gì? Em có thể mở cửa ra trước không?” Marsa nhẹ nhàng gõ cửa.

“Em tên Vương Tư Tư. Ba bảo, nếu ba chưa về thì không được mở cửa…” Cô bé lại khóc nức nở, “Nhưng đến giờ ba vẫn chưa về…”

Mấy người không khỏi xúc động. Không biết đứa bé nhỏ thế này sống qua một đêm kiểu gì… Lư Trạch nhẹ giọng ra hiệu với Lâm Tam Tửu: “Chị nói gì đó đi, an ủi cô bé một chút.”

Lâm Tam Tửu bỗng thấy xấu hổ. Cô lại thấy Marsa vừa đứng cạnh cửa nói, vừa khích lệ nhìn mình, Lâm Tam Tửu đành phải ho một tiếng, cố nói: “Vương Tư Tư, em hãy kiên cường lên!”

Lời này vừa nói xong, hai người kia lập tức nhìn cô như thấy quái vật.

Lâm Tam Tửu bất đắc dĩ liếc hai người, tỏ vẻ mình bất lực — tuy cô là con gái nhưng từ nhỏ đã được nuôi như đám con trai, hoàn toàn bó tay bó chân với đám trẻ con. Chưa nói đứa bé này đang vô cùng sợ hãi, để cô tới dỗ lúc nó yếu ớt nhất, không tạo thành bóng ma tâm lý là may rồi.

Vương Tư Tư bị câu kiên cường này của cô đập một phát, tức thì ngập ngừng không thành tiếng.

Marsa trợn trắng mắt trừng Lâm Tam Tửu, hạ giọng nói với hai người: “Có lẽ đứa bé này đã tiến hóa được năng lực thích ứng với nhiệt độ cao… nên bị nhốt trong đó một thời gian cũng không xảy ra chuyện gì.” Chị lập tức nâng giọng: “Tư Tư, ba em không cho em ra vì lúc đó bên ngoài không an toàn. Giờ đã an toàn, em ra ngoài chờ ba với tụi chị nhé?”

Dường như Vương Tư Tư ở sau cửa rất do dự, ậm ừ hai lần vẫn không hạ quyết tâm được.

Lúc này Marsa ngập tràn tình mẫu tử, nghe thấy tiếng rên của cô bé, lòng như tan ra, vội đi tới cửa tiếp tục dịu dàng nói: “…Em đã ở đây từ tối qua, chắc giờ đói bụng rồi đúng không? Chỗ chị có rất nhiều đồ ăn, em thích ăn gì?”

“Vâng, em đói lắm… Em thích ăn cá mẹ nấu…” Vương Tư Tư sợ hãi nói. “Và cả sô cô la…”

Hình như trong mắt Marsa lóe lên một giọt nước, chị lau khóe mắt, liên tục dỗ dành: “Được được, chúng ta mở cửa ra, chị dẫn em đi ăn cái gì đó, được không?”

Thấy chị xử lý tình huống khá tốt, hai kẻ rảnh rỗi phía sau cắn tai nhau thì thầm:

Lư Trạch khẽ nói: “Marsa luôn nói chị ấy từng kết hôn một lần, nhưng vì hai người không có con nên sau đó ly hôn…”

Bảo sao! Lâm Tam Tửu nghe xong hơi choáng váng: Thì ra nhân cách phân chia đúng thực cũng có trải nghiệm hoàn chỉnh của riêng mình…

Ngay lúc hai người đang buôn chuyện, dưới sự dụ dỗ đủ kiểu của Marsa, cuối cùng Vương Tư Tư cũng đồng ý đi ra.

“Chị ơi, em sẽ ra ngoài ngay…” Vương Tư Tư sợ hãi trả lời một câu. Sau đó chỉ nghe ổ khóa phía sau cửa vang lên “Cạch” một cái, tay nắm cửa chuyển động.

Nhưng cánh cửa không di chuyển.

“Ơ?” Marsa hơi kinh ngạc cúi đầu cẩn thận nhìn, hỏi qua khe cửa: “Tư Tư, có phải trước khi đi ba em khóa cửa từ bên ngoài không?”

Giọng cô bé trở nên luống cuống: “Vâng, hình như là vậy, em không nhớ rõ!”

Lần này, mấy người đều cau mày. Siêu thị này chủ yếu phục vụ khách hàng cao cấp nên nên vật liệu đều cẩn thận từng chút một, ngay cả cửa phòng của nhân viên cũng vừa dày vừa nặng. Nhìn thoáng qua lỗ khóa, Marsa không cam lòng hô một tiếng, “Tư Tư, em lùi lại đi, chị sẽ đạp cửa.”, hai người còn lại chưa kịp cản, chị đã đạp mạnh lên —

Ngay sau đó Marsa hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức ôm chân ngồi xuống đất — thậm chí cánh cửa còn không buồn lắc lư.

“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên chị bất lực nhìn hai người.

Lâm Tam Tửu há to miệng, rồi lại khép vào. Có lẽ cô có thể thu cánh cửa này lại — nếu không tính thu cửa sắt trước đó. Nhưng vậy nghĩa là hôm nay cô chỉ còn một cơ hội để chuyển hóa, mà bây giờ mới bảy rưỡi sáng… Hơn nữa hôm nay cô còn cơ hội hay không cũng không chắc… Lâm Tam Tửu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Dù sao cửa còn có cách khác để mở, mà cơ hội lần này — nếu còn — thì nên giữ lại mới tốt nhất cho mọi người.

“Lúc nãy khi chuyển mấy cái xác em có thấy nhân viên siêu thị, trên người vẫn mặc đồng phục.” Lư Trạch nghĩ nghĩ, lên tiếng đầu tiên — khiến Lâm Tam Tửu thầm thở phào nhẹ nhõm, áy náy trong lòng giảm bớt không ít — Lư Trạch liếc về phía cửa, ám chỉ hai người: “Có lẽ người có chìa khóa nằm trong đống đó…”

Đúng — ba Vương Tư Tư khóa cửa, vậy nhất định anh ta sẽ có chìa khóa. Con gái anh ta ở trong siêu thị, đương nhiên anh ta sẽ không đi xa, chắc chắn chết ở chỗ này, kết quả bị họ nhấc lên tầng…

Nghĩ như vậy, ba người lập tức lấy lại tinh thần, tụ đầu thảo luận vài câu.

Vì bên ngoài trời đã sáng choang, chắc hẳn nhiệt độ càng đáng sợ hơn, bởi vậy người duy nhất trong ba người chưa cường hóa thân thể – Lâm Tam Tửu bị giữ lại bảo vệ cửa phòng nhân viên. Marsa đầy lo lắng, trước khi đi còn dặn dò một câu: “Chớ nói cái gì không nên nói, đừng có dọa trẻ con!”

Lâm Tam Tửu lúng ta lúng túng gật đầu.

Chờ hai người vừa đi, trong siêu thị lại chìm vào vắng lặng. Dường như Vương Tư Tư cũng biết bên kia cửa chỉ còn “Chị gái kiên cường” khi nãy nên không nói gì ngoại trừ thi thoảng lại nức nở một tiếng.

Lâm Tam Tửu buồn bực ngán ngẩm ngồi dưới đất, lật qua lật lại thưởng thức dao phay trong tay mình.

Nhắc mới nhớ, giờ Lư Trạch và Marsa đều đi, nếu muốn thử nghiệm cơ hội cuối cùng hôm nay thì đây là thời điểm tốt nhất. Nhưng cô lại không thể hạ quyết tâm cho được: Trừ con dao phay tản ra mùi ôi thối trên tay, cô thực sự không có đồ gì đáng để thu lại — nếu lãng phí một cơ hội cuối cùng, vậy thật sự khóc không ra nước mắt.

Không biết cô do dự bao lâu, bỗng nghe chỗ thang máy truyền tới tiếng bước chân — Lâm Tam Tửu đứng lên nhìn, chính là hai người Lư Trạch và Marsa.

“Nhanh vậy?” Cô tò mò hỏi.

Lư Trạch nhe hai chiếc răng thỏ với cô, cười nói: “Tụi em may mắn, cô gái đầu tiên lật ra là quản lý siêu thị này. Em tìm được một chùm chìa khóa trong túi cô ta…” Nói rồi đưa chuỗi leng kheng trong tay lên cho Lâm Tam Tửu nhìn, “Nhờ quản lý đánh dấu trên chìa khóa nên cũng tiện cho chúng ta.”

Lâm Tam Tửu ngây ra, đảo mắt về phía của: “Vương… Ba của em ấy đâu? Chẳng phải mọi người…” Cô hạ giọng: “Tìm được trên xác người ba của cô bé sao?”

“Khụ, có chìa khoá là được rồi, không tìm thấy…người đó cũng đâu phải chuyện xấu đâu.” Lư Trạch tùy tiện quăng chìa khóa cho Marsa.

“Tư Tư, chị về rồi đây, để chị mở cửa cho em–” Marsa vừa nói vừa ngồi xổm xuống.

Ngay lúc chị tra khóa vào ổ, tim Lâm Tam Tửu bỗng nhảy thịch một cái — khi cô ý thức được mình đang làm gì, trong lòng bàn tay đã lóe lên ánh sáng trắng, dao phay khi nãy đã hóa thành một tấm thẻ bị cô bóp trong tay.

Lâm Tam Tửu thoáng giật mình nhìn tấm thẻ trong tay mình, cô chưa kịp hối hận với sự vọng động này đã thấy tiếng va chạm ở cửa phòng nhân viên khi chìa khóa mở cửa kim loại, tiếp đó, Marsa nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Tư Tư, chị mở cửa rồi này…”

Trong nháy mắt Marsa cất bước, Lâm Tam Tửu bất ngờ phi người lên, đưa tay đẩy ngã chị xuống đất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.