Edit: Châu
Trong phòng không thắp nến, chỉ có ánh trăng le lói chiếu qua khung cửa sổ để ngỏ.
Mặc dù đang là giữa hè, nhưng đêm ở Ly Sơn không nóng, lại có gió núi rất mát mẻ, tiếng côn trùng kêu vang.
Lý Diệp đặt canh giải rượu lên bàn, nhìn thấy Gia Nhu ngã sấp trên mặt đất thì ngồi xổm xuống hỏi: “Nàng có sao không? Có bị thương không?”
Gia Nhu ngã khá nặng, nhưng vì quá say nên nàng cũng không cảm thấy đau, chỉ nói lầm bầm: “Mau đỡ ta dậy1”
Lý Diệp sửng sốt một lát rồi mới đưa tay khoác lên bả vai Gia Nhu, thế nhưng nàng say như chết, mềm oặt nằm như ăn vạ trên mặt đất, không sao đỡ dậy được. Bất đắc dĩ, chàng phải đổi thành ôm ngang nàng lên, đặt lên giường.
Người trong lòng vô cùng mềm mại, nhẹ như không xương. Vài sợi tóc nhẹ nhàng quệt qua mu bàn tay của chàng, mang đến cảm giác thật khác lạ. Chàng chưa từng chạm vào cô gái nào, tuy rằng đã từng xem qua đủ loại sách thượng vàng hạ cám, nhưng mới chỉ là trên sách. Lần đầu tiên trong đời ôm một cô gái, đáng ra trong lòng nên cảm thấy chút mơ tưởng viển vông mới phải, nhưng vì người trong lòng bốc đầy mùi rượu như con ma men chính hiệu, chàng thực sự không thích.
Bản thân Lý Diệp chưa bao giờ uống rượu, thường ngày ghét nhất là nhìn những kẻ uống say đùa bỡn trêu người, chỉ muốn mặc kệ nàng, nhưng rồi lại không nỡ. Hôm ở quán sách, chàng nghe được chuyện nàng lén uống rượu, thật không ngờ tửu lượng kém như vậy. Đã thế còn sĩ diện, cậy mạnh, nếu không phải ngã lên trên bàn, người ngoài còn nghĩ là nàng còn uống được mấy chén nữa.
Lý Diệp tự nhận mình giỏi nhìn người, tâm tư Thôi Thời Chiếu chàng gần như đã nhìn thấu. Nhưng chàng thấy mình không hiểu cô nàng này. Đúng ra, nàng được cha mẹ yêu chiều, cho nên lúc bé ngây thơ can đảm, ai cũng thương yêu. Vậy mà mười năm sau, coi như nàng vẫn có vẻ tùy tiện như xưa, nhưng trong mắt là cả trời sương tuyết, ngăn người từ ngàn dặm. Hơn nữa nàng còn luôn mang dao găm bên người, cứ như thể lúc nào cũng có nguy hiểm từ trên trời rơi xuống vậy.
Chàng thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là trong mười năm này nàng đã trải qua chuyện gì mà lại thay đổi kinh khủng như vậy?
Gia Nhu tựa đầu trong ngực Lý Diệp, nàng cảm thấy mùi vị trên người chàng thật dễ ngửi, si ngốc cười: “Sao ta lại mơ thấy huynh nhỉ? Còn tưởng là tên khốn kia.” Nàng đến gần ngửi mùi vị chàng, đầu quay qua quay lại loạn xạ trong lồng ngực chàng. Trong lòng Lý Diệp xẹt qua cảm giác ngứa ngáy, hạ giọng quát lên: “Đừng có mà lộn xộn!”
Gia Nhu mếu máo, nhưng cũng may là vẫn nghe lời: “Huynh thật là đẹp trai nha. Lần đầu nhìn thấy huynh ở chùa Sùng Thánh, ta đã bị choáng đấy. Nói nhỏ cho huynh biết, cả đời ta chỉ thấy có hai nam nhân là có bề ngoài đẹp, huynh là một người trong đó.”
Mới bao nhiêu tuổi mà nói như là mình đã sống cả đời thế? Lý Diệp bất đắc dĩ đặt Gia Nhu ngồi trên giường nhỏ, cũng không để ý lời nói của nàng. Làm như là người say đều nói lời thật ấy? Chàng cũng biết là không thể coi những lời con ma men nhỏ này là thật, nhưng để nàng ngồi yên xong thì trong lòng chàng tự nhiên có chút thắc mắc, không biết người đàn ông còn lại là ai nhỉ.
Gia Nhu ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo như không xương một lúc, cuối cùng thì cả người mềm nhũn dựa luôn vào lưng Lý Diệp, giống hệt một con vật nhỏ thích chơi xấu.
Gia Nhu uống say thì không còn đề phòng gì nữa, Lý Diệp không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tối nay không phải chàng đến đây, mà là nam tử khác….chàng chờ một lát, rồi bảo nàng: “Ta mang canh giải rượu đến đây, nàng uống một ít đi, không thì sáng mai sẽ rất khó chịu đấy.”
Chàng muốn đứng dậy đi lấy canh, nhưng Gia Nhu đã giữ lấy áo chàng, nói nhỏ: “Lý Diệp, ta biết huynh thiệt thòi. Rõ ràng không thích ta mà vẫn cưới ta, là vì huynh không chống lại được cha của huynh chứ gì? Huynh chịu khó kiên nhẫn hai năm, chờ Nam Chiếu yên ổn, ta sẽ trả tự do cho huynh.”
Lý Diệp lẳng lặng nghe, tuy rằng đã dự liệu từ trước, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi thất vọng. Chàng đâu cần tự do.
“Ta là người rất ích kỷ, từng làm rất nhiều chuyện sai lầm. Ta rất sợ một lần nữa không cứu được em, không giúp được cha. Vì thế coi như huynh giúp ta một chút đi…” Nàng đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt ấm áp thấm qua làn áo mỏng, làm nóng cả làn da của chàng.
Thân mình Lý Diệp cứng đờ, không biết làm thế nào cho phải. Tuy rằng không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Gia Nhu, nhưng chàng thấy rõ là nàng đang đau lòng. Lý Diệp xoay người, do dự một chút, rồi vẫn giơ tay vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Nếu ta đã bằng lòng cưới nàng thì nhất định sẽ không nuốt lời. Đời này nàng sẽ là người vợ duy nhất của ta.”
Lý Diệp cảm thấy mình hẳn phải điên rồi, cho nên mới nói những chuyện như thế này với một người say. Nhưng chàng cũng hiểu, đó không phải là những lời bừa bãi, mà đến từ tận đáy lòng chàng.
Chàng vốn luôn canh cánh chuyện thất ước năm nào, luôn cảm thấy mắc nợ nàng, cho nên luôn muốn bù đắp. Vì thế lời hứa này, chàng nhất định sẽ làm được.
Gia Nhu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt như sóng nước mênh mông mà nhìn chàng. Hai má hồng hồng, đầu nghiêng nghiêng, biểu hiện có chút ngây thơ. Nàng không biết là mình đang tỉnh, hay đang say, hay đang rơi trong mộng. Người trước mắt còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Lý Diệp vuốt tóc Gia Nhu nhè nhẹ, dường như thấy lại cô gái nhỏ ngày xưa từng ăn vạ mình, trong lòng thấy vô cùng mềm mại. Chàng đứng dậy đi lấy canh giải rượu đến cho nàng uống, Gia Nhu uống ừng ực, xong còn ợ một tiếng no nê.
Lý Diệp nở nụ cười, dìu nàng lên: “Mau ngủ đi, đừng có ngã từ trên giường xuống nữa nhé.”
Gia Nhu nằm lại lên giường, Lý Diệp lập tức quay người ra ngoài. Đi tới ngoài cửa, chàng gọi hai vú già trực đêm sang trông cửa, lại dặn dò thêm: “Lúc chiều Quận chúa uống say, có thể ban đêm khát nước, cần có người trực ở đây.”
Hai vú già biết chàng là em vợ của Quảng Lăng Vương phi nên không dám thất lễ, vội vàng thưa vâng.
Lý Diệp sắp xếp xong xuôi mới trở về chỗ ở của mình, vừa đi được hai bước, chàng dừng lại nói: “Thế tử, cậu tìm ta có việc gì à?”
Mộc Cảnh Thanh bèn từ phía sau cây cột trụ đi ra, trong lòng cậu thấy rất kỳ quái, rõ ràng cậu đã học được trong quân doanh “truy tung thuật”, người bình thường hoàn toàn không nhận ra được hơi thở của cậu mà. Có khi là một số người có giác quan nhạy bén, khác những người thường chăng.
Mộc Cảnh Thanh không nghĩ thêm về chuyện đó, cậu khoanh hai tay trước ngực, đàng hoàng nói thẳng: “Phải. Đệ vừa thấy huynh đi ra từ phòng tỷ ấy. Tuy rằng hai người đã có hôn ước, nhưng vẫn chưa thành hôn. Huynh nói xem, nửa đêm canh ba, huynh vào đó làm gì?”
Lý Diệp kiên nhẫn giải thích: “Ta chỉ định đến đưa một bát canh giải rượu thôi, nhưng nghe thấy tiếng chị cậu rơi từ trên giường xuống nên đi vào dìu nàng, không có ác ý gì.”
Mộc Cảnh Thanh lập tức cuống lên: “Thế à, tỷ ấy có bị thương không?”
“Hẳn là không, nhưng sáng mai cậu cứ hỏi lại cho chắc chắn.” Lý Diệp bình tĩnh nói.
Mộc Cảnh Thanh đánh giá thanh niên trước mặt, trên thực tế từ lúc biết thân phận Lý Diệp, cậu vẫn luôn bí mật quan sát, đánh giá xem người sẽ cưới chị gái cậu là người như thế nào. Cậu thấy anh ta ít nói, hào hoa phong nhã, mỗi tội là gầy, tuy nhiên cũng không đến nỗi ốm yếu như người đời đồn đoán.
Tuy mới chỉ gặp mặt lần đầu, nhưng anh ta làm cho người ta tự nhiên có cảm giác tin tưởng. Thanh niên có thể không uống rượu, chứng tỏ sức tự chủ tuyệt đối thượng thừa.
Thêm vào đó món cá anh ta làm quả thật ngon nhất trần đời, điều này thêm không ít điểm cộng.
Mộc Cảnh Thanh đã cố gắng áp những điều kiện hà khắc nhất để đánh giá vị anh rể tương lai này, nhưng cho đến lúc này thì chưa tìm thấy khuyết điểm lớn nào.
“Thế thì được. Ta hi vọng khi huynh cưới tỷ ấy thì có thể đối tốt với tỷ ấy”. Mộc Cảnh Thanh suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp, “Tuy rằng… tỷ ấy có hơi nhiều tật xấu, những việc một người phụ nữ bình thường hay làm, tỷ ấy đều không am hiểu lắm. Nhưng tỷ ấy thật sự rất hiền lành, rất tốt với người nhà. Nếu huynh dám bắt nạt tỷ ấy, đệ sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”
Lý Diệp cười thầm trong bụng, dáng vẻ hai chị em lầm bầm thật là giống nhau như đúc. Chàng ung dung đáp: “Thế tử yên tâm.”
Mộc Cảnh Thanh không biết nói gì thêm, liền nhấc chân định đi. Lý Diệp nhớ một chuyện, gọi cậu lại: “Xin Thế tử chờ một lát.”
Mộc Cảnh Thanh quay đầu, nghi hoặc nhìn chàng.
Lý Diệp nói: “Vào ngày Thánh nhân thiết yến ở sông Khúc, Thế tử không cần cố gắng thể hiện ở mức tốt nhất, cố gắng một chút là được. Giả sử có thái giám bên cạnh Thánh nhân có ý muốn vòi tiền, mong thế tử đừng tỏ ra keo kiệt.”
Mộc Cảnh Thanh gãi gãi đầu: “Vậy ra nếu không thể hiện là mình xuất sắc, Thánh nhân sẽ phế bỏ vị trí Thế tử của đệ. Hơn nữa cha đệ ghét nhất việc hối lộ mấy thái giám kia, nếu bị phát hiện, ông ấy sẽ đánh gẫy chân đệ đấy.”
Lý Diệp suy đoán, Thiên tử thết yến ở sông Khúc, danh nghĩa là để phong quan, thực chất là giữ người nọ người kia ở lại Trường An. Một là có thể đốc thúc các Tiết độ sứ cùng phiên vương tiến cống thêm, hai là xem xem, nếu như có người thừa kế nào mà quá xuất sắc, có khả năng sẽ trở thành mối nguy cho triều đình trong tương lai, thì kịp thời bóp chết từ trong trứng. Nhưng Lý Diệp không thể nói thẳng những việc này cho Mộc Cảnh Thanh, bởi vì đó chỉ là suy đoán của cháng. Nói ra chắc sẽ làm người khác càng thêm hoài nghi.
“Ta có một người bạn vừa hay cũng tham dự bữa tiệc ở sông Khúc. Cậu ta hỏi thăm qua nhiều mối, có một vị thái giám rất được Thánh nhân ưa thích chỉ điểm rằng, nếu như lúc đó biểu hiện không tốt, chỉ cần đưa cho thái giám ít tiền thì nhất định sẽ không việc gì. Thế tử cứ thử một lần đi.” Lý Diệp nói xong, cũng không nhiều lời thêm, chắp tay thi lễ rồi rời đi.
Mộc Cảnh Thanh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lý Diệp rời đi, chẳng biết vì sao lại thấy tin những điều người này nói. Tuy tính cậu qua loa, nhưng không hề cả tin, thế mà người này chỉ cần dăm ba câu đã thuyết phục được, chính cậu cũng cảm thấy lạ.
Hôm sau Gia Nhu tỉnh lại, quả nhiên là đầu đau như búa bổ. Nàng hoàn toàn không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ đã mơ một giấc mơ kỳ quái, hình như là mơ thấy Lý Diệp. Thế quái nào mà lại mơ tới chàng nhỉ?
Nàng thay quần áo khác ra ngoài, tay vẫn ấn ấn lên trán. Hiểu rõ rằng rượu tuy ngon, nhưng không thể ham.
Hai vú già ngoài cửa nhìn thấy nàng đi ra, cùng kêu lên hỏi: “Đêm qua Quận chúa ngủ có ngon giấc không?”
Gia Nhu gật đầu: “Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Nàng nhớ là không bố trí người gác đêm.
Một trong hai vú già đáp: “Đêm qua, lang quân Lý gia sợ không có ai chăm sóc ngài, nên giao phó cho hai bà già này trực ở đây. Quận chúa thực là có phúc, còn chưa xuất giá mà lang quân đã quan tâm như vậy rồi.”
Gia Nhu nghe xong mà sững người tại chỗ, tối hôm qua Lý Diệp tới? Người trong mộng của nàng là thật? Nàng cố nhớ xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra những chuyện gì, nhưng vắt óc kiểu gì cũng không ra.
Hôm nay mọi người dự định trở về, Gia Nhu đến cổng biệt viện trễ nhất. Nhũng người khác đều đang chờ nàng. Nàng vội nói xin lỗi, Thôi Vũ Dung cười nói: “Không sao. Mọi người đều biết là đêm qua muội bị say. Chúng ta cũng vừa tới một lúc thôi.”
Thôi Thời Chiếu nhìn Gia Nhu một chút, rồi bình tĩnh rời ánh mắt sang nơi khác. Về mặt thân phận mà nói, thực sự anh ta không có tư cách gì để hỏi đến chuyện của nàng. Thôi Thời Chiếu từng cho rằng Lý Diệp tầm thường vô vị, căn bản không xứng với Gia Nhu. Nhưng bằng kinh nghiệm ở chung ngày hôm qua, Thôi Thời Chiếu phải thay đổi ý nghĩ. Người này không hề đơn giản chút nào.
Thôi Thời Chiếu cảm ơn Lý Thuần: “Xin đa tạ thịnh tình khoản đãi của ngài.”
“Ta vốn không có nhiều bạn bè, nhưng lại có hảo cảm với anh, đừng nói mấy lời khách sáo.” Lý Thuần khoát tay, “Việc kẻ cướp hôm qua, nếu không muốn lệnh tôn lo lắng, thì đừng có nói ra là được.”
Thôi Thực sắp nhậm chức Tiết độ sứ, việc xảy ra đúng lúc nhạy cảm này rất dễ gây rắc rối. Những người kia biết rõ con cái Thôi Thực đang ở biệt viện mà vẫn định hạ sát, đương nhiên là không coi Thôi gia ra gì. Nếu như Thôi Thực không nhịn được cơn giận này, e là tiền đồ sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Thôi Thời Chiếu nhìn thấu những mối quan hệ lợi hại này. Mặc dù anh ta không dựa vào thế lực gia tộc, nhưng cũng không coi tiền đồ của phụ thân là trò đùa.
Bên kia Gia Nhu nhìn chung quanh, nàng định tìm Lý Diệp để cảm ơn chàng. Thôi Vũ Dung dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhỏ giọng nói: “Muội tới chậm một bước rồi, Lý lang quân nói không khỏe, sớm đã về phòng ở. Chẳng lẽ muội sợ sau khi cưới không có thời gian sống chung hay sao? Làm gì phải gấp thế.”
Gia Nhu sợ nói ra chuyện tối hôm qua lại càng làm cho chị họ của nàng tưởng tượng xa hơn nên đành bỏ qua.
Đoàn người chào từ biệt rồi rời biệt viện Ly Sơn, trở về Trường An.