Edit: Châu
Lý Diệp lắc lắc đầu, muốn nói không sao, nhưng lại không thể ngừng ho. Chàng đã chịu đựng suốt một ngày, đến giờ này thì coi như cung giương hết đà, bệnh tới như núi sập.
Gia Nhu đi tới trước mặt Lý Diệp, nhìn mặt chàng đỏ khác thường liền đưa tay sờ trán chàng thì thấy sợ hết hồn. Nóng bỏng tay! Nàng cau mày: “Phát sốt đến mức này rồi sao chàng không nói sớm?”
“Ta không sao… Nàng không cần lo.” Lý Diệp nhẹ giọng nói. Sức khỏe chàng vốn yếu hơn người thường, sau khi thi xong thì liên tiếp dự hết tiệc rượu nọ đến tiệc rượu kia, chuyện tình thì phát sinh hết việc này đến việc khác, ngày nào chàng cũng bôn ba cả ngày ở bên ngoài, cho nên đến lúc này mới bị cảm. Ốm đã mấy ngày, nhưng hôm nay việc hôn lễ không thể đừng, Lý Diệp phải gắng gượng suốt thời gian đón dâu. Đến giờ thì không cố được nữa.
“Ngọc Hồ, mau sai người đi mời thầy thuốc đến xem bệnh cho lang quân ngay.” Gia Nhu quay đầu lại giao việc.
Ngọc Hồ đang định đi, Lý Diệp ngăn lại: “Trời đã tối, trong phủ lại không có thầy thuốc, để đến mai đi. Đừng làm phiền mọi người, ta ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Trước khi xuất giá, Gia Nhu đã biết, tuy Lý Diệp là con vợ cả của Lý gia, nhưng không được trong nhà quan tâm lắm, không ngờ lại đến mức ngay cả ốm đau cũng không dám làm phiền người trong nhà. Hôm nay lúc bọn họ làm lễ ở lều cỏ, người đến xem rất đông, nhưng không hề thấy bóng dáng hai anh trai cùng chị dâu của Lý Diệp, đến cả chị ruột Quảng Lăng Vương phi cũng không có mặt. So sánh với sự náo nhiệt của nhà mình bên kia, bên này phải dùng chữ “thê lương” mới tả đúng được.
Trước mặt mọi người, lúc nào người này cũng nho nhã lễ độ, nụ cười trong sáng ôn hòa, không hề lộ ra chút nào là phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Gia Nhu đau lòng, ngồi xuống trước mặt Lý Diệp: “Vậy để ta bảo họ nấu chút canh gừng đưa tới. Nếu như thực sự khó chịu, nhất định chàng phải nói cho ta biết đấy.”
“Được. Tối nay ta ngủ trên sập, tránh lây bệnh cho nàng.” Lý Diệp nói xong, định đi lấy một cái chăn thì bị Gia Nhu đặt tay lên vai ngăn lại: “Không được! chàng ngủ trên giường đi.” Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Gia Nhu vẫn chịu thua trước, nàng nghiêng đầu: “Trên sập lạnh lắm, chàng ngủ ở đây mới tiện cho ta chăm sóc.”
Gương mặt tuấn tú vì bị ốm mà hơi ửng hồng, trông như bông sen đỏ, tinh khiết mà mê hoặc, mang lại cảm giác say mê không nói lên lời. Tim Gia Nhu đập thình thịch, không dám nhìn thêm vào mặt chàng.
Lý Diệp thấy phản ứng của nàng rất thú vị, chàng không từ chối nữa, để nguyên quần áo nằm xuống nhắm mắt lại. Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn sống một mình ở biệt thự Ly Sơn, có chuyện gì cũng chỉ tự lo liệu. Dù có ốm đau, cũng chỉ có Vân Tùng chăm sóc bên người, chưa bao giờ từng nói cho người trong nhà biết. Nhưng tối hôm nay, vì biết có người để ý đến, cho nên chàng không muốn giả vờ kiên cường nữa.
Thế gian này làm gì có người nào thích cô độc đâu, chỉ không thích thất vọng mà thôi.
Gia Nhu thấy chàng ngoan ngoãn nghe lời thì thở phào nhẹ nhõm. Vốn nàng định sai Ngọc Hồ báo để người nhà họ Lý nấu canh, lại sợ lời Ngọc Hồ không đủ sức nặng, nên nàng liền tự mình mở cửa ra ngoài. Trông coi ngoài cửa là hai vú già và hai tỳ nữ, đều là người nàng mang theo đến Lý gia. Dưới hành lang có một gã sai vặt mặt mũi sáng sủa đang đi đi lại lại, hình như là tùy tùng của Lý Diệp thì phải.
“Anh kia, tới đây một lát.” Gia Nhu kêu lên.
Vân Tùng nghiêng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc quần dài khoác áo chòang lông đứng trước cửa. Ánh nến trước của lều chiếu sáng khuôn mặt nàng, da thịt trắng hơn tuyết, nhẹ nhàng khoan thai, đẹp như tiên trên trời. Rõ ràng xuất thân cao quý, đáng ra phải kiêu căng ngạo mạn như như hai vị nương tử kia mới đúng, Nhưng người này không hề có dáng vẻ ấy tý nào, gương mặt mang một chút khí khái anh hùng, không hề nhu nhược, cũng không kiêu căng ngạo mạng.
Hôm nay Vân Tùng cũng đi xem đón dâu, chỉ có điều khi đó trên mặt cô dâu có lớp trang điểm dầy, căn bản không nhìn ra xấu đẹp. Giờ khắc này nhìn thấy Quận chúa đích thực, Vân Tùng không khỏi cảm khái, chẳng trách lang quân vốn thanh cao như tiên trên trời cũng phải động phàm tâm như mọi người.
Gia Nhu thấy Vân Tùng đờ ra, lại gọi thêm một tiếng. Lúc này Vân Tùng mới lấy lại tinh thần, vội vã chạy tới: “Quận chúa bảo gì ạ? Có phải lang quân…”
Vân Tùng biết lang quân không khỏe, hôm nay đã nghe chàng ho mấy lần. Thân thể lang quân vốn yếu, vì thế Vân Tùng càng phải đặc biệt chú ý.
“Anh tên là…?” Gia Nhu thậm chí còn không biết họ tên của Vân Tùng.
“Tiểu nhân tên gọi là Vân Tùng, là tùy tùng bên cạnh lang quân, vẫn ở Ly Sơn chăm sóc cho ngài ấy. Quận chúa có gì dặn dò, cứ nói cho tiểu nhân biết.”
Gia Nhu nhớ mấy người ngoài cửa đều là do mẹ mình đưa đến, bèn đi ra xa một chút rồi mới hỏi: “Huynh ấy hơi sốt, ta muốn gọi thầy thuốc, huynh ấy lại không chịu. Như vậy liệu có bị nặng hơn không? Chuyện gì từng xảy ra với huynh ấy?”
Vân Tùng thật lòng báo cáo: “Lúc lang quân còn rất nhỏ, đã từng rơi xuống nước đúng vào ngày trời đông giá rét, suýt nữa thì chết. Về sau thì bị ảnh hưởng. Mấy năm này liên tục điều dưỡng, lang quân cũng khá hơn nhiều, nhưng đến mùa đông thì vẫn gay go, mỗi lần ốm thì rất lâu khỏi. Mấy ngày gần đây sau khi đậu Tiến sĩ thì ngài ấy đi xã giao nhiều, ngày nào cũng ra ngoài, cho nên mới bị cảm cúm. Có điều lang quân không thích mời thầy thuốc, xin cứ theo ý ngài ấy đi ạ.”
Quận chúa thân phận cao quý, đáng lý ra thì Vân Tùng không dám nói như vậy. Nhưng thấy nàng thật sự quan tâm đến bệnh tình lang quân, lại không có vẻ tự cao tự đại, ra vẻ ta đây, nên Vân Tùng cũng liều nói thêm vài lời.
Gia Nhu nghe xong thì gật gật đầu, hóa ra lời đồn là ma ốm cũng không phải là đồn đãi vô cớ. Lúc rất nhỏ chàng từng bị rơi xuống nước, là bất trắc hay do người làm nhỉ? “Anh bảo nhà bếp nấu một bát canh gừng mang về đây, tạm thời không cần làm phiền mọi người trong nhà.”
Vân Tùng lập tức đi làm, Gia Nhu trở về lều, dặn dò mọi người: “Các ngươi đều nghỉ ngơi đi, tối nay không cần trực.”
Những người kia nhìn nhau một lúc, trước khi lên đường Vương phi đã dặn dò, sợ đêm tân hôn có việc gì Quận chúa không xử lý được, bảo họ phải trông nom, cho nên không ai dám rời đi. Gia Nhu kiên trì nói: “Có Ngọc Hồ ở đây là được, các ngươi cứ về đi.” Nàng không muốn để mẹ biết Lý Diệp sinh bệnh, kẻo bà lại lo lắng.
Những người kia cũng không tiện làm trái ý Quận chúa, hành lễ xong thì liền lui xuống.
Bên trong lều, nến đỏ vẫn đang cháy, chậu than nóng làm màn trướng ấm áp như ngày xuân. Lý Diệp nằm trên giường, dường như đã ngủ, khuôn mặt yên tĩnh. Gia Nhu vắt khăn trong chậu đồng, lau mồ hôi trên mặt chàng, xong thì lấy khăn đắp lại trên trán. Nàng chưa bao giờ chăm sóc người khác, kiếp trước theo Ngu Bắc Huyền, hầu như toàn là y chăm sóc nàng.
Ngọc Hồ đứng cạnh Gia Nhu, nói: “Đêm tân hôn, lang quân lại ốm thành như vậy, Quận chúa phải chịu thiệt rồi.”
Gia Nhu không cảm thấy mình thiệt cái gì cả. Ngược lại nàng còn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, Lý Diệp muốn làm chuyện đó với nàng, nàng còn chưa biết mình sẽ phản ứng thế nào đâu, chắc là sẽ rất khó chịu đi.
“Em cũng đi nghỉ đi, có chuyện ta sẽ gọi sau.” Gia Nhu quay đầu nói với Ngọc Hồ.
“Vâng, em ngủ ngay phía ngoài trên giường phụ, nếu có chuyện gì thì Quận chúa gọi nhé.”
Gia Nhu gật đầu, Ngọc Hồ liền lui ra ngoài. Đến lúc Vân Tùng bưng canh gừng tới, nàng gọi Lý Diệp dậy uống xong xuôi thì thổi tắt bớt nến, chỉ để lại hai cây nến đỏ trên bàn, ánh sáng chiếu ra mờ mờ một khoảng nhỏ. Gia Nhu đứng bên giường, do dự xem có nên nằm xuống bên cạnh Lý Diệp không. Sau nhiều lần phân vân, cuối cùng thực sự không đủ can đảm, nàng đành nằm xuống cuối giường.
Gia Nhu nghĩ cố thức đến hừng đông, nhỡ đâu chàng có đi tiểu đêm thì nàng cũng biết mà chăm sóc. Thế nhưng nằm một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, nàng gối đầu lên cánh tay, mê man ngủ thiếp đi.
Gia Nhu tưởng chỉ ngủ một lát mà hóa ra lại ngủ thẳng tới lúc trời sáng rõ, nàng cảm giác trên người được đắp cái gì, mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện là một cái chăn. Đêm qua lúc nàng ngủ, rõ ràng trên người không có cái gì mà. Lý Diệp…Nàng bò dậy, trên giường đã không có ai.
Ngọc Hồ nghe tiếng động, vội vàng từ ngoài vào: “Lang quân đã dậy rồi, đang ở bên ngoài chờ Quận chúa cùng đi vấn an. Quận chúa mau rửa mặt thôi.”
Mới có một đêm, chả lẽ đã khỏe sao? Gia Nhu ôm một bụng nghi ngờ ngồi xuống trang điểm, Ngọc Hồ nói: “Tinh thần lang quân rất khá, chỉ còn ho khan một chút. Quận chúa đừng lo lắng.”
Lần đầu ra mắt cha mẹ chồng, đương nhiên phải ăn mặc tử tế cẩn thận một chút. Mặc dù không dùng những đồ long trọng như hôn lễ hôm qua, nhưng vẫn phải dùng mấy cây trâm hoa, phối với trang phục váy dài. Trang điểm xong, nàng đi ra bên ngoài, thấy Lý Diệp mặc màu áo bào mầu xanh tay áo rộng, so với người ốm hôm qua đúng là hoàn toàn trái ngược.
“Chàng không sao chứ?” Gia Nhu đi tới hỏi.
Lý Diệp cười nói: “Cơ bản không sao. Làm phiền Quận chúa phải chăm sóc rồi.” Giọng của chàng vẫn hơi nghèn nghẹt, nhưng xác thực không nghẹt nhiều như hôm qua. Hoặc là chàng đã quen ngụy trang trước mặt người khác như thế, nhưng nhìn qua thì đúng là không hề giống người bệnh mới phát sốt đêm qua.
Nghe chàng nói, Gia Nhu thấy có chút ngại ngùng. Nàng vốn muốn chăm sóc chàng, thế mà lại mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, kết quả ngủ đến tận sáng, còn để chàng đắp chăn giúp.
“Đi thôi, cha mẹ đang chờ.” Lý Diệp giơ tay, mời Gia Nhu đi trước. Gia Nhu không nghe: “Tuy ta là Quận chúa, nhưng nếu hai ta đã kết hôn, thì nên lấy phu quân làm đầu, chàng đi trước đi.”
Lý Diệp nhìn nàng một chút, hơi mỉm cười. Chảng đã tưởng rằnh Gia Nhu được phong Quận chúa từ nhỏ, nên sẽ có chút để ý thân phận của mình. Hóa ra nàng hầu như không để ý chút nào… Đây là muốn cho chàng đầy đủ thể diện trước mặt người nhà sao? Vậy thì Lý Diệp không thể phụ tấm lòng tốt của nàng rồi.
Lý Giáng và Trịnh thị ngồi ở trong nhà chính, Lý Huyên, Lý Sưởng cùng với hai phu nhân ngồi theo từng đôi ở hai bên trái phải, tất cả đều đang chờ đôi vợ chồng mới cưới. Nhà chính rất yên tĩnh, mấy người trong phòng ai làm việc nấy, hầu như không ai nói chuyện gì với ai. Chỉ có cha con Lý Giáng thỉnh thoảng nói một hai câu, đại để nói hôm qua ai đưa quà cưới cái gì, thế thôi. Một lát thì có vú già chạy tới bẩm báo, nói Tứ lang quân cùng Quận chúa đã đến bên ngoài. Lý Giáng đứng dậy, mấy người còn lại đều đứng lên theo, sau đó Lý Diệp cùng Gia Nhu một trước một sau tiến vào.
Lý Huyên thấy Lý Diệp bước vào trước thì trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Lúc Lý Huyên cưới Vương Tuệ Lan thì Vương Tuệ Lan đã là huyện chủ, còn Lý Huyên chưa làm quan to như hôm nay, cho nên đã để Vương Tuệ Lan đi trước. Nhưng người Lý Diệp cưới đường đường là Quận chúa, cấp bậc so với Vương Tuệ Lan còn cao hơn, thế mà lại chấp nhận đi phía sau à? Lý Huyên lại nhìn đến người phụ nữ đang đứng thẳng phía sau Lý Diệp, thật thanh lệ, hào hoa phú quý, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, dạng như Vương Tuệ Lan thật không thể so sánh nổi.
Vương Tuệ Lan vừa nhìn cảnh này, liền biết ngay đây là Mộc Gia Nhu cố ý để Lý Diệp đi trước, cho người đàn ông của mình có thể diện hơn trước mặt mọi người. Mà trong lòng Lý Huyên tất đang nghĩ đến cảnh Vương Tuệ Lan vào cửa hồi đó, nghĩ đến sự khác nhau, chắc chắn Lý Huyên sẽ thấy không vui vẻ gì.
Quận chúa Ly Châu này xem ra không đơn giản.
Gia Nhu tiến lên, hành lễ với Lý Giáng và Trịnh thị, Lý Giáng đáp lễ. Gia Nhu nói: “Con dâu đến vấn an muộn, kính xin đại nhân cùng đại gia thứ tội. Ở trong nhà này, con chỉ là con dâu của Lý gia, kính xin hai vị vào chỗ, để con dâu quỳ lạy dâng trà.”
Những lễ nghi này, trước khi nàng xuất giá, Gia Nhu đã được Thôi thị chỉ dạy kỹ càng. Tôn trọng mọi người trước, chắc chắn chỉ có lợi. Huống chi nàng cũng chưa từng cho là phong hào Quận chúa của mình có gì cao quý hơn người.
Lý Giáng thấy Gia Nhu nói như vậy, trong lòng cũng có mấy phần khen ngợi. Trước kia ông ta còn lo Nam Chiếu là vùng hẻo lánh chưa được khai hóa, dù cho thân phận là Quận chúa cao quý, cũng chưa chắc đã biết đối nhân xử thế. Thế nhưng trước mắt, xem ra thì cô gái này đúng là xứng với thân phận con dâu Lý gia rồi đây.
Trịnh thị chăm chú đánh giá Gia Nhu, cho nên không nghe rõ nàng vừa nói cái gì. Thấy Lý Giáng ngồi xuống, bà cũng vội vàng ngồi xuống theo.