Edit: Châu
Gia Nhu phái người đi hỏi thăm tình hình Vương phủ xong thì ngồi lại một mình trong phòng, bên dưới nàng vẫn còn đau, hai chân gần như không khép lại được. Nàng cẩn thận suy nghĩ, hình như hiệu lực của viên Hồi xuân này không chỉ ảnh hưởng đến người uống trực tiếp, mà còn ảnh hưởng đến người cùng giao hoan thì phải. Bằng không sao người như Lý Diệp mà lại không biết kiềm chế khi biết rõ ràng đó là đêm đầu tiên của nàng nhỉ.
Chẳng trách người ta nói đó là phương thuốc bí truyền trong cung, người ngoài không có cách nào mà biết được sự huyền diệu trong đó. Thế nhưng đời trước Trường Bình có thuốc này trong tay mà vẫn không thể nắm giữ vui buồn của Ngu Bắc Huyền, cho thấy nếu hai người không có cảm tình với nhau thì cũng không cách nào dùng thuốc để gắn bó.
Gia Nhu ngồi trên sập, thử nhúc nhích hai chân một chút, haizz, thật là đau. Thường ngày Lý Diệp luôn có dáng vẻ yếu đuối, thế sao phương diện kia lại không kém chút nào nhỉ? Trong đầu nàng còn lưu lại hình ảnh đêm qua chàng vùi đầu vào trước ngực nàng, trong mắt tràn đầy ham muốn, so với dáng vẻ nghiêm túc ngày thường thật đúng là hai người khác nhau.
Có điều chí ít đúng như nàng dự tính, cả hai người đều thấy hài lòng. Trong lòng nàng vẫn luôn lấn cấn chuyện này, cảm thấy chưa động phòng là có lỗi với chàng. Hiện tại cuối cùng cũng coi như yên tâm.
“Quận chúa.” Thu Nương đi tới, làm lễ.
Gia Nhu biết Thu Nương, đó là bà già vẫn hầu hạ Lý Diệp.
“Phu nhân mời người qua bên đó ạ.” Thu Nương cụp mắt nói. Hôm nay Thu Nương theo lệnh Tứ lang quân đến báo cáo kết quả, phu nhân nhìn thấy khăn có dấu hồng thì mừng rỡ vạn phần. Có điều phu nhân lại trịnh trọng bảoThu Nương mời Quận chúa sang bên viện bên kia, không biết sang để làm gì.
Gia Nhu vốn định từ chối, hiện tại nàng ngồi còn không vững.
Nhưng Thu Nương lại nói thêm một câu: “Phu nhân nói bất luận thế nào người cũng phải đi đấy ạ, Phu nhân nói có chuyện khẩn cấp muốn hỏi.”
Gia Nhu biết lần này không trốn được, đành thay y phục, vịn tay Ngọc Hồ chậm rãi đi đến viện của Trịnh thị.
Hôm nay Trịnh thị đặc biệt có tinh thần, bà ta thay một bộ váy áo đỏ thẫm thêu hoa văn mây khói, trên đầu còn cài trâm vàng hình chim phượng hạt ngậm châu, cả Quách Mẫn cũng đang ở đó. Quách Mẫn mặc váy tím thêu hoa văn liên châu, khoác áo ngoài bằng vải voan mỏng, chải tóc búi cao trên đầu, cài một đóa hoa đỗ quyên nổi bật.
Quách Mẫn nhìn dáng vẻ Gia Nhu bước đi, liền biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Quách Mẫn đã từng đến hỏi thăm Vương Tuệ Lan tác dụng của viên Hồi xuân, nhưng vẫn bán tin bán nghi. Trước Quách Mẫn vẫn nghĩ, dùng loại thuốc kích thích này là thủ đoạn không ra gì, nàng ta không thèm dùng cách ấy để cứu vãn trái tim Lý Sưởng. Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ thướt tha của Mộc Gia Nhu sau khi ân ái thì Quách Mẫn lại thấy có chút ngóng trông.
Có người nói dùng viên Hồi xuân, ngoài việc để người nữ thấy thích thú, thì cũng có thể khiến người nam mạnh mẽ cường tráng hơn. Lý Diệp là loại bệnh tật đầy người, còn có thể làm Mộc Gia Nhu thoải mái đến nước này, huống hồ là Lý Sưởng? Khuê phòng Quách Mẫn cô quạnh, đã rất lâu nàng ta không làm loại chuyện đó cùng Lý Sưởng rồi. Mấy lần Lý Sưởng hứng thú tới chỗ Quách Mẫn, chỉ cần nhớ đến việc Lý Sưởng nuôi đàn bà bên ngoài, Quách Mẫn liền thấy buồn nôn, không muốn cho Lý Sưởng chạm vào. Lâu dần, Lý Sưởng cũng không đến nữa, mà Quách Mẫn thì không muốn xuống nước đi lấy lòng trước.
Cho nên Quách Mẫn mới thấy hứng thú với viên Hồi xuân, cố ý đợi gặp Gia Nhu cho bằng được, chính vì muốn xem hiệu lực của thuốc như nào. Bây giờ đã thấy rồi, Quách Mẫn liền chào Trịnh thị, rồi rời đi trước. Xưa nay nàng ta cao ngạo lạnh nhạt, Trịnh thị cũng quen rồi.
Gia Nhu quỳ trên sập, hay đầu gối song song, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Đại gia gọi con đến có chuyện gì ạ?”
Sau khi Trịnh thị biết nàng đã cùng Lý Diệp động phòng thì bà ta nhìn nàng cũng thuận mắt hơn một chút, xinh đẹp mong manh, nhưng vẫn tính là biết nghe lời. Nếu biết viên Hồi xuân có tác dụng như thế, bà ta đã hỏi lấy từ chỗ Vương Tuệ Lan sớm hơn rồi, nói không chừng còn có thể ôm cháu sớm một chút ấy chứ. Trịnh thị nói: “Ta vừa nghe Quách Mẫn nói, hôm qua Vương phủ xảy ra chuyện à? Các con không ai nói cho ta biết gì cả.”
Gia Nhu trả lời: “Chỉ là việc nhỏ, đã giải quyết rồi ạ, cho nên mới không quấy rầy đến người.”
“Sao lại nói là chuyện nhỏ? Ta nghe đồn là đến trong cung cũng biết. Liên quan đến cả phủ Vũ Ninh Hầu thì phải, Tuệ Lan đã về phủ rồi.” Trịnh thị không lo những thứ khác, chỉ lo chuyện ở Vương phủ liên lụy đến Lý Diệp. Lý Diệp thi đỗ Tiến sỹ đã rất khó khăn rồi, còn đang phải chờ đầu xuân năm sau thi tuyển ở Lại bộ đây. Chẳng trách trong nhà không ai coi trọng hôn sự này, Nam Chiếu hiện giờ thực là hỗn loạn.
Gia Nhu cau mày, tại sao lại liên lụy đến phủ Vũ Ninh Hầu cơ chứ? Hôm qua lúc rối loạn, nàng bị cha đuổi về, không biết đầu đuôi sự tình như thế nào.
Trịnh thị thấy bộ dáng không biết gì của nàng thì chỉ bằng mấy câu đơn giản đã nói rõ ràng nội dung: “Nghe nói công tử họ hàng của phủ Vũ Ninh Hầu đi tới quán Sở Tương tìm một cô nương, cô nương này lại phải lòng một người trong phủ Vân Nam Vương nhà con, nên không muốn phục vụ công tử kia. Công tử bị người ta đánh gần chết, mà cậu ta lại là cháu bên ngoại của phu nhân Vũ Ninh Hầu, cho nên Hầu phủ chắc chắn không chịu dàn hòa. Vũ Ninh Hầu là ai, con đã nghe nói qua chưa?”
Gia Nhu không biết hóa ra người mà Mộc Thiệu đánh lại là người của phủ Vũ Ninh Hầu. Nàng đương nhiên đã nghe nói đến. Vũ Ninh Hầu là quân hầu, trong tay nắm binh quyền, Kim Ngô vệ chính là thuộc chỗ ấy quản lý. Năm nào Vũ Ninh Hầu cũng lập được chiến công hiển hách dễ như trở bàn tay, lại thêm xuất thân từ dòng họ Vương đấtThái Nguyên, họ Vương cũng là quý tộc hào môn bậc nhất trong thành Trường An, nếu không Vương Tuệ Lan không phải là hoàng tộc, sao có thể kiếm được cái phong hào Huyện chủ chứ.
“Đại gia, việc kia không liên quan đến phủ Vân Nam Vương đâu ạ, chỉ là gia nhân của bác con phạm tội, cô nương kia lại chính là Kinh triệu doãn giới thiệu cho. Nếu thật sự có việc, tự có cha con chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không liên lụy đến lang quân.” Gia Nhu nói.
Trịnh thị bị Gia Nhu nói trúng tâm sự nhưng vẫn cố nói: “Không phải là ta dọa con. Nếu con mà biết Đại lang đã …”
“Phu nhân!” Tô Nương đứng bên cạnh khẽ nhắc, Trịnh thị bèn thu lại lời đã sắp nói ra đến miệng, “Thôi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đêm qua con cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi.”
Gia Nhu biết việc động phòng hiển nhiên đã có gia nhân nói cho Trịnh thị biết. Nàng làm lễ xin lui, Ngọc Hồ dìu nàng về, trên đường hỏi: “Quận chúa, câu phu nhân chưa nói xong rốt cuộc là cái gì ạ?”
Gia Nhu lắc lắc đầu. Nếu có liên quan đến Lý Huyên, Tô Nương lại không cho nói, chắc là bí mật trong nhà. Nàng mới gả tới, cũng không tiện hỏi nhiều. Ngoại trừ ngày nhị hỉ, nàng cũng chưa từng gặp lại Lý Huyên. Có vẻ như Lý Huyên không thường ở nhà, vẫn ở doanh trại của Thần sách quân thì phải. Ngọc Hồ lại nói: “Nhân tiện mới nói, Đại lang quân và Nhị lang quân đều đã kết hôn được mấy năm, lẽ nào chưa ai có con sao?”
Nói đến đây, Gia Nhu cũng cảm thấy thật lạ. Lý Giáng có vợ lẽ, nhưng không ở tại Lý gia. Mà Lý Huyên với Lý Sưởng ở trong nhà cũng chỉ có vợ cả. Bọn họ đều không còn ít tuổi, sao lại đều chưa có con cái gì nhỉ?
Hai người đi ngang qua vườn hoa thì ngửi thấy mùi thơm của hoa mai. Gia Nhu bèn ngồi xuống nghỉ chân, bên ngoài hành lang đang mùa hồng mai nở rộ, mầu hoa rực rỡ như ráng chiều. Nàng nhớ tới khu Mai viên của Ngu gia ở Thái Châu cũng trồng toàn mai, quy mô khá lớn, hàng năm lúc hoa nở rộ, Ngu Bắc Huyền thường cho dân chúng vào du ngoạn miễn phí. Tuy Gia Nhu thích nhất mẫu đơn, nhưng cũng khá tán thưởng hoa mai.
Đó là loài hoa Ngu Bắc Huyền thích nhất. Y nói, mai sinh trưởng trong bần hàn, nhưng rất cứng cỏi. Cuộc đời của Ngu Bắc Huyền cũng thế, vĩnh viễn không cam chịu thất bại.
Bỗng nhiên, một cô bé mặc áo lông xù từ sau cây hoa chạy lao tới, chợt trượt chân ngã nhào xuống đất, nước mắt rơi lã chã. Gia Nhu vội vàng bảo Ngọc Hồ: “Mau ra xem xem.”
Hai người đi tới chỗ cô bé, Gia Nhu cúi người xuống định ôm cô bé lên. Đứa bé chợt ngẩng đầu nhìn nàng, các nét rất xinh xắn, màu da trắng như hoa mai trắng, nhưng tròng mắt lại có mầu nâu thẫm. Gia Nhu rất ngạc nhiên, mầu mắt này..?
“Tiểu nương tử!” phía sau vang lên tiếng gọi của vú già, sau khi chạy tới nơi, nhìn thấy Gia Nhu, vú già ngây ngẩn cả người. Vú già kia chưa từng thấy Gia Nhu, nhưng nhìn khí chất cũng như cách ăn mặc của nàng, thì đoán ra đấy là Quận chúa Ly Châu vừa gả tới, liền vội vàng làm lễ chào.
Gia Nhu hỏi bà vú: “Đây là ai?”
Vú già ấp úng, Ngọc Hồ nói: “Quận chúa hỏi ngươi đấy, trả lời đi, có cái gì không thể nói hay sao mà ấp a ấp úng thế?”
Cô bé tự mình bò dậy, rụt rè trốn ra đằng sau Gia Nhu, bàn tay nhỏ bíu chặt váy nàng, như rất sợ hãi. Gia Nhu trìu mến vuốt tóc cô bé, lại hỏi vú già kia: “Ngươi cứ nói thật đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.”
Vú già thấy không thể giấu được, mới cụp mắt trả lời: “Dạ, đây là con gái của Đại lang quân ạ.”
“Nếu đã là con gái của Đại lang quân, sao ngươi không trả lời ngay, hử?” Ngọc Hồ lại hỏi.
“Bởi vì, bởi vì thường ngày Huyện chủ không cho Tiểu nương tử ra khỏi viện, hôm nay Tiểu nương tử thừa dịp bà già này không chú ý bèn chạy ra ngoài chơi, vì thế…Xin Quận chúa giao Tiểu nương tử cho lão đi ạ.” Vú già đưa tay, muốn ôm cô bé kia về, thế nhưng cô bé chống đối, nói: “Ta không muốn trở về, ngươi thả ta ra!”
Hai người lôi kéo, cô bé quay đầu nhìn Gia Nhu một cách tội nghiệp: “Cô xinh đẹp, cô cứu cháu được không?”
Quả tình Gia Nhu cũng thấy có chút không đành lòng, nhưng nàng không biết vì sao cô bé này lại bị Vương Tuệ Lan hạn chế trong nội viện, giờ nếu can thiệp vào, có thể làm mếch lòng nhà anh cả. Cho nên Gia Nhu đành trơ mắt nhìn cô bé bị vú già dắt đi, nghĩ thầm, chờ Lý Diệp trở về, nhất định phải hỏi han đến nơi đến chốn. Nàng giúp đỡ đứa trẻ này là việc rất dễ dàng, bởi dù sao nàng cũng là Quận chúa, những người hầu này không dám làm gì. Nhưng biết đâu Lý Huyên lại tính sổ chuyện này lên đầu Lý Diệp, dẫn đến anh em bất hoà, thế thì chính là nàng không đúng rồi.
Ngọc Hồ thấy Gia Nhu không làm gì thì không nhịn được mà nói: “Quận chúa thật sự thay đổi rồi đấy. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ giúp đứa bé.”
Gia Nhu đã không còn ở độ tuổi trẻ người non dạ nữa rồi, mặc dù cũng có lúc trong lòng nàng muốn xử sự theo cảm tính, nhưng chuyện liên quan đến Lý Diệp, khó tránh khỏi phải suy nghĩ kỹ một chút. Nàng vốn đã thiếu nợ chàng, không thể hại chàng thêm nữa.
Gia Nhu mang theo tâm sự nặng nề trở lại trong phòng, trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng cô bé kia nhìn mình vừa rồi, bất giác lại nhớ đến đứa trẻ mà kiếp trước mình không giữ được. Đối với trẻ con, Gia Nhu vẫn luôn hay mềm lòng, bất kể là Mộc Cảnh Hiên hay là cô bé kia.
Lý Diệp trở về, nhìn thấy Gia Nhu đang ngồi một mình thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì lẳng lặng ngồi xuống đối diện nàng. Gia Nhu cuối cùng cũng nhận ra chàng, hỏi: “Sao chàng đi vào không có tiếng động nào thế? Ta còn không biết là chàng đã về.”
“Không phải là ta không phát ra tiếng động, mà là nàng suy nghĩ quá xuất thần, cho nên không nghe thấy.” Lý Diệp nghẹ giọng hỏi, “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Gia Nhu vẫn thấy đau ở bên dưới, thầm thì nói: “Ta, ta đêm qua là lần đầu tiên. Chàng nói xem có đau hay không?”
“Đúng lúc ta cũng là lần đầu tiên, cho nên đã lỡ tay.” Lý Diệp khẽ cười, “Nếu không phải nàng dùng viên Hồi xuân, thì ta cũng không đến mức không biết nặng nhẹ như thế.” Lý Diệp lấy một hộp thuốc từ trong tay áo ra, “Trên đường về ta có mua chút thuốc mỡ, có người nói cái này có thể giảm đau đấy. Sáng sớm nay ta có nhìn qua, hình như bị sưng nhiều.”
Lý Diệp nói câu này mà mặt thản nhiên như không, Gia Nhu lập tức đỏ mặt: “Sao chàng biết là viên Hồi xuân? Còn nữa, chàng…” Sao có thể tùy tiện nhìn nơi riêng tư của nàng. Có điều ngẫm lại, đêm qua có nơi nào mà không bị chàng nhìn, không bị chàng chạm vào đâu, nói vậy nghe như quá so đo rồi.
Lý Diệp nói: “Nàng nhất định không dùng thuốc vớ vẩn bên ngoài, vậy chắc là mẹ đưa. Tuy nhiên thuốc thể nào cũng có ba phần độc, sau này đừng đùa với sức khỏe của mình nữa. Lại đây, ta giúp nàng bôi thuốc.”
Gia Nhu trợn mắt lên nhìn hắn, nhất định không chịu lại gần, chỉ vội nói: “Để, để Ngọc Hồ làm là được rồi. Chàng cứ để thuốc đấy, ta có chuyện này muốn hỏi đây.”
Lý Diệp cũng không ép nàng, hỏi: “Có chuyện gì thế?”