Edit: Châu
Hôm sau, Lý Giáng đến chỗ Trịnh thị, bảo bà ta thu xếp cho Lưu Oanh, sau đó Lý Giáng lại mời một thầy thuốc chuyên trị phụ khoa đến bắt mạch cho Lưu Oanh.
Trịnh thị nghe Lý Giáng nói Lưu Oanh có khả năng mang thai, thì giật mình đánh thót: “Hôm qua cũng không nghe Nhị lang nói gì với thiếp thân cả, sao ngài lại biết?”
“Chưa biết có chính xác không, bà đưa thầy Trương tới bắt mạch mới biết được. Khó lắm ta mới mời được ông ấy đấy, ta không tin tưởng y thuật của người khác lắm.” Lý Giáng giục, “Có kết quả thì đừng lộ ra với ai, đến nói cho ta biết đầu tiên nhé.”
Trịnh thị gật gật đầu, đưa thầy Trương đến khu phòng ở của Lưu Oanh ở cạnh đó.
Lưu Oanh đang ngồi trong sân tắm nắng, bên cạnh cô ả là hai tỳ nữ mà Trịnh thị cho. Lưu Oanh đã thay sang một bộ đồ mầu hồng cánh sen, quần dài hoa nhí mầu sắc sặc sỡ, bên ngoài khoác áo lông mầu mơ chín. Thấy Trịnh thị đi tới, Lưu Oanh vội vàng đứng lên cung kính chào: “Phu nhân.”
“Không cần đa lễ. Ta mời một thầy thuốc tới bắt mạch cho cô, vào nhà đi.” Trịnh thị cười nói.
Lưu Oanh nhìn người đi sau Trịnh thị, rồi nghe lời theo Trịnh thị vào nhà.
Lý Giáng ngồi lại phòng Trịnh thị uống trà, chờ mãi cuối cùng cũng thấy Trịnh thị đi vào, liền hỏi: “Thế nào?”
Mặt Trịnh thị hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Đúng là đã mang thai hơn hai tháng. Tuy nhiên thai phụ hơi thiếu chất, thiếp thân đã nhờ thầy kê đơn rồi.”
Lý Giáng hơi giật mình, Lý Diệp đã đoán trúng hoàn toàn. Lẽ nào thằng ôn kia may mắn đến thế, đoán bừa mà trúng? Sau khi vui mừng rồi, ông ta cẩn thận dặn dò Trịnh thị: “Thai nhi này rất quan trọng với nhà ta, không thể để mẹ con họ lưu lạc ở bên ngoài được. Bà đi nói chuyện với vợ Nhị lang đi, ta đồng ý để Nhị lang lấy Lưu Oanh làm vợ lẽ.”
Trịnh thị trợn mắt lên: “Ngài bảo thiếp thân đi nói à? Tính khí Nhị nương tử thế nào ngài biết rồi đấy, chọc giận nó khác gì chọc vào thùng thuốc súng. Thiếp thân không dám đâu.”
Lý Giáng cau mày nhìn Trịnh thị: “Mẹ chồng sợ con dâu, bà nói ra không sợ người bên ngoài cười cho à. Ta cũng không để bà phải đi một mình, mà bảo bà gọi thêm vợ Đại lang và Tứ lang cùng đi. Nếu như thực sự không khuyên nổi, thì tùy Quách Mẫn vậy.”
Gia chủ trong nhà đã giao việc như thế, Trịnh thị cũng đành nghe theo. Lý Giáng đến tuổi này còn chưa được ôm cháu trai, mà Lý Huyên với Lý Sưởng đều đã trưởng thành, đương nhiên thấy sốt ruột. Hai người con trai kia không phải là con đẻ của Trịnh thị, bà ta cũng lười quản, cho nên chỉ chăm chăm vào nhìn Gia Nhu. Ngày trước Tô Nương vẫn gọi được Thu Nương hầu hạ bên chỗ Lý Diệp đến, Trịnh thị còn có thể hỏi han vài câu. Nhưng gần đây lúc Tô Nương sang chỗ Lý Diệp gọi người thì không một ai chịu đến cho Trịnh thị thăm dò nữa, nghĩ cũng thấy thật là kỳ quái.
Nhưng mỗi lần Gia Nhu đến hỏi thăm, thì dáng vẻ của nàng càng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Trông nàng thoải mái tươi tắn rất tự nhiên, cho thấy nàng được phu quân đối xử rất tốt. Trịnh thị ưỡn ngực tự hào, nói qua nói lại, chẳng phải ít nhiều gì cũng nhờ vào viên Hồi xuân bà ta cho Gia Nhu đấy thôi! Từ đó Trịnh thị vẫn luôn ngóng trông Gia Nhu sớm ngày cho họ Lý thêm cháu đích tôn, lúc ấy trong mắt Lý Giáng, Lý Diệp hẳn là sẽ khác.
Đến cuối năm, hàng xóm láng giềng, môn sinh quen biết đều phải tặng lễ lẫn nhau. Lý Diệp cũng thường xuyên vắng nhà, chàng phải qua lại chỗ bộ Lễ với bộ Lại nhiều hơn. Gia Nhu ở lại trong nhà, cùng với Ngọc Hồ kiểm kê của hồi môn Thôi thị cho nàng. Đến lúc lấy danh sách ra xem, Gia Nhu thực sự sửng sốt. Đời trước Thôi thị cũng kín đáo cho Gia Nhu không ít, nhưng so với đời này thì không tính là gì.
“Mẹ định cho ta cả sản nghiệp của Vương phủ ở Trường An đấy à? Sao có mấy thứ đứng tên em trai mà giờ lại có ở đây thế. Chẳng lẽ sau này nó không cưới vợ à?” Gia Nhu quá ngạc nhiên.
Ngọc Hồ nhếch miệng cười nói: “Không phải Đại vương với mọi người quá thương người hay sao? Phụ nữ ấy à, phải có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bản thân mình trong túi cũng phải có tiền, không cần dựa vào đàn ông, thế thì mới có thế phát huy khả năng lúc ở nhà chồng được. Em xem ra, tứ lang quân cũng không giàu có gì đâu, sau này không biết chừng phải dựa vào quận chúa tiếp tế đấy.”
Gia Nhu liếc nhìn Ngọc Hồ: “Em nghe được từ đâu đấy?”
“Thường ma ma nói đấy, Thường ma ma còn nói với em rất nhiều chuyện, quận chúa có muốn nghe không?” Ngọc Hồ nháy mắt một cái.
Gia Nhu xua tay: “Quên đi. Những thứ đồ có thể đổi ra tiền, thì đem đầu tư sinh lợi đi. Giấy tờ ruộng đất và khế ước mua bán nhà thì tìm người nào thật giỏi, quản lý cho tốt, nếu như thực sự không quản được, thì nói lại cho ta biết.”
“Vâng, em nhớ rồi.” Ngọc Hồ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Gia Nhu thấy bụng dưới hơi đau, nàng liền lôi tấm chăn nhung ra phủ lên người.
Hôm qua, nguyệt sự của nàng đến, vào ngày đầu thì lượng luôn nhiều và đau hơn, buổi tối thấy khó ngủ. Sau khi Lý Diệp phát hiện ra, chàng lấy tay xoa nhẹ bụng dưới thật lâu, giúp nàng ngủ yên. Lúc này, nàng tựa vào bàn, nhắm mắt lại, cảm giác giống như chàng đang ở phía sau ôm nàng.
Khóe miệng nàng không tự chủ được nở nụ cười, đúng lúc Thu Nương báo lại, Trịnh thị bảo nàng qua chỗ Quách Mẫn.
“Đến chỗ chị hai làm gì thế?” Gia Nhu không hiểu hỏi.
Thu Nương lắc lắc đầu: “Lão cũng không biết, có điều nghe nói tướng công đã đồng ý cho nhị lang quân cưới vợ lẽ, chắc hẳn phu nhân đi khuyên bảo Nhị nương tử đấy ạ.”
Tuy Gia Nhu mới gả tới, nhưng nàng cũng cho là Quách Mẫn sẽ không dễ dàng đồng ý. Tuy rằng ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, nhưng làm gì có chuyện chồng lấy vớ lẽ mà vợ cả lại vui được cơ chứ? Gia Nhu cũng không hiểu, Lý Giáng luôn coi trọng gia phong, sao lại đồng ý cho Lý Sưởng lấy Lưu Oanh nhỉ? Hẳn là có ẩn tình gì đây.
Gia Nhu lập tức nghĩ đến chuyện ngày trước, Liễu thị vào được phủ là vì có Mộc Cảnh Hiên, lẽ nào Lưu Oanh.. ? Xong nàng soát lại tình cảnh ngày đó thật kỹ, càng nghĩ càng thấy có khả năng đó.
Gia Nhu đến khu nhà của Quách Mẫn thì thấy Trịnh thị và Vương Tuệ Lan đều đã ngồi ở trong nhà chính. Toàn bộ vật dụng trong phòng Quách Mẫn đều là gỗ lê vàng, hoa văn chạm trổ đồng loạt là hoa khai phú quý. Vật trang trí cũng rất tinh xảo khác biệt, trên tủ sách có rất nhiều sách. Trong phòng xông hương mùi thơm giống mùi hoa quế, nhìn toàn thể thì tráng lệ hơn rất nhiều so với nơi ở của Trịnh thị.
Cho dù phủ Vệ Quốc Công đã không còn so được với năm đó, thì đầu gà vẫn hơn má lợn nhiều.
Quách Mẫn hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Mọi người nói là, đại nhân đồng ý cho Lý Sưởng cưới vợ lẽ rồi hả?”
Quách Mẫn không chút khách khí gọi thẳng tên huý Lý Sưởng một lần nữa, Trịnh thị khuyên nhủ: “Con cũng thấy rồi đấy, Nhị lang thật tâm thích cô gái kia, hơn nữa nó đã có thai của Nhị lang…”
Ánh mắt Quách Mẫn trầm xuống, nhìn về phía Trịnh thị: “Cô ả có thai thật ạ?”
Trịnh thị gật đầu: “Đã mời thầy xem rồi, mang thai hơn hai tháng. Tướng công sao có thể đuổi nó ra ngoài được? Coi như nó có ở đây, chẳng qua cũng chỉ là vợ lẽ, chủ yếu là pha trà rót nước phục vụ cho con. Con cũng đừng giận dỗi với nhị lang nữa, không có lợi cho…”
Quách Mẫn cười gằn hai tiếng, lập tức đứng lên: “Việc đã đến nước này, con cũng không có gì để nói nữa, bây giờ con sẽ gọi người thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ luôn.”
Mấy người ngồi đây không ai nghĩ đến phản ứng này của Quách Mẫn, Vương Tuệ Lan nói: “Nếu giờ muội về nhà, thì chả phải là đúng theo ý cô ả kia hay sao? Cô ả chỉ mong sao không có muội, để trái tim chú hai hoàn toàn bộ đặt trên người ả.”
“Đại tẩu đừng nói thêm nữa! Nếu anh cả mang một cô nàng về, muốn lấy vớ lẽ, tẩu có chịu được không? Nếu có thể nhẫn nhịn như thế, lúc trước cô gái người hồ kia…”
“Muội thôi đi!” Vương Tuệ Lan vỗ bàn đứng lên, “Ta và Đại gia, cùng với em dâu có lòng tốt đến khuyên nhủ, muội không cảm kích thì cũng thôi, cớ sao còn nói những lời làm khó chúng ta? Không biết phân biệt bạn thù đúng không. Sao tự muội không cố nghĩ lại mà xem, lúc muội mới về đây, chú hai cũng thích muội như thế nào, vì sao giờ lại thành ra như vậy? Muội không chịu bình tĩnh rút kinh nghiệm, không chịu nỗ lực cứu vãn tình cảm của chồng mình, còn nháo định quay về nhà mẹ đẻ. Muội cho rằng trở về nhà mẹ đẻ thì sự tình sẽ thay đổi sao? Muội cho rằng chú hai lại như lúc trước mà đến dỗ muội trở về hay sao? Muội tỉnh lại đi.”
Vương Tuệ Lan chưa bao giờ trách móc ai lớn tiếng như thế, làm cho Quách Mẫn nhất thời không biết nói lại thế nào, mặt lúc trắng lúc xanh. Vương Tuệ Lan lại nói tiếp với Trịnh thị: “Đại gia, chúng ta đi thôi, kệ người ta mình tỉnh ngộ. Chẳng phải Đại nhân đã nói, nếu không ngăn được thì tùy muội ấy hay sao!”
Trịnh thị nhìn Quách Mẫn một chút, rồi nghe theo Vương Tuệ Lan xuống khỏi sập, xỏ lại giày. Vương Tuệ Lan đưa Trịnh thị ra ngoài, ngoái đầu lại nói với Gia Nhu: “Tứ đệ muội cũng đi đi thôi, ta thấy nhị đệ muội hoan toàn không hoan nghênh chúng ta đâu.”
Gia Nhu biết Quách Mẫn đã làm tổn thương Vương Tuệ Lan, cho nên Vương Tuệ Lan hoàn toàn không muốn khuyên nhủ Quách Mẫn bất cứ điều gì nữa rồi. Nàng hít một hơi, cũng định đứng lên. Nàng cũng đâu muốn quản mấy chuyện vô bổ của chi thứ hai đâu. Lý Sưởng hay bắt nạt Lý Diệp như vậy, tội gì phải nói giúp cho hắn.
Đúng lúc này, Quách Mẫn ngồi sụp xuống, hai tay ôm gối, bật khóc.
“Nhị tẩu …”
Quách Mẫn cũng không biết là nói với Gia Nhu, hay là tự nói với chính mình: “Hồi đó hắn cầu cưới ta, ta còn không muốn gả cơ! Khi đó hắn muốn dựa vào nhà họ Quách, ta muốn gì hắn chiều nấy. Hiện tại hắn không cần ta nữa, thì một nhát đá văng ta, chả coi ta là gì! Nhưng ta hoàn toàn không muốn đi lấy lòng hắn, ta không muốn mất đi lòng tự trọng cuối cùng này…”
Gia Nhu sinh ra có chút đồng cảm với Quách Mẫn. Lúc này Quách Mẫn có phần giống với bản thân nàng đời trước. Đàn bà vĩnh viễn ngốc như vậy đấy, lúc nào cũng ở thế yếu mà thôi.
Gia Nhu đi đến nâng Quách Mẫn dậy, đưa nàng ta đến ngồi lên trên giường, nói: “Nhị tẩu, đại tẩu nói có lý đấy. Chính tẩu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như tẩu còn muốn cùng với anh hai, thì hãy nuốt cơn giận này xuống, biết đâu Lưu Oanh sinh con gái, nhị huynh cùng Đại nhân tất nhiên sẽ không còn coi trọng cô ả nữa. Nếu tẩu không thích anh hai nữa, vậy thì cứ về nhà mẹ đẻ. Có Lưu Oanh kia tỷ tê nịch hót, chẳng mấy mà anh hai sẽ đưa cho tẩu giấy bỏ vợ thôi.”
Quách Mẫn ngừng khóc: “Muội đừng làm ta sợ!”
“Ta không doạ tẩu đâu. Cô ả kia thân phận như thế mà có thể bám vào anh hai, chắc chắc có rất nhiều thủ đoạn. Cô ta vào được nhà ta, hoàn toàn dựa vào cái thai trong bụng. ANh hai và cha chồng đều hy vọng đó là con trai, vậy sao tẩu không nói với bọn họ, đồng ý để anh hai cưới vợ lẽ, nhưng phải đợi sau khi sinh con trai đã? Như vậy có thể giữ được cái tiếng khoan dung. Nhẫn qua chuyện này, tẩu vẫn là vợ cả, không phải sao?”
Ánh mắt Quách Mẫn sáng lên. Đúng vậy, sao mình không nghĩ ra nhỉ? Trước mắt tạm hoãn chuyện cưới vợ lẽ, dành ra một khoảng thời gian nhằm cứu vãn sự tình. Ngày trước sau khi cô gái Hồ kia sinh con gái, chẳng phải thái độ của cha chồng lập tức thay đổi đấy thôi. Coi như có sinh con trai, mình nhận về chính mình nuôi, thế nào chẳng nảy sinh tình cảm. So với việc để…. kẻ kia lắc lư trước mặt cả ngày, cách này thật tốt hơn nhiều.
Quyết định được chủ ý rồi, Quách Mẫn hắng giọng nói với Gia Nhu: “Cảm ơn tứ đệ muội đã khuyên bảo, ta nghĩ thông suốt rồi. Giờ sắp đến tết, lúc này về nhà thật không thích hợp, chờ sang tháng giêng rồi nói sau.”
Gia Nhu biết Quách Mẫn sĩ diện, đứng lên nói: “Vậy ta không quấy rầy Nhị tẩu nghỉ ngơi nữa.”
Từ chỗ Quách Mẫn đi ra, Ngọc Hồ không nhịn được nói với Gia Nhu: “Nhị nương tử cũng thật vô ơn. Quận chúa khuyên nhủ nhiều như vậy, lại nghĩ kế hộ nữa, thế mà không nói được nửa câu cảm ơn.”
Gia Nhu lồng tay vào trong ống tay áo: “Ta nào cần ai cảm ơn đâu, chẳng qua ta nhìn thấy bóng dáng chính mình trên người chị dâu. Ta không muốn chị ấy phải hối hận.”
Ngọc Hồ biết người quận chúa nói đến là Tiết độ sứ Hoài Tây, đúng là ngày xưa quận chúa từng có lúc vì y mà đòi sống đòi chết, nếu không có một cái tát của Đại vương, có khi quận chúa đã bỏ trốn cùng người ta cũng nên, làm sao còn gả cho tứ lang quân được cơ chứ. Giờ Tiết độ sứ Hoài Tây đã cưới Quận chúa Trường Bình, lúc này đúng là đường quan rộng mở.
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn trời, sang tháng Giêng, Tiết độ sứ các nơi đều sẽ đến Trường An tham gia buổi Đại triều, mang đồ tiến cống. Đời trước Ngu Bắc Huyền muốn dẫn nàng theo, nhưng vì không thích Trường An, nên nàng từ chối, cuối cùng y chỉ dẫn theo Trường Bình. Giao tình của Ngu Bắc Huyền và Tiết độ sứ Vũ Ninh hình như bắt đầu vào dịp này thì phải. Nếu như không có Từ Tiến Đoan cho Ngu Bắc Huyền mượn binh, thì Ngu Bắc Huyền không có đủ lực để tạo phản.
Nàng có nên thông qua Lý Diệp cảnh báo Quảng Lăng Vương một chút không nhỉ?