Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 46: Lén lút truyền giấy trong giờ học



Đồng chí Vệ Hỏa Hỏa, một gián điệp chăm chỉ, đã thu thập được ba thông tin quý giá về Lệ Chanh. Cậu bé lập tức gọi điện cho anh họ mình báo cáo.
Vệ Dung gần như nhấc máy ngay lập tức.
“Alo? Hỏa Hỏa, em phát hiện ra gì vậy?” Vệ Dung không ngờ em họ mình mới nằm vùng một ngày đã có thông tin. Anh lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ có alpha nào định làm hại Lệ Chanh thật à?”
“Không có,” Vệ Hỏa Hỏa thành thật đáp, “Nhưng em phát hiện quan hệ giữa Lệ Chanh và trợ giảng alpha của lớp chúng em rất tệ, Lệ Chanh còn định tấn công anh ta sau giờ học hôm nay nhưng không thành.”
“…” Giọng Vệ Dung mất đi sự háo hức, gã chặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, “Alpha Lệ Chanh không ưa có thiếu đâu, tuần nào mà không đánh nhau với alpha mới là chuyện lạ. Tin này không đáng giá, tiếp theo.”
“…Hết rồi.”
“Hết rồi?!”
“Đúng vậy.” Vệ Hỏa Hỏa buồn bã lật cuốn sổ nhỏ của mình, “Cả ba tin đều liên quan đến trợ giảng alpha đó.”
“Ba tin này đều không đáng giá.” Vệ Dung giận dữ nói, “Công việc thu thập thông tin của em tệ thế! Thất vọng quá chừng, em nghĩ kiếm tiền dễ vậy à?”
Vệ Hỏa Hỏa ấm ức: “Vệ Dung! Anh định quỵt nợ à? Dù em không thu thập được thông tin anh muốn, nhưng không có công lao cũng có khổ lao mà, làm anh, anh phải thưởng cho em vì sự chăm chỉ chứ?”
“Anh không quỵt nợ, anh đang dạy em về sự khắc nghiệt của cuộc sống.” Vệ Dung nói không chút xấu hổ, “Tóm lại, em chẳng tiến bộ gì, còn muốn anh mua Lego cho em à, đừng có mơ.”
Vệ Hỏa Hỏa tức giận cúp máy.
Nhưng nghĩ đến bộ Lego phiên bản giới hạn mà anh mình đã hứa, cậu đành cắn răng cố gắng hơn.
Dù tuần này không thu thập được thông tin hữu ích, nhưng không sao, cậu vẫn còn ba buổi học cuối tuần với Lệ Chanh, dù có bịa cũng phải tạo ra một tin đồn về Lệ Chanh để moi phần thưởng từ anh họ.

Chớp mắt đã đến cuối tuần kế tiếp.
Lần này Lệ Chanh không còn rụt rè mà bước vào cổng trường cấp hai như đi chơi. Sau một tuần tự nhủ với bản thân, cậu đã hiểu ra: khóa “Giáo dục sức khỏe toàn quốc” này cậu kiểu gì cũng phải học, Tiêu Dĩ Hằng này cậu kiểu gì cũng phải gặp, vậy thì cứ thoải mái đối mặt với chuyện này. Cùng lắm thì lên lớp ngủ, nhắm mắt cái rồi mở mắt, một tiết học sẽ qua nhanh thôi.
Lệ Chanh không đến muộn – nhưng cũng chẳng sớm hơn là bao – vừa bước vào lớp được vài giây thì chuông báo vào tiết đã vang lên.
Cậu ngồi ngay vị trí nổi bật bên cạnh bục giảng, thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, mở cặp lấy sách giáo khoa và bút ra, coi như đã sẵn sàng cho buổi học.
Rõ ràng tuần trước Tiêu Dĩ Hằng mới phát cho cậu sách giáo khoa mới tinh, không hiểu sao chỉ trong một tuần, sách của Lệ Chanh đã nhàu nhĩ, như sách mượn từ người thứ mười tám vậy.
Bìa sách còn có vết cháy to bằng miệng bát, bóng nhẫy, nhìn là biết những ngày qua không ít lần được dùng để úp mì.
Đứng trên bục giảng là một cô giáo beta trung niên xa lạ, mặc bộ vest nữ, tóc búi gọn gàng, tóc con được vuốt keo kỹ càng, bóng mượt, để lộ vầng trán có vài nếp nhăn.
Không cần nói, chắc chắn cô là giáo viên phụ trách toàn khóa học này.
Cô không vui nhìn Lệ Chanh vài giây, dừng lại lâu hơn trên mái tóc cậu, nghiêm khắc nói: “Trong lớp của cô không được phép đi muộn, lần này may mắn thôi, lần sau đi muộn sẽ không được vào lớp đâu.”
“Em——biết——rồi——ạ——” Lệ Chanh kéo dài giọng, trả lời cợt nhả.
Cô không phí thời gian với Lệ Chanh, nhìn sang Tiêu Dĩ Hằng đứng cạnh cửa. Trước khi bắt đầu tiết học, Tiêu Dĩ Hằng giới thiệu sơ qua tình hình lớp học, rồi đặt các tài liệu đã in sẵn lên bục giảng.
Tiêu Dĩ Hằng sạch sẽ, đẹp trai, đúng kiểu “học sinh giỏi” được giáo viên yêu thích. Cô giáo beta thấy anh, nét mặt dịu đi, gật đầu: “Em là trợ giảng của cô phải không? Vất vả cho em rồi, em kéo ghế ra, tìm chỗ ngồi đi.”
Thái độ khác biệt một trời một vực, rõ ràng thiên vị.
Lệ Chanh quay đầu lại, nhăn mặt làm trò với Tiêu Dĩ Hằng, miệng lẩm bẩm chê anh là “học sinh ngoan”.
“Học sinh ngoan” liếc nhìn cậu, kéo ghế xếp bên cạnh, ngồi ngay sát Lệ Chanh.
Lệ Chanh:!!! Cậu kinh ngạc: “Anh ngồi đây làm gì?”
Tiêu Dĩ Hằng: “Giúp cô giáo giải quyết vấn đề, trông chừng học sinh cá biệt như cậu.”
Lệ Chanh: “…”
Thế là dưới sự chứng kiến của ba mươi cặp mắt trong lớp, Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh ngồi cùng bàn, ghế chạm ghế, chân chạm chân, chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng.
Hai anh chàng cao ráo đẹp trai ngồi cạnh bục giảng nổi bật nhất lớp, ai không biết còn tưởng lớp họ có hai ông thần giữ cửa.
Cô giáo beta lại rất hài lòng với sắp xếp này, nghĩ có Tiêu Dĩ Hằng giúp trông nom, cô không cần lo về học sinh phá phách Lệ Chanh nữa.
Tiết học chính thức bắt đầu.
Hôm nay học về hiện tượng xây tổ của omega. Xây tổ là khi omega vào kỳ phát tình sẽ như con vật nhỏ, vô thức thu thập những thứ mềm mại, sặc sỡ để trang trí tổ (phòng) của mình. Nếu omega đã đánh dấu với một alpha, omega sẽ thu thập cả những đồ vật có chứa pheromone của bạn đời. Nhưng hiện tượng này rất ít xảy ra ở omega chưa trưởng thành, với nhóm học sinh này còn quá xa vời.
Phong cách giảng dạy của cô giáo này nếu tóm gọn trong bốn chữ, thì là “cách dạy máy móc”. Nội dung sách giáo khoa, cô có thể đọc từ đầu đến cuối không sai một chữ, không chỉ tự đọc, còn điểm danh học sinh đứng lên đọc.
Cô giáo đặc biệt đi xuống bục giảng, đi qua đi lại giữa các hàng ghế. Nếu học sinh nào lọt vào mắt xanh của cô, chắc chắn sẽ bị gọi đứng lên đọc bài.
Rõ ràng là hiện tượng xây tổ ấm áp tình cảm, dưới cách giảng của cô trở nên dài dòng, khô khan, như gà mái ấp trứng.
Lệ Chanh gục đầu xuống bàn, ngáp liên tục, suýt ngủ gật.
Nhưng vừa chợp mắt được một chút, Tiêu Dĩ Hằng ngồi bên cạnh lại đẩy cậu dậy.
Lệ Chanh muốn ngủ, Tiêu Dĩ Hằng lại tiếp tục đẩy.
Lệ Chanh gần như phát điên, tính hành hạ nhau à? Cậu sắp bị giọng giảng bài của cô giáo ru ngủ, Tiêu Dĩ Hằng đểu cáng này lại không cho cậu ngủ!
Cậu trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng, nhưng do vừa ngáp xong, mắt còn rơm rớm nước, nhìn như đang làm nũng với alpha.
Tiêu Dĩ Hằng bị đôi mắt tròn xoe đó nhìn chằm chằm, có một thoáng quên mất mình định làm gì.
“…Lệ Chanh, tiết này không được ngủ.” Tiêu Dĩ Hằng sực tỉnh, nhắc nhở nhỏ, “Tiết này có điểm thi cuối kỳ, còn có điểm chuyên cần mỗi tiết, giáo viên có quyền trừ điểm chuyên cần của cậu.”
Lệ Chanh tuyệt vọng.
Cậu biết làm sao giờ, cậu thực sự bị kiểu giảng tụng kinh của cô giáo ru ngủ.
Cậu chỉ còn cách véo đùi mình, tìm việc gì đó làm để ngăn chặn cơn buồn ngủ này.
Một phút sau, Lệ Chanh lén đẩy Tiêu Dĩ Hằng, đưa sách giáo khoa của mình sang.
Tiêu Dĩ Hằng không biết cậu định giở trò gì, nhưng vẫn chiều theo, mở sách ra.
Chỉ thấy trong trang sách kẹp một tờ giấy trắng hình vuông, to không hơn bàn tay bao nhiêu. Trên tờ giấy có các đường gấp ngang dọc, biến toàn bộ tờ giấy trắng thành một tờ giấy lưới gồm nhiều ô vuông nhỏ.
Ở chính giữa tờ giấy ô vuông kỳ lạ này, Lệ Chanh dùng bút chì vẽ một vòng tròn đen.
Tiêu Dĩ Hằng:?
Anh cầm tờ giấy lên, lật qua mặt sau, trống trơn. Vậy tờ giấy này chỉ có một vòng tròn đen ở mặt trước.
Thấy alpha đang nhìn tờ giấy ô vuông như thể đang nghiên cứu một vấn đề phức tạp nào đó, Lệ Chanh chợt hiểu ra và “à” lên một tiếng.
“Ôi trời,” Lệ Chanh hạ giọng hỏi, “Thiên tài, đừng nói với tôi là lớp tài năng của anh chưa bao giờ chơi trò này nhá?”
“Chơi?” Tiêu Dĩ Hằng dừng lại vài giây, sau khi nghe từ khóa, anh cúi đầu nhìn lại tờ giấy trắng trong tay, nhận ra ngay, “Đây là bàn cờ?”
Đúng vậy, đây đúng là một bàn cờ đơn giản, có nhiều đường kẻ, chia tờ giấy thành vô số ô vuông nhỏ. Ở giữa bàn cờ, Lệ Chanh đã đánh dấu sẵn một nước “cờ”.
Thấy trong mắt alpha lóe lên sự ngạc nhiên, Lệ Chanh hỏi với vẻ khó tin: “Không thể nào, các anh thực sự chưa bao giờ lơ là học tập, không truyền giấy, đánh cờ, chơi bản đồ à?”
“Chơi bản đồ là sao?”
“Anh cũng không biết trò này á?” Lệ Chanh lần đầu cảm thấy mình vượt trội hơn Tiêu Dĩ Hằng, cảm giác mình thông minh hẳn ra, “Mỗi học sinh đều có một cuốn tập bản đồ dày cộm. Một người ra đề, mở cuốn tập bản đồ ra, chọn một địa danh nhỏ, càng hẻo lánh càng tốt, tốt nhất là cần kính lúp mới thấy được, ra đề bài rồi để người khác đi tìm. Ai tìm thấy trước thì thắng. Trò này càng đông người chơi càng vui, lần trước tôi ra một đề, cả lớp tìm suốt một tiết học không ai tìm thấy!”
Tiêu Dĩ Hằng trầm trồ.
“Lớp 11 (13) của các cậu đúng là lớp có điểm trung bình thấp nhất trường,” Tiêu Dĩ Hằng nói, “Xem ra trong giờ học, ngoài việc không nghe giảng thì các cậu còn làm đủ thứ chuyện.”
“…” Lệ Chanh không hiểu, Tiêu Dĩ Hằng đang khen hay đang mắng cậu đấy?
Thế là, hai người ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, dưới sự chú ý của nhiều cặp mắt, lén lút chơi cờ caro.
Họ chơi trò cờ caro đơn giản, chỉ cần năm quân cờ thẳng hàng là thắng.
Trước khi chơi, Lệ Chanh tự tin khoe khoang rằng mình rất giỏi cờ caro, không ai trong lớp thắng được cậu, lần nào cũng thắng. Cậu còn yêu cầu Tiêu Dĩ Hằng không được sợ, dù thua cũng phải kiên trì.
Tiêu Dĩ Hằng nghiêm túc, tập trung 100% tinh thần chơi với cậu một ván.
Kết quả… trận đấu kết thúc trong một phút, Tiêu Dĩ Hằng thắng.
Lệ Chanh không cam lòng, chơi lại một ván khác.
Lần này còn chưa đến một phút, Lệ Chanh lại thua.
Rồi ván thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Cái người toàn thắng vô địch thiên hạ trong bể bơi, dưới tay Tiêu Dĩ Hằng liên tục nhận năm trái trứng ngỗng.
Lệ Chanh: “Chết tiệt, tôi không chơi nữa.”
Cậu vo bàn cờ lại, tức giận nhét dưới ngăn bàn. Cậu khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, trên mặt thể hiện rõ dòng chữ “Bố đây không vui”.
Đường đường anh Lệ ta đây, đường nhiên không chịu thua.
Cậu không chỉ không chịu thua, còn mỉa mai: “Tiêu Dĩ Hằng, anh giả vờ là người mới để lừa tôi đúng không? Anh chơi giỏi như vậy, chắc chắn trong giờ học suốt ngày chơi, ai là bạn cờ của anh, có phải là cô gái tên Hứa Nhân Nhân gì đó không?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Anh cười khẽ: “Sao tự nhiên nhắc tới cô ấy? Tôi và cô ấy không cùng lớp, với lại cũng không quen thân.”
Tiêu Dĩ Hằng lấy quyển sổ của mình, xé một tờ, gấp thành bàn cờ mới, kẹp vào sách rồi truyền lại.
Lệ Chanh quay đầu đi, kiên quyết cho rằng anh là cao thủ giả vờ làm người mới.
Tiêu Dĩ Hằng hạ giọng giải thích: “Tôi thực sự chưa chơi bao giờ, người mới luôn có chút may mắn.”
Lệ Chanh nhìn anh nghi ngờ.
“Thật mà.” Tiêu Dĩ Hằng nói, “Hơn nữa tôi có cảm giác, thời kỳ người mới được bảo vệ của tôi đã qua rồi.”
Lệ Chanh mới bán tín bán nghi cầm bàn cờ, vẽ một vòng tròn đen ở giữa.
Tiêu Dĩ Hằng ngay sau đó vẽ một vòng tròn rỗng bên cạnh.
Cứ thế lần lượt – Lệ Chanh thắng.
Ván tiếp theo, Lệ Chanh lại thắng.
Sau đó, Lệ Chanh liên tiếp giành chiến thắng, không gì cản nổi, bàn cờ bị vẽ chi chít rồi lại bị xóa, xóa gần như rách cả giấy.
Tiêu Dĩ Hằng cẩn thận khống chế cục diện, thậm chí cố ý tạo ra tình huống hai bên đấu ngang ngửa, thỉnh thoảng thắng vài trận…
Cho đến khi chuông hết giờ reo lên, Lệ Chanh mới thoả mãn đặt bút xuống, vỗ vai Tiêu Dĩ Hằng.
“Được đấy, Tiêu Dĩ Hằng.” Lệ Chanh quen biết Tiêu Dĩ Hằng đã lâu, nhưng số lần cậu cười trước mặt anh đếm trên đầu ngón tay. Giờ đây, Lệ Chanh không chỉ cười tươi như ánh mặt trời, thậm chí còn để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch, “Không ngờ cái người chẳng ra làm sao như anh trình cờ lại không tồi.”
Tiêu Dĩ Hằng: “…?”
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh cụp mắt xuống: Cái miệng của nhóc này nếu đã không biết nói chuyện như vậy, thế thì lần sau chơi cờ, cứ thua một ván cởi một món đồ đi.

Tan học, Lệ Chanh không muốn ở lại dù chỉ một giây, nhanh chóng rời khỏi lớp; Tiêu Dĩ Hằng theo sau giáo viên, đến văn phòng giúp cô sắp xếp tài liệu.
Họ vừa rời đi, Vệ Hỏa Hỏa ngồi ở hàng cuối lập tức lao lên bục giảng, lén lút ngồi xổm trước bàn học.
Trong giờ học, cậu nhìn rất rõ Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh luôn truyền giấy, thì thầm to nhỏ, không biết đang làm gì.
Nếu cậu biết được họ nói gì trong giờ học, liệu có thể lấy tin đó để đổi lấy bộ Lego từ anh họ không nhỉ?
Vệ Hỏa Hỏa nhớ Lệ Chanh đã vứt một tờ giấy vào ngăn bàn, lúc tan học cũng không mang đi. Cậu nhanh chóng thò tay vào ngăn bàn, mò trái, mò phải, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy thật!
Cậu lập tức rút ra xem – tờ giấy nhàu nhĩ, hình vuông, đầy các ô vuông ngang dọc chồng chéo nhau.
Là một học sinh tệ trong số những học sinh tệ, Vệ Hỏa Hỏa tất nhiên nhận ra đây là gì.
– Vậy ra Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh không phải truyền giấy mà đang chơi cờ caro?
Trò chơi này bọn học sinh cấp hai cũng không thèm chơi nữa, Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng học đến cấp ba rồi mà còn chơi, đúng là trẻ con!
Vệ Hỏa Hỏa khinh thường “xì” một tiếng, cuộn tờ giấy thành một quả bóng, sau đó hai tay duỗi thẳng giơ lên đầu, làm tư thế ném rổ vào thùng rác cực ngầu.
Quả bóng giấy vẽ một đường parabol trên không – rồi trúng vào cô giáo đang quay lại lớp lấy đồ.
Vệ Hỏa Hỏa: “…”
Cô giáo: “…”
Vệ Hỏa Hỏa run rẩy: “Cô cô cô cô cô giáo, để em giải thích!!!”
Cô giáo đen mặt mở quả bóng giấy ra, tờ giấy nhàu nát bên trong toàn dấu vết của quân cờ. Là một giáo viên giàu kinh nghiệm, cô nhận ra thứ này ngay lập tức.
“Vệ Hỏa Hỏa,” giọng cô giáo lạnh lùng, xé nát tờ giấy, “về nhà chép câu ‘Em không chơi cờ caro trong giờ học nữa’ hai trăm lần, và viết một bài kiểm điểm không dưới năm trăm chữ, nộp cho tôi trước giờ học ngày mai.”
Vệ Hỏa Hỏa: QAQ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.