Khi Tiêu Dĩ Hằng bị cô giáo chuyển xuống hàng cuối cùng, không ai quản lý Lệ Chanh, cậu bèn nằm ườn ra bàn như một đống bùn nhão.
Đồ ăn vặt mang đến đã ăn hết sạch, không còn việc gì để làm, lúc thì xé giấy gấp con ếch nhỏ, lúc thì búng cây thước thép làm ván nhảy cho “người tay tí hon” nhảy cầu… nhưng cảm giác tự chơi một mình như này cô đơn chết đi được.
Nhân lúc cô không chú ý, cậu quay đầu lén nhìn phía sau, ánh mắt chuẩn xác bắt được bóng dáng như hạc giữa bầy gà ở bàn cuối. Không đúng, câu “hạc giữa bầy gà” sao đủ để miêu tả Tiêu Dĩ Hằng, phải là “hạc giữa… ừm, hạc giữa…”. Lệ Chanh vò đầu bứt tai nghĩ một lúc, đành ngậm ngùi công nhận mình chữ nghĩa kém cỏi.
Hừ! Chỉ cần Tiêu Dĩ Hằng là “con hạc”, thì những người xung quanh anh ta thậm chí còn không thể gọi là “gà”, chỉ là phông nền mờ nhạt mà thôi.
Tiêu Dĩ Hằng đặt cuốn sổ điểm danh lên đùi, cúi đầu hí hoáy ghi chép gì đó, vẻ mặt chăm chú, có vẻ… hoàn toàn chẳng bận tâm chuyện đổi chỗ.
Lệ Chanh bĩu môi, lấy điện thoại ra, gửi cho Tiêu Dĩ Hằng một tin nhắn.
Quả nhiên, Tiêu Dĩ Hằng đang cặm cụi làm việc bỗng khựng lại một chút, có vẻ đã cảm nhận được điện thoại rung. Nhưng anh ta không lấy điện thoại ra mà thò tay vào túi quần, mò mẫm tắt chế độ rung.
Làm xong việc đó, Tiêu Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Chanh, ánh mắt cách cả một lớp học “dính” chính xác vào nhau.
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày hỏi có việc gì, tại sao lại nhắn tin trong giờ học.
Lệ Chanh làm mặt quỷ, ý là ông đây chán quá, thích quấy rầy anh đấy.
Hai người giao tiếp bằng ánh mắt từ xa, rõ ràng không nói một lời nào, nhưng không khí giữa họ càng ngày càng vui.
Vệ Hỏa Hỏa chứng kiến tất cả, mắt đảo lia lịa, cúi đầu chăm chú bịa ra một tin đồn nhảm nhí viết vào sổ quan sát.
Cô giáo đứng giữa lớp cười lạnh, gọi tên: “Lệ Chanh, em quay lại làm gì? Muốn đọc bài cho cả lớp nghe à?”
Lệ Chanh: “…”
Mịa, cô giáo này có sáu con mắt à, sao cậu làm gì cũng bị cô phát hiện vậy!
Lệ Chanh chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy, với lấy sách giáo khoa, dưới sự nhắc nhở của em gái ở hàng sau, vội vàng lật đến bài học hôm nay, định đọc thật nhanh, nhưng câu đầu tiên còn chưa kịp nói ra, cậu đã bị kẹt.
“Ừ…”
Cô giáo thúc giục: “Đọc đi, đừng để cả lớp chờ.”
Lệ Chanh chỉ có thể cắn răng tiếp tục đọc vấp váp.
“Chương ba – ‘Hành vi đánh dấu’.” Đọc xong tiêu đề, cậu dừng lại ba giây. Cậu ra sức nhắc mình đừng nghĩ lung tung nữa, nhưng những từ ngữ trước mắt như có ý thức riêng, tranh nhau chui vào ký ức của cậu.
“… Hành vi đánh dấu là cách giao tiếp cổ xưa và nguyên thủy nhất giữa Alpha và Omega.
Khi Omega đến kỳ phát tình, tâm lý và sinh lý của Omega sẽ bị ảnh hưởng lớn, trở nên nhạy cảm, dễ nổi giận, đồng thời pheromone sẽ phát tán không kiểm soát.
Khi cảm nhận được pheromone của Omega, Alpha sẽ thực hiện hành vi đánh dấu, từ đó xác định mối quan hệ của đôi bên.”
May thay, nội dung tiếp theo chính thống hơn nhiều.
“Trong quá khứ, ‘đánh dấu’ được coi là một hành vi tuyên bố chủ quyền của Alpha, sau khi đánh dấu, Alpha sẽ để lại một phần pheromone trong cơ thể Omega, có thể giúp Omega tránh sự quấy rầy của các Alpha khác.
Vì đánh dấu chỉ xảy ra giữa Alpha và Omega, điều này ngăn cản Beta kết hôn với hai giới tính này, làm gia tăng sự bất bình đẳng giữa ba giới tính.
Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật và tiến bộ thời đại, sự bất bình đẳng này dần được phá bỏ.
Alpha, Omega, Beta đều có thể tự do chọn bạn đời, chi tiết xem Chương Năm ‘Tự do yêu đương và tự do kết hôn’.
Dù Alpha và Omega ở bên nhau, cũng không nhất thiết phải có hành vi đánh dấu, chi tiết xem Chương Bốn ‘Miếng dán ức chế tạm thời, chất ức chế ngắn hạn và phẫu thuật ức chế dài hạn’.
Hành vi đánh dấu phải tuân thủ ba nguyên tắc: Thứ nhất, cả hai bên tự nguyện; Thứ hai, thực hiện hành vi đánh dấu ở nơi riêng tư và yên tĩnh; Thứ ba, phân biệt rõ giữa đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn.”
Đọc xong chữ cuối cùng của trang, dũng khí của Lệ Chanh cuối cùng cũng cạn kiệt. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, may mà cậu ngồi ở hàng đầu, không ai nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu.
Nói thật lòng thì cuốn sách giáo dục sức khỏe quốc dân này viết rất hay, giải thích rõ ràng về mối quan hệ giữa ba giới tính, thích hợp khai sáng cho trẻ em.
Tuy nhiên, Lệ Chanh đã là một thiếu niên, lại là một Omega đã từng trải qua kỳ phát tình và hành vi đánh dấu tạm thời, việc bắt cậu đọc to chương này trước mặt mọi người chẳng khác nào tra tấn lòng tự trọng của cậu, không chỉ khiến mặt cậu nóng bừng bừng, mà thậm chí tuyến pheromone ở phía đùi trong cũng ngày càng nóng lên.
Cậu vô thức căng chặt cơ thể, muốn chống lại cơn nóng đang dâng lên này. Nhưng tuyến pheromone của cậu nằm ở đùi trong, một nơi cực kì nhạy cảm, vải quần jeans thô ráp cọ xát vào đó khiến cậu càng bồn chồn hơn.
Cậu ngồi xuống, mắt dán vào hai từ “đánh dấu” đan xen nhau trên trang sách, suy nghĩ không tự chủ quay về mọi chuyện xảy ra trong phòng mỹ thuật ngày hôm đó; lại nhớ đến phòng nghỉ trong hội thao tỉnh, pheromone của Alpha mà Tiêu Dĩ Hằng để lại trên người cậu đã bảo vệ cậu thế nào…
Bất chợt, điện thoại giấu trong tay áo của Lệ Chanh rung lên.
Cậu cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay lại nhìn về phía hàng cuối lớp nơi Tiêu Dĩ Hằng ngồi.
Ánh mắt của Tiêu Dĩ Hằng đã chờ sẵn ở đó từ lâu.
Ánh mắt của chàng thiếu niên Alpha và cậu trai Omega lại hòa vào nhau.
Thịch, thịch, thịch.
Lệ Chanh tự hỏi liệu cả lớp có nghe thấy tiếng tim đập của cậu không nhỉ.
——————— Wp minnnnnn2603 ———————
Suốt giờ học sau đó, Lệ Chanh hoàn toàn mất tập trung, không nghe được gì cả.
Cho đến khi chuông hết giờ vang lên, cậu mới tỉnh lại.
Cô giáo không biết từ lúc nào đã quay lại bục giảng, môi cô cụp xuống, giọng điệu như thể mọi người nợ cô rất nhiều tiền.
“Được rồi, mọi người nghe rõ đề bài chưa? Đừng nghĩ rằng ‘Giáo dục sức khỏe toàn quốc’ là môn tự chọn không quan trọng! Môn học này liên quan đến bằng tốt nghiệp của các em, ngoài bài kiểm tra cuối kỳ, bài luận lần này cũng sẽ tính vào điểm tổng kết.” Cô giáo dùng thước gõ lên bàn, thước lướt qua không khí tạo ra tiếng vù vù, “Đừng nghĩ đến việc chép trên mạng, không có bài luận nào tôi chưa từng thấy, ít thì cũng phải tám ngàn, không thì mười ngàn, câu nào chép tôi đều biết rõ, kiểu gì cũng phải tự viết, nghe rõ chưa?!”
“Dạ!” Các học sinh trong lớp bị dọa chẳng khác gì những chú chim cút nhỏ, kéo dài giọng trả lời.
Chỉ có Lệ Chanh đầu đầy dấu chấm hỏi, chẳng hiểu cô giáo đang nói gì.
Bài luận gì? Bài luận nào cơ? Sao không thấy ai nói với cậu rằng môn này còn có bài tập?
“Và theo quy định của Bộ Giáo dục, tất cả học sinh trung học dưới 15 tuổi, bài luận viết 600 chữ, học sinh trung học trên 15 tuổi, bài luận phải viết đến 1200 chữ.” Cô giáo nhìn Lệ Chanh đang ngồi bên cạnh bục giảng, “Lệ Chanh, bài luận 1200 chữ của em, đừng quên nộp vào thứ Bảy tuần sau!”
Lệ Chanh: “…”
Chết tiệt, cậu còn chưa kịp hiểu bài luận là gì, giờ lại bất ngờ nhận thêm tin sét đánh, phải viết gấp đôi người khác.
Bình thường viết bài văn 600 chữ thôi cũng đã khó khăn, giờ moi đâu ra 1200 chữ?
Tan học, Lệ Chanh muốn hỏi mấy bạn nữ ngồi sau bài tập là gì, nhưng lại ngại không dám mở miệng, dù sao hỏi một đứa trẻ kém mình năm tuổi về bài tập thì cũng mất mặt quá.
Lớp học thoắt cái trống trơn, ngay cả Vệ Hỏa Hỏa cũng biến mất tăm. Chỉ còn lại mỗi mình Lệ Chanh lề mề và Tiêu Dĩ Hằng đang thu dọn giáo án.
Cùng một phòng học trống trải, vẫn là hai người đó… Thoáng chốc, Lệ Chanh tưởng rằng đã quay về ngày hôm ấy.
Cậu vội lắc đầu, đẩy những suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, ho khan một tiếng, nói: “Tiêu Dĩ Hằng, bài tập cô giáo giao là gì thế?”
Tiêu Dĩ Hằng ngừng lại, ngẩng đầu: “Cậu không ghi lại à?”
Lệ Chanh ngẩng đầu đầy tự hào: “Không phải đã có anh rồi à!”
Nếu trình độ văn vẻ của Lệ Chanh tốt hơn một chút, cậu sẽ liên tưởng ngay đến một thành ngữ – “chiều quá sinh hư”.
Tiêu Dĩ Hằng cũng không giận, thoải mái nói đề bài bài luận cho cậu.
Thì ra, bài tập cô giáo giao là về nhận thức giới tính của bản thân, mỗi học sinh phải viết một bài văn vượt số chữ quy định, chủ đề xoay quanh giới tính thứ hai của mình. Đề tài không giới hạn, có thể là văn kể chuyện, văn nghị luận, hoặc viết những nội dung khác.
Đừng nhìn yêu cầu không có nhiều, càng mấy kiểu bài tập này, càng khó viết.
Nghe xong yêu cầu, da đầu tê dại.
“Này viết kiểu quái gì nhỉ.” Cậu lẩm bẩm, “Thôi, để tìm Hoàng Diệp Luân xem trước đây cậu ta viết thế nào xong tham khảo trước vậy.”
“…” Tiêu Dĩ Hằng nghe vậy, ngừng vài giây, lời nói ra không hiểu sao có chút lạnh lùng, “Sao lại tìm cậu ta? Tôi nhớ cậu ta là Beta. Bài viết của cậu ta thì tham khảo kiểu gì?”
“Sao lại tham khảo kiểu gì?” Lệ Chanh cũng nghe ra sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh, nhíu mày hỏi, “Cậu ấy là đàn em của tôi, không tham khảo cậu ấy thì tham khảo ai, chẳng lẽ tham khảo anh à?”
“Cũng được.”
“Tôi đã nói không được… ơ???”
Tiêu Dĩ Hằng dời ánh mắt, nhìn vào điều thứ nhất trong cuốn “Quy tắc ứng xử của trợ giảng” là “Không được thiên vị”, lặng lẽ đóng sách lại. “Tôi là người đứng nhất khối, cậu ấy là người đứng cuối khối, bài làm của ai có giá trị hơn, không cần tôi phải nói rõ đúng không?”
Người thợ săn gian xảo chỉ cần nhẹ nhàng ném ra một miếng mồi, chú sư tử con ngốc nghếch quả nhiên tự chui đầu vào bẫy.
Mịa, từ nhỏ đến lớn cậu thường xuyên chép bài tập, nhưng chưa từng chép bài của người đứng nhất khối bao giờ!
“Thế bài của anh ở đâu?”
“Tất nhiên là ở nhà tôi.” Tiêu Dĩ Hằng nhìn cậu, trong đôi mắt phượng ẩn tia sáng nơi đáy mắt, “Cuối tuần này bố mẹ tôi đi dự hội thảo ở nơi khác rồi, nhà chỉ có mình tôi.”