Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 8: Chắc chắn hai đứa bây có quan hệ mờ ám



Tiêu Dĩ Hằng lại vẽ tranh.
Anh ngồi bên cửa sổ, từng mảng cam hòa trộn cùng với những gam màu khác, đắp nặn lên một bức tranh mang tên “After School”.
Bất cứ khi nào Thu Nhàn rảnh, cô sẽ ở bên cạnh xem anh sáng tạo nghệ thuật. Ngắm Tiêu Dĩ Hằng chơi đùa với màu sắc rất thú vị.
Bức tranh này chỉ còn thiếu vài bước nữa là xong, chắc trong hôm nay sẽ hoàn thành.
Tiêu Dĩ Hằng ngừng vẽ, đứng dậy, tạp dề trắng trên người dính đầy màu vẽ.
Thu Nhàn chủ động nói: “Để sau cô đánh bóng cho.”
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại lắc đầu từ chối: “Chờ chút, em còn chưa vẽ xong.”
“Cái gì?” Thu Nhàn cảm thấy kì lạ.
Trong mắt cô, bức tranh đã rất hoàn chỉnh, thế giới được bao bọc bởi ánh mặt trời lặn, phủ lên mọi thứ sắc thái đỏ cam, mang theo hơi ấm lười biếng. Bầu trời màu cam, lá màu cam, sân chơi màu cam… Toàn bộ bức tranh được dệt bằng các sắc thái khác nhau của màu cam, rất độc đáo, Thu Nhàn tin rằng sau khi bức tranh này được gửi đến phòng trưng bày, chắc chắn khách hàng cũ thấy nó sẽ nhiệt tình như lửa.
Ban đầu cô nghĩ rằng khi Tiêu Dĩ Hằng nói “bức tranh chưa hoàn thành”, nghĩa là anh sẽ thêm đám mây hoặc thêm một hai nét nữa vào nền.
Bất ngờ là, Tiêu Dĩ Hằng đã thay một chiếc cọ vẽ sạch sẽ khác, nhúng vào màu vàng đậm nhất ở khay sơn, đặt cọ vẽ giữa bức tranh và hoàn thiện những nét vẽ còn lại!
Đầu bút khẽ động, một hình bóng dần dần được phác thảo rõ. “Cậu ấy” trông rất đơn giản, dáng người nhỏ nhắn, không thể nhìn rõ khuôn mặt, các đường nét dần tạo nên một đôi chân thon thả; “cậu ấy” trông rất chật vật, dường như đang trèo lên một thứ gì đó, động tác bị đông cứng trong thời không này.
Ở trung tâm bức tranh toàn màu cam, nhân vật màu vàng như nhảy ra khỏi khung vẽ khiến người ta không thể rời mắt.
Thu Nhàn do dự: “Cậu ta… Cậu ta đang làm gì?”
Tại sao lại có một người như vậy ở khuôn viên trường? “Cậu ấy” cả chân cả tay đang treo bên bức tường cạnh sân chơi, thu hút sự chú ý của tất cả người thường thức tranh.
Tiêu Dĩ Hằng buông bút vẽ xuống, bình tĩnh nói: “Cậu ta đang trèo tường.”
“……Hả?”
Tiêu Dĩ Hằng lặp lại: “Cậu ta không muốn học tiết tự học, lén trèo tường đến quán net chơi game, không có sự cho phép của giáo viên chủ nhiệm.”
Thu Nhàn bối rối. Nói chung, trừ khi họ vẽ chân dung, các họa sĩ sẽ không nói rõ “người này đang làm gì hoặc tại sao người đó lại làm vậy” khi vẽ các nhân vật nền trong tranh phong cảnh. Tiêu Dĩ Hằng có thể nói rõ ràng hành vi động cơ của nhân vật, cứ như anh nhận thức một người như vậy ngoài đời thật.
Thu Nhàn hỏi: “Em đang vẽ bạn của mình à?”
Không ngờ Tiêu Dĩ Hằng lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải ạ.”
Lần này Thu Nhàn càng tò mò hơn.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng không muốn nói thêm nữa nên Thu Nhàn cũng không hỏi thêm. Những cậu bé ở độ tuổi của anh luôn có những bí mật nho nhỏ không muốn nói với người lớn.
Nhân vật tỏa sáng trong bức tranh này là bí mật của Tiêu Dĩ Hằng.

Khi bầu trời tối dần, Tiêu Dĩ Hằng chuyển bức tranh đến góc lớp, thu dọn bút vẽ và tạp dề, chào tạm biệt cô Thu Nhàn, sau đó xách theo cặp sách và rời khỏi lớp học.
Trường trung học Hoa Thành số 1 có diện tích rộng, mỗi nơi lại có một khu dạy học riêng cho lớp 10, lớp 11 và lớp 12. Ngoài ra, trường còn có ký túc xá, phòng tập thể dục, bể bơi, thư viện, tòa nhà tổng hợp và những công trình khác nữa, thậm chí có cả những tòa nhà nằm bên trong trường, một hồ nước nhỏ, môi trường còn tốt hơn một số trường đại học.
Tình cờ, anh gặp “người quen” trên đường từ khu giảng dạy đến cổng trường.
“Anh Tiêu!” Cậu bé bước ra từ khu giảng dạy lớp 11, rõ ràng rất cao, nhưng vì lưng gù nên trông thấp hơn nhiều so với thực tế. Cậu cắt kiểu tóc úp nồi, đeo kính dày, trông có vẻ khá nhút nhát. “Anh Tiêu, anh còn nhớ em không?”
Tiêu Dĩ Hằng trí nhớ rất tốt, lập tức nhận ra cậu: “Em chính là ‘Khoai tây chiên’ à?”
Ngày anh trở lại trường để báo cáo đã gặp cậu học sinh lớp 11 yếu đuối này ở con hẻm trước cổng trường. Khi đó, cậu học sinh này đang ôm một túi khoai tây chiên trên tay và bị một tên lưu manh tóc đỏ lấy cớ bắt nạt, còn tên lưu manh tóc đỏ đó… chính là “người theo đuổi” Lệ Chanh.
Em khóa dưới thấy cứu tinh nhớ tới mình, hưng phấn đến nỗi không biết đặt tay chân vào đâu: “Đúng vậy, là em đấy ạ! Em là Nghiêm Cạnh học lớp 11 (1), lần trước cảm ơn anh rất nhiều!”
Trường trung học Hoa Thành số 1 chia lớp dựa theo thành tích học, năm đầu có 13 lớp, lớp (1) tốt nhất còn gọi là lớp tài năng, có rất nhiều học sinh mong muốn vào được lớp đó.
Tiêu Dĩ Hằng đang học lớp 12 (1). Nói đúng ra, Nghiêm Cạnh chính xác là đàn em khóa dưới của anh.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi trường.
Tiêu Dĩ Hằng là người ít nói, Nghiêm Cạnh cũng không phải người mồm năm miệng mười.
Nghiêm Cạnh hỏi: “Đàn anh, anh không ở trong trường à?”
Tiêu Dĩ Hằng đáp: “Ừ.”
Nghiêm Cạnh lại hỏi: “Năm cuối cấp có rất nhiều học sinh không ở lại trường ạ? Trong lớp chỉ có mình em, sức khỏe em không tốt, ngày nào cũng phải về nhà uống thuốc.”
Tiêu Dĩ Hằng đáp: “Không nhiều.”
Tiêu Dĩ Hằng lúc nào cũng chỉ trả lời bằng vài chữ ngắn ngủi nhưng Nghiêm Cạnh vẫn rất vui, cảm thấy cậu với đàn anh nói chuyện hợp nhau.
Điều đáng tiếc duy nhất là nếu biết hôm nay sẽ gặp anh Tiêu, lẽ ra cậu nên mang theo sách bài tập vật lý rồi xin chữ ký của đàn anh!
Nghiêm Cạnh đẩy cặp đít chai gọng đen nặng trịch trên sống mũi lên, tiếc nuối thở dài.
Sau khi bước ra khỏi cổng trường, hai người nhìn con hẻm tối bên trái, chọn rẽ phải.
Nghiêm Cạnh vừa sợ, vừa không muốn gặp lại tên lưu manh tóc đỏ đã từng bắt nạt mình.
Tiêu Dĩ Hằng cảnh giác, không muốn lại gặp phải tên lưu manh tóc vàng từ trên trời rơi xuống.
Kết quả……
Hai người vừa đi được hai bước thì gặp phải một tên lưu manh tóc tím.
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Cho hỏi, giới lưu manh có quy tắc ngầm à, không nhuộm tóc là không thể hoạt động trong giới?
Lưu manh tóc tím là một tên Alpha cơ bắp cuồn cuộn, miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm xà beng đứng bất động, các cơ trên cơ thể giật từng hồi. Phía sau tên này có bảy tám người, mặc cùng kiểu quần jean bó sát và áo phông trắng, như thể sẵn sàng gây sự bất kì lúc nào.
Bọn chúng rõ ràng không có ý tốt, hai chân Nghiêm Cạnh run rẩy, ôm cặp sách định chuồn đi.
Tên lưu manh tóc tím nắm lấy quai cặp sách của cậu, nói: “Mọt sách, sao mày lại chạy?”
Nghiêm Cạnh hoảng hốt nói: “Em, em tính chạy tập thể dục!”
Tên lưu manh tóc tím cạn lời trước câu trả lời của cậu.
Tiêu Dĩ Hằng cắt ngang cái nhìn chằm chằm của hai người này, hỏi thẳng: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Anh chắc chắn rằng mình không hề biết tên lưu manh tóc tím này, Nghiêm Cạnh cũng không giống người chuyên tìm đến rắc rối.
Tên lưu manh tóc tím lớn tiếng nói: “Nghe cho rõ, anh đây tới để báo thù!” Y vung xà beng một cách hùng hổ, mỗi lần xoay cổ tay, xà beng lại phát ra một tiếng vút đáng sợ trong không trung.
Tên lưu manh tóc tím nói: “Đêm qua có người cùng trường mấy đứa đã đánh em trai anh ở quán net. Anh đây không dạy dỗ nó đàng hoàng thì cái tên anh Hổ này sao còn rong ruổi trên giới được nữa!”
Sau khi Tiêu Dĩ Hằng nghe xong toàn bộ câu chuyện, cái tên Lệ Chanh gần như ngay lập tức hiện lên trong đầu anh.
…… Người có thể đánh nhau với ai đó ở quán cà phê Internet chuyên dùng để lướt net, chỉ có cậu chàng đó mới hay gây chuyện như vậy thôi.
Nghiêm Cạnh lắp bắp nói: “Anh Hổ, oan có đầu nợ có chủ, ai đánh đàn em của anh thì anh hãy tìm người đó mà báo thù.”
Anh Hổ: “Nói nhảm, trường của bây quản lý ra vào nghiêm ngặt như vậy, nếu anh mày vào được thì mai phục chặn người ở cổng trường làm gì?”
Đàn em phía sau đều lên tiếng, người nào người nấy không phàn nàn về việc kiểm soát nghiêm ngặt ra vào của Trường trung học Hoa Thành số 1 thì cũng ông bảo vệ tinh mắt đến mức nào, nhìn thoáng qua có thể biết họ không phải là học sinh!
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đám thanh niên ngổ ngáo này, thành thật mà nói, bảo vệ không nhận ra bọn họ không phải học sinh mới là lạ…
“Cuối cùng anh mày cũng bắt được hai đứa, đi, nhanh cút về gọi thằng đó ra đây cho ông!” Anh Hổ túm lấy cổ áo đồng phục của Nghiêm Cạnh, muốn nhấc cậu lên khỏi mặt đất như trong phim, nhưng Nghiêm Cạnh không ngờ nhìn có vẻ lùn nhưng kì thật chả khác gì một chú mèo, càng nhấc lên thì người càng dài ra.
Anh Hổ: “…”
Nghiêm Cạnh: “…”
Anh Hổ bỏ cuộc, ném Nghiêm Cạnh xuống đất, ra lệnh: “Mau gọi Tiêu Dĩ Hằng lớp 12 (1) của bây ra đây!! Nếu hôm nay anh mày không đánh nó tới mức răng rụng đầy đất thì sẽ gọi nó là bố!”
Nghiêm Cạnh: “???”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Tiêu Dĩ Hằng hắng giọng hỏi: “Xin lỗi, vừa rồi anh nói anh đang tìm ai?”
Anh Hổ: “Tiêu Dĩ Hằng lớp 12 (1)!”
Tiêu Dĩ Hằng: “Anh tìm anh ta làm gì?”
Anh Hổ sốt ruột nói: “Tai của bây có vấn đề à? Hôm qua nó đánh đàn em của tao ở quán net, tao đến đây để báo thù!”
Tiêu Dĩ Hằng: “Với tất cả sự tôn trọng, tôi nghĩ đầu óc của anh có vấn đề.”
“Nói cái quái gì vậy…”
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi là Tiêu Dĩ Hằng.”
Anh Hổ: “…”
Anh em của anh Hổ: “…”
Anh Hổ do dự, anh em của anh Hổ cũng vậy.
Họ tụ tập thảo luận lại với nhau.
“Không đúng, Dương Tử nói qua điện thoại với tao, hôm qua người khiến bọn nó vào bệnh viện là một Omega tóc vàng.”
“Hay tối qua nó mới nhuộm tóc?”
“Mày có thể nhuộm tóc từ màu vàng sang đen, nhưng Omega biến thành Alpha kiểu đ* gì má.”
“Hay thằng chả ngoại hình Alpha nhưng là Omega?”
Anh Hổ càng nghĩ càng không hiểu, cau mày nhìn Tiêu Dĩ Hằng mấy lần: “Hôm qua mày có đến quán net không?”
Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu: “Tôi chưa từng tới đó.”
Anh Hổ lại hỏi: “Trường mày có bao nhiêu người tên là Tiêu Dĩ Hằng?”
Tiêu Dĩ Hằng đáp: “Chỉ có một mình tôi.”
Anh Hổ chậc lưỡi gãi đầu, với trí tưởng tượng kém cỏi, y cũng chả hiểu sao “Tiêu Dĩ Hằng” lại biến thành một người khác.
Tiêu Dĩ Hằng cũng không thèm nghiền ngẫm xem tại sao Lệ Chanh cố ý khai tên của mình, anh nói thẳng: “Thật ra thì Omega tóc vàng…”
Lời còn chưa dứt, một thiếu niên trong dàn anh em Hổ đột nhiên hét lớn: “Tao hiểu rồi!”
Tiêu Dĩ Hằng: “Cậu hiểu cái gì?”
Đàn em của anh Hổ: “Anh em của bọn tao hôm qua nói Omega có mùi của Alpha. Nếu Omega đã nói tên của mày thì chắc chắn hai đứa bây có quan hệ mờ ám!!”
Tiêu Dĩ Hằng bị khả năng suy luận đỉnh kout của cậu ta làm cho kinh hãi: “Chờ đã…”
“Còn chờ gì nữa!” Anh Hổ lập tức bị đàn em của mình thuyết phục, tức giận giơ xà beng trong tay lên: “—— đánh nó!”

Mỗi khi đến giờ ăn, căng tin của Trường trung học Hoa Thành số 1 luôn chật kín người.
Lệ Chanh lười biếng ngồi ở bàn ăn, đàn em đã xếp hàng mua đồ ăn hộ rồi, cậu chán nản ngồi nghịch điện thoại.
Lệ Chanh hôm nay không may mắn lắm, cậu gặp cản trở hết lần này đến lần khác trong game, đừng nói đến chuyện ăn gà (*thắng), ngay cả vòng đầu tiên chưa qua đã chết rồi.
Cậu nhai kẹo cao su hương dâu, thỉnh thoảng thổi bong bóng màu hồng rồi làm vỡ bụp bụp.
Đột nhiên, một bóng người vội vã xông vào căng tin ồn ào.
Đó là một cậu bé đeo cặp đít chai dày cộm, trông hơi ngu ngốc, loạng choạng bước vào căng tin, thở hổn hển.
“Ủa? Cậu ta không phải là Nghiêm Cạnh, lớp phó văn thể lớp 11 (1) sao?”
“Là cậu ta đấy, thành viên thường trực của ‘Câu lạc bộ về nhà’. Nghe nói cậu ta sức khỏe kém nên chưa bao giờ học tiết thể dục.”
“Tại sao cậu ta lại đến căng tin vậy?”
Lệ Chanh tai nghe đến mòn những câu chuyện phiếm nhàm chán này, hiếm khi rời mắt khỏi trò chơi, lười biếng ngẩng đầu nhìn.
Một giây tiếp theo, cậu bạn học sinh đeo cặp đít chai này đã hét lên: “Ai, ai ra cứu với! Tiêu Dĩ Hằng bị mấy tên côn đồ chặn ở cổng trường rồi!!”
Tác giả có điều muốn nói:
Mấy đứa lưu manh giang hồ có đặc điểm gì chung?
1. Nhuộm tóc.
2. Logic kém.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.