“Nương nương.” Ta làm động tác mời: “Bệ hạ muốn nghỉ ngơi rồi.”
Nàng bắt đầu run rẩy, nhìn về phía bệ hạ đang nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa nói một lời, rồi lại quay lại nhìn ta.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì tức giận, trong nháy mắt đã mất hết sắc máu.
Một lúc lâu sau, hoàng hậu loạng choạng, hành lễ với ta.
“Thân thể của bệ hạ, đành nhờ Ninh đại nhân chăm sóc.”
Nàng cúi mày, như thể bị rút hết tinh khí: “Chuyện trước kia là ta lỗ mãng, mong Ninh đại nhân thứ lỗi.”
Ta đáp lễ, tiễn nàng rời đi.
Bị người thân nhất vứt bỏ, ta hiểu cảm giác này.
Tại sao người thân nhất lại vứt bỏ ngươi? Ngoài việc không yêu, nguyên nhân quan trọng nhất là ngươi không có giá trị.
Hoàng hậu đối với bệ hạ không có giá trị, ngược lại còn là gánh nặng của thái tử, vì vậy nàng bị vứt bỏ.
Đóng cửa lại, bệ hạ nhìn ta: “Ngươi vẫn còn quá nhân từ.”
“Vi thần sau này sẽ cứng rắn hơn.”
Bệ hạ lại nhắm mắt lại.
Kể từ ngày đó, hoàng hậu ở ẩn, không còn hỏi đến chuyện hậu cung nữa.
Thái tử do thái hậu và Trường Bình nuôi dưỡng.
Thỉnh thoảng, thái tử cũng đến đọc sách cho bệ hạ nghe, còn ngạc nhiên nhìn ta, hỏi tại sao ta có thể ngồi sau long ỷ.
“Bởi vì ta có năng lực.” Ta xoa đầu nó: “Đợi đến khi ngài lớn lên, ngài cũng có thể.”
Thái tử nói nó sẽ nhanh chóng lớn lên.
Một ngày nọ, ta dẫn Tử Đàn ra khỏi cung để làm việc, vừa qua cửa Tây cung, đã bị Ninh đại phu nhân chặn lại.
“Ninh Yến, con có rảnh nói chuyện với nương không?”
Ta vén rèm xe, bình tĩnh nhìn bà.
Đôi mắt bà đỏ hoe, vô cùng chật vật.
“Là nương sai rồi, con tha thứ cho nương được không?” Bà ta giải thích rất nhiều về sự vất vả của người làm mẹ.
Ngày ta cập kê, bà ôm Ninh tam tiểu thư khóc, cũng nói làm mẹ không dễ dàng.
“Ninh đại phu nhân!” Ta cắt ngang lời bà.
Bà sửng sốt. . Đọc thê𝘮 các chương 𝘮ới tại ( 𝐓𝑅Ù𝑴𝐓𝑅𝗨YỆ𝑵.𝐕n )
“Bà đúng là một trò hề, năm năm trước hấp tấp nhận con gái, năm năm sau khóc lóc cầu xin ta tha thứ, càng là trò hề!”
Ta buông rèm, cho xe đi.
Bà chặn xe lại, nói rằng bà đã nhận sai nhưng dù sao cũng đã nuôi ta lớn, ơn sinh thành không nhớ ơn nuôi dưỡng cũng không trả hay chăng?
“Chưa trả sao?” Ta cười cười: “Bà cho rằng An Vương và Vĩnh Bình hầu đã c h ế t, vì sao Tấn Vương và các người vẫn còn sống?”
Bà há miệng nhìn ta.
“Ta đột nhiên cảm thấy, ta cũng không phải hoàn toàn không giống với hai vợ chồng các người.” cách tấm rèm, ta cười khẽ: “Ví dụ như, bản tính lạnh lùng này!”