Làm chậm các triệu chứng của buồn nôn?
Tô Trường Nhạc cúi đầu sờ sờ bụng, Tứ Hỉ hầu hạ thay xiêm y, mà nàng vẫn mãi trầm mặc không nói gì.
Nàng nhớ tới kiếp trước Lâm hoàng hậu cũng từng cho nàng những phương thuốc này.
Lúc đó, nàng và Thẩm Tinh Lan đều không biết Lâm hoàng hậu không có ý tốt, đương nhiên không nghi ngờ có chuyện gì khác, chưa từng tìm thái y để xác nhận.
Tô Trường Nhạc hoài nghi, kiếp trước khi nàng biết được Tô phủ gặp chuyện không may, sau khi bất ngờ rơi xuống nước, vốn dĩ nghiêm trọng như vậy, suýt chút nữa một thi hai mạng, rất có thể cũng có liên quan đến phương thuốc cổ truyền mà Lâm hoàng hậu đưa.
Nàng nhớ lại, sau khi sử dụng những phương thuốc này, mặc dù các triệu chứng của buồn nôn không còn nghiêm trọng nữa, nhưng nàng càng ngày càng trở nên mệt mỏi hơn.
Hỏi thái y, thái y bắt mạch cũng không chẩn ra được nguyên nhân, chỉ nói giai đoạn đầu mang thai dễ buồn ngủ hoặc cảm thấy mệt mỏi là chuyện bình thường.
Tô Trường Nhạc trầm ngâm một lát, hỏi: “Tối hôm qua điện hạ có trở về nghỉ ngơi không?”
Nàng biết rõ đáp án, nhưng vẫn không từ bỏ ý định lại hỏi Tứ Hỉ một lần nữa.
Thẩm Tinh Lan cả đêm không về, cũng không phái Tần Thất trở về nói một tiếng, không hiểu sao trong lòng nàng có chút bất an.
“Không có.” Tứ Hỉ lắc đầu, một bên thay xiêm y cho Tô Trường Nhạc, một bên nhỏ giọng n1oi linh tinh: “Nói ra cũng kỳ lạ, mỗi lần Hoàng hậu nương nương phái người tới thì toàn đúng lúc Thái tử điện hạ không có ở đây.”
Tô Trường Nhạc hé miệng cười, thầm nghĩ, không phải Lâm hoàng hậu nhìn trúng Thẩm Tinh Lan không có ở đây, nên mới triệu gặp nàng sao?
Nàng vươn ngón trỏ chọc chọc vào trán Tứ Hỉ, cười khanh khách nói: “Ngươi đó, phải thay đổi thói quen nói linh tinh này đi. Đông Cung không phải là tướng phủ đâu, không phải cái gì cũng có thể nói được.”
Tứ Hỉ ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Thái tử phi cười với nàng ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhất thời đỏ lên.
Thái tử phi có khí chất trầm ổn của tiểu thư khuê các bình thường, nhưng lại không có dáng vẻ cao cao tại thượng, quý phái mà không sắc bén, xinh đẹp hồn nhiên mà lại quyến rũ, tươi sáng và mạnh mẽ.
Tứ Hỉ rõ ràng đi theo bên cạnh Tô Trường Nhạc từ nhỏ, mỗi ngày nàng ta đều cảm thán, cô nương nhà mình thật xinh đẹp, mình thật hạnh phúc, có thể đi theo chủ tử tốt như vậy.
“Ai khiến Thái tử phi có may mắn tốt như thế, nô tỳ trước đây chưa từng nghĩ có một ngày muốn theo ngài cùng tiến cung, hiện giờ muốn sửa bỏ tật xấu nói linh tinh này, thật sự không quen.” Tứ Hỉ cau mũi, vẻ mặt ra vẻ ghét bỏ.
Thấy Thái tử phi nhướng mày, mắt phượng híp lại, vẻ mặt “Có phải bình thường ta đối xử với ngươi quá tốt hay không?”, mới cười hì hì che miệng, phúc thân nói: “Nô tỳ nói giỡn, nô tỳ tuân theo lời dạy của Thái tử phi thật cẩn thận. Thái tử phi ngài đừng lo cho điện hạ, điện hạ một đêm không về nhất định là có việc gấp, điện hạ coi trọng ngài như vậy, đợi ngài ấy xử lý xong mọi chuyện, nhất định sẽ nhanh chóng trở về gặp tiểu hoàng tôn trong bụng ngài.”
Sáng sớm tỉnh lại, Tô Trường Nhạc cảm thấy buồn bực khi không gặp được Thẩm Tinh Lan, rồi lại bị Lâm hoàng hậu triệu kiến, sau đó tất cả đều bị Tứ Hỉ nghịch ngợm chọc cho không còn.
Nàng mím môi, khẽ cười ra tiếng: “Càng nói càng ba hoa!”
Chủ tớ hai người không đùa vui quá lâu, sắp đi Phượng Nghi cung gặp hoàng hậu, trang điểm cũng không thể qua loa, sau khi Tứ Hỉ dẫn cung nhân khác tiến vào trang điểm cho Tô Trường Nhạc thì không còn nói chuyện nữa.
Lúc đi tới Phượng Nghi cung, Tô Trường Nhạc nhìn thấy Ôn Sở Sở đang ngồi ở một bên, không khỏi hơi sửng sốt.
Ngày đó, nàng nghe nói Ôn Sở Sở rơi xuống hồ, sau khi không có hài tử mà cũng không thể sinh con được nữa, trong lòng có thể nói là cảm xúc ngổn ngang.
Có chút vui, lại có chút buồn.
Chỉ là Ôn Sở Sở hiện giờ vẫn đang còn trong tháng sinh non, sao không nằm cho tốt đi, mà lại chạy tới đây?
Tứ Hỉ cởi áo choàng gấm đỏ cho Tô Trường Nhạc, rồi lui sang một bên.
Tô Trường Nhạc bước nhanh tới trước mặt Lâm hoàng hậu, hơi phúc thân: “Trường Nhạc thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an, Trường Nhạc tham ngủ, để nương nương chờ lâu.”
Khi nàng phúc thân thỉnh an, Ôn Sở Sở ngồi trên ghế ấm ở một bên.
Tô Trường Nhạc cúi đầu, hơi nghiêng mắt, dùng dư quang khóe mắt liếc mắt nhìn Ôn Sở Sở.
Trên ghế ấm trải đệm ấm, sắc mặt của Ôn Sở Sở cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên cơ thể vẫn chưa được chăm sóc tốt, không chỉ trong tay ôm lò sưởi, ngay cả trên người cũng mặc áo khoác nặng nề.
Khóe miệng trời sinh nhếch lên lúc này mím chặt thành một đường thẳng, nhìn hai tròng mắt nàng ta không hề che dấu sự lạnh như băng và oán hận.
Tô Trường Nhạc thu hồi ánh mắt, sau khi biết Ôn Sở Sở không có hài tử rồi lại biết được tin nàng có thai, trong lòng chắc hẳn rất hận nàng.
Lâm hoàng hậu nhìn thấy Ôn Sở Sở mất đi khí chất yên tĩnh và dịu dàng của trước đây, không khỏi nhíu mày ho nhẹ một tiếng.
Ánh mắt quay lại trên người Tô Trường Nhạc, thấy sắc mặt của Tô Trường Nhạc hồng hào, trên mặt đều toát lên vẻ ngọt ngào hạnh phúc, cảm giác phiền muộn mấy ngày nay của Lâm hoàng hậu quấn quanh trong lòng càng ngày càng lớn.
“Đêm giao thừa, bổn cung vốn chỉ muốn cho ngươi lên Thừa Thiên Môn đốt pháo, xem có thể lấy lòng vì chuyện đó hay không, sớm ngày có thai, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Lâm hoàng hậu la ó sợ vỗ vỗ ngực, rồi mới tiếp tục dịu dàng cười nói: “Cũng may Thái tử phi cát nhân thiên tướng, không chỉ bình an vô sự, mà còn truyền ra tin vui.”
Đáy mắt Tô Trường Nhạc hiện lên một tia lạnh lùng.
Vào ngày mùng một tết, khi Thẩm Tinh Lan cùng nàng tới đây, Lâm hoàng hậu đã nói qua một lần, hôm nay lại nói một lần nữa là dụng ý như thế nào, trong lòng nàng biết quá rõ ràng.
Nếu Lâm hoàng hậu có thể ngồi lên phượng vị, tự nhiên sẽ giày vò người khác chỉ nhiều chứ không có ít.
May mắn nàng có thai, hôm qua Thẩm Tinh Lan không dám làm liều với nàng, cũng chỉ mượn tay nàng, nếu không hiện tại eo và chân nàng đã sớm mỏi nhừ, đứng không vững nữa, sợ là sẽ làm xấu mặt trước mọi người.
Lâm hoàng hậu dường như nói hơi khát, cũng không cho Tô Trường Nhạc đứng dậy, trực tiếp nâng chén trà lên, cúi đầu nhấp nhẹ nước trà.
Tô Trường Nhạc duy trì tư thế phúc thân, eo và chân hơi mỏi, vai gáy hơi run run.
Lâm hoàng hậu uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói: “Bổn cung nghe nói ngươi bị thương, còn mang thai hoàng tôn, vốn định chạy tới Đông cung thăm ngươi, đáng tiếc lúc ấy Sở Sở rơi xuống hồ thấy máu, vì vậy mấy ngày nay, bổn cung bận rộn đến mức tâm lao lực quá độ, hôm qua nghe cung nhân nói, ngươi nôn rất nhiều, ban đêm phải triệu thái y, bổn cung đau lòng cực kỳ, hôm nay mới triệu ngươi tới.”
Tô Trường Nhạc mím môi, mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương từ nhỏ đã đối xử với Trường Nhạc rất tốt, ngay cả khi nhi thần ngã ngựa mất trí nhớ, nương nương cũng đối xử với Trường Nhạc cực tốt, thậm chí ngày giao thừa cũng không quên suy nghĩ cho Trường Nhạc.”
Nàng dừng một chút, giương mắt nhìn Lâm hoàng hậu, khuôn mặt trắng nõn trở nên vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, dịu dàng mềm giọng làm nũng: “Nương nương, Trường Nhạc đại khái là đang mang thai, cho nên cả người trở nên yếu đuối, không biết vì sao chân mỏi cực kỳ, nương nương, Trường Nhạc có thể đứng dậy được không?”
Tô Trường Nhạc biết lúc trước mình mất trí nhớ, tâm trí chỉ còn lại bảy tuổi, Lâm hoàng hậu mới dám nói những lời châm chọc kia với Ôn Sở Sở.
Hiện giờ, nàng đã nhớ lại mọi chuyện trước khi ngã ngựa, Lâm hoàng hậu tạm thời không biết hôm qua nàng đã “nhớ tới” chuyện sau khi ngã ngựa, nhất định sẽ không còn không kiêng nể gì như mấy ngày trước.
Từ nhỏ Lâm hoàng hậu đã chăm nàng như nữ nhi ruột, nghe thấy nàng làm nũng như vậy, nếu vẫn kiên trì làm bộ làm thinh, vậy thì Lâm hoàng hậu vất vả lắm mới tích lũy được tình mẫu tử giả dối, e là sẽ thất bại trong gang tấc.
Lâm hoàng hậu hơi sửng sốt, trên mặt áy náy liên tục: “Ai, bổn cung chỉ lo giải thích nên đã quên ngươi đang mang thai, mau đứng lên đi, người đâu, ban ngồi, mau đỡ Thái tử phi ngồi xuống.”
Ôn Sở Sở cười lạnh: “Ta làm sao không biết thái tử phi trở nên cao quý như vậy từ khi nào, lúc trước ngã ngựa ngươi một tiếng cũng chưa từng hé răng, bây giờ cũng chỉ là tới đây thỉnh an Hoàng hậu nương nương, mà đã trở nên yếu đuối như vậy, sợ là đang ra vẻ.”
Lâm hoàng hậu thấp giọng trách mắng Ôn Sở Sở một tiếng, sau đó quay đầu nói với Tô Trường Nhạc: “Mấy ngày trước, Tấn vương phi không có hài tử, tâm trạng khó tránh khỏi không tốt, nên mới nhất thời không ngăn cản cái miệng được, Thái tử phi đừng có so đo với nàng.”
“Trường Nhạc thuở nhỏ đã có tình cảm cực tốt với Sở Sở, đương nhiên sẽ không để trong lòng.” Sắc mặt Tô Trường Nhạc hơi trắng bệch, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Ôn Sở Sở: “Trường Nhạc đã nghe Thái tử điện hạ nói chuyện Sở Sở ngã xuống hồ băng, điện hạ còn nói, cơ thể của Sở Sở đã rất suy yếu, mà mùa đông khắc nghiệt lại rơi xuống hồ băng, thái y đã nói sau này khó có con nối dõi.”
“Nhưng mà cũng chỉ là chuyện con nối dõi thôi, Sở Sở đừng quá lo lắng, hôm nay Hoàng hậu nương nương triệu ta đến đây, nói là có phương thuốc trị buồn nôn muốn cho ta, hiện giờ nương nương ở xa Đông Cung đối xử với ta như thế, nói vậy nương nương cũng tìm cho ngươi rất nhiều phương thuốc cổ truyền để chăm sóc cơ thể để kịp sinh con.”
Những lời mà Tô Trường Nhạc nói đều những lời mà Ôn Sở Sở đã nói với nàng ở kiếp trước.
Khi đó nàng vừa mới được cứu về từ Quỷ Môn Quan, Ôn Sở Sở lấy danh nghĩa thăm viếng, trong miệng nói chuyện mình có thai, biết rõ nàng chờ mong đứa nhỏ này đến bao nhiên, biết rõ nàng không thể có thai được nữa, thế mà liên tục nhắc tới chuyện con nối dõi trước mặt nàng, thậm chí còn làm vẻ mặt xấu hổ nói về việc mình có thai.
Bên ngoài là an ủi nàng, nhưng thực tế là đang khoe khoang.
Lúc ấy, tinh thần của nàng trở nên kém đi rất nhiều, hoàn toàn không nghĩ rằng Ôn Sở Sở cố ý làm thế.
Mãi cho đến khi Ôn Sở Sở rời đi, Tứ Hỉ thật sự rất tức giận, mới nhịn không được đem những lời này kể lại cho Thẩm Tinh Lan nghe.
Thẩm Tinh Lan nghe xong đương nhiên cũng tức giận không nhẹ, trực tiếp hạ lệnh, sau này không cho Tấn vương phi bước vào Đông cung một bước.
Tô Trường Nhạc ban đầu không muốn k1ch thích Ôn Sở Sở như vậy, nhưng sau những lời bất kính Ôn Sở Sở nói vừa rồi, Lâm hoàng hậu nghe xong chỉ dùng một câu “không ngăn cản cái miệng được” để cho qua, rõ ràng muốn nàng nén giận.
Những cơn tức giận này, kiếp trước nàng đã nhịn đủ rồi, đời này nàng không muốn nhịn nữa.
Huống chi, nàng cũng chỉ nói lại lời mà Ôn Sở Sở đã nói ở kiếp trước, trả lại cho nàng ta cả gốc lẫn lãi mà thôi.
Chỉ là không biết, sau khi Ôn Sở Sở nghe xong, sẽ phản ứng như thế nào.
Tô Trường Nhạc chỉ biết kiếp trước mình sau khi nghe xong những lời này của Ôn Sở Sở, từ đó rơi vào vực sâu của tuyệt vọng đau khổ, chưa từng rời đi.
Từ sau khi sinh non, tâm tình của Ôn Sở Sở đã trở nên vô cùng không ổn định, bây giờ nghe thấy Tô Trường Nhạc nói chuyện công khai ở trước mặt nàng ta, nhắc đi nhắc lại chuyện con nối dõi, cơn tức giận tích tụ nhiều ngày trong lòng nàng ta lập tức biến thành lửa giận, đốt cháy lý trí của nàng ta ầm ầm.
Nàng ta bất thình lình ném lò sưởi trong tay về phía Tô Trường Nhạc đang ngồi ở một bên.
“Thái tử phi!” Trong lòng Tứ Hỉ nhảy dựng lên, đang muốn nhào tới đỡ Tô Trường Nhạc, liền thấy Tô Trường Nhạc phản ứng cực nhanh một tay vung lò sưởi ra.
“Nào có lý này!” Lâm hoàng hậu vỗ án đứng lên, giận dữ nói: “Bổn cung vẫn còn ở đây, Tấn vương phi đây không phải đang không để bổn cung vào mắt sao!”
Tứ Hỉ đau lòng cầm tay Tô Trường Nhạc, tỉ mỉ kiểm tra xem có bị thương hay không.
Nếu Thái tử phi bị lò sưởi kia làm nóng, Thái tử điện hạ có lẽ sẽ đổ lỗi cho nàng ấy là một người bảo vệ kém cỏi.
Tô Trường Nhạc lắc đầu với Tứ Hỉ, tay trái nhẹ nhàng khoác lên lưng phải của mình, ý bảo nàng ấy lui xuống.
Tứ Hỉ bất an nhìn Thái tử phi một cái, thấy trên mặt nàng không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm lui về phía sau ghế.
Lâm hoàng hậu vốn không muốn Ôn Sở Sở đến tiền sảnh gặp Tô Trường Nhạc, nhưng nàng ta lại vừa khóc vừa quỳ, miệng còn bảo hiện tại Tô Trường Nhạc đã khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ âm thầm tâm tình với Thẩm Quý Thanh, nếu không để cho nàng ta và Tô Trường Nhạc gặp mặt một lần, nàng ta sẽ đụng đầu chết ở Phượng Nghi cung.
Mặc dù Ôn gia đắc tội với Hoàng Thượng, nhưng vẫn không thể khinh thường. Nếu Ôn Sở Sở thật sự xảy ra chuyện ở Phượng Nghi cung, vậy thì lúc trước bà muốn lợi dụng Ôn Sở Sở để bắt được Ôn gia, chặt đứt thế lực duy nhất sau lưng Thẩm Tinh Lan thì chỉ có thể thất bại trong sương mà thôi.
Lâm hoàng hậu hoàn toàn không ngờ sau khi Ôn Sở Sở không có hài tử, tính tình đã thay đổi cực kỳ lớn, nếu biết sớm, bà nhất định sẽ không để nàng ta ở lại bên người, gây phiền phức cho mình.
Ôn Sở Sở hiện giờ đã không dùng được, lại chiếm vị trí Tấn vương phi, vốn đã khiến bà phiền lòng không thôi, hiện tại lại còn dám làm trò, động thủ với Thái tử phi Tô Trường Nhạc trước mặt bà như vậy, về lâu về dài, không biết sẽ làm ra cái gì!
Xem ra, tốc độ tìm trắc phi cho Thẩm Quý Thanh phải tăng nhanh mới được, nếu không Tấn vương phủ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lâm hoàng hậu nhịn cơn giận, cưỡng chế sai người mang Ôn Sở Sở đi, lúc này mới phất phất tay, ra lệnh cung nhân một bên bưng canh dược đã sớm nấu lên.
“Trước đây, khi bổn cung có thai, cũng là nôn rất nhiều như vậy, đây là phương thuốc mà lúc trước bổn cung đã xin được từ lão ngự y đã về hưu.” Lâm hoàng hậu kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, trên khuôn mặt ôn hòa, vẻ mặt dịu dàng tràn đầy yêu thương, “Sau khi dùng không chỉ có thể cải thiện cơn buồn nôn, mà còn cực kỳ có ích bổ trợ cho thân thể ngươi.”
Phương ma ma ngày đó lăn từ bậc thềm đá Thừa Thiên Môn xuống, hai chân đều bị gãy, hiện giờ còn không thể đi xuống đất.
Lâm hoàng hậu không ngờ rằng hai người thiếp thân hầu hạ mình lại đều xảy ra chuyện, bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn một vị cô cô trẻ tuổi làm chưởng sự cung nữ từ trong Phượng Nghi cung, hầu hạ trái phải.
Cung nhân bưng canh dược đến trước mặt Tô Trường Nhạc, chính là Trần cô cô mà Lâm hoàng hậu mới chọn.
Tô Trường Nhạc nhìn bát canh đang bốc khói đặc sệt như nước tương trước mặt, sắc mặt hơi đổi.
Lâm hoàng hậu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức ban cho nàng uống thuốc phá thai, nhưng thuốc này chỉ sợ không phải chỉ đơn thuần là phương thuốc chống buồn nôn đâu.
Chỉ sợ pha cái gì đó có thể khiến nàng trúng độc mãn tính, hoặc là qua mấy ngày nữa mới phát huy dược tính, để cho nàng bị sảy thai.
Lâm hoàng hậu thấy Tô Trường Nhạc chậm chạp bất động, không khỏi dịu dàng khuyên nhủ: “Thái tử phi bị sao vậy? Thuốc này phải tranh thủ uống lúc còn nóng mới được, nếu lạnh sẽ đắng hơn rất nhiều.”
Tô Trường Nhạc hơi nắm chặt khăn trong tay, làm nũng nói: “Hoàng hậu nương nương, thuốc này trông rất đắng, ngài biết Trường Nhạc từ nhỏ sợ nhất là uống thuốc, hôm qua sau khi Trường Nhạc uống thuốc mà thái y sắc xong, thì không còn nôn ọe nhiều nữa, có thể không uống được không?”
“Nhìn tính tình của bổn cung này, ta đã quên mất từ nhỏ ngươi đã sợ uống thuốc.” Lâm hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu cười, được Trần cô cô dìu, tao nhã đi tới trước mặt Tô Trường Nhạc.
“Bổn cung đã sai người chuẩn bị mứt” Lâm hoàng hậu nâng chén thuốc lên, tiếp nhận muỗng ngọc mà Trần cô cô đưa tới, nhẹ nhàng khuấy, “Bổn cung vẫn nhớ rõ, khi còn bé nếu ngươi ầm ĩ không uống thuốc ở trong phủ, bổn cung sẽ triệu ngươi vào cung, đích thân đút cho ngươi.”
Thuốc mà Lâm hoàng hậu chuẩn bị không biết là loại thuốc gì, không chỉ khó ngửi, mà khi ngửi còn có một mùi chua cùng mùi mốc.
Khi Trần cô cô bưng vào Phượng Nghi cung, dạ dày Tô Trường Nhạc liền cuồn cuộn lên cực kỳ, hiện giờ Lâm hoàng hậu ghé thuốc vào môi, cảm giác ghê tởm kia càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Tô Trường Nhạc trắng bệch, lắc đầu nói: “Thuốc này có mùi ẩm mốc, Trường Nhạc vừa ngửi liền muốn nôn.”
“Người ta hay bảo thuốc đắng dã tật, nếu đã đắng thì mùi đương nhiên sẽ không dễ ngửi, qua mười tháng nữa Thái tử phi sẽ làm nương, sao còn yếu ớt như thế.”
Lâm hoàng hậu múc một muỗng thuốc, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài ngụm, cúi người khom lưng, kề sát muỗng ngọc đến bên môi nàng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như nước.
“Nào, bổn cung đút ngươi uống.”
Lâm hoàng hậu tự hạ thấp địa vị để đích thân đút thuốc cho nàng, nếu Tô Trường Nhạc từ chối thì việc này sợ là sẽ lập tức truyền đến tai Hoàng thượng.
Nàng nhìn Lâm hoàng hậu, sau đó cụp mắt nhìn muỗng ngọc gần trước mặt, sau đó mới hơi hơi mở miệng.
Lâm hoàng hậu gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm hòa ái: “Ngoan, đừng sợ khổ, uống một hơi là được.”
Muỗng ngọc vừa vào miệng, thuốc vẫn chưa kịp vào miệng, mùi khó ngửi tột cùng kia xông thẳng lên ót.
Tô Trường Nhạc không thể cưỡng lại sự náo động trong bụng, ọe một tiếng, há mồm phun ra.
Lâm hoàng hậu né tránh không kịp, bị nôn mửa khắp người, chật vật không chịu nổi.
Bà cũng giống như Thẩm Quý Thanh, trước nay từ trước đến nay đều thong dong tao nhã, thân là nữ nhi của Đô sát viện Hữu ngự sử, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chứ đừng nói đến hiện giờ bà đã làm bà mẹ cao quý của một nước, bà đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy chứ!
Sắc mặt của Lâm hoàng hậu lập tức u ám, trong mắt đầy vẻ chán ghét, bà trở tay trái đẩy Tô Trường Nhạc ra.
Bát thuốc và muỗng ngọc rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trần cô cô và Tứ Hỉ đang chờ ở một bên đồng thời hoảng hốt kêu lên.
Trần cô cô vội vàng lấy khăn tay sạch sẽ ra, luống cuống tay chân lau đi uế vật trên mặt và trên người Lâm hoàng hậu.
Tứ Hỉ vội vàng đỡ Tô Trường Nhạc.
Khi Thẩm Quý Thanh tiến vào Phượng Nghi cung, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi như thế.
“Thái tử phi cứ nói hoài mà chẳng làm được gì hết, ” Lâm hoàng hậu tức giận đến mức cả người phát run, hoàn toàn không kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng mấy ngày gần đây, “Người đâu, đem Thái tử phi đưa đến Phật đường giam bế để suy nghĩ đi, không có sự cho phép của bổn cung thì không được bước ra khỏi Phật đường một bước!”
Nhóm cung nhân hai mặt nhìn nhau, đang muốn tiến lên, liền nghe Thẩm Quý Thanh lớn tiếng quát: “Tất cả dừng tay cho bổn vương!”
“Mẫu hậu tuyệt đối không được.” Hắn ta bước nhanh tới trước mặt Lâm hoàng hậu, tiếp nhận khăn tay sạch sẽ của cung nhân đưa tới, tự tay lau cho Lâm hoàng hậu.
“Nếu Tam ca biết ngài nhốt người ta vào Phật đường, nhất định sẽ cáo trạng đến trước mặt phụ hoàng.”
Sắc mặt Lâm hoàng hậu khó coi: “Bổn cung đích thân cho nàng uống thuốc, nhưng nàng lại nôn ra khắp người bổn cung, bổn cung chỉ là cho nàng đến Phật đường để giam bế suy nghĩ, cũng không có bất kỳ trách phạt nào, cho dù Hoàng Thượng biết, cũng sẽ không nói bổn cung phạt quá đáng.”
“Thái tử phi hiện giờ đang có thai, cơn buồn nôn cũng không phải là chuyện nàng có thể kiểm soát được.” Sắc mặt Thẩm Quý Thanh tái mét, “Mẫu hậu, nhi tử hôm nay tiến cung chính là muốn nói cho ngài biết, hai vị cữu cữu đã xảy ra chuyện, Thái tử phi đang có thai, Phật đường ảm đạm và lạnh lẽo vô cùng, thai nhi trong bụng nàng nếu có chuyện gì, thì phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận!”
Tuyên Đế cực kỳ sủng ái Thái tử, đương nhiên coi trọng thai nhi trong bụng Thái tử phi, Tô Trường Nhạc hiện tại có thể nói cao quý cực kỳ, Thẩm Quý Thanh hoàn toàn nghĩ không thông vì sao mẫu hậu không nghe lời khuyên của hắn ta, hết lần này đến lần khác muốn tìm Tô Trường Nhạc gây phiền phức.
Lâm hoàng hậu nghe thấy nhi tử nói, đầu đột nhiên “ong” một tiếng.
“Cữu cữu ngươi xảy ra chuyện gì?”
Bởi vì lúc nãy Lâm hoàng hậu gọi các cung nhân thị vệ vào, Thẩm Quý Thanh đương nhiên không có khả năng nói chuyện riêng tư ở trước mặt nhiều người như vậy.
Thẩm Thanh Quý lắc đầu: “Chuyện này bây giờ vẫn chưa truyền đến tai phụ hoàng, vẫn còn đường cứu, mẫu hậu vẫn nên nhanh chóng tắm gội rồi thay quần áo, cùng nhi thần bàn bạc kế sách mới là việc cấp bách.”
Lâm hoàng hậu nhìn Tô Trường Nhạc, lửa giận đầy bụng không có chỗ nào để giải tỏa, đang muốn gọi người bưng thêm một chén thuốc lên, thì Phượng Nghi cung lại vang lên tiếng bẩm báo “Thái tử điện hạ đến!”.
Vừa rồi khi Thẩm Quý Thanh tiến vào Phượng Nghi cung cũng có bẩm báo, chỉ là quá hỗn loạn không ai chú ý tới.
“Thái tử phi, điện hạ tới rồi.” Tứ Hỉ thấy Tô Trường Nhạc nôn không ngừng, đã sớm gấp đến độ hai mắt đỏ bừng.
Mùi thuốc kia thật sự quá mức khó ngửi, Tô Trường Nhạc thật sự ghê tởm khó chịu, cũng không phải đang diễn.
Nàng vịn vào lưng ghế, nôn đến trời đất tối sầm lại, gần như ói ra mật, tai ù đi, hoàn toàn không nghe thấy lời của Tứ Hỉ nói.
Mãi cho đến khi một bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, hoàn toàn không ghét bỏ nàng đang chật vật, trực tiếp ôm nàng vào lòng, Tô Trường Nhạc mới phát hiện Thẩm Tinh Lan không biết chạy tới Phượng Nghi cung từ khi nào.
Nàng không biết mình rời khỏi Phượng Nghi cung như thế nào, cũng không biết vừa rồi Thẩm Tinh Lan nói gì trước mặt Lâm hoàng hậu.
Chỉ mơ hồ nhớ rõ Thẩm Tinh Lan giống như nổi trận lôi đình, nhớ rõ hương trầm hương nhàn nhạt trên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi, cảm giác ghê tởm không thể xua đi kia lập tức dịu đi rất nhiều.
Đợi nàng hồi phục tinh thần lại, thì nàng đã được Thẩm Tinh Lan ôm lên kiệu.
“Nhưng vẫn còn ghê tởm vậy sao?” Thẩm Tinh Lan lấy khăn tay, lau sạch nước mắt trên mặt nàng, động tác hết sức dịu dàng.
Thấy tóc mai đen nhánh của nàng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt còn trắng hơn tuyết rơi bên ngoài, trong lòng giận không thể cứu vãn.
Môi Tô Trường Nhạc hơi mở ra, thở ra từng chút một, trong khoang mũi cực kỳ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc vùi cả khuôn mặt vào l0ng nguc hắn, tham lam ngửi mùi vị của hắn.
Khi Thẩm Tinh Lan tiến vào Phượng Nghi cung, trên người còn mặc áo khoác, chiếc áo khoác kia đã bị hủy, trước khi lên kiệu đã bị hắn cởi ra rồi ném sang một bên.
Tô Trường Nhạc cứ như vậy ở trong ngực hắn hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
“Lâm hoàng hậu nói bà có một phương thuốc trị buồn nôn, chuẩn bị thuốc sắc muốn cho ta uống, trực giác ta bảo thuốc đó có vấn đề…”
Nàng nói được một nửa, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên xoay cằm nàng, tay kia nhét cái gì đó vào miệng nàng.
Hương vị sảng khoái và ngọt ngào lan tỏa trong miệng ngay lập tức.
“……”
Thẩm Tinh Lan lấy đâu ra kẹo thế?
“Ngọt không?”
Ở Đại Tề, kẹo được người thường ăn, đồ ngọt của các phi tần trong cung đều là mật ong cao quý hơn cả.
Tô Trường Nhạc ngẩng đầu khỏi l0ng nguc Thẩm Tinh Lan, ánh mắt đầy hoang mang nhìn hắn.
Kẹo chỉ ngọt vừa vào miệng liền tan ngay, vị đắng chua chua cay cay trong miệng biến mất ngay lập tức, thậm chí trái tim cũng cảm thấy ngọt ngào như ăn kẹo vậy.
Tô Trường Nhạc tinh tế nhấm nháp vị ngọt, cho đến khi tan hết trong miệng, mà vẫn bất giác li3m môi.
Thẩm Tinh Lan đau lòng vén mái tóc vụn bị mồ hôi thấm ướt trước trán nàng ra, thấy bộ dạng tham lam của nàng, cầm lấy túi giấy bị ném một bên, lấy ra mấy cục kẹo đường vỡ từ bên trong, xoắn một miếng, rồi nhét vào miệng nàng.
Tô Trường Nhạc nhận ra đó là túi giấy chỉ có ở Bách Cẩm Đường.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng ngậm kẹo trong miệng, hai má phồng lên nhìn hắn chằm chằm, vộ dạng ấy quả thực không thể đáng yêu hơn, cảm thấy cả trái tim mình như muốn tan chảy.
Tô Trường Nhạc híp mắt: “Cho nên điện hạ một đêm không về, là lén lút ra khỏi cung đi chơi à?”
Lỡ nàng đột nhiên có chút tức giận thì sao!
Thẩm Tinh Lan lắc đầu: “Không có lẻn ra khỏi cung đi chơi, đêm qua cô đến Thận Hình Ti thẩm vấn cung nhân mua pháo nổ kia, thẩm tra cả đêm, cuối cùng cũng để hắn thú nhận, sáng sớm lại nhận được tin, nói đã tìm được tung tích của nữ ca nữ kia, nhưng lúc trước cô chỉ cho người bức chân dung, bọn họ không có cách nào xác định được nữ nhân kia có phải là người cô muốn tìm hay không, vì vậy cô xuất cung một chuyến.”
Mặt mày Thẩm Tinh Lan khẽ cong, mi đen cụp xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
“Lúc cô xuất cung, để Tần Thất chạy việc vặt ở Bách Cẩm Đường, rồi mới mang mấy thứ này về, nếu cô muốn lẻn ra khỏi cung đi chơi, thì nhất định sẽ dẫn nàng theo, tuyệt đối sẽ không một mình hưởng thú vui.”
Thẩm Tinh Lan nói xong, trong mắt lộ ra vẻ áy náy và hối hận tự trách: “Là cô không đúng, cô không nên vội vàng xác nhận nữ nhân kia có phải là ca nữ kia hay không, cô nên về Đông cung trước, dẫn nàng cùng xuất cung mới đúng.”
Tô Trường Nhạc dựa đầu vào b0 ngục phập phồng của hắn, ngửa đầu, nhìn nam nhân nghiêm túc giải thích từng câu từng chữ, hốc mắt đột nhiên nóng lên.
Thật ra vừa rồi nàng không có cảm giác ở Phượng Nghi cung, trong lòng cũng không cảm thấy không thoải mái, dù sao nàng từ lâu đã biết Lâm hoàng hậu là người như thế nào.
Nhưng không biết vì sao, khi nghe Thẩm Tinh Lan giải thích với nàng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn nhìn mình, nhớ tới dáng vẻ giận tím mặt vừa rồi của hắn ở Phượng Nghi Cung, che chở cho mình.
Nỗi bất bình mà nàng nghĩ rằng không tồn tại đột nhiên dâng lên, và nàng không thể kìm nén được.
Thẩm Tinh Lan thấy mắt nàng đỏ lên, lập tức buông túi giấy xuống, đau lòng chạm vào trán nàng, trầm giọng nói: “Không sao hết, sau này Lâm hoàng hậu sẽ rất bận, không có thời gian triệu nàng qua Phượng Nghi cung, càng không có cách tìm nàng gây phiền phức đâu.”
Thật ra Lâm hoàng hậu gây phiền phức cho nàng cũng không sao, nhưng khi nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói, Tô Trường Nhạc vẫn không nhịn được mà vui vẻ.
Thẩm Tinh Lan không biết Lâm hoàng hậu sẽ tìm lý do như vậy, muốn mượn cơ hội ép nàng uống thuốc thì hắn có gì sai chứ.
Tô Trường Nhạc dựa vào lòng hắn, nhớ tới lúc nãy hắn bảo đã tìm được ca nữ, lập tức hỏi: “Cho nên nữ tử kia thật sự chính là vị ca nữ kiếp trước đó sao?”
——————–