Phúc Khang công chúa có dung mạo giống hoàng hậu, thuở nhỏ được hoàng đế sủng ái, lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, sống vui vẻ vô ưu.
Bé lại không được cưng chiều đến mức kiêu căng tự tiện, cũng không thích nghịch ngợm quấy rối giống như những gì Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc đã suy đoán lúc trước.
Đệ đệ Thẩm Triệt vừa tròn một tuổi không lâu, Phúc Khang công chúa liền biết vì sao lúc trước mẫu hậu đã buồn phiền vì đệ đệ.
Mặc dù Thẩm Triệt vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, nhưng Phúc Khang lại cảm thấy, nếu mình thân là trưởng tỷ, mặc kệ đệ đệ như thế nào, đều phải bảo vệ bé và yêu thương bé.
Cho nên, lúc trước Phúc Khang vừa nghe thấy cữu cữu muốn đích thân dạy đệ đệ tập võ, tự nhiên cũng ầm ĩ muốn học.
Con cái của Tô gia đã tập võ từ nhỏ, Tô Trường Nhạc vừa nghe nữ nhi muốn tập võ, đương nhiên không phản đối.
Chỉ là lúc Thẩm Triệt bốn tuổi, lúc ấy Phúc Khang đã chín tuổi, lúc này mới bắt đầu tập võ, quả thực có hơi muộn.
Nhưng đối với Tô Thiên Dương mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Công chúa muốn học, dạy là được, nếu học không có hứng thú, không muốn học nữa cũng được.
Không ngờ, Phúc Khang công chúa đặc biệt có thiên phú trong võ thuật, lại học nhanh như thái tử điện hạ lúc năm tuổi, thậm chí còn có dấu hiệu ưu tú hơn cả thái tử.
Tô Thiên Dương kinh ngạc không thôi.
Không chỉ Tô Thiên Dương kinh ngạc, mà ngay cả đế hậu cũng có cái nhìn khác với nữ nhi.
Phúc Khang công chúa bắt đầu quan tâm đến võ thuật, không chỉ say mê võ thuật mà còn thường xuyên tham khảo ý kiến của nhị cữu Tô Thiên Dương về binh pháp.
Tô Trường Nhạc vốn nghĩ rằng nữ nhi mình từ nhỏ đã hiền lành dễ thương, ngoại trừ việc giống bản thân mình thì các phương diện khác lại không giống.
Không nghĩ tới, nữ nhi vẫn cực kỳ giống mình khi còn bé, bé rất thích tập võ và nghiên cứu binh pháp hơn nữ công nữ hồng.
Phúc Khang công chúa mười bốn tuổi, sinh ra đã có vẻ đẹp tự nhiên, tài giỏi vô song, rất giống với Hoàng hậu.
Năm nay đi săn mùa xuân, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu một nhà bốn người, giục ngựa chạy như bay đến bãi săn.
Thuở nhỏ, Tô Trường Nhạc rất thích cưỡi ngựa bắn cung, mấy năm trước đi săn mùa xuân, không phải do nàng mang thai công chúa, thì là mang thai thái tử, sau đó, mặc dù nàng không có thai, nhưng lại không yên lòng nhi tử và nữ nhi, gần như mỗi lần theo Thẩm Tinh Lan đi vào khu săn bắn, cũng chỉ có thể ở lại trong doanh trướng, không đi được chỗ nào hết.
Hiện giờ, hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành, nàng đương nhiên có thể đi theo Thẩm Tinh Lan cưỡi ngựa thoải mái.
Chính là mấy năm không có kéo cung, lúc mới bắt đầu cũng đã trượt vài lần.
Tô Trường Nhạc hôm nay mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi gọn gàng, làm tôn lên làn da nõn nà như phấn của nàng, lấn át cả sương và tuyết, eo liễu mảnh khảnh, đ4y đà no đủ, đường cong lả lướt tao nhã.
Mái tóc đen nhánh thì búi thành thập tự, mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt tỉ mỉ.
Đẹp đến mức khiến người ta tim đập thình thịch, nhìn không chớp mắt.
Đứng chung một chỗ với công chúa Phúc Khang mười bốn tuổi, nghiễm nhiên giống như một đôi tỷ muội chứ không phải là mẹ con.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi săn mùa xuân, người đi theo đế hậu cũng không nhiều.
Thẩm Tinh Lan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Tô Trường Nhạc xẹt qua một tia mất mát, dịu dàng dỗ dành: “Niếp niếp chỉ là bị ngượng tay mà thôi, đừng nản lòng, Triệt Nhi và Trường An đều đang đi theo sau lưng.”
“Nếu không, vi phu thể hiện tài năng trước?”
Tô Trường Nhạc lúc này mới nhớ tới nhi tử và nữ nhi đi theo phía sau, lập tức lấy lại tinh thần, mắt phượng xoay tròn, cười ngọt ngào với Thẩm Tinh Lan: “Chúng ta thi đấu đi, xem ai săn được những con nai kia trước.”
Nàng nâng cằm lên, ánh mắt dừng lại trên đàn hươu cách đó không xa.
Thẩm Tinh Lan cười vang: “Được.”
Võ thuật cưỡi ngựa của hắn chưa từng bị lụt nghề, muốn thắng Tô Trường Nhạc là điều không thể dễ dàng hơn.
Thẩm Tinh Lan từ trước đến nay luôn thương nàng, cưng chiều nàng, ngoài miệng mặc dù đáp ứng nàng đây là trận đấu, nhưng lại không dấu vết đặt nước ở trước mặt tâm can bảo bối của mình.
Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan liên tiếp thất thủ, biết hắn đang để cho mình, chẳng những không tức giận, mà trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.
Quả nhiên, sau khi tìm lại cảm giác, liền thấy Hoàng hậu nương nương triển khai kỹ năng bách phát bách trùng, cười bắn bay nhạn của mình.
Đế vương liên tục cười, long tâm đại duyệt.
Phúc Khang công chúa thấy mẫu hậu trổ tài, không khỏi ngứa tay, thể hiện mặt giỏi của mình trước mặt đế hậu.
Lúc này mọi người mới biết được, công chúa cưỡi ngựa xuất chúng, có thể kéo cung từ trái sang phải, cuối cùng thậm chí còn áp đảo các anh hùng với kỹ năng của mình, so sánh tất cả thế gia đệ tử đang định thể hiện tài năng ở trước mặt Hoàng Thượng.
Thái tử điện hạ mới mười tuổi mà đã theo không kịp.
Phúc Khang mặc một bộ xiêm y đỏ, giục ngựa bắn cung, cười rộ lên, nở nụ cười như một bông hoa anh đào đang nở rộ, rực rỡ vô cùng, kiều diễm như tơ, nhấc lên sóng to gió lớn ở kinh thành.
Phò mã chỉ là cái chức bù nhìn, lại không có thực quyền, sợ con đường làm quan vô vọng, nên nhi lang bình thường có hoài bão, cũng sẽ không muốn ở cùng công chúa.
Nhi lang ưu tú trong thiên hạ lại xua như xua vịt, không ai không muốn ngồi trên vị trí phò mã.
Phúc Khang công chúa cứ một mực say mê võ học, thậm chí còn muốn đi theo cữu cữu cùng mang binh đi đánh giặc, một lòng chỉ muốn bảo vệ quốc gia, làm một nữ tướng quân đấng mày râu không dùng khăn che mặt.
Sau khi biết được tâm nguyện của nữ nhi, Tô Trường Nhạc che miệng cười khẽ hồi lâu.
Có lẽ chỉ có một nữ nhi, nên mới không lo cô công chúa đáng yêu này, nhưng bé lại muốn tiến vào quân doanh, ra chiến trường chịu khổ, bò lăn bò lếch.
Thẩm Tinh Lan ban đầu bị hấp dẫn bởi Tô Trường Nhạc, bởi bản tính tự do, thoải mái, khác hẳn với một quý nữ trong kinh thành.
Nghe thấy công chúa nói muốn dấn thân vào quân doanh làm nữ tướng quân, chẳng những không trách mắng, ngược lại vui vẻ thấy thành công, thật đúng là để cho bé và Thái tử cùng theo Tô Thiên Dương tiến vào quân doanh để tôi luyện.
Đế hậu bình thường ngủ chung giường ở trong cung, đi tới khu săn bắn, đương nhiên cũng không phân doanh trướng, hai người ở cùng hoàng trướng.
Hai người vốn ngồi trên giường La Hán, bàn về nữ nhi, vất vả lắm mới nói xong chuyện của nữ nhi, Thẩm Tinh Lan nghe thấy Tô Trường Nhạc lại nói tiếp: “Hôm nay Triệt Nhi cưỡi ngựa đã tiến bộ không ít, nhất là…”
Hắn nhất thời đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy ôm người xuống giường.
Hai người đã thành hôn nhiều năm, Tô Trường Nhạc đã biết nam nhân là người thích ghen, đặc biệt thích ăn giấm của nhi tử mình.
Nàng cắn môi nghẹn cười, im lặng không nói gì, không nhắc đến nhi tử nữa.
Cánh môi ngọt ngào của Tô Trường Nhạc khẽ cong lên, khéo léo cười thản nhiên, ôm lấy cổ hắn, nũng nịu làm nũng: “Sao vậy?”
Thẩm Tinh Lan cúi người, thì thầm bên tai nàng, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười.
Không biết nói gì, má tuyết trơn bóng của Tô Trường Nhạc từ từ nhuộm một màu đỏ lộng lẫy, khiến người ta phải động lòng.
Đáy mắt sâu thẳm của Thẩm Tinh Lan xẹt qua một tia ánh lửa.
“Trường An và Mãn Mãn bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi? Thỏa thuận đó cách đây bao lâu rồi!” Tô Trường Nhạc xấu hổ đỏ mặt, liếc xéo nam nhân một cái.
Thẩm Tinh lan cười cúi đầu, trìu mến nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng: “Năm đó chính do niếp niếp chính đã đồng ý với ta, rằng ta phải chờ qua một năm, sợ là nếu chờ tiếp nữa, sẽ tóc bạc trắng mất thôi.”
Đôi môi mỏng của đế vương khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào gợn sóng vẻ dịu dàng nóng bỏng.
Tô Trường Nhạc cảm thấy xấu hổ khi vừa nghĩ đến những lời của Thẩm Tinh Lan mà mình đã đồng ý khi Thẩm Tinh Lan vẫn còn là Thái tử, khi mình còn mang thai Trường An.
Lúc ấy, Thẩm Tinh Lan, người đi theo phía sau nghe lén Thẩm Quý Thanh, tức giận nói với nàng rất nhiều chuyện vớ vẩn, trong đó bao gồm nếu nàng còn dám giãy dụa hoặc la to kêu nhỏ, thì sẽ dẫn nàng đến nơi hoang dã và vui vẻ cùng nhau.
Lúc ấy, nàng không biết phải làm sao, nhưng nàng đã mạnh dạn nói với hắn rằng dù có thế này thì cũng phải đợi đứa trẻ ra đời.
Sau khi sinh nữ nhi ra, Thẩm Tinh Lan liền không nhắc nữa, nàng vẫn cho rằng hắn đã quên chuyện này từ lâu, không ngờ hắn vẫn luôn nhớ rõ!
“Nhưng mà chúng ta thân là đế hậu của Đại Tề, sao có thể làm ra chuyện càn rỡ như vậy được!”
Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan ôm nàng, muốn đi ra ngoài, khẩn trương giãy dụa.
Thẩm Tinh Lan nghe vậy, dịu dàng dỗ dành: Nếu hôm nay trời đã tối, lát nữa chúng ta đi ra ngoài, không dẫn theo ai, sẽ không ai phát hiện.”
Tô Trường Nhạc trợn tròn mắt, khiếp sợ đến nói không nên lời.
Hóa ra Thẩm Tinh Lan đã hạ quyết tâm từ lâu, đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng rồi sao?
Thẩm Tinh Lan cụp mắt, đáy mắt ẩn chứa nhu tình, hôn lên má thơm phấn đào của nàng, trên gương mặt tinh xảo hơi bị thương: “Chẳng lẽ những gì đã nói lúc trước là đang lừa ta sap?”
“Từng câu từng chữ của niếp niếp, ta đều sẽ coi nó là sự thật.”
Tô Trường Nhạc không muốn nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn.
Nàng vểnh miệng, hừ hừ hai tiếng, nũng nịu lẩm bẩm: “Ta thấy A Lan ca ca mới là người định ăn ta đấy, cứ luôn ỷ vào ta đối xử tốt với chàng, nuông chiều chàng, nên mới đưa ra mấy cái chủ ý xấu xa này với ta.”
Thẩm Tinh Lan sung sướng cười vui, nhìn thấy nàng bĩu môi oán giận, nhưng trên thực tế đã không còn giãy dụa nữa, thầm đồng ý bộ dạng đáng yêu trong đề nghị hoang đường của hắn, ánh mắt bất ngờ tối sầm lại.
Trực tiếp trực tiếp cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, cho đến khi hôn lên đôi mắt tràn ngập ý hoa đào, mơ hồ bị nũng nịu kháng cự, vì thế mới buông ra khi còn chưa thỏa mãn.
Việc này cực kỳ hoang đường, Thẩm Tinh Lan đương nhiên sẽ không để cho người khác biết hành tung của bọn họ.
Nhưng, mặc dù không có ai xung quanh, nhưng Tô Trường Nhạc vẫn căng thẳng không thôi.
Nàng chưa bao giờ làm hành động lớn mật như vậy, vừa lên ngựa không bao lâu, trái tim liền đập đến sắp nổ tung, hô hấp hỗn loạn.
Làn da trắng như ngọc toát lên màu hồng xinh đẹp.
Gió đêm hơi lạnh, thảo nguyên tối đen như mực, trên bầu trời đêm chỉ có vài vì sao, eo nhỏ bị siết chặt, răng nanh của cô bé cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không dám lộn xộn chút nào, giữa cánh môi càng không dám hé ra một chút tiếng vang nào.
Con ngựa tuy ngoan ngoãn, khi chạy rất mạnh mẽ, tuy ngoan ngoãn, nhưng khiến người ta không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Tuy nhiên, nửa canh giờ sau, cô bé nhỏ đẫm nước mắt, mơ mơ màng màng là nũng nức nở: “A Lan ca ca, đừng chơi nữa, ta không muốn cưỡi ngựa, chúng ta trở về đi, trở về hoàng trướng.”
Thẩm Tinh Lan cúi người, mổ lên v4nh tai đỏ như máu của nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Được, đi về, tâm can đừng khóc.”
Trở lại doanh trại, hai người đều khép áo choàng lại.
Khi Hoàng hậu được Hoàng Thượng ôm xuống ngựa, cả người kín không kẽ hở, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt trần hiện lên ý đào hoa xinh đẹp, ngay cả cung nữ đang vây quanh muốn một bên tiếp nhận để hầu hạ, cũng không khỏi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn trong thoáng chốc khi nhìn thấy.
Thẩm Tinh Lan đã sớm phân phó Tần Thất chuẩn bị nước nóng, không để cung tỳ làm thay, hắn ôm Tô Trường Nhạc trở về hoàng trướng để tắm rửa.
Tô Trường Nhạc đã mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi, ngâm mình cùng Thẩm Tinh Lan trong nước, thân thể yếu ớt vô lực tựa vào l0ng nguc hắn, mặc dù vẫn nũng nịu oán giận: “A Lan ca ca hư hỏng quá.”
Dứt lời, cổ đầy hoa đỏ lại ngẩng lên một đường cong duyên dáng, xin hắn một nụ hôn lưu luyến.
Thẩm Tinh Lan cực kỳ đau lòng, không dám làm bậy nữa.
Thấy nàng rõ ràng mệt muốn chết, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình như thế, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Có lẽ người ngoài không rõ, vì sao hắn lại độc sủng một mình hoàng hậu, còn dùng cả trăm loại sủng nịch với nàng.
Thẩm Tinh Lan biết, trong lòng các triều thần đều cảm thấy, mặc dù gia thế của hoàng hậu tốt, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng không đến mức khiến hắn vĩnh viễn không mở đại điển tuyển tú, từ bỏ tài nguyên của nhà mẹ sau lưng của các nữ tử thế gia khác.
Nhưng mà những người đó không biết Tô Trường Nhạc cũng giống hắn, dùng trăm phương nghìn kế để dung túng hắn, dùng vạn loại sủng nịch, ngay cả các yêu cầu hồ đồ như hôm nay, nàng cũng đáp ứng.
Bọn họ càng không biết hắn và Hoàng hậu đã làm phu thê cả hai kiếp, nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn được cùng nàng đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
※
Công chúa trong sáng và rực rỡ, còn Thái tử lại kiêu ngạo và lạnh lùng.
Năm Vĩnh Hòa năm thứ mười sáu, Phúc Khang công chúa theo cữu cữu Tô Thiên Dương thân chinh.
Năm nay, Thẩm Triệt mười hai tuổi đã trở nên rất cao và tuấn tú giống Hoàng Thượng, văn võ song toàn, cưỡi ngựa và võ thuật đều không xếp sau công chúa.
Đã có không ít danh môn quý nữ vì để có thể tiến vào Đông cung, mà đã nghĩ hết mọi cách “ngẫu nhiên gặp” Thái tử điện hạ.
Mặc dù Tô Trường Nhạc không cố ý chọn bạn chơi thanh mai trúc mã cho nhi tử, năm đó Thẩm Triệt tám tuổi, bên cạnh vẫn còn thêm một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ tên là Cố Chiêu Chiêu, là con của bạn thân của Tô Trạch khi còn trẻ, để lại cô con gái mồ côi.
Cha mẹ Cố Chiêu Chiêu vốn là tri huyện của một huyện nhỏ ở Giang Nam, đột nhiên bất ngờ bỏ mình, Tô Trạch biết được, lập tức phái người đón tiểu cô nương mới bảy tuổi lên.
Tiểu cô nương mặt mày tinh xảo, nói một giọng mềm mại của người Ngô, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, rất hợp nhãn Tô mẫu.
Sau đó, khi Tô mẫu tiến cung thăm nữ nhi, cũng sẽ dẫn Cố Khanh theo, bé trạc tuổi với Thái tử Thẩm Triệt, hai người vô tình quen biết.
Năm sau, Phúc Khang công chúa cùng Tô Thiên Dương đại thắng trở về, Tô đại tướng quân khen ngợi công chúa cực kỳ, Phúc Khang công chúa chiến công hiển hách, Hoàng đế vốn rất sủng ái công chúa, lại tấn phong làm Vạn An công chúa.
Dân chúng Đại Tề đều biết, Vạn An công chúa dũng cảm thiện chiến, không thua bất kỳ một nhi lang nào của Đại Tề.
Năm Thẩm Triệt hai mươi mốt tuổi, Thẩm Tinh Lan thoái vị, giống như lời hứa năm đó, dẫn Tô Trường Nhạc ra khỏi cung, lưu lạc khắp nơi, làm một đôi thần tiên sống hạnh phúc không bị ràng buộc bởi thứ gì.
Tân đế đăng cơ, tháng giêng năm sau, đổi niên hiệu Nhân An, nghênh đón thời kỳ huy hoàng tiếp theo của Đại Tề.
——————–