Thái Tử Yêu Nghiệt - Hoa Tiến Tửu

Chương 6: Khẩu thị tâm phi



“Đúng vậy, nhưng bổn cung nói muốn ôm một chút, nếu ôm mặc quần áo thì hơi bất tiện nhỉ?”

Lý Thần vùi đầu vào cổ Triệu Nhụy, dùng giọng điệu vô tội không biết xấu hổ nói, hai tay sờ loạn lên những nơi mềm mại của nữ nhân.

“Điện hạ, ngài mệt cả ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút…” “Đúng vậy, bổn cung đang nghỉ ngơi.”

Tiệu Nhụy trong lồng ngực giống như con thỏ bị chọc, mắt ngọc mày ngài đều là vẻ hoảng sợ.

Triệu Nhụy cũng không biết nàng càng sợ hãi muốn chạy trốn kết hợp với vẻ ngoài vũ mị quyến rũ từ trong xương cốt kia lại càng hấp dẫn Lý Thần hơn.

Lý Thần ôm vòng eo mềm mại của Triệu Nhụy, cười xấu xa nói: “Ngươi không nói rõ, bổn cung nghe không hiểu.”

Triệu Nhụy xấu hổ và giận dữ cực kỳ.

Nàng không rõ vì sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi, rõ ràng người nắm quyền chủ động là mình nhưng bây giờ lại biến thành đảo khách thành chủ.

Hôm nay trước khi đến đây nàng không cần làm quá nhiều, chỉ cần một lời nói một cử chỉ là có thể khiến Thái tử nghe lời mình răm rắp.

Nhưng hiện tại, Thái tử này như biến thành ác ma, lam lam đòi lấy, bất kể nàng có nguyện ý hay không.

“Điện hạ, cầu người, cầu người đừng chà đạp thần thiếp như thế.” Giọng nói Triệu Nhụy mềm nhẹ gần như cầu xin nói.

Da thịt cả người nàng trắng như tuyết, lại hơi hồng nhạt giống như đào, cảnh đẹp tuyệt mỹ thế này chỉ mình hắn mới có thể độc hưởng.

“Được, nếu mỹ nhân nóng vội…” Lý Thần nói, ôm ngang Triệu Nhụy lên.

Triệu Nhụy kêu khẽ một tiếng, Lý Thần đi tới bên cạnh giường rồi ném nàng xuống giường, khẽ cười nói: “Từ trước đến nay bổn cung luôn thích giúp người.”

Triệu Nhụy cực kỳ tức giận, ý nàng cũng không phải thế này, càng không có nóng nội, nhưng Lý Thần nào cho nàng cơ hội nhiều lời, cả người giống như sói đói lao lên.

Trên nền đất trống ngoài tẩm điện.

Bộp bộp bộp.

Tiếng trượng đập vào da thịt cùng với tiếng kêu rên yếu ớt của Trần Trí vang lên rất có tiết tấu.

Hai gã thị vệ hành hình hiển nhiên rất có kinh nghiệm, lực đạo tính toán cực kỳ chuẩn, mỗi trượng đập xuống đủ làm Trần Trí đau buốt óc, bởi vì chỉ có đau tới bậc ấy khiến hắn ta tiếp tục tỉnh táo.

Nửa thân dưới của Trần Trí đã máu thịt lân lộn, móng tay hắn ghim chặt vào nền đất, hắn ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa điện đóng kín kia, ngoại trừ cảm giác đau đã không còn bất kỳ cảm giác khác.

Sau khi Lý Thần bước vào thì không ra ngoài nữa.

Trần Trí như có thể nghe thấy ở bên trong cửa điện Triệu Nhụy mà bản thân mình mơ ước đang rên rỉ.

Loại ảo giác này gần như khiến Trần Trí phát cuồng.

Cách một cánh cửa, nữ nhân mình yêu đang bị kẻ thù chà đạp, mà hắn ta chỉ có thể nằm bẹp dí dưới đất bị người ta đánh chết.

“Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho đôi cẩu nam nữ các ngươi!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết ở bên ngoài của Trần Trí khiến thân thể Triệu Nhụy hơi giật.

“Điện hạ, Trần Trí hắn…” “Thế nào, ngươi đau lòng?” Lý Thần hỏi.

Triệu Nhụy bất giác lắc đầu, giải thích: “Thần thiếp, thần thiếp chỉ sợ hắn ta làm ồn đến điện hạ.”

“Không sao.” Lý Thần cúi người kề sát với da thịt non mịn của Triệu Nhụy, nhẹ giọng nói: “Bổn cung muốn cho tất cả mọi người biết, kết cục đắc tội bổn cung còn thảm

hơn so với chết.”

Nghe Lý Thần nói Triệu Nhụy kinh hồn táng đảm, chỉ cảm thấy dưới tâm lý sợ hãi và kích thích về sinh lý, hai người ở bên nhau vô cùng phức tạp.

Nàng biết, lời này của Lý Thần phần lớn là nói cho mình nghe.

Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng không rõ là hận ý nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn.

Cùng lúc đó, trong tẩm cung Hoàng Hậu, một cung nữ vội vàng đi tới trước mặt Triệu Thanh Lan.

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, đã tìm thấy thống lĩnh thị vệ Trần Trí đại nhân rồi.”

Cung nữ cẩn thận nói: “Hắn, hắn lén chạy tới Đông Cung, bị Thái tử bắt được, phạt một trăm trượng.”

Gương mặt Triệu Thanh Lan lạnh lùng.

“Nghĩa là đã chết.”

Một trăm trượng, là người ai cũng biết kết cục thế nào.

Trong đầu hiện lên gương mặt Lý Thần khiến nàng vừa hận lại vừa thẹn, Triệu Thanh Lan hơi cắn răng nói: “Thôi, đã chết một kẻ Trần Hoài Chí, nhầu thêm một cái Trần Trí thì sao chứ, phụ thân đã nói, đêm quay thời cục đã thay đổi, không nên vọng động, ngươi đi xuống đi.”

Sau khi cung nữ đi xuống, Triệu Thanh Lan nhìn về phía cửu hoàng tử đang nghiêm túc đọc sách ở đại điện, lạnh nhạt nói: “Cửu hoàng tử, ôn tập thế nào rồi?”

Cửu hoàng tử ngoan ngoãn đi tới, quỳ trên mặt đất nói: “Hồi bẩm mẫu hậu, đã ôn tập xong.”

Khí độ mẫu nghỉ thiên hạ của Triệu Thanh Lan càng thêm cường thịnh, nàng cao quý như phượng hoàng nói: “Vậy đi nghỉ ngơi đi, tối nay tuy phụ hoàng chỉ Thái tử làm người giám quốc, nhưng đế quốc Đại Tân ngày nào chưa đổi chủ, ngươi vẫn còn cơ hội, đừng có nhụt chí, biết chưa?”

Cửu hoàng tử gật đầu với Triệu Thanh Lan, hắn biết, thân sinh mẫu của mình xuất thân không tốt, chỗ dựa duy nhất của mình chỉ có mình Hoàng hậu nương nương.

“Mẫu hậu, nhi thần biết, nhi thần đều nghe mẫu hậu.”

Ngày tiếp theo, Triệu Nhụy mơ màng tỉnh dậy.

‘Tối hôm qua nàng không biết bản thân bị Lý Thần lăn lộn tới khi nào mới cạn kiệt sức lực ngủ say, hôm nay vừa mở hai mắt, hình ảnh nhìn thấy chính là đôi mắt sáng như sao trời của Lý Thần.

“Điện… Điện hạ.”

Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Triệu Nhụy nhìn tháy người khác. khi ngủ dậy, huống chỉ người này còn là người cướp đi lần đầu tiên của nàng, cho. nên Triệu Nhụy không quen lắm.

“Tỉnh?”

Lý Thần thưởng thức mái tóc đẹp của Triệu Nhụy, nói.

Triệu Nhụy như nhớ tới gì đó, cắn răng chống thân mình lên nói: “Thần thiếp thay quần áo cho điện hạ.”

Triệu Nhụy vừa ngồi dậy, chăn trượt xuống lộ ra cảnh xuân vô hạn.

Không khí lạnh sáng sớm khiến Triệu Nhụy hơi nổi da gà, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới da thịt trắng như tuyết của nàng.

“Rất đẹp.” Lý Thần tán thưởng từ tận đáy lòng.

Triệu Nhụy lại xấu hổ.

Mặc dù chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra đã xảy ra cả rồi, nhưng Triệu Nhụy vẫn không thể để bản thân “không biết xấu hổ” bày ra trước mặt Lý Thần

như vậy.

Nàng nắm chăn lên muốn che chính mình, nhưng Lý Thần lại chơi xấu, giật chăn qua trước.

Lúc Triệu Nhụy ý thức được Lý Thần muốn làm gì, nàng hoảng sợ chống tay lên ngực Lý Thần nói: “Điện hạ, chính vụ bận rộn, ngài vẫn nên đi lo chính sự…”

“Chuyện trước mắt không phải chính sự sao? Trên đời này làm gì có chuyện nào đứng đắn hơn chuyện này.” Lý Thần cười xấu xa nói.

Vừa hết lời, Lý Thần đã lôi kéo chăn, chùm lên hai người.

Hồi lâu sau, Lý Thần liếc mắt nhìn Triệu Nhụy mệt mỏi thiếp đi, sau đó gọi cung nữ tới hầu hạ mình tắm gội thay quần áo xong mới ra khỏi tẩm điện.

Ra ngoài tẩm điện, Lý Thần nhìn thấy bên ngoài có cung nữ đang rửa sạch vết máu trên mặt đất.

Cẩm y vệ đông xưởng phụ trách hành hình hôm qua đi tới cung kính nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, đã hành hình Trần Trí xong, đánh đủ một trăm trượng, đến trượng cuối Trần Trí mới đứt hơi.”

“Làm tốt lắm, đi nhà kho lĩnh tiền thưởng.” Lý Thần vừa lòng gật đầu.

Cường giả dùng người, chuyện thưởng phạt nghiêm minh là chuyện hàng đầu.

Làm hỏng chuyện nhất định phải phạt để bọn họ không dám làm trái lệnh mình.

Làm tốt cũng nên thưởng, như vậy lần sau làm việc bọn họ mới để tâm.

Gương mặt hai gã cẩm y vệ đông xưởng rõ ràng rất vui vẻ, sau khi tạ ơn thì cung kính rời đi.

Trên giường trong điện.

Lý Thần vừa mới rời đi, Triệu Nhụy đột nhiên mở to mắt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.