Thái Y Nhất Phẩm

Chương 38: Chương 38



Trưởng công chúa Gia Chân đi vào mặt sau chính điện, Thái Hậu đang đích thân kiểm tra danh sách tư khố với các cung nhân.
Thấy con gái tiến vào, bà buông danh sách, cười bảo: “Tới đây, mấy người phụ nữ chúng ta đã lâu chưa tâm sự với nhau.”
Trưởng công chúa Gia Chân tiến đến ngồi xuống ôm tay Thái Hậu, toát ra vẻ nũng nịu hiếm có, nhìn về phía đống danh sách: “Đang êm đẹp mẫu hậu lại xem những thứ này làm gì?”
“Hôm nay gần cuối tháng mười một rồi, còn bốn mươi mấy ngày nữa là ăn tết,” Thái Hậu từ ái vuốt má con gái, nhìn bộ xiêm y trắng ngà trên người con, “Tại sao lại mặc màu này? Quá nhợt nhạt.”
Nhận xét xong bèn quay sang hỏi cung nữ đi theo xem Trưởng công chúa khoác áo choàng gì, thấy là tấm áo xanh ngọc hoa văn nổi chẳng có chút xíu thêu thùa nào, bà thở dài: “Tuổi con còn trẻ, hơn nữa đã gần cuối năm, ít nhiều gì cũng nên mặc màu sắc tươi sáng chút không được à? Ta nhớ rõ hôm mùa hè con mặc mấy bộ váy đỏ thêu chỉ bạc thật không tệ.”
Không hiểu sao càng đến sáu tháng cuối năm càng lười trang điểm? Nữ tử thường ăn diện vì người mình thích, nhìn bộ dáng này chả giống đang động tâm…
Trưởng công chúa Gia Chân than thở: “Mỗi ngày con đều mặc hết xanh rồi đỏ, thật chán ngấy! Hiếm khi mặc bộ đồ thanh nhã lại đúng lúc bị mẫu hậu bắt gặp.”
Nói xong mọi người đều cười.
“Con nít con nôi, muốn thanh nhã làm gì?” Thái Hậu trách, “Con không nghe người ta nói Hồng mai nổi bật trên nền tuyết mới đẹp hay sao?”
Nói xong bèn sai cung nữ vào tư khố chọn ra mười cuộn vải màu sắc tươi sáng chất liệu không tầm thường, nói cuộn này may áo choàng, cuộn kia làm áo bông, cuộn khác thì may váy áo mặc đón xuân, vân vân…
Trưởng công chúa Gia Chân tuy thông minh nhạy bén nhưng lại không mấy để tâm tới vụ ăn diện, mỗi ngày cứ để kệ cho Thanh Nhạn và hai ba đại cung nữ chọn lựa váy áo và phối sức.

Lúc này thấy Thái Hậu hứng thú dâng cao, chọn ra vải vóc thực sự không tệ, bèn cười tủm tỉm thưa vâng.
“Mẫu hậu không chọn cho Hoàng huynh?”
Thái Hậu không thèm để ý xua xua tay: “Hắn bao lớn rồi? Những việc này đều có Hoàng Hậu và các phi tần nhọc lòng, ai gia xen vào làm gì?”
Trưởng công chúa Gia Chân che miệng cười khúc khích, Thái Hậu thâm ý nói: “Chờ con có người trong lòng, tự nhiên hiểu rõ cảm giác quan tâm, tất cả y phục vải vóc…!thậm chí từng đường kim mũi chỉ đều muốn kiểm tra mấy lần.”
Y phục vải vóc…!Áo nhung màu xám…
Trưởng công chúa Gia Chân có chút không được tự nhiên dời mắt, hai má hơi nóng lên.
Chọn vải xong, Thái Hậu kéo con gái ngồi tán chuyện, nhắc tới bên ngoài nhà vương công nào nạp thêm người mới, nhà ai thêm con cháu.
Trưởng công chúa Gia Chân không có hứng thú với đề tài con cháu vui vầy, ngặt nỗi Thái Hậu tới tuổi này khẳng định thích có chuyện mừng, bèn nói: “Năm sau Bình Quận Vương sẽ cử hành đại hôn phải không ạ? Nghe nói mấy ngày qua Thái phi luôn cùng mẫu hậu thương nghị, qua năm mới chắc chắn sẽ rất vui.”
Bình Quận Vương chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, khi còn nhỏ thường chơi đùa với nhau, hiện tại vẫn coi như thân thiết.
Nhắc tới Bình Quận Vương, trong lòng Thái Hậu cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Thằng bé kia cố chấp ương bướng, khó lắm mới chịu động tâm, ngặt nỗi lại là cô nương Tiết gia…!Tuy nhiên con bé kia dạo này coi như biết an phận, mỗi ngày đều dụng tâm sao chép kinh Phật, chỉ vậy thôi.”
Dẫu Bình Quận Vương không phải con ruột, nhưng vì Thái Phi thời trẻ đã đầu nhập vào Thái Hậu, coi như lớn lên dưới mắt Thái Hậu nên tự nhiên thân cận hơn so với các hoàng tử khác.

Hiện giờ thằng bé sắp thành gia lập nghiệp, Thái Hậu khó tránh khỏi nhọc lòng.
Trưởng công chúa Gia Chân ngẫm nghĩ một hồi: “Cô nương Tiết gia? Dường như rất nhiều năm trước con đã từng gặp ở cung yến, là cô nương trông có vẻ sống nội tâm phải không ạ?”
Thái Hậu gật đầu: “Chính là con bé đấy, coi như người sáng suốt duy nhất trong Tiết gia, chỉ là kiến thức hơi thiếu một chút.”
Bằng không đâu đến mức nói ra những lời hồ đồ như vậy với Tiểu Hồng Lại mục kia.
Ối giời, sao tự nhiên đang nói chuyện lại dính líu đến thằng bé đó thế nhỉ…
Trưởng công chúa Gia Chân không có gì hứng thú với Tiết Vũ, cứ thế để qua một bên không đề cập tới đề tài này nữa.
Thái Hậu dường như thuận miệng nhắc tới, cười hỏi: “Này, con có vừa ý người nào chưa?”
Trưởng công chúa Gia Chân hơi giật giật đầu mày rất khó phát hiện, thản nhiên đáp: “Xem mẫu hậu hỏi lạ chưa kìa, mỗi ngày con gặp được bao nhiêu người?”
Thái Hậu thầm nghĩ, chỉ gặp mấy người vậy thôi mà đã khó lòng phòng bị!
“Hay là mẫu hậu thấy con phiền, muốn gả con đi cho khuất mắt?” Trưởng công chúa Gia Chân đổi đề tài, cố ý bày ra vẻ mặt ấm ức, cọ sát vào người Thái Hậu làm nũng, “Con biết ngay mà, mẫu hậu có cháu trai cháu gái nên không thèm con nữa.”
Thái Hậu chỉ có mỗi đứa con gái, làm sao chịu nổi lời này? Tất cả ý định muốn dò hỏi tức khắc vứt lên chín tầng mây, ôm con gái liên tục hô cục cưng của mẫu hậu.
“Ta đương nhiên thương con, chỉ là cô nương đã lớn sao có thể không lấy chồng? E là giữ không được lâu.”
Trưởng công chúa Gia Chân cụp mắt, lọn tóc bên tai vương trên má, càng thêm nổi bật làn da tuyết trắng trông vô cùng yếu đuối: “Dù gì đã gả qua một lần, ai còn có thể áp bức con?”
Nàng nằm trong lòng Thái Hậu ngẩng đầu lên, khẽ thở dài, trong mắt tuy có muôn vàn thương tâm nhưng lại hóa thành nụ cười kiên định: “Nếu quả thật đẩy không được, cùng lắm con tái giá là xong, có đáng gì đâu? Đại cục làm trọng, con sẽ không để mẫu hậu và Hoàng huynh phải khó xử.”
Đời này Thái Hậu tiếc nuối nhất chính là năm xưa không thể ngăn cản nữ nhi hòa thân, vừa nghe lời này thật là ngũ tạng lục phủ đau xoắn lại.
“Con gái ngoan, ai dám bức con, ai gia là người đầu tiên không cho phép!”
“Mẫu hậu thật thương con!”
“Con bé ngốc…!Ôi, khổ thân con!”
“Mẫu hậu ~”
“Con ngoan ~”
Lý ma ma đứng bên cạnh chứng kiến, thầm nghĩ đúng là kiếp trước nợ nhau nên ông trời mới cho làm mẹ con.

Câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn thật không sai, bình thường Thái Hậu là người khôn khéo cỡ nào, thế mà chẳng phải đang bị Trưởng công chúa quay vòng vòng?

Sau đó, Trưởng công chúa Gia Chân mang theo một đống lớn vốn riêng Thái Hậu vừa thưởng đi rồi, Thái Hậu mới đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Lý ma ma: “Có phải ai gia bị lừa…”
Lý ma ma chậm rãi gật đầu.
Còn không phải bị Trưởng công chúa qua mặt cái vèo?!
Thái Hậu vừa mừng vừa tức — Mừng vì con gái thông minh nhạy bén, không dễ bị người bắt nạt; tức là thấy con gái lớn rồi có bí mật muốn giữ, ngay cả mẹ ruột cũng bắt đầu giấu giấu giếm giếm…
“À này,” Thái Hậu bưng chén trà sâm trên bàn nhấp một ngụm, “Vừa rồi trước khi tiến vào, con bé nói chuyện với ai?”
Lý ma ma há miệng thở dốc, bất đắc dĩ báo: “Là Tiểu Hồng Lại mục ạ.”
Thái Hậu: “…”
Uống thêm mấy ngụm trà sâm để bình tĩnh lại!
Chuyện gì thế này, chính mình đã chặt chẽ “giam lỏng” thằng nhóc kia ở điện kề, sao vẫn có thể nói chuyện?! Mời vào thăm bà còm ở wattpad.

Ngày kế, Thái Hậu hỏi Lý ma ma: “Hôm nay Tiểu Hồng Lại mục kia thế nào?”
Lý ma ma mang vẻ mặt kỳ quái: “…!Có lẽ an ổn ạ?”
Thái Hậu bật cười: “Diễn tả kiểu gì vậy?”
Lý ma ma bất đắc dĩ trình báo: “Nghe nói dậy sớm ăn hai chén bát bảo, dùng ba cái bánh đậu tán nhuyễn, một bánh xốp nhân táo đỏ mỡ heo, ngoài ra có rau trộn, mầm gừng muối giòn, dưa chuột ngâm tương và các món phụ, ăn rất ngon miệng ạ!”
Thái Hậu: “…” Khẩu vị kiên định nhỉ!
“Hai vị điện hạ trông khá hơn hôm qua nhiều rồi ạ, thấy Tiểu Hồng Lại mục ăn ngon lành, thế là cũng dùng một chén cháo, một bánh đậu và mấy gắp món ăn phụ.” Lý ma ma kể tiếp.
Nghe nói các cung nhân đi theo hầu hạ ăn nhiều hơn ngày thường, vét sạch đồ ăn trên bàn không sót một hạt cơm.
Thái Hậu trầm mặc một lúc lâu: “Dọn bữa đi.”
Nghe xong bà cũng thấy đói bụng!
Đến ngày hôm sau, Thái Hậu lại hỏi: “Hôm nay Tiểu Hồng Lại mục kia thế nào?”
Lý ma ma không biết phải bẩm báo ra sao: “Rất bận rộn ạ.”
Thái Hậu: “…!Bận cái gì?”

Chẳng phải nói bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp rồi à, sao lại bận rộn?
Lý ma ma kể: “Hai vị điện hạ rất tốt, Tiểu Hồng Lại mục dẫn đầu tập Ngũ Cầm Hí, đá cầu,” dừng một chút rồi cảm thán, “Cũng không biết sao có thể khỏe như vậy, buổi trưa chẳng hề nghỉ ngơi mà bắt đầu xem mạch cho các cung nhân đấy ạ.”
Thái Hậu: “……”
Hắn thật đúng là tới đâu hay tới đó!
Thái Hậu liếc Lý ma ma một cái: “Ngươi không đi tìm hắn bắt mạch xem sao?” Coi bộ rất thú vị mà.
Lý ma ma: “…!Người đông lắm ạ, còn phải xếp hàng chờ đến phiên.” Bà được Thái Hậu ân sủng, lâu lâu cũng có thể mời Thái y bắt mạch, lúc này cảm thấy ngượng nếu dùng thâm niên đi chèn ép người ta.
Thái Hậu: “…”
Vào wattpad thăm nhà bà còm.

“Vị tỷ tỷ này mạch Trầm Huyền mà Sáp, trên mặt nổi mụn, chắc hẳn mỗi tháng khi có quỳ thủy sẽ đau bụng đau thắt lưng, quỳ thủy kéo dài liên miên không ngừng, hoặc là đứt quãng một chút rồi lại tới, không được mấy ngày thanh tịnh…” Hồng Văn chẩn bệnh cho một cô gái mặc đồng phục cung nữ nhị đẳng.

Sau lưng cô cung nữ kia vẫn còn sáu bảy người đứng xếp hàng, vẻ mặt ai cũng vô cùng nôn nóng.
“Đúng là vậy,” Cung nữ không rảnh lo xấu hổ, vui vẻ khen, “Nô tỳ còn chưa nói gì mà đại phu đã chẩn đúng hết rồi.”
Cuối năm trong cung Thái Hậu sẽ cho một cung nữ nhất đẳng ra ngoài, cô ta và các cung nữ nhị đẳng đều mơ ước một ngày đến phiên mình được chọn thế chỗ.

Vậy mà hiện giờ trong người lại thêm tật xấu, sao không sốt ruột cho được? Nếu vì chuyện này mà thỉnh thái y, chưa nói đến vụ tư cách không đủ, truyền ra cũng khiến người phán xét mình là kẻ cuồng ngạo.
Ai ngờ trong cung đột nhiên có hai vị thái y vào ở, quý nhất là vị Tiểu Hồng Lại mục tuy quan chức không cao nhưng y thuật cao minh, lại là người vui vẻ hòa nhã, hôm qua chữa khỏi chứng ù tai cho một tiểu thái giám, thế là mọi người đổ xô đến xin được hỏi khám.
Hồng Văn viết đơn thuốc: “Bệnh của tỷ tỷ do suy nghĩ quá nhiều gây ra, chỉ mới phát sinh trong vòng vài tháng nay.”
Cung nữ thở dài: “Đúng là vậy.”
Khi tuyển chọn xong đại cung nữ nhất đẳng, bệnh này mới mới bắt đầu phát ra.
Hồng Văn lưu loát viết: “Dùng một thang Thiếu phúc trục ứ là khỏi, tuy nhiên cần để đầu óc thư giãn.”
Cung nữ cảm tạ, nâng niu đơn thuốc như tìm được bảo bối.
Một tiểu thái giám đi lom khom tới kể, vài ngày qua hai bên sườn đau nhức đến nỗi đêm không ngủ được.
Hồng Văn hỏi: “Có ngoại thương hay không?”
Tiểu thái giám lắc đầu, miệng lại xuýt xoa.
Hồng Văn giơ tay ấn nhẹ vào bẹ sườn của hắn, tiểu thái giám lập tức rên lên đau đớn, mặt mày tái mét.
“Trước đó vài ngày ngươi có từng té ngã không?” Hồng Văn đột nhiên hỏi.

Tiểu thái giám sửng sốt: “Có ạ, mấy ngày trước đột nhiên đổ trận tuyết lớn, nô tài dậy sớm quét tuyết, lơ đãng bị trượt chân ngã dập mông ở bậc thang, nhưng sao ngài lại biết?”
Hồng Văn cười bắt mạch cho hắn, nháy nháy mắt: “Ta là đại phu, đương nhiên sẽ biết.”
Tiểu thái giám khó hiểu: “Nhưng nô tài không té đập vào mạn sườn ạ.” Cho nên vẫn không xét đến nguyên nhân này.
Hồng Văn cũng không bực hắn hỏi nhiều, kiên nhẫn giải thích: “Thân thể con người có kỳ kinh bát mạch thông với nhau, có khi bị thương tay mà châm cứu kinh mạch ở chân cũng không có gì lạ.

Ngươi bị té ngã xong trong cơ thể có máu ứ, tuy không nghiêm trọng nhưng gan là nơi lọc máu, kinh mạch của gan chạy qua hai bên sườn, máu ứ cản trở khiến kinh mạch không thông, tự nhiên đau đớn khó nhịn.”
Không riêng bị dập mông mà với bất cứ người bị thương nào, chín mươi chín phần trăm sẽ có cùng loại bệnh trạng.

Cho nên nếu muốn trị tận gốc vụ bị thương, bắt buộc phải xét đến đường kinh mạch của gan.
Tuy không hiểu lắm nhưng tiểu thái giám vẫn cảm thấy lợi hại cực kỳ, lập tức nhịn đau quỳ xuống dập đầu cho Hồng Văn.
Hồng Văn bị hù giật nảy mình, định tiến đến nâng lên thì đối phương lại tự mình bò dậy, không khỏi thở dài: “Đâu đến mức này.”
Tiểu thái giám vì một loạt động tác mà đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Nô tài chỉ là một tiểu thái giám vẩy nước quét nhà hèn hạ, đã không có bạc cũng chả quen biết ai để xin đại phu xem bệnh.

Ngài không chê nô tài hèn kém, còn giải thích rất cẩn thận, nếu nô tài không biết cảm ơn, chẳng lẽ không bằng cả súc sinh? Khổ nỗi nô tài không có gì đền đáp ơn này, chỉ đành dập đầu cho ngài để được yên lòng.”
Hồng Văn thấy mặt hắn vẫn còn búng ra sữa, bèn hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu thái giám cười toe: “Mười bốn ạ.”
Vẫn còn là đứa trẻ! Hồng Văn vừa viết đơn thuốc vừa hỏi: “Tại sao…” Lời đến bên miệng nhưng không thể tuôn ra, phàm là còn con đường lựa chọn nào khác, ai nguyện ý tiến cung bằng cách này?
Tiểu thái giám lại thoải mái khai: “Cha nô tài chết sớm, trong nhà có năm em trai em gái đâu thể nuôi nổi? Nô tài là anh lớn, cần gánh vác trách nhiệm.

Nghe nói tiến cung sẽ có ngay mười lượng bạc trợ cấp, thế là tới liền.”
Đối với với bá tánh ở tầng dưới chót, mười lượng bạc có thể miễn cưỡng chống đỡ một năm.
Hồng Văn xót xa, giơ tay xoa đầu hắn: “Ngươi thật giỏi lắm, về sau nhất định sẽ có tiền đồ.”
Tiểu thái giám đỏ mắt: “Dạ!”
Thái Hậu đứng ẩn mình sau khúc quẹo không biết đã nhìn bao lâu, Lý ma ma thấy sắc trời âm u dường như lại muốn đổ tuyết, bèn hỏi: “Thái Hậu, chúng ta nên đi tới hay trở về ạ?”
Thái Hậu nhìn thêm một lát rồi xua xua tay, “Về thôi.”
Một đứa bé tốt, có tấm lòng lương thiện..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.