Thái Y Nhất Phẩm

Chương 5: Chương 5



Hà gia xác thật đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng.

Vốn Hà Nguyên Kiều đang lo lắng Hồng Văn trên đường nhét đầy bụng sữa đậu nành và hai cái bánh bao nên ăn không vô, ai ngờ người ta mới vừa ngồi xuống là bụng đã kêu rột rột, làm bà cụ Hà đau lòng quá đỗi.
“Coi đứa bé ngoan đói quá rồi này!” Bà cụ còn lớn hơn Hà Viện phán một tuổi, gương mặt hiền từ đặc biệt thích chăm sóc con cháu, ánh mắt nhìn Hồng Văn tràn ngập mẫu tính hồn hậu.
Bà đích thân múc một tô cháo bát bảo thật bự cho “đứa bé ngoan”, gắp một đùi vịt xì dầu mỡ màng béo ngậy đặt vào tô, sau đó liên tục gắp rau ăn kèm vào đ ĩa nhỏ của hắn, khéo léo chất thành một ngọn đồi, vừa gắp vừa xuýt xoa: “Gầy quá!”
Có trời mới biết làm sao chỉ mới một ngày mà thằng nhóc Hồng Văn đã gầy đến mức nhận ra được, ngay cả vết dầu trên khóe miệng do ăn bánh bao cũng chưa chùi đi kìa…
Phu thê Hà Nguyên Kiều ngồi đối diện thực sáng suốt không lên tiếng, chỉ có hai đứa nhỏ Bình Bình, An An háo hức nhìn Hồng Văn ăn uống thỏa thích, cứ kêu “Ca ca” “Ca ca” không ngừng.
Hồng Văn híp mắt cười nhìn bọn nhỏ, cẩn thận gỡ thịt từ đùi vịt xì dầu xé thành sợi mỏng, múc một muỗng nước sốt nâu đỏ rưới lên, chia ra để vào chén hai đứa bé.
Mùa xuân ở phương Bắc khô hanh dễ sinh nóng, thịt vịt tính lạnh thanh nhiệt, ăn nhiều một chút cũng tốt.

Vịt xì dầu dày thịt thơm ngon nhưng hơi dai, trẻ con dễ bị hóc khi nuốt miếng lớn.
Bình Bình An An đồng thanh cảm ơn, ngoan ngoãn bưng chén lên ăn, hai chiếc miệng nhỏ nhắn được bôi một lớp mỡ vịt lấp lánh.
Hà Nguyên Kiều nhịn không được trong lòng chua lòm, mỗi tay xoa đầu một đứa: “Cha tụi con mà cũng không được hai đứa thân thiết như vậy đâu.”
Bình Bình An An ngẩng đầu, hai gương mặt bụ bẫm như bánh bao thịt bóng nhẫy hướng về phía cha mình cười khúc khích một cách ngây ngô.

Tổ trạch và cơ nghiệp nhà họ Hà đều ở Giang Nam, bởi vì Hà Thanh Đình nhậm chức ở Thái Y Viện nên mới tới kinh thành đặt mua tòa nhà.

Những năm tiếp theo, người của Hà gia cũng lần lượt đến rồi đi trong Thái Y Viện, bây giờ đến phiên Hà Nguyên Kiều.

Hai vợ chồng già sống cùng gia đình bốn người của cháu nội, hiện giờ lại có thêm Hồng Văn, thật ra càng đông vui náo nhiệt hơn.
Ăn sáng xong, Hồng Văn cười hì hì, biến từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay bọc thứ gì đó như ảo thuật, vô cùng thần bí quơ quơ trước mặt hai đứa nhỏ: “Nào, hãy kêu thúc thúc thì cho các cháu xem.”
Hắn chỉ nhỏ hơn Hà Nguyên Kiều năm tuổi, bị gọi “ca ca” là trực tiếp thấp đi một bối phận, dĩ nhiên không cam lòng.
Con nít ba bốn tuổi đã khôn lắm rồi, hai anh em liếc nhau, lanh lảnh hô: “Thúc thúc!”
Hồng Văn hài lòng mặt mày hớn hở, vui vẻ mở khăn tay, nghênh đón tiếng hoan hô của hai đứa nhỏ.
Vợ chồng Hà Nguyên Kiều khó nén nổi tò mò, cũng vươn cổ lén liếc một cái, Hà Nguyên Kiều bị bất ngờ đến mức phát sặc, phun ra luôn ngụm cháo trong miệng.
Khăn tay bọc mấy quả hạch đào ngào đường màu hổ phách bán trên hè phố!
Hắn mua khi nào thế nhỉ, sao mình không hề phát hiện?
Trẻ con đều thèm ngọt, nhưng Hà gia hành nghề y nhiều thế hệ, sợ dung túng con cháu quá mức sẽ hỏng hết hàm răng, cho nên việc kiểm soát bánh ngọt và đồ ăn vặt khá nghiêm ngặt.

Sau một hồi hoan hô, cả Bình Bình và An An đều quay đầu nhìn cha mẹ mình, bốn con mắt to tràn đầy khao khát chiếu ra tia sáng dò hỏi ngời ngời:
Tụi con có thể ăn không, có thể ăn không, có thể ăn không ạ?
Hà Nguyên Kiều có chút đau đầu, nhớ tới bản thân khi còn nhỏ thèm ăn đến mức khổ sở muốn chết, khó tránh khỏi mềm lòng: “Thôi, mỗi ngày chỉ được ăn một viên đấy nhé!”
Sau này lớn rồi sẽ gặp nhiều gian khổ trên đường đời, khoảng thời gian ngây thơ hồn nhiên chỉ có mấy năm, nếu không nâng niu thì sẽ quá muộn.
Bình Bình lớn hơn một chút, dùng đôi tay mũm mĩm níu lấy cánh tay Hồng Văn nhìn vào trong chiếc khăn, bẻ ngón tay tính tính rồi vừa vui mừng vừa tiếc nuối nói: “Ngày mai là ăn hết rồi!”

Bên trong có tổng cộng bốn viên!
An An nhỏ hơn một tuổi cao hứng reo lên: “Ôi chao, ngày mai vẫn có!”
Hai đứa bé mới có nhiêu đó tuổi mà tính cách khác biệt đã hiện ra rõ ràng.
Hà Nguyên Kiều lườm Hồng Văn một cái: “…!Không hổ là ngươi!”
Hồng Văn thầm nghĩ, chỉ bốn viên mứt mà ngốn của mình những năm văn tiền, đến bây giờ tim vẫn còn đau như cắt đây này!
Thê tử của Hà Nguyên Kiều che miệng khẽ cười, bảo hai đứa con: “Còn chưa nói lời cảm tạ à?”
Bình Bình An An chớp đôi mắt, đồng thanh hô lên: “Cảm ơn ca ca.”
Hồng Văn: “…!Phải là thúc thúc!”
Giời ơi, năm văn tiền mất trắng!
Ở wattpad có nhà bà còm.

Mấy hôm kế tiếp, ngày nào Hồng Văn cũng theo Hà Thanh Đình đi thăm bệnh Ngũ Hoàng tử, còn Hà Nguyên Kiều không phải đến đó nữa.

Thái Y Viện nhân lực có hạn, trước mắt bệnh tình Ngũ Hoàng tử đã ổn định, dĩ nhiên không cần nhiều người như vậy.
Sau khi uống thuốc, bệnh của Ngũ Hoàng tử từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ là nền tảng quá kém, trong khi người khác đều thay áo choàng mỏng, cậu bé vẫn phải mặc áo lông cừu.
Trong cung trẻ con cùng tuổi rất ít, khoảng thời gian này, Tam Hoàng tử tám tuổi và Lục Công chúa ba tuổi đều được người đưa tới an ủi cậu bé một hồi, ngặt nỗi hai tiểu ma ốm cũng đều yếu ớt.

Tam Hoàng tử đã học vỡ lòng, cả ngày ôm sách nhồi nhét vào đầu giống như tiểu học sĩ, há mồm ngậm miệng đều là “Chờ Ngũ đệ khỏe lại, ta đích thân dạy đệ ấy làm thơ” khiến Ngũ Hoàng tử sợ quá mức;

Lục Công chúa còn quá nhỏ, ba đứa con nít không có chút sở thích chung nào, họp cùng một chỗ chỉ biết ngồi ngây ngốc…
Ngũ Hoàng tử hầu như không có bạn chơi, may mà Hồng Văn vẫn còn tính trẻ con, mấy ngày nay quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân đã được cải thiện vượt bậc.

Ngũ Hoàng tử ngày ngày quấn lấy Hồng Văn hỏi về những chuyện hiếm lạ bên ngoài, khổ nỗi Hồng Văn thường xuyên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không cần ngoái lại xem cũng biết chính là Long Nguyên Đế đang âm thầm nhìn trộm.

Mỗi ngày Long Nguyên Đế hạ triều đều sẽ ghé đến thăm nhưng nói chuyện không nhiều, thường thường chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm Ngũ Hoàng tử, ngẫu nhiên liếc một cái về phía cái ót mượt mà của Hồng Văn như muốn xẻo miếng thịt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ước chừng lời khuyên hôm đó của Hà Thanh Đình nổi lên tác dụng, chủng loại thức ăn của Ngũ Hoàng tử phong phú hơn nhiều.

Ngặt nỗi Ngũ Hoàng tử bẩm sinh thể nhược, khẩu vị rất kém nên ăn không được nhiều…
Nhà bà còm ở wattpad.

Hôm nay Hồng Văn tan làm, chuẩn bị đi bộ đến khu có nhiều tiệm thuốc, ai ngờ đi ngang qua một sạp hàng nhỏ lại không thể nhấc chân bỏ qua.
Chủ sạp là một thanh niên cường tráng trạc hai mươi tuổi, thấy vậy lập tức tiến lên, nhiệt tình chào hàng: “Quý khách cứ xem đi, đảm bảo vừa tốt vừa rẻ.”
Sạp ven đường cũng không bán thứ gì quý giá, chỗ này bày những món đồ chơi được tết bằng dây mây, có sọt nhỏ, còn có mấy quả cầu tròn vo, từng sợi dây mây đã được mài bóng nhẵn nhụi, không có một chút dằm nào trồi lên, khá đơn giản và dễ thương.
Hồng Văn cầm một quả cầu lắc lắc, bên trong có các viên bi gỗ nhỏ xinh đủ màu chen nhau xoay tròn, va chạm nhau phát ra tiếng lách cách giòn vang.
Còn rất thú vị.
Chủ quán cười: “Khách quan, chỉ bốn văn tiền một cái, mua về cho trẻ con chơi, quăng xuống không hư đâu.”
Bốn văn tiền! Đầu óc Hồng Văn nhanh chóng xoay chuyển, quả cầu dây mây trước mặt nháy mắt biến thành bốn cái bánh bao chay, ba viên rưỡi mứt hạch đào hổ phách…!
Đắt quá!
Da mặt Hồng Văn hơi vặn vẹo, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn moi tiền ra.
Thôi kệ.
Hắn đếm đi đếm lại bốn đồng xu, lật tới lật lui sáu bảy lần, sau đó mới mặt mày đau khổ chìa ra.

Chủ quán hí hửng giơ tay lấy tiền, kết quả kéo mãi mà bốn đồng xu vẫn không nhúc nhích.
Chủ quán: “…”
Ngài có thể buông ra rồi ạ!
*************
“Ối chao!” Nhìn quả cầu mây còn to hơn đầu mình, đôi mắt Ngũ Hoàng tử tỏa sáng lấp lánh, ngước gương mặt nhỏ đã dưỡng ra ba phần huyết sắc lên hỏi, “Đây là Hồng đại nhân cho ta?”
[Để cảm tạ, ta có thể đưa má cho huynh nhéo!]
Long Nguyên Đế: “Hừ!”
[Trẫm biết ngay thằng nhóc này mơ ước hoàng nhi của trẫm!]
Hồng Văn không ngờ hôm nay Long Nguyên Đế tới sớm như vậy, hai luồng mắt nóng rát quét tới khiến lưng hắn như bị kim chích, đối mặt với ánh mắt khát vọng của Ngũ Hoàng tử cũng đành nhịn đau cự tuyệt.
“Vi thần cả gan, mong bệ hạ thứ tội.

Quả cầu này vi thần đã rửa sạch vài lần và phơi nắng, sau đó xin Hà Viện phán kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không có gì không ổn đâu ạ.”
Hà Thanh Đình tiếp lời: “Hồi bệ hạ, xác thật như thế.

Ngũ điện hạ không nên ra gió, ở trong phòng chơi cầu, chạy đuổi theo một hồi cũng tốt.”
Long Nguyên Đế vừa định mở miệng thì đã nghe Văn Phi cười nói: “Làm khó Hồng đại nhân có tâm như thế, bệ hạ, ngài thấy đúng không?”
Long Nguyên Đế mắt điếc tai ngơ, quay sang Ngũ Hoàng tử lộ ra nụ cười từ phụ: “Phụ hoàng sẽ sai người làm mấy quả cầu càng đẹp mắt, mặt trên đề thơ vẽ tranh, nhất định xinh đẹp gấp trăm ngàn lần so với cái này, sao nào?”
Lời còn chưa dứt, Ngũ Hoàng tử mặt mày hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, nói một cách chém đinh chặt sắt: “Không cần đâu ạ!”
Chả thèm thơ thẩn gì đâu!
Long Nguyên Đế: “…”
Con cái phản nghịch thương thấu tim trẫm!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.