“Được, tới đây.”
Cánh cửa gỗ nhỏ kẽo kẹt mở ra, bước ra từ bên trong là một thiếu nữ tóc đen, mặc váy trắng, dáng người yểu điệu thướt tha.
Vào buổi trưa, tiếng ve sầu rả rích trên cây không ngừng nghỉ, người đứng ngoài trời dù không làm gì cũng nóng đến nỗi trán toát mồ hôi.
Trì tiểu tướng quân mặc trên người thiên tằm bảo y, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, so với người khác thì chịu nóng tốt hơn.
Dù vậy cũng không chống đỡ được sức nóng của người trẻ tuổi.
“Mặt trời nhỏ” bị mặt trời lớn trên đầu thiêu đốt gay gắt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ. Thanh Hòa đưa cho nàng túi hạt giống rau đã gói sẵn, tay đưa vào ống tay áo rút ra chiếc khăn lụa: “Nghỉ một chút đi, sao lại nóng thế này?”
“Còn không phải là vì không thành thạo sao, lần đầu tiên làm, tay chân còn vụng về.” Tay Trì Hành đã quen cầm đao múa kiếm, bảo nàng ra trận giết địch vài ba lượt cũng chẳng vấn đề gì. Còn bảo nàng cầm cuốc cày ruộng trồng rau, cũng có thể làm được, nhưng phải từ từ học hỏi.
Ra ngoài một chuyến, kiến thức ở khắp mọi nơi.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy mới mẻ, vô cùng mới mẻ.
Cách đây vài năm, lúc nàng bảy tuổi, có một lần vào mùa thu hoạch nàng được cha dẫn đến cánh đồng thuộc sở hữu của Trì gia, đứng bên bờ ruộng nhìn các bác nông dân hối hả làm việc.
Lúc đó cha đã nói gì?
Cha muốn nàng hiểu được nỗi khổ của người dân, hiểu được hạt gạo, rau quả đều không dễ dàng mà có.
Nàng vẫn còn nhớ tại sao nàng được cha dẫn đến cánh đồng, năm bảy tuổi nàng rất kén ăn, món này không ăn món kia không ăn, làm cho đầu bếp trong phủ phải khóc ròng.
Khi đó nương đang cùng cha xuất chinh, ở nhà chỉ có nàng, đại ca và nhị ca cùng một nhóm hạ nhân canh giữ phủ viện.
Ba bữa cơm của nàng bữa đói bữa no, khiến cho hai vị ca ca còn nhỏ mà đã phải lo lắng cho nàng đến độ ăn uống không ngon.
Chưa đầy nửa tháng sau, cha nương thắng trận trở về thì biết nàng vì cáu kỉnh mà hất tung chén cơm, lần đầu tiên người luôn cưng chiều nàng không chịu nói chuyện với nàng nữa, trơ mắt nhìn nàng bị cha đưa ra ngoài.
Cách xa như vậy, thực ra cũng không thấy rõ lắm nhưng chỉ đứng nhìn dưới ánh mặt trời thôi mà cũng bị phơi đến da mặt nóng bừng, sau gáy đau nhói không dứt.
Nàng còn như vậy, huống chi các bác phải bận rộn ngoài đồng, không có nước sấu chua để uống, không có mái che để che nắng.
Về đến nhà, nàng ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, không còn kén ăn nữa mà nghiêm túc ăn bữa tối. Nàng loay hoay hồi lâu, nhân lúc cha nương không ở đó mà lẻn vào bếp xin lỗi người đầu bếp mũm mĩm.
Đầu bếp bị nàng dọa sợ, lúc chia tay còn tặng cho nàng rất nhiều mứt hoa quả.
Mứt hoa quả thoạt nhìn rất ngon, đến tối nàng không nhịn được lấy một cái ra ăn, bị nương tới kiểm tra bắt được.
Những ký ức lúng túng thời thơ ấu khi được nhớ lại bỗng trở nên thú vị vô cùng, khóe môi khẽ cong, nàng ngẩng mặt lên, tận hưởng Thanh Hòa tỷ tỷ lau mồ hôi cho nàng.
Khăn lụa thơm thơm, không phải hương thơm nồng nàn mà là một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng và hơi se lạnh.
Khăn lụa lướt qua má, tựa như mái tóc mềm mại của thiếu nữ lướt qua mặt, hơi ngứa, nhưng lại là mùi hương mà nàng yêu thích.
Nàng kể lại chuyện thời thơ ấu khiến cho ánh mắt Thanh Hòa nhìn nàng càng thêm chiều chuộng thương yêu, vừa định lên tiếng lại liếc thấy tay phải nàng vẫn cầm chặt cái cuốc, dở khóc dở cười:
“Đặt cuốc xuống trước đã, lại đây.”
Nàng nắm cổ tay Trì Hành đi vào trong nhà, ngồi xuống, giơ tay pha trà.
Trà là trà mơ, chua chua ngọt ngọt, tiểu tướng quân trẻ tuổi thích uống.
Trà mơ có nhiệt độ thích hợp, uống vào miệng sẽ hoàn toàn làm hài lòng vị giác của người nọ.
Uống xong chén trà, Trì tiểu tướng quân híp mắt, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Cơn nóng trong người nàng vẫn chưa tan hẳn, Thanh Hòa lại rót đầy chén tre nhỏ cho nàng: “Chuyện xảy ra năm ngươi bảy tuổi, lần đó nếu không phải đại tướng quân về sớm, ta đã đi tìm ngươi rồi.”
“Tìm ta?” Trì Hành chợt nghĩ, giữa hai phủ chỉ cách một bức tường, khi còn nhỏ nàng nổi cơn thịnh nộ không chịu ăn cơm, Uyển Uyển ở bên kia tường hẳn là đã nghe thấy.
Lúc đầu khi chủ động kể chuyện này với người ta, nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn thấy thú vị. Bây giờ tai nàng không khỏi đỏ bừng, nàng cầm chén tre nhỏ, khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Tìm ta làm gì?”
“Cùng ăn cơm với ngươi.”
Thật đáng tiếc, cuối cùng, mặc dù đã thoát khỏi sự ràng buộc của dì nhưng nàng vẫn không thể vượt qua bức tường đó để gặp tiểu tướng quân của mình.
Trong lòng Trì Hành vui mừng, ngoài miệng tiếc nuối nói: “Nếu tỷ có thể tới thì tốt quá rồi.”
Thanh Hòa cười như hoa nở, không khách khí mà chọc thủng lời cảm thán của nàng: “Ta nhớ lúc đó ngươi không thích ta lắm.”
“Khụ, chẳng phải là vì bị mũi tên đó đâm ngốc sao.”
Năm sáu tuổi chắn mũi tên cho người ta suýt nữa đã đi đời nhà ma, không chỉ cha nương mà cả hai vị ca ca ở nhà cũng đều dặn nàng phải tránh xa Thẩm cô nương nhà bên.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nghe lời.
Trì Hành híp mắt cười: “Không phải sau này ta vẫn trèo tường đến tìm tỷ sao? Để tỏ lòng xin lỗi, ta đã tặng tỷ một chú thỏ con, còn tỷ? Ta có lòng tặng thỏ con cho tỷ, vậy mà chưa được bao lâu tỷ đã nuôi nó chết!”
“…”
Tiểu tướng quân có trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện gì đáng mừng.
Thẩm Thanh Hòa từ nhỏ đã rất thông minh, chỉ duy nhất lần đó là ngốc nghếch, nàng quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt hơi “bất mãn” của Trì Hành, nhẹ giọng nói: “Ta không cố ý, chỉ là ta thích nó quá thôi.”
Cực kỳ yêu quý, đi đâu cũng ôm ấp, lo lắng nó ăn không đủ no, kết quả ngàn phòng vạn phòng nhưng thỏ không chết trong tay dì, lại ngây ngốc bị chủ nhân cho ăn no căng bụng mà chết.
“Uyển Uyển, chúng ta xem như huề được không?”
Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt chân thành của nàng, che miệng khẽ cười.
Tiểu tướng quân anh hùng cứu mỹ nhân khiến người ta yêu thích không thôi. Kể từ khi gặp gỡ nàng, những ngày tháng ở hậu viện của Thanh Hòa trở nên muôn màu muôn vẻ.
A Trì của nàng từ thuở ấu thơ đã vô cùng hiếu động, chỉ một người nho nhỏ như vậy đã có thể lấp đầy trái tim trống trải và cô đơn của Thẩm Thanh Hòa.
Trái tim đã sớm được lấp đầy, đến khi nhận ra mình đã nảy sinh tình cảm yêu thương, nàng không đành lòng rút lui, cũng không muốn rút lui.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rõ ràng chưa nói được mấy câu nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào.
Mặt trời lặn, sau khoảng thời gian nắng nóng nhất, Trì Hành xắn tay áo bước ra ngoài tiếp tục dọn dẹp vườn rau nhỏ của hai người.
Theo ý tưởng của nàng, mảnh vườn nhỏ bị bỏ hoang này nên trồng rau, tốt nhất là có thể được ăn những gì mình tự trồng trước khi trở về Thịnh Kinh.
Đặt cuốc lớn xuống, chuyển sang cuốc nhỏ, nàng dùng cuốc nhỏ đào một cái hố trước mặt. Thanh Hòa đếm kỹ hạt giống rồi cho vào hố, quay đầu lại, tiểu tướng quân đã nắm vững kỹ thuật, đang lấp hố sau lưng nàng.
Vườn rau không lớn nhưng lại in dấu bóng hình của hai người họ, thoạt nhìn có vẻ ấm áp và lãng mạn như một gia đình thực thụ.
“Trồng rau à.”
“Mộc đại nương?” Trì Hành cất giọng trong trẻo.
Mộc đại nương là vợ của trưởng làng, Thanh Hòa bọn họ có thể tạm trú trong ngôi làng nhỏ thuần phác giản dị này, lại còn may mắn được chia cho một ngôi nhà nhỏ đủ cho hai người ở, tất cả là nhờ Trì Hành đã cứu mạng trưởng làng.
Để cảm tạ ơn cứu mạng [1], trưởng làng bất chấp mọi lời bàn tán, cho ân nhân mượn miễn phí căn nhà hoang của làng, sau đó quay sang kể cho dân làng nghe về quá trình được cứu.
[1]: Bản QT ghi “Ân cứu mạng dũng tuyền tương báo”, sử dụng thành ngữ “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, có nghĩa là sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng sông mạnh mẽ.
Biết được sự tình, dân làng vô cùng cảm kích hai người ngoài đã ra tay tương trợ, tự động đến giúp đỡ. Ngay trong ngày hôm đó, căn nhà hoang đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có người thợ mộc tốt bụng mang bàn ghế, hai chiếc giường gỗ mới đóng đến, Mộc đại nương thì thường xuyên tặng đồ đạc cho hai người.
Hạt giống rau mà Trì Hành trồng là do Mộc đại nương tặng, sau vài lần tiếp xúc, nàng có ấn tượng rất tốt với vị phụ nhân nhiệt tình này.
Lần này Mộc đại nương mang đến hai con cá trắm cỏ còn tung tăng nhảy nhót.
Thanh Hòa thả hai con cá vào lu nước lớn trước nhà, dự định ngày mai sẽ giết chúng nó.
Mộc đại nương hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Hành đứng trước lu nước, ngắm nhìn mấy chú cá béo mập tung tăng bơi lội, cảm thán rằng cuộc sống thôn quê quả nhiên có thú vui riêng.
Không phồn hoa cẩm tú như Thịnh Kinh, cũng không có danh lợi và tiền tài xô bồ nơi trần thế, vô cùng đơn giản, bình bình đạm đạm.
Hôm qua người dân trong làng có thể vì một mảnh đất mà tranh cãi gay gắt, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì cơn giận đã nguôi ngoai, làm hòa với nhau dưới sự khuyên giải của mọi người.
Bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, người dân nơi đây quý trọng tình cảm, yêu thương nhau hơn vài ba mẫu đất.
Không giống như những gia đình quý tộc trong kinh, văn thần coi thường võ tướng, võ tướng cũng khinh thường kết giao với văn thần, một khi đã không hòa hợp thì trong ngoài bất nhất, lòng dạ mỗi người đều thâm sâu, toan tính chồng chất toan tính.
Trì Hành thở dài: “Tỷ tỷ, chúng ta ở đây thêm vài ngày nữa đi.”
Nàng thích bầu không khí tự nhiên này, thích sự yên bình không giết chóc này.
Trước khi lớn lên và ra chiến trường, nàng muốn sớm khắc ghi vào lòng những hạnh phúc giản dị của cuộc sống đời thường, để tránh một ngày nào đó đứng quá cao lại quên mất rằng phần lớn mọi người trên đời này chỉ mong muốn một cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Thanh Hòa nắm tay nàng bỏ vào chậu: “Được, thế nào cũng được.”
Trì Hành mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt trong veo, phản chiếu bóng dáng của Thanh Hòa: “Tỷ tỷ, sao ta cứ cảm thấy sau khi rời khỏi Tiểu Hương Sơn, tỷ lại muốn gần gũi ta hơn vậy?”
“Ta muốn gần gũi ngươi thì có gì không tốt?”
“Đương nhiên là tốt.” Trì Hành cúi đầu nhìn vết bẩn trên ngón tay mình bị nước rửa trôi từng chút một, nàng chợt nhớ tới sự thân mật giữa hai người trong căn phòng tối tăm ở nhà đá.
Uyển Uyển đồng ý đối diện với nàng mà không mảnh vải che thân.
Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong tâm trí, sự nghi ngờ của nàng tăng vọt.
Cho dù trong phòng tối không nhìn thấy đối phương nhưng Uyển Uyển lại đồng ý dễ dàng như vậy, đó là điều mà Trì Hành không ngờ tới.
Dựa vào hiểu biết của nàng về tính cách của Uyển Uyển, dù cả hai có tình cảm thanh mai trúc mã nhưng chuyện này so với việc phải khỏa thân để giải độc thì vẫn còn kém một bậc.
Nàng còn tưởng mình phải khóc đến đứt ruột đứt gan mới có thể khiến nàng ấy mềm lòng.
Chưa bao giờ ngờ tới Uyển Uyển còn mềm lòng hơn nàng nghĩ.
Trong lòng nàng nổi lên gợn sóng như hoa rơi xuống mặt nước.
Mặt nước gợn sóng nhè nhẹ, cánh hoa bị dòng nước chầm chậm cuốn đi, tâm trạng lơ lửng có chút xa xăm.
Trong lòng Uyển Uyển thì nàng là “nam tử”, chẳng lẽ là do chênh lệch hai tuổi nên Uyển Uyển vẫn luôn coi nàng như một đứa trẻ, vì vậy mới không ngại “nam nữ khác biệt”?
Tâm trạng của Trì Hành rối bời, trong lòng chất chứa một đống tơ vò — Nhưng nói thế nào cũng không đáng tin cậy lắm.
Sương mù dày đặc, nàng dứt khoát hỏi: “Tỷ tỷ coi ta như trẻ con sao?”
“Trẻ con? Tại sao lại nghĩ vậy?”
Trì Hành bị giọng điệu bình thản của nàng chọc cười, có ý ám chỉ: “Uyển Uyển, từ lúc ba tuổi nương đã bắt ta tự rửa tay rồi.”
Đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng, như đang trêu chọc, lại như đang thăm dò, Thanh Hòa giật mình, chậm rãi nhìn xuống những ngón tay đan vào nhau trong nước, vành tai bỗng ửng đỏ.
Hiện tại mỗi một hơi thở nàng đều phải cố gắng giả vờ bình tĩnh. Lý trí mách bảo nàng rằng đây không phải thời điểm thích hợp để thổ lộ tâm ý.
Nàng nhanh chóng đảo khách thành chủ, trêu ngược lại: “Như vậy không tốt sao? Để ngươi làm quen một chút cảm giác có vợ chưa cưới.”
“Vợ chưa cưới?”
“Đúng vậy.”
Nàng lấy khăn lau bàn tay ẩm ướt của hai người, nhẹ nhàng nhướng mi: “Không phải bây giờ ta là vợ chưa cưới của A Trì sao?”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Trì Hành như bị thứ gì đó đánh trúng, rung động mãnh liệt.
Thứ gì đã đánh trúng nàng vậy, là nụ cười của Uyển Uyển hay lời nói của Uyển Uyển?
Cổ họng nàng khẽ cử động, lần này cảm giác bỏng rát như uống rượu mạnh không còn dâng lên từ cổ họng nữa mà bùng lên từ trong tim, nổ lách tách như những tia lửa nhỏ.
Tia lửa chỉ tồn tại trong vài hơi thở, không đủ sức mạnh để bùng cháy thành ngọn lửa dữ dội rồi dần dần tắt lịm trên đầu quả tim.
Cảm giác bỏng rát đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nàng hoang mang, kinh diễm mà nhìn mỹ nhân đang mỉm cười trong trẻo trước mặt.
Mỹ nhân dung túng cho nàng nhìn.
Gió mùa hạ nổi lên, cảm giác khô nóng lan tỏa trong không khí.
Có lẽ do người trước mặt quá đỗi đáng yêu, Thanh Hòa không kiềm chế được, dùng ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của tiểu tướng quân: “Nhìn ngây người rồi à?”
Nhìn ngây người cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Trì Hành nắm lấy ngón tay thon thả của nàng: “Uyển Uyển, tỷ sẽ lấy chồng sao?”
Khoảng thời gian đó ở Thịnh Kinh, tin đồn nhảm về Uyển Uyển tràn lan khắp nơi. Một đám nhiều chuyện thì thầm bàn tán về đích nữ của Trấn Quốc đại tướng quân, nói rằng nàng ấy ốm yếu, dù lấy chồng cũng không thể sinh con.
Khi nghe được những lời này, Trì Hành tức giận vô cùng, chính vì buồn bực mới đến Vân Quế Lâu uống rượu, vừa đến thì tình cờ nghe thấy thằng nhãi Tả Vân Thanh nói năng lỗ mãng.
Trước đây, nàng dường như chưa từng cân nhắc đến chuyện Uyển Uyển đến tuổi kết hôn thì có muốn lấy chồng hay không, hay sau khi kết hôn rồi thì nàng ấy có còn thân thiết với nàng như vậy không?
Nhất định là không thể rồi!
Làm gì có công tử nhà nào có thể dung túng cho chính thê của mình qua lại thân mật với “nam tử” bên ngoài?
Lòng nàng nặng trĩu, những vì sao tơi xuống từ đôi mắt ảm đạm của nàng.
Nhìn thấy nàng như vậy, Thanh Hòa động tâm tư, tính toán hợp lý bèn thêm lửa vào lòng nàng, dịu dàng nói: “Ta sẽ lấy chồng.”
“Thật ư?” Trì Hành nghẹn ngào, trong lòng cảm giác như có một cục bông chặn lại, khiến nàng nghẹn đến khó chịu, mắt cay cay.
“Thật.” Nàng nhấn mạnh lần nữa.
Trông nàng ấy có vẻ nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Tiểu tướng quân lập tức cảm thấy mình như một con gà trống bại trận, ủ rũ héo úa: “Ồ.”
“A Trì còn muốn hỏi gì nữa không?” Thanh Hòa không muốn bỏ lỡ cơ hội tiến lên này, sau khi rời khỏi Thịnh Kinh, mỗi khi đối mặt với A Trì nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ là lúc phải tiến một bước.
Nàng không mong cầu xa xôi A Trì còn trẻ đã rung động, hiểu được tình cảm thầm kín của nàng, nàng chỉ mong vị tiểu tướng quân chưa thông suốt này đừng trở thành người tàn nhẫn đẩy nàng ra xa.
Trong lúc nhất thời, Trì Hành lấy hết can đảm nhìn thẳng vào nàng: “Uyển Uyển, hàn độc của tỷ còn chưa giải, không nên mang thai. Nếu thật sự có người như vậy, tỷ nguyện ý ở bên hắn, nhưng hắn lại để ý tỷ không thể sinh con, tỷ có còn muốn gả không?”
Nghe những lời này, Thẩm cô nương thầm bật cười. Nàng muốn nói rằng nàng chưa bao giờ hạ thấp tình yêu của mình, nhưng khi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Trì tiểu tướng quân, nàng lại nuốt xuống những lời từ đáy lòng kia, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhuốm màu buồn bã: “Nếu trong lòng ta có nàng, tất nhiên là ta nguyện ý vì nàng mà vui, vì nàng mà sầu.”
Vì hắn mà vui? Vì hắn mà sầu?
Những lời này như xương cá mắc kẹt trong lòng Trì Hành, khiến nàng trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Dám giày vò Uyển Uyển của nàng, tên đó cũng xứng sao? Thật khiến nàng tức chết mà!!