Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 7: Bị người ta lừa



Trì tướng quân nổi trận lôi đình, Trì phu nhân lo lắng sốt ruột, cách một bức tường, trên dưới Thẩm gia vui vẻ nghênh đón tướng quân trở về.

Thẩm gia đại công tử Thẩm Thanh Yến vội vàng về nhà trước một canh giờ tướng quân hồi phủ, vừa đến nhà đã bị nha hoàn vây quanh, đưa về phòng tắm rửa.

Mặt trời đã lên cao, giờ Tỵ hai khắc, ngoài cửa phủ tướng quân vang lên một trận huyên náo, người gác cổng hét toáng lên: “Tướng quân đã trở lại——”

Tạ Chiết Chi và Thẩm công tử đứng hai bên, nâng lão phu nhân từ hậu viện đi ra.

Lão phu nhân đã một bó tuổi, bà nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt đục ngầu khi nhìn thấy người đi tới lại lấp lánh sáng ngời đáng kinh ngạc.

Thẩm Duyên Ân, Trấn Quốc đại tướng quân của Vận Quốc hàm nhất phẩm, ngoài việc có công lớn thì hai mươi năm trước còn là công tử tuấn nhã nổi danh ở Thịnh Kinh.

Luận văn luận võ đều là người đứng đầu, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn đ ĩnh bạt, là một nhân vật cao như núi khiến ai nấy đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ. Nay ông đã ba mươi lăm tuổi, là độ tuổi đẹp nhất với sức hút không thể cưỡng lại.

Nhìn thấy ông, không chỉ có lão phu nhân mà cả Tạ Chiết Chi cũng không giấu được vẻ hưng phấn: “Phu quân.”

“Cha!” Thẩm Thanh Yến căng thẳng nói, cổ họng như bị bóp nghẹn làm cho thanh âm có chút sắc bén, sắp vỡ ra. Thiếu niên da mặt mỏng, biểu hiện không được như mong đợi, hét lên một tiếng xong liền xấu hổ cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

Thẩm Duyên Ân khuôn mặt trắng trẻo, khi không cười thì khí chất cực lạnh, đã năm năm không về nhà, nhìn thê nhi quen thuộc mà xa lạ trước mặt, ông gật đầu, rồi cau mày nhìn về phía lão phu nhân tay đang run rẩy.

Đôi mắt không có độ ấm của ông bị sợi tóc trắng mọc quanh thái dương của mẹ ruột làm cho cay cay, trong lòng cuối cùng vẫn dịu đi, ông kéo áo choàng quỳ xuống, hô “Nương.”

Năm năm sau, nghe lại tiếng “nương”, lão phu nhân rưng rưng nước mắt nói: “Ân nhi, Ân nhi mau đứng dậy.”

Tạ Chiết Chi nháy mắt ra hiệu cho nhi tử, Thẩm Thanh Yến nhanh chóng bước tới đỡ cha đứng dậy.

Nháy mắt nương đã già, Thanh Yến cũng cao hơn, mười ba tuổi, đúng độ tuổi cần được cha mẹ dạy dỗ thật tốt. Thanh Hòa cũng chuẩn bị kết hôn rồi.

Lần này Thẩm Duyên Ân trở lại cũng không vội vàng rời đi, biên giới không có chiến tranh, mấy năm nay ông vì chuyện A Mi mà trốn tránh, giận chó đánh mèo, hiện tại nghĩ lại, muốn dành thời gian để bồi dưỡng đôi nhi nữ này.

Nhìn xung quanh, trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng non nớt mong manh trong ký ức, ông hỏi: “Thanh Hòa đâu?”

Ông mở miệng hỏi, mọi người mới sửng sốt phát hiện ra đại tiểu thư không có ở đây.

Sắc mặt Thẩm Duyên Ân nhất thời trở nên khó coi: “Ngươi không nói với nàng là hôm nay ta sẽ về sao?”

Lão phu nhân không khách khí mà khịt mũi, tỏ ra không hài lòng với đích tôn nữ nhưng cũng không nói lời nào.

Tạ Chiết Chi bị hỏi liền đỏ mặt, bà quả thực đã quên mất vị ở Tú Xuân viện kia.

Chỉ là tướng quân hỏi tới bà không thể thừa nhận, bèn làm ra bộ dáng khó xử: “Thanh Hòa mấy ngày nay bị bệnh, có lẽ là…không muốn ra ngoài?”

Vừa dứt lời, hơi thở của đại tướng quân trầm xuống, môi mỏng mím lại, ánh mắt mờ mịt, khó phân biệt được ông đang bất mãn hay lo lắng hơn.

“Sao lại bị bệnh nữa? Bệnh có nặng lắm không, đã mời đại phu đến chưa?”

Đoàn người đi vào trong đình viện, Tạ Chiết Chi nói: “Đã xem đại phu rồi, lần trước thiếp phải chật vật mấy phen. Lần này không phải, hai ngày nay nàng cảm thấy chán nản, không rời khỏi cửa Tú Xuân viện, cũng không cho bất kỳ ai đến quấy rấy. Thiếp đi mấy lần đều bị chặn bên ngoài.”

Bà lời trong lời ngoài đều có hàm ý sở dĩ tâm tình Thẩm Thanh Hòa không tốt là vì cha sắp từ biên quan trở về, Thẩm Duyên Ân nhìn bà, mặt không đổi sắc: “Khiến ngươi lo lắng nhiều rồi.”

“Phu quân nói gì vậy, Thanh Hòa là nữ nhi của phu quân, không phải cũng là nữ nhi của thiếp sao?”

Thẩm Duyên Ân vẫn im lặng, chưa kịp tẩy đi tro bụi đã hướng về Tú Xuân viện.

Nói về năm năm buồn tẻ ở biên quan, khiến ông vướng bận nhất chính là nữ nhi này.

Đây là hài tử của ông với A Mi, ông khó tránh khỏi thiên vị nàng. Nhưng chính vì là cốt nhục của họ nên ông đem cái chết của A Mi tính trên người nàng, giận chó đánh mèo nữ nhi suốt mười sáu năm.

Một phong thư nhà của Tạ Chiết Chi giống như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở ông rằng thời gian trôi qua rất nhanh.

Uyển Uyển mười sáu, đã là độ tuổi vừa đẹp để gả đi rồi.

Tạ Chiết Chi đi sau ông nửa bước, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng: trước đây là Tạ Chiết Mi, bây giờ lại là Thẩm Thanh Hòa, phu quân tốt của bà lúc nào cũng cam tâm quấn lấy hai mẹ con kia.

Không phải si tình thành tính sao? Sao lại nghĩ thông suốt, buông bỏ thành kiến với nữ nhi rồi?

Cũng may ma ốm là một cô nương, nếu không sau này mẫu tử bọn họ ở phủ tướng quân còn nơi nào dung thân?

Liễu Cầm Liễu Sắt đang đứng canh gác trong Tú Xuân viện, sẵn sàng nghênh đón địch.

Thẩm Duyên Ân đi một hơi không ngừng tới cổng viện, nhìn thấy Cầm Sắt, cau mày hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Nô tì Liễu Cầm/Liễu Sắt, gặp qua tướng quân.”

Liễu Cầm dâng lên bức thư đã cầm sẵn, không kiêng dè mọi người có mặt ở đây, thoải mái nói: “Tiểu thư đã cùng Trì tiểu tướng quân đi du ngoạn núi sông rồi ạ.”

“Cái gì?!” Thẩm Thanh Yến tuổi nhỏ chưa từng trải, không giấu được chuyện gì, càng không giấu được kinh ngạc trong lòng——A tỷ không phải bị bệnh sao!. Ngôn Tình Cổ Đại

Xuân tháng ba, gió mát hiu hiu. Tạ Chiết Chi chỉ cảm thấy một tiếng sấm sét ầm ầm từ trên cao chín tầng mây giáng xuống, thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu, khiến toàn thân tê dại, lòng như chết lặng, hận không thể chém chết kẻ chủ mưu.

Đáng giận. Thế mà bị nàng đi trước một bước!

Vừa về nhà đã nghe tin nữ nhi mình bị người ta bắt cóc bỏ trốn, tuy Thẩm Duyên Ân đã tu dưỡng nhiều năm, nhưng lửa giận lộ ra trong mắt khiến cho Cẩm Sắt hai người đều cảm thấy đầu gối mềm nhũn.

Nghe nói đích tôn nữ không biết xấu hổ cùng người tư bôn, lão phu nhân nắm chặt gậy chống, gõ mạnh xuống đất hai cái: “Gia môn bất hạnh, tạo nghiệt a!”

Mỗi lời bà nói lọt vào tai Thẩm Duyên Ân đều làm dấy lên lửa giận ngập tràn, trang giấy hoa lê gấp lại nhanh chóng bị lật ra, khi nhìn rõ nét chữ quen thuộc, vẻ mặt Trấn quốc đại tướng quân đang tức giận cũng giật mình: Chữ này…

Rất giống với A Mi.

Thấy chữ cũng như thấy mặt.

Đối mặt với nét chữ mà sinh thời vong thê yêu dấu của ông thường viết, trong lòng Thẩm Duyên Ân chua xót, ở một nơi mà ông không thể nhìn thấy, Uyển Uyển thế mà đã học đến khắc vào xương cốt nét chữ này.

Quật cường như nhau, cho dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc như nhau.

Trên dưới Thẩm gia đều sợ đến không dám thở, lão phu nhân chống gậy nhìn về phía nhi tử, mắt bà không tốt lắm, chỉ lờ mờ thấy nét chữ kia đẹp, có khí phách, gồ ghề kiêu hãnh, trong trí nhớ luôn cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu đó.

[…Nội trạch phiền muộn, vẫn luôn không có sức sống. Trời đất bao la rộng lớn, bên ngoài tường thành xinh đẹp như vậy mà nữ nhi đều chưa từng thấy qua, ngẫm lại cũng thật là đáng tiếc.

A Trì trong sáng, tốt bụng và hiền lành, hơn xa những lời đồn thổi ngoài kia. Con tin tưởng hắn, hắn cũng nguyện ý bảo vệ con suốt đoạn đường này. Con ái mộ hắn, nhưng hắn chỉ đối đãi với con như trưởng tỷ. Như vậy không tốt. Ở nhà không tốt, ra ngoài mới tốt được. Nữ nhi nguyện tự mình tìm kiếm bến đỗ cuộc đời.]

Lông mày rậm rạp của Thẩm Duyên Ân nhíu lại như núi, lo âu dâng trào, vội vàng nhìn xuống.

[…Con bệnh tật ốm yếu, không chịu được đi lại vất vả. Nếu cha đang tìm con, chớ có sai người làm cho con sợ. A Trì vô tội, Cầm Sắt vô tội, đều là lỗi của nữ nhi.

Sức khỏe của con không tốt, mỗi khi ra ngoài mà không có Cầm Sắt bên cạnh, con luôn cảm thấy lúng túng, cha có tức giận cũng đừng đánh hư các nàng. Nữ nhi tầm thường suốt mười sáu năm, không có bao nhiêu người tri tâm, còn phải trông cậy các nàng hầu hạ.

Hơn nữa, đã nhiều năm không gặp, cũng không biết cha béo hay gầy, trắng hay đen. Hy vọng khi rời đi, có thể đạt được tâm nguyện tìm được một chàng rể quý cho Thẩm gia.

—— Nữ nhi bất hiếu, Thanh Hòa, kính dâng.]

“Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết cha béo hay gầy…” Nhìn thấy những lời này, trong lòng Thẩm Duyên Ân như bị đao cắt, áy náy, tỉnh ngộ, hối hận, thương tiếc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Từng từ trong bức thư này tuy yếu thế, nhưng từng chữ đều lộ rõ ​​mũi nhọn, cho thấy trong lòng nữ nhi từ lâu đã oán trách người cha như ông.

Sau khi đọc bức thư tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy những lời lẽ chỉ trích sâu cay, lửa giận và ý niệm muốn “giết” của Thẩm đại tướng quân biến mất, Liễu Sắt nhìn mặt đoán ý, lấy ra cuộn tranh mà tiểu thư đã phân phó và nói: “Tướng quân, đây là thứ mà tiểu thư để lại cho ngài.”

Mở cuộn tranh ra, là một bức chân dung tự họa với nét vẽ điêu luyện.

Người trong tranh dung nhan tuyệt mỹ, duyên dáng, dịu dàng, không những nét chữ giống A Mi mà ngoại hình trông cũng giống A Mi.

Như vậy sao ông giận được?

Nữ nhi hiểu rõ làm sao để uy hiếp nhân tâm, lại thông minh như thế, Thẩm Duyên Ân liên tục thở dài, dùng ngón tay chạm vào mặt mày đang cười của thiếu nữ, rồi mỉm cười.

Trấn Quốc đại tướng quân mặt lạnh nhếch môi cười, Tạ Chiết Chi xuất thần, mê luyến rồi lại cuồng hận: Một người chết Tạ Chiết Mi thôi còn chưa đủ, lại thêm một ma ốm, quả thực là khắc chết bà!

Bà quá hiểu nam nhân này, nụ cười của ông có hai loại, một là muốn giết người, hai là vui mừng từ tận đáy lòng.

Bà không hiểu Thẩm Duyên Ân vì sao lại cười, ma ốm đã cùng người khác bỏ trốn mà ông còn cười được, nhưng bà có thể khẳng định nụ cười này tuyệt đối không phải là nụ cười có ý giết người.

“Hồi tướng quân, Lan Thiếu sư [1] cùng Lan phu nhân tới gặp ngài.”

[1]: Là chức quan dưới Thái sư một bậc, chuyên giúp đỡ Thái sư dạy dỗ vua.

Lúc này đến đây, nhất định là đến cầu hôn. Nóng lòng như vậy, có thể thấy Lan gia tử rất nhiệt tình theo đuổi Thanh Hòa.

Thẩm Duyên Ân thu hồi phong thư, nhìn Cầm Sắt đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, ông không nói gì, khiến người ta thấy sợ hãi.

Đột nhiên, ông đại phát từ bi: “Đi đi, làm chuyện các ngươi nên làm đi.”

Không có đánh đập, không chỉ trích gay gắt nhưng vẫn như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tim.

Liễu Cầm Liễu Sắt biết rõ tướng quân không phải không giận, sở dĩ không trừng phạt là vì bọn họ là người của tiểu thư, chỉ trung thành với nàng.

Dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành sự, Cầm Sắt đã bí mật tung tin khắp Thịnh Kinh rằng Thẩm cô nương và Trì tiểu tướng quân đã nắm tay nhau bỏ trốn, sau đó phải hao tổn tâm sức như thế nào để cắt đuôi đám người theo dõi, hội họp với tiểu thư nhà mình thì không cần nói chi tiết.

Lão phu nhân không quen nhìn nhi tử đối xử nhẹ nhàng như vậy, theo bà, một nô tỳ không biết khuyên giáo thì nên đánh chết, đỡ phải dạy hư chủ tử.

Thẩm Thanh Yến thì sửng sốt: Cứ để họ đi như vậy sao?

“Phu nhân chấp chưởng hậu viện, vất vả rồi.”

Một câu của Thẩm Duyên Ân còn đau hơn cả một cái tát vào mặt, lớp trang điểm tỉ mỉ của Tạ Chiết Chi cũng không che giấu được sắc mặt đột nhiên tái nhợt của bà.

Vất vả chấp chưởng hậu viện, kết quả người chạy đi mất rồi mà cũng chẳng hay biết, đây không phải châm chọc bà, bất mãn về bà thì là cái gì?

Không biết trong thư con ma ốm đó đã viết gì để nói xấu bà rồi!

“Nương, lát nữa nhi tử lại tới gặp người.” Ông quay người lại, Tạ Chiết Chi không nghĩ nhiều, vội vàng đi theo ông ra tiền sảnh đón khách.

Thẩm Thanh Hòa không biết liêm sỉ bỏ trốn cùng người khác, để lại cục diện rối rắm cho Thẩm gia như vậy, một chiêu đập nồi dìm thuyền này quả thật tàn nhẫn. Thậm chí cả thanh danh cũng không cần nữa.

Tạ Chiết Chi trong lòng khịt mũi: Đúng vậy, là bà hồ đồ. Nếu Thẩm Thanh Hòa biết sĩ diện thì sao lại nhân lúc nghị thân tự tạo ra ác danh “vô sinh”?

Người đi chân đất không sợ người đi giày, đáng giận!

Lúc Lan gia đến cầu hôn, ở bên ngoài, lời đồn đã lan truyền khắp nơi.

Trì đại tướng quân ở nhà chờ Thẩm Duyên Ân tới cửa, chưa kịp chờ Thẩm Duyên Ân đến, cả Thịnh Kinh đều đã biết chuyện tốt mà tên nhãi ranh đã làm!

Trước mắt ông tối sầm lại, trực giác mách bảo nhãi con nhà ông đã bị người ta lừa rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.