Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 118



Anh Minh kéo chăn bưng kín mặt, nàng cảm thấy bối rối và áy náy đối với sự thật mình không chết.

Lúc trước nàng thật sự cảm thấy mình không xong rồi, hơi thở dồn nén trong ngực, hô hấp phập phà phập phồng khiến mỗi câu nói của nàng đều phải chậm rãi, sợ dùng quá sức, ba hồn bảy vía bay theo lời nói kia luôn. Nàng rất sợ, sợ bản thân phải lên ngồi trên tấm bài vị nho nhỏ, làm “Tiên Hoàng hậu”.

Rất ít người từng trải nghiệm tình cảnh thập cửu nhất sinh đáng sợ này. Hai ngày hai đêm, nàng như đi trên sợi dây đàn mảnh, hai bên đều là núi cao vạn trượng, phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Nàng không thể dừng lại, vừa dừng lại bàn chân lại dao động. Nàng chỉ có thể không ngừng bước đi, không ngừng duy trì thăng bằng mới có thể bảo đảm không rơi xuống vực. Nhưng dường như con đường kia vĩnh viễn không dẫn tới bờ, từng giây từng phút nàng không ngừng bước về phía trước, đi đến mức sức cùng lực kiệt, nàng tưởng nàng xong đời rồi, mãi mãi bị vây hãm ở nơi biệt lập với thế giới, chân không thể chạm đất này.

Đến lúc này, toàn bộ lòng nàng đều là hình ảnh Bá vương ngốc, nàng vô cùng nhớ hắn. Không nghĩ đến cha mẹ người nhà, không nghĩ đến phú quý vô biên, đơn giản chỉ nghĩ đến hắn. Sau đó bầu trời nổi một trận gió lớn thổi nàng rơi xuống, nàng không ngừng rơi xuống dưới. Đột nhiên chạm đất, cả người nàng nát tươm, nàng hấp hối, lường trước bản thân không sống được bao lâu, cần phải nắm bắt khoảng thời gian còn lại để dặn dò giao phó những chuyện phía sau.

Trước khi ngất đi, chuyện của a mã vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, không có một đứa con nào bằng lòng nhìn a mã đầu mình hai nơi. Nếu không bệnh tật, nàng không có cách nào cầu xin Thái hoàng Thái hậu, bởi vì nàng là Hoàng hậu, phải thấu hiểu đại cục, cùng lắm là làm nũng cầu xin trượng phu trong khuê các, không thể chạy đến Từ Ninh cung can thiệp triều chính. Nhưng tới bước đường này rồi, người sắp chết sẵn sàng bất chấp tất cả. Nàng biết người sắp chết có đặc quyền được thỏa mãn nguyện vọng, lúc này không nói, về sau thật sự không còn cơ hội nữa.

Nhưng Hoàng đế cảm thấy nàng cố ý lừa hắn, đòi chết đòi sống, hoàn toàn là đang bỡn cợt hắn. Hắn thật sự tức giận, trừng lớn đôi mắt đỏ au, hỏi nàng có thấy cắn rứt lương tâm hay không. Anh Minh không đáp, thật lâu sau mới nói: “Không hề cắn rứt. Ngài bằng lòng sợ bóng sợ gió, còn bằng lòng… Nếu ta thật sự chết rồi, ngài lại một lần nữa làm người góa vợ?”

Hoàng đế dài mặt, bản thân thì xấu hổ dời mắt, rốt cuộc hết cách, nói: “Trẫm tình nguyện sợ bóng sợ gió một hồi, tình nguyện rơi nước mắt vô ích vì nàng cũng không muốn nàng chết.” Nói rồi hắn đi tới ôm nàng, vùi mặt vào đầu vai mềm mại như lụa của nàng, vô cùng sợ hãi, ngập ngừng nói: “Về sau trẫm và nàng hợp táng thế nào trẫm đều nghĩ kỹ rồi, hai ngày hai đêm kia, nàng không biết trẫm khổ sở thế nào đâu.”

Anh Minh ôm lấy lưng hắn nói biết rồi: “Ta xin lỗi ngài, ta cũng không nghĩ tới bệnh của ta nguy kịch như vậy, ta còn chưa kịp nói lời trăn trối gì. Nếu ta cứ vậy mà chết đi, trên đường xuống suối vàng ta cũng không thể cam lòng… Ta thật sự không cam lòng để lại một mình ngài trên thế gian, để những nữ nhân đó mơ tưởng về ngài không dứt…”

Nàng òa khóc, không hề giở trò bịp bợm, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Thật sự nghĩ đến trượng phu và nàng mới đại hôn ba tháng, qua một hai năm nữa lại lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu, trái tim nàng như bị dao cứa, ghen tuông đến phát điên.

Hoàng đế nâng mặt nàng, nói: “Nếu nàng chết, cả đời này trẫm cũng sẽ không lập Hậu nữa, nàng yên tâm.”

Nàng nghe xong rất vui mừng: “Hoàng hậu có thể không lập, nhưng thẻ bài thì vẫn phải lật. Ngài là Hoàng đế, kéo dài dòng dõi là rất quan trọng, nhiều thêm mấy Hoàng tử, sau này cũng dễ chọn được người hiền kế thừa giang sơn.”

Hoàng đế biết nàng làm bộ làm tịch giả vờ rộng lượng, hơi đắn đo rồi gật đầu nói: “Nàng nói phải, trẫm vẫn sẽ lật thẻ bài, nhưng nhất định bảo đảm không động lòng với bất cứ nữ nhân nào hết, cả đời chỉ nhớ một mình nàng.”

Đôi mắt của nàng đang nửa nhắm nửa mở không có thần sắc, giờ phút này bỗng chốc mở lớn, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nói: “Đàn ông các người thật sự không thể tin tưởng được!”

Hoàng đế cười đắc ý, nhưng hắn cười còn khó coi hơn khóc: “Tề Anh Minh, trẫm gặp được nàng đúng là xui xẻo tám đời. Trẫm đường đường là Đế vương, cả đời nghiêm minh [1], thành tích cũng không tệ, sử sách về sau sẽ nói về trẫm ung dung tự trọng, gặp biến không hoảng. Nhưng từ khi gặp nàng, cưới nàng, trẫm đã biến thành dáng vẻ hiện tại. Trẫm hồ đồ theo nàng, bị nàng làm cho nổi điên, cho rằng nàng sắp chết, bỏ bê triều chính, rơi biết bao nhiêu nước mắt, hiện tại mọi người đều cảm thấy trẫm là đứa ngốc giống nàng.”

[1] nghiêm minh: nghiêm túc và rõ ràng trong mọi chuyện. 

Anh Minh cũng có chút áy náy, nhưng nàng có lý do giải thích của nàng: “Đời người được bao nhiêu năm, vợ chồng thắm thiết rồi cũng sẽ có lúc chia lìa. Chúng ta luyện tập trước một lần, tương lai ngày đó xảy ra cũng đừng quá khổ sở, như vậy cũng tốt.”

Hoàng đế oán hận nhìn nàng: “Tốt cái gì? Nàng là đồ ngốc!” Mắng xong lại đau lòng, hắn xoa đầu nàng, nói: “Trẫm không bao giờ muốn trải qua chuyện này lần nữa, tương lai nhất định phải sống thật lâu, chúng ta cùng nhau chết đi, không ai phải đau khổ vì người kia.”

Nàng không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn hắn, sau đó dùng sức ôm chặt lấy hắn. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, giọng nói truyền vào nơi trái tim hắn: “Thật may mắn, ngài là trượng phu tốt nhất trên đời, nếu không gặp được ngài, ta đến nhân gian một chuyến vô ích rồi.”

Hắn nói không đúng: “Nàng gả cho ai, cuộc sống của người đó đều bị nàng quấy nhiễu đến mức gà bay chó sủa. Nếu không có nàng, hiện tại trẫm còn đang sống cuộc đời tẻ nhạt buồn chán, cảm ơn vì có nàng, cho trẫm tận hưởng hạnh phúc, cũng làm trẫm mất hết mặt mũi, nếm trải đủ thất tình lục dục[2].”

[2] thất tình lục dục (七情六欲): thất tình gồm mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn; lục dục gồm sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Là những ham muốn của loài người. 

Anh Minh thích lời ngay thẳng của hắn, tuy hắn chẳng bao giờ biết lựa lời dễ nghe nhưng hắn tuyệt đối chân thành, có thể tin cậy. Nhưng nàng lại buồn rầu: “Lúc này ta không chết, trước đó cầu xin Thái hoàng Thái hậu tha cho a mã, giờ thoạt nhìn giống như ta gạt người? Có khi nào Lão phật gia cho rằng ta lừa bà, trong cơn tức giận g.iết chết a mã ta không?”

Hoàng đế chần chờ, nói có lẽ không đâu: “Nàng không chết là chuyện tốt, chẳng lẽ bà ấy còn mong nàng chết thật à?”

Anh Minh gật đầu: “Chờ khi lại sức ta sẽ đến Từ Ninh cung dập đầu…”

Bên này đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng Hải Đường thông truyền ngoài cửa, nói Trắc phúc tấn cầu kiến. Hoàng đế vội vàng sửa sang y phục, xuống giường. Trắc phúc tấn vừa vào đã chan chứa nước mắt, hai mẹ con vừa thấy mặt liền ôm nhau khóc lớn. Trắc phúc tấn s.ờ soạng khắp người khắp cổ Anh Minh, run giọng nói: “Anh nhi của ta… Con gái ta, vốn tưởng ngươi lành ít dữ nhiều, không ngờ vượt qua được rồi, đúng là ông trời phù hộ. Lúc này nương thấy ngươi khỏe mạnh, cuối cùng trái tim cũng được trở lại lồng ngực rồi.” Bà ấy lại nhìn vài lần, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, vừa khóc vừa cười ôm nàng vào lòng, dặn dò: “Con gái ta, sau này ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, đừng động vào mấy đồ vật sắc nhọn như vậy nữa, đặc biệt là kéo, biết chưa?”

Hoàng đế đứng bên cạnh, nói: “Trẫm đã hạ lệnh cấm trong cung dùng dầu bông, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Nương nương của chúng ta có Vạn tuế gia che chở, tất nhiên sẽ gặp nguy thành an.” Trắc phúc tấn gật đầu, cười nói với Anh Minh: “Hiện giờ ngươi đang mang thai, bản thân càng phải cẩn thận, cũng đừng có làm bậy làm bạ. Ngươi xảy ra chuyện, bản thân nằm đó chịu khổ không nói, người bên cạnh cũng đứt từng khúc ruột. Ngươi không nhìn thấy Vạn tuế gia đã làm bao nhiêu chuyện vì ngươi, đàn ông tầm thường bên ngoài cũng không sánh nổi với hắn. Ngươi phải giữ gìn bản thân thật tốt, tương lai từ từ báo đáp ân điển của Vạn tuế gia. Thành thật mà nói, lúc trước ta lo lắng, sợ ngươi gả vào nhà Đế vương phải chịu khổ, hiện giờ ta không lo nữa, thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều viên mãn, ngươi phải biết trân trọng đấy.”

Anh Minh nói vâng: “Ta thành ra bộ dạng này, mấy ngày nay khiến nương vất vả vì ta, ta thấy rất có lỗi với nương.”

Trắc phúc tấn giận: “Đừng có hồ đồ, ta là gì của ngươi, giữa mẹ con với nhau còn nói vậy!” Bà lại cười: “Được rồi, nhìn ngươi bình phục, ta yên tâm rồi. Lúc này người trong nhà đều sốt ruột như kiến bò miệng chảo, ta phải nhanh chóng về báo tin tốt cho bọn họ, ta ra cung đây.” Rồi bà đứng dậy hành lễ với Hoàng đế: “Nô tỳ cáo lui.”

Lúc này Hoàng đế rất lễ phép, nói nương đi cẩn thận, giương giọng gọi Đức Lộc: “Chuẩn bị xe ngựa đưa Trắc phúc tấn về phủ.”

Đức Lộc nói vâng, vẻ mặt tươi cười, rủ tay áo đi lên dẫn đường, dẫn Trắc phúc tấn ra khỏi Khôn Ninh cung. Hoàng đế xoay người, thấy Anh Minh đang giãy giụa muốn ngồi dậy, hắn lắp bắp kinh hãi: “Nàng muốn làm cái gì vậy?”

Nàng thở hổn hển, nói: “Mẫu thân ta trở về, chuyện trong nhà lại sờ sờ ngay trước mắt, ta muốn đến Từ Ninh cung báo bình an với Lão phật gia.”

Hoàng đế muốn ngăn nàng, đáng tiếc nói thế nào nàng cũng không nghe. Nàng gọi Uyển Lan vào chải đầu, thay quần áo cho nàng, cuối cùng khoác áo choàng lên. Lúc này muốn đi bộ cũng không được nên hắn truyền kiệu tới, lần đầu tiên trên đời xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Hoàng hậu ngồi kiệu, Hoàng đế đi theo phía dưới.

Anh Minh nói không hợp quy củ: “Để người ta thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Hoàng đế lại không để bụng, hai ngày vừa rồi náo loạn lớn như vậy, còn để ý gì tới lời bàn tán nữa? Bây giờ hắn chẳng sợ, chỉ muốn một bước không rời, nhìn chằm chằm nàng để đề phòng nàng lại đột nhiên xảy ra biến cố gì, lại muốn lấy mạng của hắn.

Trong phòng, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu còn chưa biết nàng đã bình phục. Ngày đó Hoàng đế đuổi các bà ra, tin tức từ Khôn Ninh cung cũng bị chặt đứt, hai mẹ chồng nàng dâu ngồi trên giường sưởi, bàn bạc. Thái hậu nói: “Nên sai người đi đặt mua đồ khâm liệm cho Hoàng hậu, lỡ như phải dùng đến cũng sẽ không luống cuống tay chân.”

Thái hoàng Thái hậu nghe vậy, nặng nề thở dài: “Đứa nhỏ kia tiến cung vào mùa xuân năm nay, lúc này mới được một thời gian ngắn, còn chưa đầy một năm, thật khiến người ta đau lòng mà. Ngươi ngẫm lại đi, đầu năm đưa tiễn Tiên Hoàng hậu, cuối năm lại đến Kế Hoàng hậu, một năm hai người… Hoàng đế của chúng ta thật đáng thương, giờ truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Mấy năm nay ta tốn biết bao công sức nâng đỡ Hoàng đế, cuối cùng giữ vững được giang sơn Đại Anh, vốn tưởng rằng có thể yên tâm đi gặp liệt tổ liệt tông, không ngờ hôn sự của hắn gian nan như vậy. Liệt tổ liệt tông có hỏi tới thì vẫn là tội lỗi của ta, ta không thể chăm lo cho hắn thật tốt.”

“Chuyện này đâu thể trách ngài, mỗi người có số mệnh riêng, ngài lại không phải thần tiên, không thể nắm giữ sống chết của người khác.” Thái hậu buồn bã nói: “Đứa nhỏ Anh Minh này, thật đáng tiếc, tâm tư rộng rãi như thế cũng không vượt qua được điểm mấu chốt này. Ta nghĩ ngài không cần tự trách, sợ không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, đó là ngài tự suy diễn thôi. Giống như ta, không hề có chút công lao với giang sơn này, nhưng ta cảm thấy không thẹn với lương tâm, không phụ lòng ai. Lùi một bước, trong lòng không thoải mái thì không gặp là được rồi, chắc gì kiếp sau đã làm người một nhà với bọn họ!”

Luận điệu của Thái hậu thường khiến Thái hoàng Thái hậu câm nín, không còn lời gì để nói. Bà ủ rũ khóe miệng, nhìn Thái hậu, bà cũng cảm thấy hổ thẹn với đứa cháu gái nhà mẹ đẻ này. Lúc trước nếu không vì người cô cô là bà, Thái hậu cũng không đến mức phải chịu khổ trong cung mấy năm nay. Từ khía cạnh nào đó mà nói, đúng ra bà không có lỗi với Tiên đế, ngược lại là Tiên đế có lỗi với bà, tương lai người nên trốn tránh là Tiên đế mới phải.

Đang phiền muộn thì bà nghe thấy tiếng Nga Tử thông truyền bên ngoài, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Lão phật gia, Vạn tuế gia và Hoàng hậu nương nương tới.”

Thái hoàng Thái hậu sửng sốt: “Cái gì?”

Thước Ấn vội vén rèm lên, thấy vậy cũng vô cùng mừng rỡ: “Là thật ạ, Hoàng hậu nương nương bình phục rồi!” Nói rồi vội ra ngoài nghênh đón, người bên ngoài đã quỳ hết xuống, nàng ta đi tới dập đầu: “Cung thỉnh Vạn tuế gia thánh an, cung thỉnh nương nương vạn phúc kim an. Chúc mừng nương nương, phượng thể nương nương có thể coi như khỏe lại rồi.”

Anh Minh cười, nói cô cô mau đứng lên: “Ta đại nạn không chết, chắc chắn có phúc về sau.”

Từ trước đến nay tính nàng đều như vậy, không làm bộ, đối xử với mọi người hiền hòa thoải mái. Thước Ấn và Tùng Cách đỡ nàng vào noãn các. Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đều đứng lên nghênh đón nàng, nàng buông hai người bên cạnh ra, quỳ xuống dập đầu: “Thời gian vừa rồi nô tỳ khiến hoàng tổ mẫu và hoàng ngạch nương nhọc lòng, hiện tại thân thể đã khỏe lại, nô tỳ tới dập đầu với hoàng tổ mẫu và hoàng ngạch nương.”

Cái dập đầu này là cần thiết, giống như mỗi sinh thần dập đầu với trưởng bối, bệnh tật lâu ngày khỏi hẳn cũng phải tới làm yên lòng trưởng bối. Nhưng lúc này không phải cung nữ tới đỡ nàng, là Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu tự mình đỡ nàng. Sau khi đỡ nàng dậy, bọn họ cẩn thận đánh giá, nước mắt lưng tròng nói: “Đã khỏe rồi sao? Tại sao không nghỉ ngơi lại chạy tới đây làm gì?”

Hoàng đế nói: “Trẫm cũng khuyên nàng ấy, chờ khỏe hẳn lại tới Từ Ninh cung sau, đoán rằng tổ mẫu và ngạch nương cũng sẽ không trách nàng. Nhưng nàng ấy không nghe trẫm, một mực đòi đi, nói tổ mẫu và ngạch nương lo lắng cho nàng, nàng không tới chính là bất hiếu.”

Hoàng đế giả vờ chê trách nhưng âm thầm tâng bốc, quả thực rất giữ thể diện cho Anh Minh. Thái hậu nói: “Đứa nhỏ này ngươi cũng quá câu nệ rồi, bệnh đến như vậy, ai còn so đo với ngươi chứ!” Bà vừa nói vừa vẫy nàng ngồi xuống ghế: “Vừa rồi ta còn nói với Lão phật gia phải chuẩn bị đồ khâm liệm cho ngươi, ai ngờ ngươi khỏe rồi. A Di Đà Phật, thật đúng là phúc lớn.”

Anh Minh còn hơi hổn hển, nghiêng người trên ghế, nói: “Hoàng tổ mẫu thường nói ta nhiều phúc, hiện giờ ta… Đến được ngôi vị này, lại được hoàng tổ mẫu và hoàng ngạch nương yêu thương… Vạn tuế gia cũng coi trọng ta, ta còn có gì không vừa ý. Lúc trước bệnh tình nguy ngập, ta nghĩ bản thân không xong rồi, chỉ… chỉ tiếc không thể làm tròn chữ hiếu với hoàng tổ mẫu và hoàng ngạch nương… Lúc này có thể xuống giường, nhất định phải tự mình đến báo bình an với hai vị, cũng để hai vị khỏi lo lắng về ta.”

Thái hoàng Thái hậu gật đầu: “Làm khó ngươi rồi, chúng ta biết ngươi hiếu thuận nhưng vẫn phải lấy sức khỏe bản thân làm trọng. Hiện giờ ngươi không phải một người, trong bụng còn mang đứa nhỏ, mọi chuyện đều phải nghĩ thoáng ra.” Lão thái thái là người khôn khéo cỡ nào, tất nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân nàng nóng lòng tới đây. Hiện giờ bất kể là vì sức khỏe của nàng hay vì đứa nhỏ trong bụng, tóm lại không thể xử trí Nạp Tân. Bà kéo tay nàng, khẽ vuốt v e, nói: “Ngươi chỉ cần đặt tâm tư vào đứa nhỏ trong bụng, lời ngày đó ngươi nói với ta, ta không phải người chỉ biết nói miệng, đã đồng ý rồi thì sẽ nói lời giữ lời. Về phần a mã ngươi, năm đó a mã ngươi làm chuyện tham ô trái pháp luật, nhưng sau đó hắn đã rời khỏi phe Tiết Thượng Chương, cũng lập không ít công lao cho triều đình. Đặc biệt công lao lớn nhất chính là sinh được đứa con gái như ngươi. Tính tình Hoàng đế không tốt, ngươi có thể chung sống với hắn, có thể sinh con dạy cái với hắn, chúng ta còn có thể nói gì nữa.”

Ở bên cạnh, Hoàng đế bị nhắc tên, mặt đần ra, nếu đổi là trước kia, phát hiện bản thân bị lôi ra để lấy ví dụ như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không vui. Nhưng hiện tại, hắn không oán giận nửa lời, còn cảm thấy Thái hoàng Thái hậu nói rất có lý.

Dù sao bên phía Từ Ninh cung đã mở miệng, chuyện phía sau cứ giao hết cho hắn là được. Dĩ nhiên trong triều đình chú trọng không thiên vị, xử lý theo lẽ công bằng. Nhưng rốt cuộc thiên hạ vẫn là thiên hạ của hắn, quyết định cuối cùng thế nào vẫn do người cầm quyền định đoạt.

Sau nhiều ngày, công vụ chất đầy bàn ở Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế phải đi giải quyết, trước khi đi lưu luyến không rời: “Nàng phải chú ý sức khỏe đấy.”

Anh Minh đứng trước cửa nhìn theo hắn, mỉm cười nói: “Mau đi đi, lát nữa ta sai người chuẩn bị bữa tối chờ ngài trở về.”

Hoàng đế lưu luyến, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại. Nàng thở dài một hơi, trước mắt chỉ cần a mã xin từ quan, tất cả mọi tội lỗi trước kia đều bỏ qua hết, cũng coi như nàng đã bảo vệ được Tề gia.

Hải Đường tới đỡ nàng, nói: “Chủ tử nương nương mới khỏe lại, đừng quá gắng sức. Về sau ngài phải cẩn thận dưỡng bệnh mới được. Chu thái y nhận chỉ bắt đầu từ ngày mai, giờ thìn mỗi ngày tới thăm mạch, theo dõi tình hình của a ca.”

Anh Minh lười nhác ừ một tiếng: “Đứa nhỏ này thật vất vả, đi theo ta trải qua chuyện lớn như vậy mà vẫn khỏe mạnh.”

Đang nói giỡn, cung nữ ngoài cửa bẩm báo: “Thù Lan cô nương tới thỉnh an nương nương.”

Anh Minh nghiêng người trên giường sưởi, dựa lên gối hướng mắt nhìn ra ngoài: “Mời cô nương vào nói chuyện đi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.