Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 30: Chương 30:



Edit: Chang Phi
Beta: Cát Sung dung
Công việc an táng Đại Hành Hoàng Hậu đều do Khâm Thiên Giám xem ngày. Ngày hai tháng tư cũng là ngày Tiểu mãn thứ hai, một ngày trước trong cung cũng đã chuẩn bị tốt hết rồi, đi núi Phụng An chính là lần đưa tiễn cuối cùng cho Hoàng Hậu, chỉ cần là Tần trở lên đều đi theo linh giá.
Thái Hoàng Thái Hậu hỏi Anh Minh: “Xiêm y tắm rửa trên đường đã chuẩn bị hết chưa? Đi ra ngoài không giống như ở kinh thành, dọc theo đường đi màn trời chiếu đất, ban ngày oi bức, ban đêm hạ trại để dừng chân, trên đỉnh đầu ngay cả tấm ngói cũng không có, đi vào núi không tránh khỏi bị lạnh. Dặn dò nha đầu của ngươi mang theo một cái áo choàng kép đề phòng trên đường cần dùng. Dù sao các ngươi có xe ngựa, thêm một cái tay nải cũng không mất bao nhiêu chỗ.”
Anh Minh nói vâng: “Lão Phật gia suy nghĩ thật chu đáo, nô tỳ chỉ một lòng chuẩn bị đồ tang nên quên mất cái này, lát nữa quay về sẽ bảo Tùng Cách sắp xếp.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười cười nói: “Các ngươi đều là hài tử chưa xa nhà bao giờ nên không biết những cái này. Ta đi đến hôm nay cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, lần đầu là tiễn Anh Tông hoàng đế, sau là tiễn nhi tử và con dâu… Ba lần đại tang, Hiếu Tuệ Hoàng Hậu chính là lần thứ tư, bối phận là cháu dâu, những người này đều không còn nữa mà ta lại còn sống tốt lành…”
Gặp phải việc tang lễ như vậy, cho dù không ai biết rõ sự khổ sở của việc rời xa trần thế nhưng cũng khó tránh khỏi nhớ tới cố nhân trước kia. Anh Minh vội đi lên khuyên giải an ủi: “Lão Phật gia đừng đau lòng, trên đời có quá nhiều chuyện như vậy. Giống như con đường dài mà ngài đi, trên đường gặp được những người khác nhau, có người đi cùng ngài một vài ngày, có người chỉ gặp mặt liền tách ra, phu thê cốt nhục cũng là như thế, không ai có thể ở cùng ai cả đời. Ngài phải tự chăm sóc tốt cho chính mình mình, chúng ta cho đến phút cuối cùng cũng chỉ một mình, nghĩ như vậy sẽ không đau lòng nữa. Dù sao có nô tỳ ở đây, nô tỳ vẫn có thể đi cùng lão Phật gia một vài ngày, mang niềm vui đến giải buồn cho lão Phật gia. Tương lai nếu nô tỳ không còn nữa thì sẽ có người càng tốt hơn ở với lão Phật gia, đến lúc đó ngài chính là lão nhân, càng phải cẩn thận chăm sóc hơn mới được.”
Nàng nói ra cảnh này tuy là để dỗ người vui vẻ, nhưng cũng làm Thái Hoàng Thái Hậu bất an trong lòng.
“Lại nói bậy cái gì đấy! Ta thấy ngươi là người hiểu chuyện, lúc này là lúc nào chứ? Không biết kiêng kị cái gì cả.” Thái Hoàng Thái Hậu trách cứ hai câu, đương nhiên cũng không phải thật sự trách nàng, bà kéo người đến trong lòng ngực, vuốt vuốt tóc nàng nói: “Ta chỉ mong chúng ta sống lâu lâu dài dài, ngươi với hoàng đế cũng tốt với nhau như vậy là viên mãn rồi. Người đi thì cũng đi rồi, là do duyên phận không sâu, không còn cách nào nữa. Người còn sống thì nên mở rộng lòng ra vì con đường phía trước vẫn còn dài lắm.”
Anh Minh cười cười, thầm nói mở rộng lòng là không được rồi, nếu như giết chết hoàng đế mà không phạm pháp thì nàng rất muốn chém người kia thành tám khúc để báo thù, giải quyết phiền muộn trong lòng mình.
Đương nhiên, cho dù trong lòng tính toán ác độc nhưng trên mặt vẫn phải cười tủm tỉm. Ngày mai chính là ngày đưa tang, nàng phải đến trước Dưỡng Tâm điện hỏi rõ canh giờ để còn chuẩn bị.
Nàng cùng Tùng Cách đi về phía đông, mặt trời ở trên đầu toả hơi nóng bỏng rát. Hai người chọn đi ven bờ tường, một đường đi chầm chậm tới Vĩnh Khang tả môn. Ra đến phía trước Long Tông môn liếc mắt nhìn một cái, mong lúc này may mắn một chút đừng để gặp phải Tiết Công gia.
Lần trước sau khi xảy ra chuyện phạt quỳ chân tường, Anh Minh đã bọc chăn tự mình suy nghĩ một thời gian xem ngày đó đến cùng là lửa bị cháy từ đâu, cuối cùng rút ra kết luận chắc là bắt đầu từ lúc gặp a mã nàng. Theo lý thuyết, nàng đưa cháo đến hoàng đế không nên phạt nàng, lúc đầu hắn trêu chọc khiến nàng nôn một trận thì hắn cũng nên vừa lòng rồi mới đúng. Nàng còn nhớ rõ lúc vừa đến cửa ngách Tiểu Phú có nói một câu “Vạn tuế gia mới trở về từ Càn Thanh cung”, trước sau cũng chỉ có mấy bước chân, như vậy là khi đó nhìn thấy rồi nên mới nghiến răng trị nàng như thế.
Ôi, thù hận quá sâu, không ai muốn để đối phương được sống thoải mái. Anh Minh vào cung ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, sau này có lẽ là muốn đi thỉnh an cũng không được, vì nếu tới lần nữa thì sợ không phải là bị ném nghiên mực nữa mà là đao.

“Tùng Cách, ngươi đi trước đi.” Anh Minh nâng nâng cằm: “Thông minh một chút.”
Tùng Cách hiểu rõ, ưỡn ngực đi ra Trường Khang tả môn. Nhìn trái nhìn phải thấy đường hẻm không có ai, ngay cả thái giám cũng không thấy một người nào, nàng xoay người gật gật đầu tỏ vẻ tất cả bình thường.
Anh Minh yên lòng, bước ra khỏi ngạch cửa. Từ nơi này đến Long Tông môn không xa, đi thêm một chút là qua. Nàng cúi đầu, bước nhanh xuyên qua đường hẻm, lúc sắp qua cửa lớn lại nghe thấy có người gọi.
Nàng bị dọa nhảy dựng lên, vội quay đầu nhìn, là a mã nàng đứng ở chỗ rẽ, mặt mày buồn bã nói: “Ngươi làm cái gì mà trông như đi ăn trộm thế?”
Anh Minh đã một hai tháng không được gặp người trong nhà, vừa nhìn thấy a mã, trong lòng đột nhiên vui mừng. Cũng không so đo chuyện hắn quở trách, cười nhún người thỉnh an: “Hôm nay thật khéo, gặp gỡ được a mã ngài rồi.”
“Không phải đâu.” Nạp Công gia nói: “Ta cũng không biết lúc nào ngươi mới từ chỗ lão Phật gia đến Dưỡng Tâm điện nên ở chỗ này chờ mấy lần nhưng cũng không thấy ngươi. Nghe lần trước ngươi bị Vạn tuế gia phạt quỳ, có chuyện này không?”
Anh Minh làm ra vẻ như đang nói chuyện của người khác, không tim không phổi nói: “Sao ngài lại biết vậy?”
Nạp Công gia nói: “Trong cung cũng truyền khắp nơi rồi mà ta còn không biết nữa à?”
“Truyền khắp nơi thì khẳng định là chuyện thật rồi, dù sao không có lửa thì làm sao có khói.”
“Haiz……” Nạp Công gia cũng không có cách nào với nàng, vô duyên vô cớ ai lại đi phạt nàng làm gì, một đại cô nương như vậy nói ra lại sợ mất mặt! Uổng cho hắn lần trước còn cảm thấy đứa con gái này làm việc biết suy nghĩ, kết quả đến cuối cùng lại làm ra cái việc làm trò cười cho thiên hạ này. Trắc Phúc tấn ở nhà khóc đến khàn cả giọng, nói nếu cô nương xảy ra chuyện gì thì bà cũng không sống nổi nữa. Nạp Công gia không còn cách nào, đành phải mỗi ngày chờ người ở trước Long Tông môn, mãi đến hôm nay mới bị hắn bắt được.
“Mọi chuyện đều có nguyên nhân cả, vậy thì là vì cái gì đây?” Nạp Công gia nói, hai cọng ria mép rung rung: “Khuê nữ của ta cũng không phải là để làm nha đầu thô sử!”
Lại nói đưa khuê nữ vào cung, có thể làm Hoàng Hậu thì Nạp Công gia còn cảm thấy tạm được, nếu như không thể lên làm Hoàng Hậu thì còn không bằng gả cho Hải gia. Đứa nhỏ nhà Hải gia có tay nghề, tương lai sửa nhà ở, tu sửa phần mộ tổ tiên đều có cô gia giúp đỡ lo liệu. Còn gả cho hoàng đế thì được cái gì chứ? Cha vợ gặp con rể hoàng đế còn phải dập đầu, hoàng đế vừa trừng mắt liền “Nô tài muôn lần chết”, đúng là vè thuận miệng mà. Phải chờ tới dương mi thổ khí [1], đến lúc hoàng đế chết, cháu ngoại vào chỗ… Vừa nghĩ như vậy là thấy vừa mệt vừa xa xôi, đúng là không có lợi mà.
[1] Dương mi thổ khí: dáng vẻ thoải mái sau khi thoát khỏi áp lực lâu dài
Anh Minh biết trong xương cốt người a mã này có chút phản nghịch, chọc hắn không vui, hắn cũng rất có gan oán giận. Nhưng nơi này lắm người nhiều mắt, không giống như trong nhà, nàng nhíu mày cười nói: “A mã, con cũng không phải vào cung để làm bà cô đâu, làm sai phải chịu phạt là đương nhiên rồi. Con không cảm thấy mất mặt, không bao lâu Hoàng Thượng đã tha cho con rồi, Hoàng Thượng là người tốt.”

Nạp Công gia nghe xong thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, người tốt? Thời buổi này người tốt thật nhiều, há mồm là có.
Cũng là người ở dưới mái hiên nên hắn lại thở dài: “Sao lại phạt ngươi quỳ, ngươi nói cho ta biết, lát nữa về ta còn có câu trả lời cho ngạch nương ngươi.”
Anh Minh nói: “Hoàng Thượng thưởng cho con thịt dê xíu mại, con ăn vào lại nôn ra, Hoàng Thượng thấy con cô phụ hoàng ân nên phạt con.”
“A?” Nạp Công gia như bị sấm rền bổ thẳng vào đầu: “Lần trước lúc trong phòng bàn chuyện quân cơ hắn có đặc biệt hỏi ta……”
Hai cha con nhìn chằm chằm vào nhau, sau một lúc lâu Anh Minh nhún người: “A mã ngài có việc thì cứ đi đi, con phải đến Dưỡng Tâm điện rồi.”
Bị a mã ruột của mình bán thì có thể trách ai? Anh Minh cảm thấy không còn lời nào để nói nữa, ủ rũ cụp đuôi bước qua Long Tông môn.
Tùng Cách đuổi theo, không biết nên khuyên chủ tử như thế nào liền nói: “Vạn tuế gia thật có lòng.”
Tâm tư không tốt, đạo đức cũng bốc khói. Nghĩ đến lúc đó tám chín phần là hắn biết rõ nên mới chỉnh nàng như vậy, vì vậy nàng sẽ không câu nệ tiểu tiết nữa, làm một quyền của hắn như đấm vào bông, có lẽ là cảm thấy không thú vị thì về sau sẽ không để ý tới nàng nữa.
Suy nghĩ cẩn thận cách ứng phó, trong lòng Anh Minh cũng nắm chắc. Nàng cảm thấy có thể nhẫn nhịn được bao nhiêu thì nhẫn bấy nhiêu, không tức giận không bực bội, làm hoàng đế cảm thấy chán, sau này sẽ tốt hơn, dù sao cũng có thể trải qua những ngày tháng yên bình.
Bước vào cửa ngách, nàng mang theo gương mặt tươi cười bước đến Dưỡng Tâm điện, người đứng trước cửa cung gần như không có ai nàng không quen biết. Vừa thấy nàng liền vội đi lên chào hỏi: “Cô nương tới rồi?” Lại tới chịu bắt nạt nữa à?
Nàng lên tiếng: “Ta tìm người ngự tiền.”
“Dạ dạ dạ.” Tiểu thái giám vui sướng: “Nô tài đi vào thông báo cho ngài một chút.”
Lát sau Tam Khánh đi ra cười nói: “Giữa trưa như vậy sao cô nương lại tới đây? Lần sau nhớ mang theo dù, cẩn thận không lại phơi hỏng da mất.” Vừa nói vừa dẫn đầu đi vào trong: “Bây giờ Vạn tuế gia đang luyện chữ, ngài chờ ở phòng nghỉ một chút, ta đi thông truyền cho ngài.”

Anh Minh vội nói không: “Ta chỉ tới hỏi một chút xem ngày mai sắp xếp như thế nào thôi, không có gì quan trọng đâu. Vạn tuế gia đang bận vậy ta không làm phiền nữa, dù sao thì hỏi ngài cũng được rồi mà.”
Tam Khánh cảm thấy hơi khó xử, đã tới Dưỡng Tâm điện rồi còn không đi vào thỉnh an, chốc nữa Vạn tuế gia biết được rồi trách tội thì không tốt đâu! Nhưng vừa nghĩ lại, trong cung người lui tới nhiều lắm, không phải mỗi người từng vào Dưỡng Tâm điện đều phải đi gặp Hoàng thượng, Vạn tuế gia bận rộn chính vụ, lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi đi gặp người như vậy. Vì thế hắn mời nàng đến phòng nghỉ ở hành lang phía đông, tỉ mỉ nói cho nàng: “Ngày mai ngài phải dậy sớm, Vạn tuế gia phải dậy từ giờ Dần rồi, giờ Mẹo triệu kiến chúng quan lại. Người ngự tiền chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm đi theo Lưu tổng quản hầu hạ Vạn tuế gia đến Thái Hòa môn, một nhóm đứng chờ ở bên ngoài ngọ môn. Đại Hành Hoàng Hậu dừng ở Cảnh Sơn tấn cung, đến lúc đó trước khi khởi linh tới Cảnh Sơn, tất cả nghi thức đều chuẩn bị thỏa đáng thì bắt đầu đưa tang. Tang nghi đi một con đường, chúng ta đi một đường khác, Vạn tuế gia muốn đến Củng Hoa thành trước để chuẩn bị nghênh đón Đại Hành Hoàng Hậu.”
Anh Minh cẩn thận nghe, thấy cũng không phức tạp, nhưng việc thật sự phải làm lại rườm rà hơn nói miệng gấp vạn lần. Nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ kỹ rồi, ngày mai giờ Dần dậy, sắp xếp sẵn sàng xong thì đến đây hội hợp với các ngươi. Ta chưa trải qua những việc này bao giờ nên trong lòng cũng mơ hồ, dù sao ngày mai nghe Đức quản sự sắp xếp là được.”
Tam Khánh nói: “Ngài cũng đừng hoảng hốt, tất cả đều có Nội Vụ phủ gánh vác, chúng ta đi theo ngự giá làm việc nhất định không sai được.” Đang nói, đuôi mắt thoáng nhìn thấy Tiểu Phú đi ra từ cửa lớn tiền điện. Ra ngoài rồi nhưng không đi, cúi người đứng ở bên ngoài cung nghênh, Tam Khánh hô: “Vạn tuế gia di giá.”
Anh Minh thấy mây đen giăng đầy đầu, trong lòng nói thầm lại phải đối mặt, gặp mặt nhất định không nói được lời hay ho gì. Nhưng nếu không trốn được thì đành phải căng da đầu lên, có điều mà từ sau khi xảy ra chuyện cái nghiên mực kia mấy ngày kế tiếp hoàng đế gặp phải nàng đều làm như không nhìn thấy, không thèm liếc mắt nhìn nàng đến một cái. Nên nàng lại có cảm giác như đã chạy thoát được, ước gì hoàng đế từ đây quên mất có một người như nàng đi. Cho dù về sau bất đắc dĩ phong nàng làm Hoàng Hậu, cũng có thể đối đãi giống như Thâm Tri, chẳng quan tâm đến. Dù sao nếu không có ai cả ngày chèn ép nàng thì nàng có sống thêm ba, bốn mươi năm cũng không thành vấn đề gì.
Cúi đầu xuống thấp đến hết mức có thể, gần như là muốn dán ngực mình xuống rồi, cho rằng như vậy hoàng đế sẽ không phát hiện ra nàng, kết quả Tam Khánh lại liên tiếp âm thầm túm tay áo nàng. Nàng chần chờ một chút, nâng mắt nhìn lên, hoàng đế đứng cách nàng không xa, đột nhiên thấy vậy khiến nàng bị dọa cho giật thót.
“Thái Hoàng Thái Hậu phái ngươi tới, có cái gì muốn phân phó sao?”
Hoàng đế đứng ở trước hành lang dưới ánh mặt trời, hơi hơi híp mắt, nút áo đuôi ngựa bằng đá kim cương trên sa bào màu lam dưới ánh nắng chiếu xuống phát ra màu đen bóng.
Có vài người không thể chịu được sự kiểm nghiệm của ban ngày, chỉ cần nhìn không thôi cũng có thể nhìn ra rất nhiều khuyết điểm, cho dù là đánh phấn thật dày cũng có thể lộ ra ngay. Nhưng lại có người nên đứng ở dưới sự chăm sóc của mặt trời, trên làn da trắng như bạch ngọc, in lại một khuôn mặt thâm thúy cùng màu môi xinh đẹp,loáng thoáng có chút cảm giác không nhiễm bụi trần.
Anh Minh lại rũ mắt xuống: “Không phải lão Phật gia phái nô tỳ tới, là nô tỳ sợ ngày mai bỏ lỡ canh giờ, không đuổi kịp ngự giá… Lần này nô tỳ đi theo ngự giá nên đều nghe theo Vạn tuế gia phân phó.”
Oan gia ngõ hẹp chắc chính là loại cảm giác này, bất đắc dĩ là Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, hoàng đế cảm thấy chính mình cùng đường rồi nên mới không thể không chấp nhận cho nàng đi cùng. Nhưng mà lời nói thẳng vẫn phải nói ra trước: “Người ở ngự tiền đều là ngàn chọn vạn tuyển mới ra được, mỗi người đều rất có nhãn lực. Ngươi tùy giá đi theo cũng được nhưng không được làm hỏng quy củ, nếu gây ra chuyện chê cười, trẫm tuyệt không tha cho ngươi.”
Hoàng đế đã nói ra rất nhiều lời tàn nhẫn như vậy rồi nên Anh Minh cũng không sợ hãi như lúc đầu nữa. Nàng nói là: “Nô tỳ cũng có nhãn lực, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở xung quanh Vạn tuế gia trong vòng trăm trượng, xin Vạn tuế gia yên tâm.”
Hoàng đế hơi chau mày, phát hiện loại biết điều tự cho là đúng cũng rất làm người chán ghét. Hắn xoay người sang chỗ khác, hờ hững nói: “Tùy ngươi.” Sau đó phủi tay, đi ra ngoài cửa.
Hai người đối chọi gay gắt, lâu dần người ngự tiền cũng thấy nhiều không trách. Tam Khánh chắp tay nói: “Vậy ngày mai cô nương phải bận rộn rồi, thời gian không đợi người, nếu để lỡ giờ lành thì không tốt đâu. Vậy thì giờ Dần ta để Tô Lạp qua đó cũng tiện gọi cô nương dậy đi.”
Anh Minh không có ý kiến: “Bình thường ở nhà ta cũng thức dậy sớm, dù sao cũng là canh giờ chung, không lỡ được đâu.”
Hỏi rõ rồi thì có thể đi trở về, các nàng đi qua đường nhỏ trở lại Tây Tam sở, cẩn thận kiểm tra lại hết tất cả một lần, Anh Minh đứng ở trước cửa sổ cân nhắc: “Ngươi nói… Chúng ta có nên mang theo một cái nồi hay không?”

Tùng Cách ngẩn người: “Mang nồi đi làm gì? Ngài còn muốn tự mình nhóm lửa nấu cơm nữa à?”
Anh Minh nói: “Ta sợ lỡ Hoàng Thượng hạ thuốc vào đồ ăn để độc chết ta thì làm sao bây giờ?”
Tùng Cách bừng tỉnh ra, phát hiện vấn đề này rất nghiêm trọng, cho dù không hạ thuốc nhưng cứ đề phòng một chút cũng không sao.
Muốn nồi còn không đơn giản sao, phòng ăn cách nơi này cũng không xa. Tùng Cách qua đi lấy một cái nồi hầm to bằng khoảng cái đầu, thuận tiện còn lấy một túi gạo trắng, một bình nhỏ cúc vu. Vậy là tốt rồi, cho dù cả đường hai người hầm cháo ăn cũng có thể chịu được năm ngày.
Giống như chạy nạn, vì sống sót đúng là dùng hết sức lực. Ngày hôm sau lúc canh ba, đưa linh cữu đi còn phải chuẩn bị trang phục, trang sức không được mang, lúc chải búi tóc lấy dây trắng buộc lại, chuẩn bị sẵn sàng hai người liền đi đến Dưỡng Tâm điện.
Sáng sớm, trời vẫn chưa sáng lắm, cung điện huy hoàng chìm trong một màu xanh đen, chỉ có đèn cung đình ở phía xa chiếu ra một chút ánh sáng yếu ớt. Một chiếc đèn sừng dê đi qua đường hẻm, hôm nay không giống với bình thường, các nơi đều có người thường xuyên đi lại, bởi vậy nên cửa cung đều đã mở rộng, qua lại rất thông suốt.
Lúc Anh Minh và Tùng Cách tiến vào Dưỡng Tâm điện, hoàng đế còn chưa dậy, nàng liền trà trộn vào trong đám cung nhân, đứng ở góc khuất nhất.
Vẫn là Tiểu Phú tinh mắt, bước nhanh lại nói: “Cô nương, sao ngài lại ở chỗ này vậy? Đây là chỗ bọn nô tài điểm danh, ngài đứng cùng với bọn họ không hợp quy củ.”
Anh Minh hơi lo lắng: “Vậy ta nên đứng ở chỗ nào?”
“Ngài đến trước mặt chủ tử đi.” Tiểu Phú nói: “Ngài là thân phận gì chứ, ngài phải đưa chủ tử lên ngự liễn.”
Không còn cách nào nàng đành phải đi qua cùng Tiểu Phú. Vào tiền điện thấy Đức Lộc đứng trước Tây Noãn các, không đợi nàng chào hỏi, Đức Lộc liền đến trước cửa trong thông bẩm: “Vạn tuế gia, Anh cô nương tới rồi.”
Bên trong không có động tĩnh gì, Anh Minh rất hoài nghi không biết hoàng đế có ở đây không. Lúc này thấy một cánh tay áo thò ra ngoài, hoa lan chỉ kinh hồng vừa hiện, rất nhanh lại thu trở về.
Xem ra hoàng đế không cần đến nàng đâu, Anh Minh yên tâm thoải mái đứng chờ ở bên cạnh Đức Lộc, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói kinh hoàng của tiểu thái giám: “Nô tài đáng chết”. Trong lòng nàng cả kinh, nhìn về phía Đức Lộc, Đức Lộc là lão nhân ngự tiền nhiều năm, vội đi vào giải vây, đuổi tiểu thái giám ra ngoài rồi xoay người gọi một tiếng cô nương: “Con khỉ con vừa nãy tay chân vụng về làm đau chủ tử gia, nếu cô nương ở đây vậy thì làm phiền cô nương đi vào đi.”
Lông tơ trên lưng Anh Minh dựng hết lên, hoài nghi liếc mắt nhìn Đức Lộc một cái. Kết quả Đức Lộc giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa bị quấn kín mít, hắn xấu hổ cười cười với nàng. Anh Minh thầm nói xui xẻo, không trốn được nên chỉ có thể to gan bước vào trong noãn các.
 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.