*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 21
Minh Tô có chút dao động, nàng vội vàng chạy tới đây, tâm hoảng ý loạn, chỉ có một suy nghĩ, kinh thành đã không thể ở lại nữa, phải đưa Trịnh Mật đi. Nhưng chạy trốn cần phải có lộ phí, mà nàng lại không có tiết kiệm gì, chỉ có thể nghĩ đến nhờ mẫu phi.
Mẫu phi không cần nàng mở miệng thì đã chuẩn bị tiền bạc, thậm chí còn muốn nàng đi cùng với A Mật.
Minh Tô gần như đã bị thuyết phục, nhưng nàng không yên lòng Trịnh Mật, cũng không yên lòng về mẫu thân mình. Phụ hoàng ngay cả đích thê kết tóc với mình còn gϊếŧ được, thì sẽ biết thương xót cho một phi tử sao?
“Con không đi, chờ con tiễn A Mật xong con sẽ quay về.” Nàng nói.
Thục phi cười một chút, vươn tay sờ khuôn mặt nàng, nhìn nàng. Minh Tô chưa bao giờ thấy mẫu phi lộ ra vẻ mặt này.
“Đã nói đến mức này rồi, nếu là con cái nhà khác thì chắc chắn đã đi từ lâu, sao con còn lo trước lo sau, cân nhắc cái này, suy xét cái kia thế. Khi nào thì con mới biết nghĩ cho mình đây? Nếu sớm biết có hôm nay, tất cả mọi nỗ lực đều là phí công thì mấy năm nay ta đã không đối xử nghiêm khắc như thế với con rồi, chẳng thà để con trải qua thời niên thiếu như một công chúa bình thường, thoải mái an nhàn hơn.” Thục phi buồn bã nói.
Minh Tô nghe được sự bất lực trong lời nói của mẫu thân, vô thức nói: “Nhi thần cũng không thấy không vui mà.”
Thục phi rút sự buồn bã đi, nghiêm túc nói: “Con hãy tự hỏi tim mình, rốt cuộc thì nó muốn điều gì, con phải làm hết tất cả vì tim mình. Nếu không ngày sau nhớ lại thì tất sẽ đau khổ không thôi.”
Tim mình…… Minh Tô nghĩ, tim mình là A Mật, người không có tim thì sao mà sống được. Đương nhiên là A Mật đi đâu thì mình sẽ đi đó rồi.
“Minh Tô, nếu không phải có con thì trên đống thi thể ngoài bãi tha ma đã có phần ta rồi, cho nên ta không sợ sinh tử, chết đối với ta mà nói còn tốt hơn là sống.”
Minh Tô nghe không hiểu, nàng không rõ những lời mẫu phi nói có ý gì, lại nghe thấy hoảng loạn thất sắc.
Thục phi lại cười: “Đùa con thôi, tương lai mẫu tử hai ta cũng không còn có thể nói chuyện như vậy nữa. Mới vừa rồi nhắc tới ngoại tổ phụ con là nghiêm túc, hoàng đế diệt toàn tộc thái phó, vạ lây đến rất nhiều vương công đại thần, trong triều lộn xộn, hắn cần có người ổn định triều cương, ngoại tổ phụ con chính là người nọ. Hoàng đế bận tâm đến điều này nên sẽ không vấn trách ta, con cứ yên tâm rời khỏi đây.”
Minh Tô ôm chặt tay nải.
Thục phi đẩy nàng một chút, nói: “Đi mau.”
Minh Tô không hề do dự, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái: “Nhi thần bất hiếu, không thể tẫn hiếu với mẫu thân.”
Thục phi rưng rưng nước mắt, vẫy tay với nàng, nàng lại nhìn mẫu thân một cái, đứng dậy rời đi.
Dù vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, dù con đường phía trước vẫn còn gập ghềnh, nhưng khi bước ra cổng cung thì Minh Tô lại cảm thấy khoan khoái, như thể được cởi bỏ gông cùm vô hình. Nàng có thể ở bên A Mật, nàng tự do rồi.
Giờ đây nhớ lại, chỉ muốn giễu cợt bản thân khi đó đã ngây thơ buồn cười đến mức nào.
Khói trong lư hương lượn lờ tản ra, trong tiết thu nồng đượm lại thoang thoảng hương xuân. Minh Tô cầm chung trà lên, thổi thổi rồi uống một hớp, Long Tỉnh thượng đẳng nhưng sao nàng chỉ nếm được vị chua xót.
“Chuyện thích khách là như thế nào? Có bắt được không?” Thục phi hỏi, hôm nay nàng tìm Minh Tô là do nghe nói trong phủ Minh Tô có kẻ trộm lẻn vào.
Minh Tô đặt chung trà xuống, có thể giấu giếm người ngoài, nhưng đối với mẫu thân thì nàng lại nói thật: “Cũng không phải là thích khách, là do nhi thần gây ra chuyện hỗn loạn ngoài ý muốn.”
Thục phi nghe vậy thì thở phào: “Vậy thì tốt rồi, con phải cẩn thận, ra ngoài phải mang đủ thị vệ, nếu giáp sĩ trong phủ vô năng thì đi tìm cậu con, xin ông ấy vài tên binh sĩ có năng lực.”
Minh Tô cười nói: “Nhi thần hiểu rõ, đa tạ mẫu phi đã quan tâm nhi thần.”
Thục phi chỉ cười cười, chỉ cần không đề cập tới chuyện Trịnh Mật thì Minh Tô ở trước mặt nàng vẫn là ngoan ngoãn, nghe lời nhiều hơn: “Vậy con có việc gì gấp thì đi đi, không cần ở lại với ta.”
Nàng ấy nhận ra Minh Tô không gặp nạn thì bình tĩnh lại, để nàng đi làm việc của mình.
Minh Tô nhớ lại, nghe nhóm cung nhân hầu hạ bên người mẫu phi từng nói là khi mẫu phi mới nhập cung thì tính tình rất hoạt bát sinh động, nhưng bây giờ lại không thấy đâu, ngược lại còn nhìn ra vài phần phong phạm của mẫu hậu. Minh Tô cảm thấy như có điều gì đó bí ẩn, nhưng lại không thể nghĩ ra được.
“Con làm sao vậy?” Thấy nàng không đáp lời, Thục phi bèn hỏi.
Minh Tô hoàn hồn, đứng dậy cáo lui.
Bước tới cổng đại sảnh Nam Huân Điện, cung nhân phụ trách vẩy nước quét nhà chưa kịp rửa sạch, nên trên mặt đất toàn là lá rụng, có hơi bừa bãi.
Minh Tô dừng chân, lại nghĩ tới ánh mắt lưu luyến kia.
Nàng ấy không phải là A Mật.
Minh Tô tự nhắc nhở mình một câu, tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được vài bước lại chợt nhớ tới việc hôm nay hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, hình như là vì chuyện nàng bị ám sát…
Nàng vẫn chưa nói cho nàng ấy biết tình hình thực tế, hoàng hậu có lẽ sẽ lo lắng lắm.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Minh Tô bỗng nhíu mày thầm nghĩ, quan tâm tới nàng ấy làm gì, liên quan gì tới mình chứ!
Nàng tiếp tục đi về phía trước, đi đến một ngã rẽ, bên trái là điện Nhân Minh, bên phải là có thể xuất cung. Nàng dừng bước, lại nghĩ đến vừa rồi, hoàng hậu đã hỏi nàng có người mà đời đời kiếp kiếp cũng không muốn buông tay không, nàng đáp tất nhiên là không, nhưng hoàng hậu lại nói là nàng ấy có.
Chẳng lẽ trong lòng nàng ấy đã có người thương? Cho nên nàng ấy mới không tình nguyện làm hoàng hậu, nên đêm đại hôn nàng ấy mới cãi với phụ hoàng, rồi sau đó bị cấm túc nửa tháng?
Không đúng, nàng ấy không phải là người bốc đồng như vậy, đã vào cung thì mọi chuyện phải hoá thành không, hẳn nên chôn vùi quá khứ mới phải.
Cũng không đúng, nếu đã chôn vùi quá khứ thì cần gì phải nói cho nàng.
Nàng có phải là gì của nàng ấy đâu, không có lý nào lại nói với nàng những điều này cả.
Chợt có một cơn gió thu thổi qua khiến Minh Tô run rẩy, nàng hơi tỉnh táo lại, buồn bực vô cùng, vung tay áo thật mạnh, nhanh chóng sải bước về bên phải. Trong lòng thầm mắng, có lẽ căn bản là không có người trong lòng gì cả, là do hoàng hậu hoảng sợ nên cố ý khiến nàng chú ý, mục đích chính là dụ dỗ!
Xem như là nàng đã nhìn thấu rồi, hoàng hậu này quả nhiên là ác độc mà, nàng ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể mắc bẫy của nàng ta được!
Minh Tô xụ mặt, thầm mắn trong lòng, mắng xong thì lại trống rỗng khó chịu, thế là sắc mặt lại càng khó nhìn. Khiến cho các cung nhân bắt gặp đều cụp mi rũ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, e sợ nếu như làm Tín Quốc công chúa không vui thì sẽ trút giận lên bọn họ.
Trịnh Mật đã về lại Nhân Minh Điện, có cảm giác như vừa thoát khỏi một giấc mộng lớn.
Nàng ngồi ở gác mái, trên bàn đặt một quyển sách. Đây là《 Kinh Thi 》. Bên trong có bút tích của Minh Tô, là sách nàng ấy học khi còn nhỏ, miệt mài bao nhiêu năm, sách này để lại trên bàn, đến nay vẫn luôn ở chỗ này.
*Một trong Ngũ kinh của bộ Tứ thư Ngũ kinh, bao gồm: Kinh Yhi, Kinh Thư, Kinh Dịch, Kinh Lễ, Kinh Xuân Thu.
Trịnh Mật mở ra, từng câu từng chữ tâm đắc được viết ở giữa những hàng chữ dày đặc. Trịnh Mật lật từng trang, lật đến bài《Trăng Lên》, cạnh câu “Trăng lên sáng ngời, giai nhân yêu kiều” có một chú thích rất đơn giản —— “Nói đến A Mật của ta”.
*Tác phẩm Nguyệt Xuất của Khổng Tử.
Trịnh Mật không khỏi khẽ cười, tưởng tượng ra cảnh Minh Tô khi đọc đến đây thì đột nhiên nghịch ngợm viết xuống câu này, rồi sau đó tự hào nghĩ rằng đây là bút tích của thần.
Thật là đáng yêu, khi đó Minh Tô quang minh lỗi lạc, cười rộ ngọt ngào, thi thoảng lại có chút suy nghĩ xấu xa, lại lộ ra bản chất nghịch ngợm của trẻ con, rất là thu hút.
“Nương nương, người đi hỏi thăm đã về rồi ạ. Nói đúng là phủ công chúa có kẻ trộm đột nhập, nhưng điện hạ lại không bị ám sát, kẻ trộm cũng bắt được, điện hạ thẩm vấn vài câu rồi thả ngay đêm đó, nói chỉ là hiểu lầm.” Vân Tang tới bẩm.
Không phải là thích khách thì Trịnh Mật yên tâm rồi, nàng phất tay, ý bảo Vân Tang lui ra.
Vân Tang bèn lui ra ngoài gác lầu…
Trịnh Mật lại nghĩ vì sao kẻ trộm lại đột nhập vào phủ công chúa, trước bị bắt nhưng sau lại được thả đi. Nàng suy nghĩ cả buổi mà cũng không có manh mối, nghĩ nghĩ rồi lại nhớ dáng vẻ hờ hững của Minh Tô đối với mình.
Hờ hững thì vẫn còn tốt, Trịnh Mật bất lực nghĩ thầm, nếu như biết nàng là ai thì e là còn hơn cả hờ hững nữa.
Chỉ là nàng cũng hoang mang, nàng biết chuyện đó là do nàng quá đáng, thua thiệt Minh Tô, nhưng thật tình khi đó nàng không bao giờ nghĩ là sẽ làm Minh Tô oán giận đến bây giờ. Đến nỗi ngay khi nàng đã chết cũng không được tha thứ.
Trịnh Mật nhéo ấn đường, ấn lòng bàn tay lên quyển 《 Kinh Thi 》 vào, trang giấy lạnh lẽo, nhưng bàn tay dán lên lại trở nên ấm áp. Trịnh Mật nhìn những tán cây nhiễm phải khí thu dần sinh ra khí cảnh, lại nhớ lại khoảng thời gian đó, lại cảm giác Minh Tô hận nàng như thế cũng là điều hợp lý.
~~~
Chạng vạng hôm ấy, Minh Tô đi rồi lại quay lại, đi vào giáo phường, vội vàng nói với nàng là không thể ở lại kinh thành, lại kể lại chuyện mình nghe lén ở Tử Thần Điện cho nàng nghe.
“Ta dẫn ngươi đi.” Minh Tô nói nhanh.
Trịnh Mật cũng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng lại không ngờ người sẽ đi cùng, không khỏi cả kinh, hỏi: “Ngài cũng đi sao?”
Minh Tô gật đầu: “Một mình ngươi đi thì ta không yên tâm, ta không làm công chúa nữa, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Nàng khi đó chỉ lo nếu Minh Tô đi chung với nàng thì Thục phi nương nương phải làm sao bây giờ? Tước vị công chúa của người nói bỏ là bỏ? Tương lai Minh Tô hối hận thì phải làm sao?
Rất nhiều đắn đó, thế nhưng lại không để ý, Minh Tô tuy hoảng loạn, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một phần chờ mong.
Như thể các nàng không phải chạy trối chết, mà là bỏ trốn.
Chỉ cần tránh thoát đuổi gϊếŧ, thiên hạ to lớn, có thể thoải mái che giấu.
Minh Tô biết nàng không bỏ thù nhà xuống được, nhưng khoảnh khắc đó người vẫn còn một thoáng mong chờ, chờ các nàng có thể về lại lúc ban đầu và cùng nhau sống qua ngày.
Có lẽ là thời gian cấp bách, không kịp tranh luận khuyên bảo, lại biết Minh Tô là người như thế, biết người đã hạ quyết tâm thì không dễ thay đổi,hoặc là nàng không muốn thừa nhận là nàng thật ra cũng không muốn rời xa Minh Tô.
Vì thế Trịnh Mật trả lời: “Được, ta đi theo ngài.”
—–
Truyện dài quá đi