*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 39
Editor: Lăng
Minh Tô đứng cứng ngắc dưới tường hoàng cung, hai mắt đờ đẫn, Huyền Quá thấy nàng không nhúc nhích thì đánh bạo tiến lên, hỏi: “Điện hạ sao vậy ạ?”
Minh Tô nói nặng nề: “Việc lớn không tốt.”
Hoàng hậu thích nàng, thế mà đến tận hôm nay nàng mới phát hiện.
Thật là ngu ngốc.
Ban đầu nàng đã cảm thấy hoàng hậu câu nhân, nhưng Huyền Quá lại nói hoàng hậu rất đoan trang, là vì sao? Bởi vì hoàng hậu thích nàng, chỉ quyến rũ một mình nàng, cho nên Huyền Quá không biết.
Nàng đi kỹ quán, hoàng hậu cố ý đặc biệt hỏi chuyện này. Nàng nói nàng ngắm mỹ nhân, hoàng hậu biết rõ nàng ấy không vui nhưng vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ. Hoàng hậu đang ghen.
Hơn nữa lúc đầu nàng ấy cho rằng nàng thuận lợi, suôn sẻ nên mới không muốn đến. Sau này biết tình cảnh của gian nan, ngược lại còn nguyện ý đến bên cạnh nàng.
Bởi vì nàng ấy thích nàng, cho nên nàng sống tốt thì nàng ấy sẽ không đến làm phiền. Nhưng khi nàng gặp khó khăn thì nàng ấy lại không màng mưa gió đến để giúp nàng.
Thật khiến cho người ta cảm động. Nhưng lại vô dụng, nàng đã là…… Suy nghĩ của Minh Tô bị đứt quãng, do dự giữa người đã có thê tử và người đã có phu quân, cuối cùng kiên quyết chọn mình là người đã có thê tử.
Nàng đã là nữ tử có thê tử rồi.
Minh Tô đã trải qua toàn bộ quá trình trong tâm trí, Huyền Quá vẫn ngơ ngác hỏi: “Xin điện hạ chỉ giáo, để cho tiểu nhân biết có đại sự gì.”
Minh Tô liếc mắt nhìn hắn, hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, thích nàng, này chẳng lẽ còn không phải là đại sự sao?
Nhưng nàng không nói gì cả, tuy là trong lòng nàng đã có người thương, không đáp lại được hoàng hậu. Nhưng cũng sẽ không đem tâm ý nàng ấy nói cho người khác biết, khiến nàng ấy bị người khác bàn tán chế giễu.
Cho Huyền Quá một ánh mắt không cần nói nhiều, Minh Tô bước đi trước, trong lòng vẫn rối bời như cũ, nhưng bước chân lại vô thức nhẹ nhàng hơn.
Đến cửa cung thì gặp phải Trình Trì Sinh.
Ba năm không gặp, sắc mặt Trình Trì Sinh vẫn tái nhợt như vậy, như một ác quỷ trong đống người chết.
Minh Tô thấy hắn thì cười cười, mấy ngày trước nghe nói hắn đã mãn nhiệm kỳ nên được triệu về kinh thành mà nàng còn không tin đấy. Không ngờ hắn dám về thật.
Trình Trì Sinh vốn đang ngồi trên ngựa nói chuyện cùng gia phó, thấy nàng bước ra khỏi cổng cung thì sắc mặt bỗng khó coi, vội xuống ngựa, hành lễ nói: “Vi thần bái kiến Tín Quốc điện hạ.”
Minh Tô dừng bước, liếc mắt nhìn hắn, Huyền Quá xem mặt đoán ý, tiến lên quát: “Thấy công chúa sao lại không quỳ!”
Trên mặt đất phủ tuyết thật dày, lại có cấm quân thủ vệ, đám cấm quân này ban đầu đều dưới sự chỉ huy của Trình Trì Sinh, thấy vậy đều mất tự nhiên. Trình Trì Sinh cắn chặt răng, quỳ xuống đất rồi lại cúi đầu lần nữa: “Thần bái kiến Tín Quốc điện hạ.”
“Sao Trình tướng quân hồi kinh rồi vậy? Bên ngoài đợi không tốt sao?” Minh Tô cong môi, nhìn hắn từ trên cao nhìn xuống.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, Trình Trì Sinh nín nhịn, trả lời: “Hiệu lực vì bệ hạ thì nơi nào cũng giống nhau.”
Minh Tô thờ ơ ồ lên một tiếng, lại vờ như kinh ngạc nói: “Trời lạnh lắm, sao tướng quân còn quỳ thế? Còn làm đại lễ như vậy?”
Đầu gối đè lên tuyết, thật sự rất lạnh. Trình Trì Sinh vừa đứng dậy, vừa nói: “Đa tạ……”
“Sao lại đứng dậy rồi? Cô cho ngươi đứng dậy khi nào thế?” Minh Tô cười nói.
Trình Trì Sinh chỉ đành phải quỳ lại, gân xanh trên trán nổi lên, rõ ràng là đang nín giận.
Minh Tô thấy thế thì cười lạnh một tiếng, ngự giả đánh xa giá của công chúa đến đây.
Minh Tô lại liếc mắt nhìn hắn, cất bước rời đi.
Quay về phủ, Huyền Quá có hơi lo lắng, khuyên nhủ: “Điện hạ hành sự như thế, tất sẽ khiến Trình tướng quân ghi hận, hà tất……”
“Ta không làm chuyện đó thì hắn cũng ghi hận.” Minh Tô thờ ơ nói, “Dù sao cũng đã ghi hận, không bằng nghe ta, để ta suиɠ sướиɠ thì hơn.”
Đúng là như thế, Huyền Quá tất nhiên hiểu được. Từ lúc điện hạ đắc thế thì vẫn luôn gây khó khăn cho Trình Trì Sinh, ba năm trước đẩy hắn rời kinh, đến biên thành thủ quan. Ba năm trôi qua, không ngờ Trình Trì Sinh đã trở lại.
Thù này tất nhiên càng kết càng sâu.
Huyền Quá biết được vì sao điện hạ lại kết thù với Trình Trì Sinh, nên cũng không dám khuyên nhủ.
Minh Tô lẩm bẩm tự nói một câu: “Trình Trì Sinh làm việc cho người đó, người đó lại để mặc ta nhục nhã hắn, không chịu bao che cho hắn. Dù cho chỉ là nhấc tay bảo vệ chút thôi, thì ta đâu đến nỗi ức đáp như thế.”
Huyền Quá biết nàng đang nói ai, cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
“Thật là bạc bẽo.” Minh Tô thờ ơ nói.
Huyền Quá lại càng không dám nói tiếng nào.
Minh Tô bỗng thấy nhàm chán. Nàng khinh nhục Trình Trì Sinh là vì nàng luôn cảm thấy, nếu không phải hắn liên tục đuổi theo, dồn ép không tha thì có lẽ nàng sẽ không bị A Mật bỏ lại. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Trình Trì Sinh cũng chỉ là chó săn phụng mệnh làm việc thôi.
“Quan sát hắn cho kỹ.” Minh Tô dặn dò, “Hắn tất sẽ tìm chủ khác thôi.”
Huyền Quá trả lời: “Dạ……”
Minh Tô vào nội thư phòng, trên án thư đặt một chồng thiệp mời. Tất cả các thiệp đưa vào phòng sẽ được đưa đến tay gia lệnh, quan trọng hơn mới đặt lên bàn nàng. Minh Tô cầm mấy lá nằm trên lên, nhìn lướt qua, bỗng hơi bất ngờ.
Là phủ ngự sử đại phu tổ chức yến tiệc.
Ngự sử đại phu là một lão thần, không lui tới với chư vị hoàng tử, mấy năm nay ở trong triều cũng rất ít khi lên tiếng, trong phủ cũng rất hiếm khi mời khách. Sao lần này lại mời qua phủ?
Minh Tô thầm nghĩ, có lẽ là những ai có chút mặt mũi đều được mời. Nàng bèn đặt thiệp mời sang một bên, tính đến lúc đó sẽ đi một chuyến đến đó.
Hôm nay gặp phải Trình Trì Sinh nên khó tránh khỏi nhớ tới chút chuyện cũ, tâm trạng nàng không tỉnh táo lắm.
Từ lúc nàng có ký ức đến nay, thì dù là trong triều hay là sau lưng, cũng chưa từng thấy bệ hạ và thái phó bất đồng ý kiến.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, ban đầu cũng tự mình điều tra, nhưng trong cung được bệ hạ chú ý sâm nghiêm, nàng hoàn toàn không thể nhúng tay vào. Một ít cung nhân có lẽ biết được nội tình, nhưng cũng biến mất dần, nàng có muốn tra cũng tra không được.
Tuy nhiên hơn một năm trở lại đây, bệ hạ dần dần lơi lỏng, hơn nữa hiện giờ trong cung còn có hoàng hậu, nên việc điều tra lại chắc chắn sẽ dễ dàng hơn đôi chút.
Chỉ là nghĩ đến hoàng hậu, Minh Tô bỗng có chút chần chờ. Nàng phát hiện, nàng đối xử với hoàng hậu quả là rất khác.
Vốn nghĩ là gọi những mỹ nhân đó vào, nhìn kỹ từng người, xác định là nàng đối với người giống như A Mật cũng không có chút dao động nào là có thể an tâm rồi.
Chẳng ngờ vào cung một chuyến, ngược lại càng thêm hoảng hốt.
Nàng luôn mềm lòng với hoàng hậu. Khi phát hiện hoàng hậu thích nàng, tuy là nàng không có chút dao động nào, nhưng sâu trong đó lại có chút vui vẻ.
Minh Tô nhịn không được, phải trách móc mình, rồi lại rất sợ hãi, sợ hãi mình thật sự sẽ biến thành một kẻ xấu đứng núi này trông núi nọ.
Nàng lấy trâm vàng từ từ trong tay áo ra, nắm chặt trong tay, cứ như thể làm thế sẽ làm cho mình bình tĩnh hơn.
Qua một lúc lâu, nàng cúi đầu nói kim trâm: “Ta sẽ không đi gặp nàng ấy.”
Nàng nghiêm túc hứa hẹn: “Có chuyện gì quan trọng, thì sẽ sai bề tôi truyền lời, ta sẽ không gặp nàng ấy.”
Chỉ cần không gặp, vậy thì sẽ không có việc gì. Minh Tô nghĩ như vậy, nhưng vẫn lo lắng, nàng lại nói với cây trâm vàng: “Nàng mau trở lại……”
Đằng sau còn một câu “Ta không hận nàng” đã đến bên miệng rồi thế nhưng lại ngập ngừng không dám nói ra.
Đã hơn nửa tháng Minh Tô chưa gặp lại hoàng hậu, các nàng nửa tháng một tháng không gặp cũng là chuyện rất bình thường
Hoàng hậu vào cung vào tháng bảy, mà nay đã là tháng mười hai, số lần các nàng gặp nhau chỉ sợ còn chưa đến mười lần, nhưng nửa tháng này lại dài đến không ngờ.
Minh Tô rất bối rối, nàng vẫn chỉ thích Trịnh Mật như cũ, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, luôn bị hoàng hậu thu hút.
Nàng rất rõ ràng là mình vẫn chưa động tâm với hoàng hậu, nhưng nàng lại không kiểm soát được bản thân. thỉnh thoảng lại nhớ tới nàng ấy, nhớ ánh mắt nàng ấy, nhớ giọng nàng ấy, nhớ nàng ấy khuyên nàng mặc nhiều quần áo, nhớ nàng ấy pha trà.
Không lâu sau, chuyện Hạ Châu bùng nổ. Sở Ân lệnh con thứ ba là Sở Hà giúp đỡ, thu thập chứng cứ. Bên Cố Nhập Xuyên thì một mặt bình loạn, một mặt thấy nạn dân càng ngày càng nhiều, bèn hợp tác với Sở Hà giảm lỏng An Phủ Sử, tiếp nhận chuyện an dân.
Kể từ đó, nếu không thể buộc tội Trấn An Sử tham ô thì Cố Nhập Xuyên và Sở Hà sẽ mắc tội nặng là làm nhiễu loạn việc cứu tế.
Minh Tô nắm được chứng cứ, dốc hết sức bảo vệ hai người, tam hoàng tử cũng không chịu nhượng bộ, bảo vệ người của hắn.
Nhân chứng bằng chứng bên Minh Tô đều đã có, tất cả đều là sự thật, đều là bằng chứng sắt đá, nhưng hoàng đế lại chưa nhận.
Tam hoàng tử thấy vậy, tất nhiên là mệnh môn hạ buộc tội Cố Nhập Xuyên, nhân tiện còn cuốn Minh Tô và bọn họ vào thành một bè đảng.
Thật ra Minh Tô cũng không sợ, dù sao thanh danh nàng cũng đã không tốt, nàng chỉ là thất vọng buồn lòng mà thôi. Hóa ra triều đình đã không còn là luận tội theo sự thật, mà lại là xem hoàng đế yêu thích, xem thế lực bên nào lớn hơn, bên nào có thể làm hoàng đế vui vẻ.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy nhụt chí, chỉ là nghĩ thế đạo đã hỏng nát như vậy thì nàng lại càng không thể thỏa hiệp. Từ nhỏ nàng đã học được đạo lý, đó là phải dám nói vì bá tánh, phải suy nghĩ vì vạn dân.
Tuy là thế nhưng bên tam hoàng tử lại đang có hơi lo lắng.
Minh Tô nghe tin nội ứng được xếp vào phủ tam hoàng tử báo là tam hoàng tử khó chịu, đập vỡ một bình hoa lưu ly mới thì cười vui vẻ một lúc lâu.
Lại nghĩ đến đã nhiều ngày chưa vấn an hoàng đế rồi, bèn tính vào cung và thuận đường thăm dò ý nghĩ của hoàng đế.
Việc này thật sự rất lớn, nếu không bình định được thì chỉ sợ Cố Nhập Xuyên sẽ mắc trọng tội.
Bên ngoài lại đổ tuyết, lại sắp đến giao thừa rồi, thế nên tuy trời lạnh nhưng tâm trạng mọi người lại không tệ lắm.
Minh Tô đi thẳng đến ngoài Tử Thần Điện, Triệu Lương ở ngoài điện chờ, thấy nàng tới thì vội đến đón, hắn vừa chào vừa hỏi: “Hôm nay rất lạnh, sao Tín Quốc điện hạ lại đến đây?”
Minh Tô cười nói: “Cô đến vấn an phụ hoàng.” Hơi hơi nâng cằm lên, ý chỉ cửa điện đóng chặt, hỏi: “Trong điện có người sao?”
Triệu Lương quay đầu lại nhìn cửa điện, cười làm lành nói: “Đúng là không khéo, tam điện hạ tới trước điện hạ rồi.”
Ý cười trên mặt Minh Tô phai nhạt vài phần, phủi tuyết trên người, nói: “Mong Triệu đại nhân nói một tiếng thay cô.”
Triệu Lương không muốn đắc tội nàng, tất nhiên là cười tủm tỉm, cung kính nói: “Điện hạ đến dưới hiên chờ đi ạ, tiểu nhân sẽ đi ngay……”
Còn chưa có nói xong thì trước thềm ngọc Tử Thần Điện có một người chạy đến. Người nọ chạy như bay trong tuyết, thở hổn hển nhưng bước chân không dám chậm lại chút nào.
Đây là ai? Triệu Lương nhìn thấy đầu tiên, lời nói bên miệng cũng dừng lại.
Minh Tô quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, là cận thị bên người nàng.
Có chuyện gì? Minh Tô loáng thoáng bất an, bước ra hai bước, cận thị kia cũng đã tới trước người, thở còn chưa đều thì đã nâng hai tay lên đỉnh đầu, trình đồ vật trong lòng bàn tay.
Đôi mắt Minh Tô lập tức cứng lại.
“Mặt dây chuyền này là vừa từ trong phủ đưa ngay vào cung ạ.” Cận thị bẩm, “Người đưa nó vào phủ nói đây là vật của vị kia.”
Phủ công chúa có một quy định là vừa có được vật cũ của Trịnh Mật thì phải đưa đến tay công chúa ngay, không được chậm trễ chút nào.
Minh Tô cảm giác được cổ họng thắt lại đau đớn, trong lòng như bị từng dao đâm qua.
Nàng giơ tay, tay run run, khi lấy tiểu Tỳ Hưu trong tay cận thị, xúc cảm lạnh lẽo đó khiến Minh Tô lập tức có ảo giác như quay lại khách điếm năm đó. Nàng vội vã tự tháo tiểu Tỳ Hưu từ cổ xuống, đặt vào tay người nọ.
Triệu Lương đứng phía sau nên đương nhiên cũng thấy được. Hắn không lên tiếng.
Minh Tô nắm thật chặt tiểu Tỳ Hưu trong tay, thậm chí đã quên mất Triệu Lương, đại hồng nhân trước mặt thiên tử, bước đi vội vã.
Nàng bước nhanh lên lộ ra vài phần loạng choạng trên nền tuyết.
Triệu Lương đứng trước điện, ìn nàng càng đi càng xa, càng đi càng nhanh. Tín Quốc điện hạ đã cố gắng kiềm chế để bước đi một cách vững vàng.
Người khác có lẽ không nhìn ra được, nhưng hắn là người trong cuộc, chỉ cảm thấy sau bóng lưng mừng như điên của điện hạ, lại chỉ sợ là sự vui mừng khiếp đảm như công dã tràng.
Đây không biết đã là lần thứ mấy rồi.
Triệu Lương không thể không thầm thở dài trong lòng. Nhà hắn bần hàn, từ nhỏ đã bị bán vào trong cung, không đọc được thi thư gì và cũng không biết thi từ câu chữ.
Nhưng lúc này, nhìn Tín Quốc điện hạ rời đi dưới sự vui mừng xen lẫn hoảng hốt như thế, không hiểu sao hắn lại nhớ đến hơn ba mươi năm trước, khi hắn vừa hầu hạ bệ hạ đọc sách không lâu thì có được nghe Trịnh thái phó giảng một câu thơ.
Thương thay xương chất bờ Vô Định,
Đương vẫn trong mộng chốn gối xuân.
(Hai câu thơ cuối trong bài Lũng Tây hành kỳ 2 – Trần Đào. Dịch thơ do Lương Trọng Nhàn)
Tín Quốc điện hạ chờ đợi suốt năm năm, chờ một người năm năm, nhưng đã không còn trên nhân thế.
——