*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 41
Editor: Lăng
Người già rồi thì khó tránh khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Sáng này hoàng đế tỉnh lại bên người Kiều tiệp dư, chợt thấy nữ tử nằm bên cạnh được sủng hạnh hơn một tháng nay bỗng như trong một đêm đã mất đi nhan sắc, buồn tẻ vô vị.
Hắn quay về Tử Thần Điện, cảm thấy trong hậu cung tuy nhiều mỹ nhân nhưng lại không có người nào đặc biệt nổi bật, tất cả đều là hạng người tầm thường.
Đang nghĩ ngợi tốt nhất nên chọn ngày đến hành cung một chuyến, có lẽ sẽ tình cờ gặp được mỹ nhân thì trời lại đổ tuyết.
Bầu trời rộng lớn một màu trắng xóa, trong tầm mắt toàn là bông tuyết bay tán loạn, đứng ngoài Tử Thần Điện nhìn ra ngoài, cả hoàng cung này như bị tuyết lớn vùi lấp, mùa đông năm nay phảng phất như không bao giờ tan đi.
Không biết vì sao mà hoàng đế lại nhớ tới mùa đông nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn gặp phế hậu, đó cũng là một ngày tuyết rơi rất lớn.
Mấy năm nay, hắn sống rất thuận tâm thuận ý, mỗi khi nhớ tới Trịnh gia thì hận ý vẫn còn, nhưng nhiều hơn lại là đắc ý. Trịnh Hoằng có cường thế như thế nào đi nữa thì không phải bây giờ cả tộc toàn vong, không sót chút huyết mạch nào sao?
Nhưng hôm nay, hắn hơi có chút hoài niệm. Nhớ lại khi đó hắn chỉ mới mười lăm tuổi, chưa cập quan, vẫn là thiếu niên thiên tử cẩm y ngọc quan, khí phách hăng hái. Hắn gặp Trịnh thị, không biết nàng là người phương nào nhưng lại thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng tràn đây câu hỏi đây là nữ nhi nhà ai mà lại xinh đẹp như thế.
Sau khi biết được nàng là con gái thái phó từ chỗ mẫu hậu, là mẫu hậu triệu vào cung đến trò chuyện thì kinh diễm ngày ấy hoàn toàn chuyển thành chán ghét.
Sau đó hai người đại hôn, hắn mềm mỏng dịu dàng, Trịnh thị cũng xem như là hiểu chuyện, nên sống cũng yên ả.
Hôm nay lại thấy tuyết lớn như vậy, bỗng hoàng đế lại đột nhiên nhớ đến Trịnh thị.
Kết tóc làm phu thê suốt hai mươi sáu năm, người làm bạn tự thuở thiếu thời, dù cho oán hận phòng bị nhưng cũng có không ít năm tháng ôn tồn yên ả.
Hơn nữa bản tính Trịnh ôn lương, hiền thục đoan trang, có nàng ở đây thì chưa bao giờ khiến cho hắn có chút phiền lòng nào về chuyện hậu cung.
*Ôn lương: ôn hòa, hiền lương.
Tối đó hoàng đế nghĩ thế nên quyết định đến điện Nhân Minh nhìn một chút. Đến điện Nhân Minh, lại thấy có một người bước ra từ trong điện
Người nọ trên người mặc hậu phục, đi ra từ trong điện, cực kỳ giống hình bóng mỗi lần hắn đến điện Nhân Minh.
Chút hoài niệm không còn sót lại chút nào, trong lòng hoàng đế bỗng dâng lên vô số ác ý, năm đó hắn sợ nàng nên không dám làm càn, nhưng hôm nay trong hậu cung này, có ai lại không mặc hắn đùa giỡn chứ?
Ca vũ tuy hay đấy, nhưng hoàng đế nhìn quen rồi, cũng vô thức có ý mới.
Hắn nhìn hoàng hậu, cười nói: “Ca vũ có xem muộn vài ngày cũng không vội, nhưng đêm tân hôn của trẫm và hoàng hậu thì đã đợi lâu rồi.”
Trịnh Mật không chút hoang mang, liếc mắt nhìn hắn, cười nói vũ mị: “Hay là bệ hạ cho rằng tâm ý thần thiếp chỉ đến thế mà thôi?”
Hoàng đế bị nụ cười này của nàng trêu chọc làm lòng ngứa ngáy, bỗng lại có thêm chút kiên nhẫn: “Thế còn gì nữa?”
Trịnh Mật quay đầu nhìn về phía trước, tiếng đàn tựa như trong vắt như núi trên tuyết bất chợt thay đổi, tiếng đàn uyển chuyển lưu luyến xen vào, ngoài điện màn đêm đen nhám, điểm xuyết chút ánh sáng từ xa tới gần, ở giữa có một nữ tử, như thể là yêu cơ bước ra từ tuyết, dáng người yêu kiều, khuôn mặt vũ mị, như thể được sinh ra chỉ vì câu dẫn nhân tâm.
Tiếng đàn sáo càng lớn hơn, ngày càng triền miên, ngày càng lả lướt, càng ngày càng rung động lòng người. Dáng múa của mỹ nhân và tiếng nhạc, sóng mắt quyến rũ như yêu tính, không ngừng liếc nhìn hoàng đế, giống như một bàn tay nhu nhược không xương đâm vào ngực hoàng đế.
Hoàng đế nhìn đến si mê.
Một cung nhân từ bên cạnh bước đến, đi đến bên người rồi cúi người xuống, trong tay nàng ta cầm một bầu rượu.
Hoàng hậu cùng nàng liếc nhau, lấy bầu rượu, thay hoàng đế rót đầy ly, bưng ly rượu lên đưa đến bên môi hoàng đế.
Cung đạo đen như mực, chỉ có hai ngọn đèn cung điện tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Minh Tô bước như bay, từng bước chân giẫm lên tuyết tạo ra tiếng vang, khiến cho nàng tâm phiền ý loạn.
Chỉ mong hoàng hậu có thể kéo dài thêm một lát, miễn cho lần này nàng chạy đến phí công.
Sắc mặt nàng vô cùng nặng nề, lại đi qua một con đường rồi tìm một con đường tắt. Lòng nàng vô cùng rối rắm, một mặt nghĩ là không nên lui tới với hoàng hậu, mặt khác lại dần lo lắng, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh bệ hạ kéo tay hoàng hậu, đưa nàng ấy đến bên giường.
Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, cũng ngày càng lo lắng hơn, trước khi nàng phát hiện thì hai mắt nàng đã đỏ lên, tim cũng thắt lại.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa chính của Nhân Minh Điện, Minh Tô vội vàng chạy tới, ba bước rồi lại hai bước, gõ cửa rồi trực tiếp xông thẳng vào.
Nàng xuyên qua nơi giếng trời, lập tức thấy hoàng hậu ngồi một mình ngơ ngác ở chỗ đó.
Ly bàn trước mặt nàng lộn xộn, ly rượu bị lật nghiêng, trong điện vẫn còn vương vấn mùi thơm, mấy tên nhạc kỹ ở bên cạnh ôm nhạc cụ lui ra ngoài.
Chỉ cần nhìn tàn cảnh này, thì đã có thể tưởng tượng ra được ca vũ vừa rồi ở nơi này hương diễm cỡ nào.
Hoàng Hậu cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cả người thất hồn lạc phách. Minh Tô đi đến trước mặt nàng ấy, hạ thấp giọng, như thể là sợ dọa đến nàng ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nương nương……”
Trịnh Mật nghe được, bèn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nàng thì lập tức nở nụ cười, gọi nàng: “Điện hạ……”
Một tiếng điện hạ này, ẩn chứa sự ỷ lại vô tận, cùng với sự vui mừng khi nhìn thấy nàng… Như là, ban đầu nàng ấy chìm trong bóng tối, có thể thấy được nàng cũng giống như thấy được ánh sáng vậy.
Minh Tô nhớ lại dường như cũng đã từng có một lần, khi các nào đào vong ở bên ngoài, A Mật và nàng bị tách ra trong một tòa thành, cả hai tìm nhau suốt vài canh giờ. Rốt cuộc thì trước khi màn đêm buông xuống nàng cũng tìm được A Mật, A Mật thấy nàng, cũng nhìn nàng và gọi nàng là điện hạ như vậy.
Minh Tô không thể nói rõ suy nghĩ của mình đến tột cùng là ra sao. Nhưng vào khoảnh khắc này, tim nàng mềm nhũn.
“Bệ hạ đâu rồi?” Minh Tô hỏi.
“Đi rồi, mang theo hai mỹ nhân ta chuẩn bị cho hắn.” Trịnh Mật nói, nàng dừng lại, vẫy tay với Minh Tô. Minh Tô bất giác tiến lại gần, Trịnh Mật ghé vào tai nàng ấy nhẹ giọng nói, “Còn có một bình rượu tình ấm nữa.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai Minh Tô, lại thêm câu nói, rượu tình mập mờ như vậy, giọng nói của hoàng hậu như là từ bên tai chui vào lòng nàng ấy vậy, như là tinh hoa quỷ mị. Minh Tô bỗng cảm thấy hoảng hốt vô cùng, vội lùi ra sau một bước.
Sự sợ hãi lộ rõ trong mắt nàng ấy
Hoàng hậu thấy được, hơi dừng một chút, cảm xúc cũng dừng bình phục lại. Nàng chỉ là sợ hãi, chỉ là hận ý tích tụ trong lòng không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Minh Tô nên nàng không thể kiềm chế đến gần nàng ấy, muốn tìm hơi ấm từ trên người nàng ấy, nhưng nàng lại không muốn dọa nàng ấy.
Trịnh Mật khôi phục dáng vẻ thường ngày, cười cười dịu dàng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lúc này Minh Tô mới phát hiện là nàng đã chạy một chuyến vô ích hoàng hậu đã tự mình giải quyết mọi chuyện rồi.
Nàng lập tức cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy kinh hoàng, gấp gáp chạy đến thẳng đến đây rất là buồn cười.
Nhưng Hoàng hậu lại nói: “May là ngươi đã đến rồi.”
Minh Tô khó hiểu, nàng không làm gì cả, chỉ là phí công chạy một chuyến, nhưng tại sao hoàng hậu lại nói là may mà nàng đã đến.
Nàng ấy khó hiểu, nhưng Trịnh Mật cũng không giải thích. Hôm nay có quá nhiều chuyện, hoàng đế đi rồi, chỉ còn một mình nàng ngồi ở nơi này, nghĩ mà sợ, rồi lại hận. Nàng không ngừng nhớ đến gia đình tụ họp hạnh phúc, nhớ đến cảnh chết bọn họ chết thảm, nhớ đến bàn tay của hoàng đế chạm vào người mình, dù cho đã cách y phục nhưng vẫn khiến người buồn nôn.
Nếu Minh Tô không đến thì nàng cũng không biết làm sao để xoa dịu nỗi lòng rối bời này.
Chỉ là những điều này không thể kể với Minh Tô được.
Trịnh Mật im lặng một lúc, nghĩ đến vừa rồi Minh Tô lập tức xông vào như vậy thì không khỏi khuyên nàng: “Lần sau, nếu bệ hạ đến đây thì ngươi trước hết sai người đến thông tri, để tránh trạm mặt khiến hắn nghi ngờ.”
Minh Tô mím môi.
Trịnh Mật sợ giọng điệu nặng nề thì sẽ như đang trách cứ ý tốt của nàng ấy, bèn mềm giọng xuống, cười nói: “Ta sẽ không thị tẩm.”
Đây là lần thứ hai nàng ấy nói thế với nàng rồi, lần đầu tiên khiến Minh Tô bối rối, xoay người đi thẳng. Lần này nàng vẫn bối rối như thế.
Nhưng lại thấp thoáng chúng bất mãn, hỏi lại: “Nếu tôi nay ngươi không khuyên hắn đi được thì phải làm như thế nào?”
Ý cười của Trịnh Mật cứng lại, hơi hơi cúi đầu, khi nhìn về phía Minh Tô thì ánh mắt càng thêm nhu hòa: “Thế thì ta đây càng không có mặt mũi gặp ngươi rồi.”
Tim Minh Tô bỗng đập mạnh hơn,nàng muốn nói là ta không quan tâm đến điều đó, nhưng lời đã đến môi thì nàng bỗng nghĩ lại. Tối nay nàng không nên đến đây, nàng không nên đến gặp hoàng hậu, không nên để mặc hoàng hậu làm quấy rầy lòng mình. Nàng nên toàn tâm toàn ý nghĩ về A Mật mới đúng.
Trên cổ vẫn còn treo tiểu Tỳ Hưu kia, hiện giờ vẫn còn chưa biết A Mật đang ở đâu, mặt Tỳ Hưu này làm sao lại từ trên tay nàng lưu lạc ra ngoài. Nhưng nàng thì lại ở đây, nghe hoàng hậu nói những lời gần như mập mờ này.
Sắc mặt Minh Tô bỗng chốc lạnh tanh, nàng thờ ơ nói: “Nương nương có gặp hay không thì cũng là chuyện của nương nương. Nhi thần mạo muội quấy rầy rồi, xin cáo lui trước.”
Nói xong, không đợi hoàng hậu lên tiếng thì đã xoay người đi ngay.
Trịnh Mật đã quen với những lời nói lạnh nhạt của nàng, tuy đau nhưng cũng biết là không thể trách Minh Tô. Nàng nhìn bóng dáng nàng ấy hoàn toàn bị bóng đêm che phủ, bỗng lại cảm thấy hôm nay Minh Tô như một con thú bị mắc bẫy, dường như có tâm sự gì đó.
Minh Tô trở về điện Trịnh Quán, đặt đầu ngủ ngay nhưng tiếc lại là một đêm khó ngủ.
Nàng không ngừng nhớ đến hoàng hậu, nhớ khi nàng ấy kề sát vào nàng, hơi thở bên tai khi nói chuyện, có vẻ nàng ấy cũng uống rượu nên hơi thở ấm áp, mang theo hương rượu thơm ngọt.
Nàng nghĩ đến hoàng hậu nói với nàng, “Thế thì ta đây càng không có mặt mũi gặp ngươi rồi.”
Nghĩ đến hoàng hậu khuyên nàng, muốn nàng cẩn thận hơn, đừng làm hoàng đế nổi lòng nghi ngờ.
Nghĩ đến từng câu nói của nàng ấy.
Minh Tô nắm chặt tiểu Tỳ Hưu, nửa mê nửa tỉnh, sợ hãi đến mức bật dậy khỏi giường.
Tim nàng rõ ràng chỉ có mình A Mật, nàng biết rất rõ, tâm ý nàng dành cho A Mật chưa bao giờ thuyên giảm. Nhưng vì sao hoàng hậu lại thường xuyên tiến vào tâm trí nàng.
Minh Tô rất sợ, nàng rất sợ mình là kẻ bạc tình, lại không ngừng suy nghĩ, có phải là do A Mật đã sớm nhìn thấu nàng không phải là người tốt nên mới chậm chạp không chịu về không.
Trời còn chưa sáng nhưng Minh Tô đã dậy, đầu nàng đau nhức nhưng cũng không rảnh để quan tâm, vội vàng chạy ra ngoài.
Hôm qua gặp mặt tam hoàng tử, là vì muốn làm rõ rốt cuộc tiểu Tỳ Hưu là do hắn đưa tới hay là ngũ hoàng tử đưa tới. Nếu là ngũ hoàng tử thì hơn phân nửa là từ tay Trình Trì Sinh mà ra.
Nàng lập tức nói cho tam hoàng tử biết là trong phụ hắn có nội ứng, lại miêu tả người đưa tiểu Tỳ Hưu tới. Người nọ đúng là người khá đắc lực bên cạnh tam hoàng tử.
Hỏi đến đó thì Minh Tô đã gần như chắc chắn vật này có xuất xứ từ tay Trình Trì Sinh.
Vì tiểu Tỳ Hưu lại nằm trong tay hắn? Minh Tô không dám nghĩ đến.
Tam hoàng tử liên tục hỏi nàng vì sao lại phát hiện người nọ là nội ứng. Con người hắn lỗ mãng, nét mặt cũng không thể làm giả được. Minh Tô không dám nghĩ sâu hơn, cũng không dám điều tra nữa. Nói chuyện với tam hoàng tử một lúc lâu nhưng cũng không biết rốt cuộc mình đã nói gì.
Nhưng tam hoàng tử lại nói: “Minh Dần hành động như vậy là muốn xúi giục huynh muội ta tranh chấp ác liệt hơn. Trai cò tranh nhau để hắn làm ngư ông đắc lợi.”
Lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc tiểu Tỳ Hưu này có địa vị như thế nào mà muội lại để bụng đến thế, đối xử với nó như trân bảo vậy?”
Cả một câu thật dài nhưng chỉ nghe lọt được hai chữ “trân bảo”. Minh Tô suy nghĩ, đây là tín vật ta đưa A Mật, còn quan trọng hơn cả mạng ta.
Ngay khi về lại phủ, tam hoàng tử lập tức sai người đưa tặng nội ứng đó. Khi nội ứng đó đến thì mình đầy thương tích, rõ ràng là đã bị tam hoàng tử tra tấn một đợt rồi.
Minh Tô lại sai người tiếp theo tra tấn, người nọ khai là hắn đoạt được mặt Tỳ Hưu đó từ trong tay một nữ tử trong một thành nhỏ nơi Giang Nam.
Giả.
Minh Tô tiếp theo tra khảo nhưng người nọ có thể nào cũng không thay đổi lời khai.
Đánh tiếp thì người đã chết rồi.
Trong lòng Minh Tô cũng có cân nhắc, phải cạy miệng Trình Trì Sinh thì mới biết được A Mật đang ở đâu.
Bây giờ Trình Trì Sinh đang nhậm chức thân binh, thủ hạ có vài thân tín, mỗi lần xuất nhập phủ đều mang đủ binh lính, nên muốn lặng im không một tiếng động bắt được hắn thì chắc chắn là không được.
Nếu gióng trống khua chiêng bắt lấy, thì e là còn chưa kịp hỏi gì thì hoàng đế đã triệu nàng vào cung để tra hỏi rồi.
Minh Tô thật sự ngồi như một con thú bị giam cầm, nàng đang suy nghĩ làm sao cho phải, đi qua đi lại trong phòng, đi đi lại lại rất nhiều, đến gạch lát cũng bị nàng mài mòn, Minh Tô chợt nhớ ra.
Năm năm trước, khi Trình Trì Sinh đón nàng hồi cung thì bên cạnh có vài tên tâm phúc.
Mấy tên đó gần như ở cạnh hắn một tấc cũng không rời, thân thủ cũng rất lợi hại, nhất định là người được hắn giao phó trọng trách. Có lẽ bọn họ cũng biết được chút nội tình.
Minh Tô gọi vài tên thủ lĩnh thị vệ trong phủ đến trước mặt, phân phó bọn họ, lại lệnh cho Huyền Quá phụ trách việc này, mấy ngày nay không cần phải đi theo nàng.
Bây giờ đã là tháng chạp, qua bảy tám ngày nữa là giao thừa rồi.
Trong kinh đã có hương vị năm mới, rất nhiều gia đình thiếu kiên nhẫn nên đã dán câu đối trước cửa.
Minh Tô chỉ mong lần này có thể hỏi ra được tung tích Trịnh Mật, nhưng mấy người đó cũng tương đối khó tìm. Huyền Quá mang theo như theo dõi Trình phủ thật chặt không khe hở nhưng vẫn không thấy dấu vết của mấy người đó.
t rơi xuống, nhưng kia mấy người cũng pha khó tìm, lãnh người, đem trình phủ nhìn chằm chằm đến kín không kẽ hở, cũng không thấy quá kia mấy người tung tích.
Bên hoàng tử bởi vì việc nội ứng nên vội vã điều tra trong phủ. Sau khi tra xong, thì lại tìm ra được vài tên nội ứng.
Dưới sự buồn bực nên hắn cũng không đoái hoài tới việc tranh chấp với Minh Tô, mà lại quay qua đối đầu với ngũ hoàng tử.
Cố Nhập Xuyên được bảo vệ, lại thêm vài phần công lao bảo đảm, Minh Tô cũng ra chút sức, đưa hắn nhập kinh sư..
Bên này là thuận buồm xuôi gió, nhưng bên Huyền Quá vẫn không có tin tức.
Minh Tô như bị nhốt trong lòng, làm gì cũng lo âu, Nàng nhớ đến việc viết kịch bản mà vẫn chưa lệnh gánh hát tới diễn nên bèn vào cung. Triệu kiến chủ sự gánh hát đến, lệnh cho hắn nghiên cứu lại kịch bản, hai con hát kia cũng đổi đủ, tìm người đẹp hơn ới đấy.
Chủ sự không biết điện hạ bị làm sao nữa, sắp Tết rồi mà còn đến kiếm chuyện với hắn, nhưng cũng không dám không tuân theo, chỉ đành dạ vâng.
Chủ sự vừa đi thì kịch bản liên quan cũng đi theo. Lòng Minh Tô trống rỗng, lại có chút hối hận, nghĩ là bốn hồi vẫn là quá nhiều, nên giảm thêm một hồi.
Hoặc là hai hồi cũng không thành vấn đề.
Hoặc là chỉ cần A Mật trở về không cần nàng ấy mở miệng thì nàng vẫn đối tốt với nàng ấy như cũ, bảo vệ nàng ấy, thích nàng ấy, xoay quanh nàng ấy. Minh Tô vô cùng cáu kính.
Nàng lại sai người gọi chủ sự quay lại, lại dặn dò lần nữa.
Chủ sự đã dựng kịch nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ điện hạ cực kỳ coi trọng nhân vật A Mật này, sợ nàng lại nghĩ ra ý kiến biếи ŧɦái làm khó xử hắn nên vội tươi cười nịnh hót: “Không thể không nói, thật sự là không tìm ra được chút khuyết điểm nào trên người A Mật. Điện hạ nhìn xem, tính tình nàng ấy dịu dàng, con người lại hiền lành, tâm địa tốt bụng, quan trọng nhất dung mạo cũng rất đẹp.”
Hắn khen A Mật như vậy, khiến khuôn mặt đã nhiều ngày nặng nề của Minh Tô thế mà lại bị hắn chọc cười, nói: “Nàng ấy có rất nhiều chỗ tốt, khen không hết.”
Chủ sự nói: “Cực kỳ đúng ạ, thần nhất định phải tìm một con hát hoàn hảo, dung mạo tuyệt đẹp đến diễn nàng ấy.”
“Không tồi……” Ý cười Minh Tô càng sâu hơn, chỉ cần là có người khen A Mật thì nàng sẽ vui vẻ, đang muốn nói tiếp thì Huyền Quá bước vào.
Hắn vừa vào điện, thì nhanh chóng quỳ xuống, nâng tay trình lên một bản cung khai.
Trên môi Minh Tô vẫn còn nụ cười chưa phai đi, nhận lấy bản cung khai vừa thấy, lại ngẩng đầu nhìn Huyền Quá, tựa hồ không hiểu bản cung khai này viết gì.
“Ta chỉ để ngươi bắt người, chứ không bảo ngươi thẩm vấn bọn họ.” Minh Tô cười nói, lại cúi đầu nhìn bản cung khai đó, tầm mắt dừng lại trước bốn chữ “Trịnh Mật đã chết”.
Huyền Quá không dám trả lời, quỳ rạp trên mặt đất, đầu dán sát đất không dám nhấc lên,
Minh Tô gật gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, trắng đến chói mắt, như đầu xuân năm đó vậy.
Nàng dần lấy lại tinh thần, chậm rãi lại gật gật đầu, giọng nói mơ hồi: “Được, được rồi, đã chết……”
Miệng nàng lẩm bẩm, bản cung khai rơi khỏi tay nàng, nàng vịn bàn đứng dậy, Huyền Quá ngẩng đầu, nhìn nàng đầy lo lắng, nước mắt lưng tròng: “Xin điện hạ nén bi thương.”
Minh Tô hoàng toàn không nghe lọt tai, nàng chỉ mơ hồ nhớ tới đêm xuân đó, khách điếm nhỏ nơi Lê Thành. Rốt cuộc thì Trịnh Mật cũng chấp nhận nàng, nàng mừng rỡ như điên, vội gỡ tiểu Tỳ Hưu xuống coi như là tín vật, cầu mong nàng ấy gọi nàng một tiếng Minh Tô.
Nàng ấy có gọi sao?
Vì sao nàng lại không nghe được.
Nàng vĩnh viễn không nghe được.
“Cũng tốt, cũng tốt, dù sao, dù sao……” Nàng lẩm bẩm, đứng thẳng người, muốn nói là dù sao nàng đã sớm không cần ta.
Nhưng lời còn chưa nói ra thì trong cổ họng đột nhiên có mùi tanh ngọt, nàng phun ra một búng máu tươi.
Đuôi mắt Huyền Quá như muốn nứt ra, đỡ nàng, cao giọng nói: “Mau, mau mời thái y!”
Minh Tô được người đỡ lấy, phun ra từng búng máu, như muốn nôn hết máu trong người ra.
Trịnh Mật không còn nữa, nàng không thể yêu nàng ấy, cũng không thể lại hận nàng ấy nữa rồi.
Người mà nàng yêu thương suốt nửa đời không còn nữa rồi, Nàng đã trả giá và nỗ lực rất nhiều, muốn cầm quyền, muốn lật lại bản án, muốn chờ nàng ấy trở lại, nói cho nàng ấy biết hiện tại ta đã có thể bảo vệ nàng rồi. Người kia không còn nữa rồi.
Tất cả những gì nàng đã làm, cả cuộc đời suốt mười chín năm qua của nàng đều trở thành vô nghĩa.
Linh hồn của nàng cũng đã chết theo.
—–
Qua chương này thì ta đã biết hoàng đế ghét Trịnh gia từ khi còn trẻ rồi chứ không phải đến vụ chiếu thư nhé, biết đâu lại được hoàng hậu bơm đểu trong đó.