Chương 49
Ánh mắt hoàng hậu không khác gì A Mật, khi nhìn nàng thì dịu dàng, quyến luyến, quan tâm giống hệt nhau.
Mỗi khi nàng nhìn nàng ấy, hoặc là bị sa vào, hoặc là tự trách không nên sa vào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, vì sao hai người hoàn toàn khác nhau lại có điểm giống nhau đến vậy.
Trịnh Mật nhìn vào đôi mắt khiếp sợ của nàng ấy, sống lưng hơi căng thẳng nhưng lại vờ như không có chuyện gì, hỏi: “Sao công chúa lại nhìn ta như vậy?”
Giọng nói vừa cất lên thì như cả một một chậu nước đá dội từ đầu xuống chân.
Minh Tô đột nhiên tỉnh táo lại, giọng nói không giống. Nàng lại nhìn khuôn mặt hoàng hậu, nhìn cẩn thận tỉ mỉ từng góc một như lần đầu tiên nhìn nàng ấy vậy.
Cũng không giống, tướng mạo không giống. Tuy là đều đẹp, nhưng rõ ràng không cùng một gương mặt.
Minh Tô lập tức suy sụp, chẳng lẽ bị điên rồi? Nếu không thì sao trong nháy mắt đó nàng lại có suy nghĩ hoàng hậu là A Mật chứ. Trịnh Mật để mặc nàng nhìn, cũng không trốn tránh.
Minh Tô im lặng không nói, cầm chung trà lên yên lặng uống trà.
Cung nhân cầm tranh vẫn còn đang đứng một bên, Trịnh Mật vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống trước.
Minh Tô điều chỉnh tâm trạng, Trịnh Mật thấy nàng ấy không có hứng thú nói chuyện thì cũng không mở miệng làm phiền.
Trong điện trở nên vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng rót trà thỉnh thoảng vang lên, là hoàng hậu tự châm trà cho công chúa.
Một lúc lâu sau Minh Tô mới trông có chút tinh thần lại, lúc này Trịnh Mật mới hỏi: “Hôm nay công chúa rất lạ, sao thế? Gặp phải vấn đề khó khăn nào sao?”
Đây là một câu hỏi tất yếu, vừa rồi điện hạ rõ ràng là đã nén chuyện xuống đáy lòng, mà trước giờ nàng luôn quan tâm nàng ấy, nếu lần này không quan tâm thì đợi điện hạ sau khi xuất cung, nếu nhớ lại thì tất sẽ cảm thấy kỳ lạ. Cho rằng nàng chột dạ nên mới không dám hỏi.
Cũng không thể hỏi quá mức kỹ càng, nếu không thì rơi vào tai điện hạ sẽ như đang thăm dò.
Minh Tô là người nhớ rõ người khác đối tốt với nàng ấy như thế nào. Nàng quan tâm hỏi han như thế thì Minh Tô tất sẽ áy náy.
Trịnh Mật vừa hỏi xong thì quả nhiên Minh Tô đúng nhưng nàng nghĩ, không dám ngó lơ nàng, ngữ điệu cũng hơi mềm mỏng: “Không sao cả, đa tạ nương nương quan tâm.”
Nói xong nàng lại càng thấy xấu hổ. Hoàng hậu để bụng quan tâm nàng như thế, mà nàng lại lấy chuyện hoang đường khiến người khác kinh hãi để nghi ngờ nàng ấy.
Nàng ngồi không yên, bèn đứng lên nói: “Nhân dịp được một ngày nhàn rỗi, nhi thần muốn đến thăm mẫu phi nên xin cáo lui trước.”
Trịnh Mật đứng dậy tiễn nàng ấy, vẫn tiễn đến ngoài cửa điện.
Quan sát chuyện vừa rồi thì Minh Tô đã nghi ngờ nàng và Đường Ngọc có điểm không giống nhau, chỉ là không biết nàng ấy có nghi ngờ hơn không, ví dụ như hoài nghi nàng là Trịnh Mật.
Hoàng hậu nhìn bóng lưng vội vàng, bỗng cảm thấy mình thật buồn cười. Dung mạo khác nhau, vóc người khác nhau và đến cả giọng nói khác nhau, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau thì sao lại liên tưởng đến nhau được chứ.
Chuyện mượn xác hoàn hồn quỷ dị ly kỳ đến thế, sao Minh Tô có thể nghĩ đến được?
Trịnh Mật thở hắt ra, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi tiếc nuối.
Minh Tô rời điện Nhân Minh, vội vàng đi đến chỗ Thục phi. Lúc nàng đến thì Thục phi đang xem thọai bản, thấy nàng bất ngờ đến thì úp thoại bản lên bàn, đứng dậy đi đón nàng.
Minh Tô mất hồn mất vía, thấy nàng ấy thì hành lễ trước, sau đó lại nhấc bình trà trên bàn tự rót cho mình một chung trà.
Thục phi khẽ gọi, khuyên can: “Trà này lạnh rồi, để thay đã con.”
Còn chưa nói hết lời thì Minh Tô đã một hơi cạn sạch trà trong chung.
Tiết trời rét lạnh, nước trà nguội lạnh khiến lục phủ ngũ tạng của nàng như bị đóng băng. Minh Tô rùng mình, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Thục phi lệnh cung nhân lấy bình trà đó xuống pha trà mới, lại nhìn Minh Tô rồi trách cứ: “Sao con nóng vội thế, nước lạnh vào bụng thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cung nhân nhanh chóng pha trà mới dâng lên. Thục phi rót cho Minh Tô một chung khác, khói nóng bốc lên, hương trà thoang thoảng đều làm Minh Tô nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ở trong cung hoàng hậu.
Ánh mắt như nhau, hơn nữa mùi vị khi nấu trà cũng giống nhau, ngoài ra cũng thích dặn dò nàng nên mặc ấm hơn, ít uống rượu lại….
Không thể nào, đây rõ ràng là hai người khác nhau.
Thục phi thấy nàng suy nghĩ miên man, không biết nàng bị làm sao nhưng cũng không dám hỏi.
Từ lúc tin Mật nhi qua đời được truyền đến thì Minh Tô không giống khi trước. Nàng không dám đề cập đến vì sợ Minh Tô lại chìm vào bi thương, mà nàng nhắc đến thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Nàng cũng sợ nàng ấy đang nghĩ đến chuyện khác mà nàng lại nhắc đến, trái lại sẽ khiến Minh Tô nhớ lại chuyện đó, càng đau lòng hơn.
Thục phi nhìn thoáng qua quyển thoại bản đang đặt trên bàn, nàng cầm lên, đẩy đến trước mặt Minh Tô, cười nói: “Thoại bản này kỳ lạ thú vị, nếu con không bận thì cầm đọc thử đi.”
Minh Tô đang muốn tìm chút chuyện gì đó làm để tránh luôn nghĩ đến điểm tương đồng giữa hoàng hậu và A Mật, nàng lập tức lộ ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, nói: “Vậy để nhi thần xem thử.” Nói rồi nhận sách, lật lật, lật hết một lượt nhưng cũng đọc vào chữ nào.
Minh Tô: “…..” Nàng có chút hơi giận đấy, giận bản thân mình.
Hoàng hậu thích nàng nhưng nàng lại không thể đáp lại sự mến mộ đó, tuy nhiên việc này không thể ép buộc được, hai người vốn không ai nợ ai. Nhưng nếu vì nàng nhớ nhung A Mật mà cưỡng ép xem hoàng hậu là A Mật, thì nàng rất có lỗi với hoàng hậu. Cũng có lỗi với A Mật, xem người khác là nàng ấy, hẳn A Mật thất vọng nhiều lắm.
Tức giận một lúc như thế, cuối cùng Minh Tô cũng bình tâm lại, lật sách, cũng hiểu đại khái là kể chuyện về hiệp khác trong chốn giang hồ.
“Không ngờ mẫu phi lại thích những câu chuyện như vậy.” Minh Tô cười nói.
Thục phi cũng cười cười theo: “Sở gia vốn lấy quân công lập nghiệp, thẳng đến đời ông cố ngoại con phát hiện năm tháng thái bình nên võ tướng bị coi khinh, thế nên muốn ông ngoại con bỏ võ theo văn. Tiếc là so với kinh nghĩa của đạo Khổng Mạnh, Nho gia thì ông ngoại con lại thích huơ đao múa kiếm, bày binh bố trận hơn.
Ông cố ngoại bất lực nên lại gửi gắm hy vọng lên mấy người cậu của con, lúc này lão nhân gia mới được như ý nguyện.
Đại cữu con từng là môn hạ cầu học dưới trướng Trịnh thái phó, tuy không thể sánh bằng Trịnh thái phó học thức bất phàm, nhưng hai mươi tuổi đã là Thám Hoa lang, nhập sĩ làm văn quan. Hai người cậu còn lại của con tuy có hơi kém hơn nhưng cũng đều thi đậu tiến sĩ. Một nhà ba tiến sĩ, việc này truyền đi đã trở thành một câu chuyện được ca ngợi.”
*Thám hoa: Là người đứng hàng thứ ba trong trong tam khôi (trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) trong hệ thống thi cử thời phong kiến.
Tất nhiên là Minh Tô đã từng nghe kể sự tích về nhà ngoại, cười nói: “Nếu ông cố ngoại ở dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui.”
Thục phi gật gật đầu, lại nói tiếp: “Nhưng ta thì lại thích võ giả nghĩa bạc vân thiên, dũng cảm gan dạ hơn.”
*Hiên ngang khí phách, tình nghĩa vô giá. Nghĩa là chỉ tình nghĩa, việc nghĩa; Bạc là động từ chỉ sự bao phủ, che lấp. Nôm na là nghĩa khí ngút trời, phủ cả trời mây.
Nàng ấy nói rồi cúi đầu nhìn thoại bản: “Hiệp khách mới khí phách làm sao, ta xem mà rất kính nể. Khi còn là niên thiếu, ta đã từng mơ làm nữ hiệp trừ gian diệt ác, lang bạt giang hồ.”
Minh Tô ngẩn ra, mẫu phi rất hiếm khi nhắc đến bản thân, cũng không nói đến sở thích của mình. Khiến cho nàng nghe xong thì có hơi bất ngờ, lắp bắp nói: “Thì ra là thế.”
Nàng vẫn luôn cảm giác mẫu phi là quan gia tiểu thư “đại môn bất mại nhị môn bất xuất”, hóa lại có lòng dạ nhiệt huyết đến thế.
*Ý chỉ con gái đài các thời xưa thì chỉ ở trong lầu son chứ hiếm khi đi ra đường.
Chỉ là nhắc như vậy không khỏi khiến Minh Tô nhớ lại rất nhiều năm trước. Khi nàng còn rất nhỏ, buổi tối ngủ không yên thì thích đòi mẫu phi kể chuyện cho nàng nghe, mẫu khi sẽ kể nhóm hiệp khách làm việc trượng nghĩa đối xử chân thành.
Nhưng sau này, đặc biệt là mấy năm nay, mẫu phi đã trở nên trầm mặc hơn, từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói đều rất mềm mại, nhẹ nhàng, cũng thường xuyên đọc thi thư, học đánh đàn.
Bộ dáng này, trái lại cực kỳ giống mẫu hậu.
Minh Tô nghĩ gì nói nấy: “Mẫu phi hiện giờ trái lại rất giống mẫu hậu đó ạ. Khi nhi thần còn nhỏ, lúc còn đọc sách dưới gối mẫu hậu, chỉ cần gọi người nhìn qua một cái thôi cũng thấy như được sự êm dịu bao phủ.”
*Đọc sách dưới gối: ý chỉ khi còn nhỏ được dạy bảo, hoặc là người bề dưới được người bề trên chỉ dạy. Sực nghĩ có khi nào mọi người nghĩ “dưới gối” là dưới cái gối hay nằm không, nên lo chú thích.
Thục phi đột nhiên nghe nàng nhắc tới tiên hoàng hậu thì lặng người một chút, nhưng sắc mặt nhanh chóng bình thường lại: “Có lẽ là do quá mức nhớ nhung nàng ấy, nghĩ nhiều thì khi hành sự cũng vô thức giống nàng thôi.”
Minh Tô cảm thấy bất ngờ, nàng vẫn luôn cho rằng mẫu phi và tiên hoàng hậu không hợp nhau. Khi còn thuở bé, lúc mẫu phi muốn nàng thân thiết với tiên hoàng hậu đã nói là vì vì tiên hoàng hậu học thức uyên thâm, có thể dạy dỗ nàng.
Những năm đó, tuy nàng thường xuyên ra vào Nhân Minh Điện nhưng mẫu phi lại chưa từng đến. Có đôi khi đi đón nàng thì cũng chỉ chờ ở khúc ngoặc phía xa Nhân Minh Điện, không dễ đến gần. Cho nên nàng lại càng nghĩ rằng mẫu phi và mẫu hậu tất có oán hận chồng chất sâu đậm.
Chẳng lẽ trong đó còn có nội tình gì sao?
Nhưng nàng vẫn không hỏi ra. Nàng nghĩ là, dù cho ban đầu không hợp thì giờ đây người cũng chẳng còn, có thể nhớ đến thì quá nửa là do người nọ tốt. Nếu nghĩ nhiều hơn, thì dù những tốt đẹp đó chỉ có năm phần cũng sẽ hóa thành mười phần, lại càng hoài niệm hơn.
Có lẽ mẫu phi chính là như vậy, sau khi mẫu hậu qua đời, thì nàng ấy có bất mãn đến mấy cũng không so đo nữa.
Minh Tô phỏng đoán như thế thì cũng không hỏi sâu hơn nữa, ngồi thêm chốc lát rồi nàng cầm thoại bản trên bàn xin cáo lui.
Nàng đi rồi, Thục phi ngồi ở trong điện, ngồi thật lâu mới khe khẽ thở dài, nhưng lại không nói gì cả.
Minh Tô cầm thoại bản về phủ. Sắc trời đã không còn sớm, nàng dùng cơm tối xong thì đến thư phòng.
Nhưng tâm trạng vừa mới bình ổn lại bắt đầu nôn nóng. Như thể là vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, trong đầu nàng lại bắt đầu hiện lên những điểm tương đồng giữa hoàng hậu và A Mật.
Lần này lại càng tỉ mỉ hơn.
Nàng lại nhớ đến hình ảnh nửa năm trước, khi nàng và hoàng hậu gặp nhau ngoài Tử Thần Điện.
Trời ngày ấy chói chang, nàng vẫn chưa bung dù, hoàng hậu vừa mới gặp nhau thì đã không ngại xa lạ nói với nàng, “Trời nóng gắt, nếu không bung dù thì công chúa sẽ bị cảm nắng, càng khó chịu hơn, dùng dù của bổn cung đi.”
Đã cách đây nửa năm, nhưng không hiểu sao nàng vẫn nhớ rõ ràng những lời hoàng hậu nói khi đó.
Nàng còn nhớ rõ khi đó lòng nàng đã sinh ra cảm giác quen thuộc. Bời vì nhiều năm trước, có một lần A Mật cũng như thế, lải nhải bên tai nàng “Trời nắng, không bung dù thì sẽ bị cảm nắng, điện hạ sẽ khó chịu hơn đó.”
Nghĩ đến đây, tim Minh Tô đập thình thịch, đập xong lại thấy hoảng loạn. Tướng mạo hoàng hậu và A Mật không giống nhau chút nào, dù có dịch dung thì cũng không thể thần dị đến thế chứ?
Huống chi…… Minh Tô nín thở, huống chi A Mật đã không còn, mấy người kia vì bảo mệnh nên sẽ không lừa nàng. A Mật đã chết dưới đao của Trình Trì Sinh, chết đến mức tro cốt cũng không còn.
Trong chớp mắt, Minh Tô như phát điên, hận ý che trời lấp đất, hai mắt nàng đỏ như máu, muốn đem Trình Trì Sinh lăng trì, đem hắn nghiền xương thành tro.
Đầu bỗng chốc vô cùng đau nhức, dường như nàng nghe được mùi máu, là máu của A Mật.
A Mật nằm ở khu rừng ngoài Dung Thành, khi nàng đi qua cánh rừng đó, có phải đã từng bước qua nơi nàng ấy chết không. Khi đó nàng ấy sợ hãi bao nhiêu, nàng ấy chỉ sợ vướng bận an nguy của nàng thôi sao?
Huyệt Thái Dương của Minh Tô giật giật. Nàng đột ngột đứng dậy thở hổn hển, ép mình phải bình tĩnh lại.
Ánh mắt rơi xuống thoại bản, nàng mở thoại bản ra, cố gắng tập trung tinh thần để xem, không để mình bị phân tâm.
Nàng buộc mình phải đọc vào. Câu chuyện này kể về một vị anh hùng lòng mang thương sinh nhưng lại phải gánh vác huyết hải thâm thù, báo thù rửa hận, loại bỏ ngoại nhục.
Thân thế hiệp khách rất thê lương, trên đường học võ cũng không thuận lợi, lúc đó còn bị người khác đẩy xuống vực sâu vạn trượng, dung mạo bị phá hủy.
Hắn trực tiếp tìm một vị nghệ nhân có tay nghề làm mặt nạ da người, lại uống thuốc để phá hủy giọng nói, dùng thân phận của một người khác để hành tẩu trên thế gian.
Cuối cùng đương nhiên là hắn báo được đại thù, nổi danh.
Minh Tô biết là nếu nàng đi ngủ thì chắc chắn sẽ ngủ không được, hơn nửa còn suy nghĩ lung tung. Nên trực tiếp đọc suốt một đêm, đọc hết câu chuyện đó.
Sau đó nàng rửa mặt chải đầu rồi thượng triều. Một ngày trôi qua khá suôn sẻ, nàng luôn tâm tâm niệm niệm phải báo thù cho A Mật nên đương nhiên không dám phân tâm. Khi bàn chuyện chính sự thì rất tập trung.
Nhưng ngay sau khi hồi phủ, thì nàng lại bắt đầu liên hệ hoàng hậu với A Mật.
Nàng thậm chí còn mở thoại bản ra, cẩn thận xem kỹ mặt nạ da người được làm như thế nào, còn loại thuốc kia ăn vào thì chỉ phá giọng thôi sao? Thế có loại thuốc nào có thể biến thành một giọng khác không?
Nàng lật lại một lần, khi khép thoại bản thì rất là khịt mũi coi thường. Thầm nghĩ, thật là hoang đường. Chẳng qua chỉ là do người kể chuyện dẫn dắt thú vị, hấp dẫn người xem thôi.
Minh Tô, ngươi thật là buồn cười!
Nàng giận dữ mắng mình gay gắt.
Kết quả là sang ngày thứ hai, nàng vẫn mở thoại bản ra xem. Lúc này lại suy nghĩ có lẽ là thật, nếu không thì sao người kể chuyện kể ra được? Chuyện ly kỳ như vậy, vô cớ soạn ra thì e sẽ có hơi khó đúng không?
Ngày thứ ba, nàng đã nghĩ là chắc chắn là thật rồi. Thế gian rộng lớn đến vậy, kỳ nhân dị sĩ đông đúc, làm mặt nạ da người thì có gì ghê chứ.
Ngày thứ tư, nàng lật sách mà tay run run. Nếu A Mật mang mặt nạ da người quay về, tìm cách thay thế hoàng hậu nguyên bản để vào cung, thì có có thể giải thích vì sao tượng mạo, giọng nói nàng ấy khác hẳn, nhưng ánh mắt lại giống nhau đến thế, ngoài ra còn rất nhiều chỗ giống nhau nữa.
Minh Tô biết nàng hẳn là điên rồi, nhưng nàng không thể dừng lại. Dù cho chỉ là một chút hy vọng nhỏ bé, thì cũng đủ để khiến người nàng phát run. Nếu như, nếu như thật sự là A Mật thì sao?
Nàng kiềm chế không để bản thân có vẻ bất thường, nàng tìm một lý do vào cung để gặp hoàng hậu.
Hoàng hậu đã chọn được ba nàng mỹ nhân, đều là người xuất sắc, hiện giờ đang sai người đi dạy lễ nghi, lại đặc biệt phái ba cô cô chăm sóc thân thể, chỉ dạy trang điểm cho các nàng ấy.
Lúc Minh Tô đến thì hoàng hậu đang bận rộn, nàng bèn ngồi ở một bên nhìn. Nàng không thể khống chế, chỉ cần nghĩ đến có lẽ hoàng hậu chính là A Mật thì nàng gần như nhịn không được, nhìn nàng ấy đầy khát vọng.
Hoàng hậu bận việc xong, áy náy nói: “Bên ta rối quá, lại hại công chúa chờ lâu.”
Minh Tô vội dời tầm mắt, nói thản nhiên: “Không sao, là do nhi thần quấy rầy nương nương rồi.”
Trịnh Mật cười cười.
Lúc này nên nói thêm gì đó, nhưng Minh Tô thật sự quá nóng lòng, chờ thêm một lát thôi cũng thấy dày vò. Thế là nàng nói: “Trên mặt nương nương dính gì kìa.”
Vừa nói vừa thò người qua, sờ sờ hai bên mặt hoàng hậu, không có gì lạ, không có mặt nạ. Nàng không từ bỏ ý định, lại kéo thử.
Minh Tô gấp gần chết, tim đập nhanh đến mức hai tai nàng như muốn nổ vang. Nàng còn muốn thử lại nhưng tay lại bị hoàng hậu nắm lấy.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Mị biết mấy gái sốt ruột nhưng mà chờ đi mọi người. Nếu biết hai người giống nhau thì cũng khó nghĩ đến chuyện tá thi hoàn hồn lắm mấy gái ơn. Nếu Minh Tô thấy lạ rồi vỗ trán một cái nói, đề này ta làm rồi, là tá thi hoàn hồn 😌 thì ảo ma Canada Tây Ban Nha quá.
Chắc kèo mấy gái cũng vậy, diễn biến kỳ cục, ai dám coi nổi mấy má ơi! Ráng chờ đi.
Haizz, hơn 2 tháng mới động vào bộ này. Ngơ ngác quá (12/10/2021)