Edit+beta: LQNN203
Màn biểu diễn của Hạ Khiếu hơn hẳn với màn biểu diễn của cậu bé, gần như cùng lúc khi Hạ Khiếu kết thúc màn biểu diễn, một số người ở bàn bên cạnh đã vỗ tay hò hét.
Biểu diễn như vậy, trả tiền nghe cũng đáng giá.
Sau khi cậu bé đứng dậy, một số người đã chủ động đưa tiền.
Cậu bé đi lấy tiền, quay lại ăn mì, cuối cùng cảm ơn đám Hạ Khiếu, sau đó liền ôm guitar rời đi.
Sau khi cậu nhóc rời đi, bầu không khí hừng hực lúc nãy cũng trở lại bình tĩnh, chỉ có vài người từ các bàn khác thỉnh thoảng vẫn nhìn Hạ Khiếu.
Ban nhạc đã thành lập nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã quen mắt khán giả.
So với việc bị người khác nhìn, Tề Viễn quan tâm đến bài hát mà Hạ Khiếu hát vừa rồi hơn.
“Bài hát mới à.” Tề Viễn hỏi Hạ Khiếu sau khi cậu bé rời đi.
Đừng nói rằng những người có mặt chưa nghe bài hát này, thành viên của ban nhạc là họ cũng là lần đầu tiên nghe.
Hạ Khiếu thường chỉ thu âm bản demo sau khi gần như hoàn thành việc sáng tác, sau đó chơi cho mấy người họ nghe, sau đó biểu diễn hợp âm.
Hạ Khiếu gần đây nói anh đang sáng tác một bài hát mới, có vẻ như đã viết xong.
Để nói Vang Bóng Một Thời có sức sống phát triển như vậy, cũng liên quan đến cảm hứng mạnh mẽ của Hạ Khiếu, theo quan điểm của Tề Viễn, Hạ Khiếu giống như suối nguồn, với nguồn cảm hứng vô tận.
Mỗi khi một bài hát mới được phát hành, cũng giống như nước suối ngọt trong vắt và đầy ngọt ngào.
“Ừm.
Vừa mới viết xong.” Hạ Khiếu nói.
“Vậy chúng ta ban ngày ngày mai nghe một chút, rồi tập luyện, buổi tối đến biểu diễn ở Đường Về.
Chị Chỉ nói ngày mai sẽ có một buổi biểu diễn, hy vọng chúng ta sẽ phát hành bài hát mới.”
Đường Về là livehouse lớn nhất ở Hoài Thành, chủ sở hữu là Hoàng Chỉ từng tham gia vào một ban nhạc.
Sau khi ban nhạc tan rã, Đường Về được thành lập.
Mặc dù Hoài Thành là một thành phố nhỏ nhưng văn hóa ban nhạc phát triển rất tốt, nhiều ban nhạc địa phương nổi tiếng khắp cả nước.
Thỉnh thoảng Đường Về sẽ có buổi biểu diễn của ban nhạc, rất nhiều người hâm mộ âm nhạc từ các nơi khác đến để nghe hát.
Ban nhạc trước đây của Hoàng Chỉ đã làm rất tốt công việc của mình, nhưng sau đó với sự phát triển của ban nhạc, ban nhạc gặp những vấn đề lớn nhỏ và phải giải tán.
Đây là hoạt động bình thường của ban nhạc, việc một ban nhạc như Vang Bóng Một Thời có thể phát triển và không tan rã cho đến bây giờ cũng liên quan đến sự gắn kết cốt lõi của ban nhạc.
Tề Viễn phụ trách kế hoạch biểu diễn của ban nhạc, mối quan hệ của anh ta với Hoàng Chỉ luôn tốt đẹp.
Là chủ nhân của Đường Về, Hoàng Chỉ đương nhiên hy vọng rằng các bài hát mới của các ban nhạc nổi tiếng có thể được biểu diễn trong cửa hàng của cô ấy, điều này cũng có lợi cho việc thu hút người hâm mộ âm nhạc đến.
Suy cho cùng, tuy là livehouse nhưng điểm xuất phát vẫn có lượng truy cập nhiều hơn, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Đối với những việc này, Hạ Khiếu luôn nghe theo Tề Viễn nói, sau khi Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu liền đáp ứng.
“Được.”
“Được, vậy tôi sẽ nói với chị Chỉ ngay.”
Nói xong, Tề Viễn lấy điện thoại ra.
Trong khi Tề Viễn đang sử dụng điện thoại di động của mình để liên lạc với Hoàng Chỉ trên WeChat, hai cô gái ở mấy bàn phía xa vừa rồi vẫn luôn nhìn về phía bên này cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía họ.
Cô gái còn trẻ, mới ngoài hai mươi, ăn mặc rất thời trang và tinh tế, đứng trước và sau bàn ăn của họ, một trong hai cô gái nở nụ cười sôi nổi hỏi Hạ Khiếu.
“Các anh là Vang Bóng Một Thời đúng không?”
Ngay khi cô gái mở miệng, bốn người đàn ông trên bàn đều ngước nhìn họ.
“Hạ Khiếu, Tề Viễn, Lâm Diệp, Cát Bang…” Ánh mắt của cô gái rơi vào bốn người, lần lượt gọi tên họ.
Sau khi gọi tên họ, đôi mắt của cô gái hiện lên đầy ngạc nhiên, cô ấy nói: “Thực sự là các anh.
Vừa rồi em nghe Hạ Khiếu hát, còn không dám xác nhận.
Xin chào, em là fans của các anh.”
Khi cô ấy nói chuyện, Tề Viễn cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại.
Sau khi cô gái nói xong, Tề Viễn cười nói: “Là fans của chúng tôi mà nghe A Khiếu hát cũng không dám xác nhận?”
Tề Viễn nói xong, mấy người trên bàn bật cười.
Cô gái bị trêu chọc như vậy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cười nói: “Đó là vì đây là lần đầu tiên em gặp các anh ở khoảng cách gần như vậy.
Chúng em đều đến từ những nơi khác, lúc trước cũng chỉ thấy các anh ở lễ hội âm nhạc, cách nhau quá xa.
Lần này là vì buổi biểu diễn của các anh ở Đường Về vào ngày mai nên đã đến đây.”
“Thật sao? Các cô từ đâu đến?” Cát Bang hỏi.
“Nam Thành.” Cô gái nói.
Sau khi cô gái nói xong, Lâm Diệp mỉm cười, nói: “Khá xa đấy.”
“Lễ hội âm nhạc ở Nam Thành là lần đầu tiên em đi, đi xong liền trở thành fans của các anh.” Cô gái nói.
Trong lúc cô gái đang nói chuyện, cô ấy nhìn xuống Hạ Khiếu đang ngồi bên cạnh mình, cô ấy cười nói: “Không ngờ khi nhìn gần, các anh trông còn đẹp trai hơn.”
Ban nhạc Vang Bóng Một Thời đã thành lập được sáu năm, các thành viên cũng gần như đều đã hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Tại lễ hội âm nhạc lúc ấy, khi bốn người bọn họ xuất hiện, họ đã nhận được rất nhiều tiếng la hét.
Bất kể họ hát hay hay dở, với ngoại hình của bốn người đứng đó chẳng khác gì một nhóm nhạc nam.
So với nhóm nhạc nam, ban nhạc có một loại khí chất bất cần và nổi loạn của riêng mình, loại này vô hình trung hormone tiết ra càng hấp dẫn hơn.
Kết thúc lễ hội âm nhạc, cô gái muốn tìm họ để xin chữ ký, nhưng một số người đã bỏ đi sau buổi biểu diễn.
“Không ngờ lại gặp được các anh ở đây, thật may mắn.” Cô gái cười nói.
Sau khi nói xong, cô gái dường như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra nói: “Em có thể thêm thông tin liên lạc của các anh được không? Thế này em có thể theo dõi bất kỳ buổi biểu diễn nào của các anh.”
Nói xong, cô gái nhìn Hạ Khiếu, cười gọi một tiếng.
“Hạ Khiếu.”
Sau khi cô gái nói điều này, ý định muốn thêm thông tin liên lạc của Hạ Khiếu rất rõ ràng.
Dù họ là thần tượng và fans, văn hóa ban nhạc và văn hóa giới giải trí không giống nhau.
Trong giới giải trí, không có sự tiếp xúc trực tiếp như vậy giữa người nổi tiếng và fans.
Trong ban nhạc, hành vi thêm thông tin liên lạc của fans là rất bình thường.
Sau khi cô gái gọi tên Hạ Khiếu, cô ấy lại nói một câu khác.
“Em sống ở Hilton ngay cạnh Đường Về.
Nếu có thời gian, các anh có thể đến tìm chúng em chơi.”
Sau khi cô gái nói xong, ánh mắt của một số thành viên trong ban nhạc chạm vào nhau, trong ánh mắt của họ biểu hiện ra một chút ý tứ sâu xa.
“Tôi không mang theo điện thoại.”
Hạ Khiếu nói với cô gái như vậy trong khi ba người kia đang giao tiếp bằng mắt.
Sau khi nghe Hạ Khiếu nói, cô gái liếc nhìn về phía Hạ Khiếu.
Anh thực sự không đặt điện thoại bên cạnh mình, về việc anh có đặt trên người mình hay không, anh đã nói như vậy, cô gái cũng không tiện bảo anh lấy ra.
Nhưng bị Hạ Khiếu từ chối, cô gái vẫn không nản lòng, cô nhìn lên Tề Viễn, người đang trò chuyện với Hoàng Chỉ với chiếc điện thoại di động trên tay.
“Vậy em có thể thêm anh được không?” Cô gái cười hỏi, “Đến lúc đó anh gửi thông tin liên lạc của Hạ Khiếu cho em, em thêm anh ấy.”
Cô gái nói như vậy, Tề Viễn vẫn luôn đặt mình ngoài cuộc mang theo biểu hiện khó giải thích, anh ta có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hạ Khiếu, sau đó nhìn cô gái nói.
“Nói trắng ra cô chỉ coi tôi như cầu nối hữu nghị của các cô thôi.”
Sau khi Tề Viễn nói xong, cô gái cười nói: “Gì chứ, em cũng muốn thêm anh, chỉ tình cờ đứng bên cạnh Hạ Khiếu, nên em hỏi anh ấy trước.”
“Thêm đi thêm đi.” Tề Viễn nói, đưa cho cô gái mã QR của anh ta, nhưng đồng thời nhắc nhở: “Nhưng tôi không dám cung cấp thông tin liên lạc của A Khiếu cho cô đâu, còn phải xem cậu ấy có bằng lòng hay không đã.”
Cô gái quét mã QR của Tề Viễn, sau khi nghe anh ta nói xong, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Nhưng đám người Tề Viễn vẫn đang nhìn mình, cô gái cũng không lộ rõ vẻ thất vọng ra, chỉ cười nói.
“Vậy được rồi.”
Sau khi cô gái và Tề Viễn thêm WeChat, lại trò chuyện với mấy người một lúc.
Nhìn chung quan hệ giữa ban nhạc và người hâm mộ không quá xa lạ, Tề Viễn cũng biết khuấy động bầu không khí, lúc sau, cô gái cầm điện thoại cùng bạn rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Tề Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhìn Hạ Khiếu đang ở bên cạnh, nói đùa: “Có nên đưa WeChat của A Khiếu cho cô ấy không đây?”
Sau khi Tề Viễn nói đùa xong, Hạ Khiếu ngước mắt lên liếc nhìn anh ta.
Đôi mắt của người đàn ông cứ như thế nhìn qua, ngay cả khi không có cảm xúc trong đó, Tề Viễn bị nhìn cũng lập tức bỏ đi vẻ cà lơ phất phơ.
“Tuyệt đối không đưa!” Tề Viễn cam đoan.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu thu hồi ánh mắt.
Trên thực tế, kể từ khi thành lập ban nhạc, tình huống người hâm mộ âm nhạc thêm WeChat không hề ít, thậm chí giống như cô gái vừa rồi yêu cầu thêm Wechat Hạ Khiếu, cũng càng không ít.
Nhưng Hạ Khiếu không bao giờ thêm.
Ban nhạc không gò bó như các ngôi sao giải trí, việc các thành viên ban nhạc có hành động yêu đương với fans hay lên giường là chuyện không hiếm.
Khi cô gái nói chuyện với Hạ Khiếu, ý định của cô ấy đã quá rõ ràng.
Chỉ là Hạ Khiếu chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này.
Sau khi Hạ Khiếu thu hồi ánh mắt, Tề Viễn nhìn về phía bàn các cô gái.
Trong khi anh ta nói chuyện với Hạ Khiếu, cô gái cũng gửi cho anh ta một tin nhắn WeChat, nhắc anh ta gửi WeChat của Hạ Khiếu cho mình.
Có vẻ là rất thích Hạ Khiếu.
Nhưng thiếp cố ý lang vô tình, Tề Viễn không bao giờ dám đưa WeChat của Hạ Khiếu cho cô ấy mà không có sự đồng ý của Hạ Khiếu.
Nghĩ đến đây, Tề Viễn không khỏi nghĩ đến vô số hoa đào mà anh ta đã chặn lại cho Hạ Khiếu khi làm “cầu nối hữu nghị”.
Tề Viễn thu hồi ánh mắt phía cô gái, dừng trên người Hạ Khiếu.
“Nhắc mới nhớ, cô gái này cũng khá xinh đẹp, cậu không thích sao A Khiếu?”
“Vậy rốt cuộc cậu thích mẫu người gì?”
Tề Viễn và Hạ Khiếu quen biết nhau từ nhỏ, là bạn thân cùng nhau lớn lên.
Khi Tề Viễn hai mươi ba tuổi, đã có rất nhiều mối quan hệ, nhưng Hạ Khiếu, người cả ngày đắm mình trong âm nhạc, chưa từng có một mối quan hệ nào.
Không chỉ vậy, những bài hát vang dội trước đây của ban nhạc đều không bao giờ nói về tình yêu.
Sau khi Tề Viễn hỏi, Lâm Diệp và Cát Bang cũng tò mò nhìn Hạ Khiếu.
Bị các thành viên nhìn như thế này, Hạ Khiếu nói: “Thích những gì tôi thích.”
Tề Viễn: “…”
Cậu cũng thật biết nói lời vô nghĩa.
…
Một bữa ăn đến tận rạng sáng.
Sau khi mấy người ăn xong, họ giải tán gần đó.
Ba người Tề Viễn bắt taxi về nhà, sau khi Hạ Khiếu lên taxi, anh báo cáo địa chỉ phòng tập của ban nhạc.
Các ban nhạc như Vang Bóng Một Thời hiện nay không thiếu các suất biểu diễn, phí xuất hiện cũng không quá cao mà vẫn có thể duy trì chi phí hàng ngày của ban nhạc.
Ban nhạc của họ có phòng tập riêng, Hạ Khiếu dành phần lớn thời gian trong phòng tập để viết ca khúc vào những đêm không có buổi biểu diễn.
Bài hát hôm nay hát ở quán ăn, Hạ Khiếu đã có một số thay đổi tạm thời trong khi hát, tốt hơn nhiều so với những gì anh đã viết trước đó.
Sau khi đến phòng tập, Hạ Khiếu đã lồng ghép lại bài hát, soạn ra không nhiều lắm khúc phổ các thành viên tập luyện ban ngày, lúc này cũng đã gần hai giờ sáng.
Hạ Khiếu liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, rời ngón tay ra khỏi bàn phím, đứng dậy rời khỏi phòng tập.
Phòng tập của ban nhạc không xa tiểu khu, nhà của Hạ Khiếu, một con phố sau ba ngã tư đèn giao thông là đến.
Hạ Khiếu gọi một chiếc xe, vài phút sau về đến tiểu khu.
Hạ Khiếu xuống xe, quay trở lại tòa nhà đơn vị, nơi có nhà của anh.
Trong tòa nhà đơn vị sau hai giờ sáng, khắp nơi chìm trong bóng tối.
Hạ Khiếu ra khỏi thang máy, tiếng đóng cửa thang máy đã đánh thức ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng, Hạ Khiếu bước đến cửa nhà, khi đi đến cửa, Hạ Khiếu nhìn thấy thứ gì đó treo trên tay nắm cửa của mình.
Hạ Khiếu nhìn lướt qua rồi gỡ xuống.
Đây là một loại hộp đựng thực phẩm đơn giản, loại hộp được sử dụng trong các cửa hàng tráng miệng thông thường để tráng miệng.
Vỏ hộp màu trắng, không có logo nhưng trên đó có dán một tờ giấy giải thích nguồn gốc xuất xứ của nó.
【 Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cậu vì buổi tối hôm nay.
Đây là bánh tart trứng tôi tự làm, hy vọng cậu không chê – Đường Miểu 】
Dòng chữ này được viết trên giấy ghi chú, nét chữ thanh tú giống như cô gái.
Hạ Khiếu nhìn tờ giấy ghi chú, biểu tình trong mắt không có gì thay đổi, anh giơ tay treo chiếc hộp lên nắm cửa nhà bên cạnh.
Sau khi làm việc này, Hạ Khiếu mở cửa về nhà..