Ở sân sau, Triệu Hàn Đông đang uống trà, thoạt nhìn rất nhàn nhã, đảo mắt nhìn xung quanh, sân sau cũng được bày trí rất tao nhã.
“Triệu thần y, lúc trước là tôi vô lễ, xin Triệu thần y đừng trách tôi!” Chủ nhiệm Triệu vội vàng ôm quyền: “Tình trạng bệnh nhân đang rất nguy kịch, hy vọng Triệu thần y có thể lần nữa đến bệnh vện thăm khám cho đứa trẻ đó.”
“Ô hô đây không phải là chủ nhiệm Triệu của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu hả?” Triệu Hàn Đông mỉm cười: “Tôi đây chẳng qua là lang băm thôi, cái danh thần y tôi không dám nhận đâu!”
“Là tôi nhất thời hồ đồ, chưa hỏi rõ ràng mà dám cả gan đuổi Triệu thần y đi, tội của tôi đáng chết lắm!” Chủ nhiệm Triệu thành khẩn nói.
Triệu Hàn Đông uống trà, ánh mắt có vẻ lãnh đạm, dường như chả vội gì, cũng không hề có ý giúp đỡ.
“Triệu thần y, đứa trẻ đó hiện tại nguy cấp lắm rồi, có thể trước tiên chữa trị cho nó được không? Đợi khi bệnh của nó khỏi rồi tôi sẽ tới dập đầu nhận tội với Triệu thần y!” Chủ nhiệm Triệu thành khẩn nói.
Triệu Hàn Đông xua tay: “Thấy cậu chân thành như vậy, tôi cũng nói thật với cậu, dựa vào y thuật của tôi, không trị được bệnh cho nó đâu! Muốn trị hết bệnh cho đứa trẻ đó thì phải là sư phụ của tôi tự mình ra tay.
“Không biết sư phụ của Triệu thần y là?”
Chủ nhiệm Triệu nghỉ hoặc hỏi.
“Chính là người thanh niên ở bệnh viện Thanh Châu, lúc đó bị đuổi ra ngoài chung với tôi chứ còn ai nữa, sư phụ tôi tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng hiểu được rất nhiều chứng bệnh lạ, nếu không phải cậu đuổi chúng tôi ra, có khi bây giờ đứa trẻ đó đã bình phục ấy chứ!”
“Tôi thật sự là có mắt không tròng!” Chủ nhiệm Triệu hoảng sợ nói: “Không biết như thế nào mới có thể mời sư phụ của Triệu thần y lần nữa đến bệnh viện thăm khám?!”
“Sư phụ tôi đang tức giận, muốn mời sư phụ tôi mà không có thành ý thì không mời được đâu!”
Triệu Hàn Đông cười: “Cậu tự suy nghĩ đi!”
Chủ nhiệm Triệu nhướng mày, sau đó nói với Lưu Hạ lau đi mời ông Thẩm, chỉ cần ông ấy chịu đến, nhất định có thể giải quyết việc này.”
Thẩm Thiên Long đại tưởng của quốc gia, ở Thanh Châu có rất có danh vọng, có ông ấy đi trước mở đầu, chắc chắn là sẽ thành công.
Không lâu sau, Thẩm Thiên Long tự mình đến, Triệu Hàn Đông cũng vội vàng đứng dậy, ôm quyền cúi chào Thẩm Thiên Long: “Ông Thẩm đức cao vọng trọng, hôm nay tự mình đến đây, sư phụ tôi sẽ không làm ông Thẩm thất vọng đâu!”
“Đều tại cái đám người này nhất thời hồ đồ, vô lễ với các vị” Thẩm Thiên Long ôm quyền nói: “Tôi tự mình đích thân đi mời hy vọng có thể làm cho Lục thần y chịu ra tay!”
Triệu Hàn Đông không nhiều lời, mang theo bọn họ đi tới xóm người lao động.
Thời gian đã không còn sớm, trong xóm nhiều nhà đã tắt đèn đi nghỉ ngơi, ô †ô chạy qua, ánh đèn pha rọi tới lại làm cho không ít người tỉnh giấc, ai nấy tò mò nhìn ra ngoài xem có chuyện gì.
Trong sân nhà bà Quế Hoa bây giờ ô tô đã đậu kín, dẫn đầu chính là Thẩm Thiên Long, chủ nhiệm Triệu đi theo sát bên cạnh.
Lục Phàm đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng giống như cảm nhận được sự hiện diện của đám người này bèn xuống giường, mở cửa ra ngoài.
“Sư phụ!” Triệu Hàn Đông cung kính hành lễ: “Mấy vị này từ bệnh viện trực thuộc Thanh Châu đến muốn mời sư phụ ra tay!”
“Muốn tôi ra tay ấy hả?” Lục Phàm liếc mắt một cái: “Lúc trước ở bệnh viện, bọn họ rất kiêu ngạo, thậm chí còn đuổi tôi đi, bây giờ đến đây mời, chẳng phải là mâu thuẫn lắm hả?!”
“Lục thần y, là tôi ngu đần, thỉnh cầu Lục thần y ra tay cứu người!” Chủ nhiệm Triệu ôm quyền, mang theo vẻ cầu xin cúi đầu trước Lục Phàm.
Lục Phàm chắp tay sau lưng: “Bệnh của đứa trẻ kia, tôi đúng là có thể chữa khỏi, nhưng mà tại sao tôi phải ra tay?”
“Cái này…”
Chủ nhiệm Triệu sắc mặt khó coi, hiện tại đang trong lúc nguy cấp, chậm trễ một giây cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng người bệnh, mà Lục Phàm không chịu ra tay, gã càng lúc càng bất lực không biết phải làm sao.
“Lục thần y, người bệnh là cháu trai của tôi, cầu xin Lục thần y thương xót cho lão già tôi, huyết mạch Thẩm gia tôi chỉ có mình nó mà thôi!” Thẩm Thiên Long bước ra, trong ánh mắt già nua mang theo cầu khẩn.
Bà Quế Hoa cũng đi ra, nhìn thấy tình cảnh này cũng có chút bối rối.
“Sư phụ, đây là ông Thẩm, ông ấy trước đây là đại tướng của quốc gia, nhiều năm chinh chiến, rất được kính trọng ở thành Thanh Châu.” Triệu Hàn Đông tiến lên nói: “Ba người con trai của ông Thẩm đều hy sinh anh dũng trên chiến trường, chỉ để lại một huyết mạch duy nhất!”
“Hoá ra là vậy!” Lục Phàm nhẹ gật đầu, bước lên nâng Thẩm Thiên Long dậy: “Ông Thẩm yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để cho ông thất vọng!”
Thẩm Thiên Long vẻ mặt kích động, nội tâm vô cùng cảm kích, có câu đảm bảo này của Lục Phàm thì ông cảm thấy yên tâm rồi!
Dưới sự vây quanh của đông đảo bác sĩ chủ trị ở bệnh viện trực thị Châu, Lục Phàm rời khỏi xóm người lao động, một lần nữa đi tới bệnh viện.