Ông lão không dám nhiều lời, nếu Thẩm Thiên Long đã lên tiếng thì sau này trong biệt thự cũng không có ai dám nhắc đến chuyện giếng cổ nữa.
Rời khỏi Thẩm gia, bóng đêm đã tràn về, Lục Phàm đi về phía biệt viện Thiên Phúc, về phần chuyện cũ năm xưa của Thẩm gia, anh cũng không hỏi quá nhiều.
Đi chưa được mấy bước, Lục Phàm đột nhiên dừng chân, nhìn về phía sau: “Lá gan ông không nhỏ, ở Thẩm gia cũng rất ngạo nghễ, bị vạch mặt thì bây giờ bám đuôi tôi, sao? Chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?”
“Lục đại sư, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”
Trần đạo trưởng đi ra, vội vàng ôm quyền nói: “Hôm nay nhìn thấy thực lực của Lục đại sư tôi đã bội phục sát đất, muốn bái Lục đại sư làm thầy, không biết ý đại sư như thế nào!”
“Về Kỳ Môn Độn Giáp tôi cũng chỉ hiểu đôi chút, không biết nhận đồ đệ để làm gì, cũng không muốn nhận đồ đệ.” Lục Phàm lạnh nhạt nói: “Hay là ông đi tìm người khác đi!”
“Những phương pháp mà Lục đại sư dùng để trấn áp tà ma, chỉ sợ tôi kiếp này cũng khó học được.” Trần đạo trưởng nói: ‘Hãm hại lừa gạt hơn nửa đời người cũng không phải điều tôi mong muốn, hi vọng Lục đại sư có thể đồng ý với tôi!”
“Ông nói cứ như tôi ép ông đi lừa gạt người khác ấy!” Lục Phàm tức giận nói: “Hôm nay nếu không phải tôi ra tay, tính mạng của ông cũng khó giữ!”
“Tôi đương nhiên biết chuyện này!” Trần Đức Khai mãnh liệt quỳ xuống: “Cũng chính vì như thế, tôi mới muốn bái Lục đại sư làm thầy!”
Lục Phàm không để ý tới gã, xoay người rời đi, đối với loại người này, anh cũng không ôm hy vọng, nếu thật sự bị gã học được mấy bản lĩnh Kỳ Môn Độn Giáp, rất có khả năng gã sẽ mang đi hại người!
Nhìn bóng lưng Lục Phàm dứt khoát rời đi, Trần Đức Khai lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.
Muốn làm thành công việc nào đó, nhất định phải kiên trì bền bỉ, Lục Phàm bây giờ không vừa ý gã không có nghĩa tương lai vẫn sẽ ghét bỏ gã!
Sau khi rời đi, Lục Phàm đi về biệt thự Thiên Phúc, còn chưa tiến vào biệt thự, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu trước cửa, tuy rằng không phải xe sang trọng gì nhưng nhìn rất quen mắt.
Mà ở trong biệt thự, bà Quế Hoa đang bưng hoa quả đi tới: “Tiểu Phàm ra ngoài cũng gần một ngày rồi, chắc là sẽ về bây giờ thôi, mọi người nếu không gấp thì đợi cháu nó một chút!”
“Không gấp, không gấp!” Triệu Hàn Đông cười nói: “Làm phiền bà rồi!”
“Tôi có phiền toái gì đâu, người già có cơ hội để hoạt động xương cốt một chút mới tốt!” Bà Quế Hoa cười nói: “Mọi người là gì của Tiểu Phàm vậy? Có việc
gấp nên mới đến tận đây tìm cháu nó đúng không?”
“Chuyện công ty thôi bà ơi!” Triệu Hàn Đông cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn.”
“Công ty mà Tiểu Phàm hợp tác sao?” Bà Quế Hoa hỏi.
“Hợp tác?” Triệu Hàn Đông hơi mông lung, Bạch Hiểu Sinh bên cạnh cũng kinh ngạc.
Công ty dược phẩm Thái Khang vốn là sản nghiệp của Lục Phàm, đối tác ở đâu ra chứ?
“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”
Bà Quế Hoa xấu hổ nói: “Chẳng lẽ Tiểu Phàm lừa tôi, nó chỉ là một nhân viên bình thường sao?”
“Không phải đâu!” Triệu Hàn Đông vội vàng cười nói.
Đúng lúc ông đang muốn giải thích vài câu thì Lục Phàm từ bên ngoài đi vào, ho nhẹ vài tiếng: “Hai người sao lại tới đây?”
“Lục tiên sinh.”
Triệu Hàn Đông vội vàng đứng dậy, bình thường ông gọi Lục Phàm là sư phụ, bây giờ lại gọi Lục tiên sinh thì có chút không quen, nhưng mà Lục Phàm không muốn bị người ta gọi là sư phụ, ông cũng chỉ có thể như thế.