Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 14: Ôm 1 cái



Cung nhân lúc đến Trường Thu cung thì thấy Hạ Hầu Phái đang cầm tay Hoàng hậu lôi lôi kéo kéo.
“Ôm một cái, ôm một cái, ôm một cái, ôm một cái…” Ở chung được hơn hai năm, Hạ Hầu Phái thân nhất thích nhất là A nương, làm nũng cũng hoàn toàn không trở ngại.
Hoàng hậu rũ mí mắt xuống nhìn nhìn, chịu đựng cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: “Trọng Hoa.”
Hạ Hầu Phái ngưỡng đầu, nhìn xem Hoàng hậu, đáng thương nói: “Muốn A nương ôm một cái.” A nương ngực mềm, thơm thơm, cô muốn A nương ôm một cái.
“Ngươi trưởng thành, không nên luôn muốn A nương ôm.” Hoàng hậu tàn nhẫn mà cự tuyệt cô.
Hạ Hầu Phái lập tức rất thương tâm, vừa muốn dùng đầu húc vào cánh tay Hoàng hậu đổi tới đổi lui, đầu vừa mới thấp, liền bị Hoàng hậu nhẹ nhàng khoát tay, nâng lên.
Nửa điểm cũng không thể động đậy! Hạ Hầu Phái không cam lòng mà một lần nữa ngưỡng đầu, đang muốn nói chuyện, cung nhân liền đến.
Cung nhân đi vào, trước cung kính bái kiến Hoàng hậu, lập tức nói mục đích đến, cũng nói thêm một câu: “Mấy Điện hạ biểu hiện không hợp ý Thánh nhân, Thánh nhân nỗi lòng không tốt, Hoàng hậu điện hạ cần lưu ý.”
Hoàng hậu đã biết, hòa hòa khí khí nói: “Để ta nhắc nhở Thập nhị lang vài câu, mời ra ngoài điện chờ một chút.”
Cung nhân lui ra.
Hạ Hầu Phái lúc cung nhân đi vào liền đoan chính mà ngồi, nghiêm trang bộ dáng, lúc này trong điện chỉ còn lại mẹ con các cô. Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, nói: “Nhi sẽ không tỏ ra thông minh như thần, A nương không cần lo lắng.”
Nếu là lúc này có người ngoài bước vào trong, nhất định sẽ kinh ngạc, ổn trọng thành thục lời nói từ miệng 1,2 tuổi hài tử, nhưng Hoàng hậu, sớm thành thói quen. Nàng ấm giọng nói: “Trọng Hoa còn nhớ được lời lúc tế Tiên hoàng hậu, A nương nói với ngươi?”
“Nhớ rõ, trân bảo khoe khoang bên ngoài, sẽ bị đoạt.” Hạ Hầu Phái trí nhớ rất tốt.
Hoàng hậu có chút cong môi, sờ sờ mềm mại tóc cô: “Trọng Hoa của A nương, là thiên kim trân bảo, nhớ rõ A nương lời, đi đi, sớm trở về.”
Hạ Hầu Phái trịnh trọng cúi đầu: “A nương yên tâm, nhi nhất định đi sớm về sớm.”
Nói xong, cô liền đứng lên. Hoàng hậu gọi vài cung nhân đến, hầu hạ Thập nhị lang đi Thái Cực Cung.
Hạ Hầu Phái thản nhiên đi, cũng không biết Hoàng hậu rất lo lắng.
Ở trong mắt hoàng hậu, cô sớm thông minh, lại thần dị, nhưng cũng chỉ là một hài tử, con xuất hành, mẹ lo lắng, Hoàng hậu làm sao có thể không lo? Nàng phái người đi bảo vệ Thập nhị lang đều là tâm phúc nể trọng, đưa đi, mỗi người đều một mình đảm đương một phía, đã đến Thái Cực điện, có gì không tốt, liền lập tức nhanh chóng cầu viện.
Hạ Hầu Phái đến Thái Cực điện, gặp gỡ Hạ Hầu Am, cô đứng vững, đợi đợi Cửu huynh.
Cửu huynh giương mặt căng thẳng, gặp cô, gọi: “Thập nhị lang.”
Hạ Hầu Phái đáp: “A huynh.”
Huynh đệ bên trong, Thái tử Hạ Hầu Ký lớn nhất, mười ba, Hạ Hầu Thứ so với hắn nhỏ hơn mấy tháng, cũng là mười ba, Hạ Hầu Trung mười một, ba người này, không xê xích bao nhiêu. Tiếp theo, Hạ Hầu Khang chín tuổi, Hạ Hầu Chí tám tuổi, Hạ Hầu Am bốn tuổi, Hạ Hầu Cấp ba tuổi, Hạ Hầu Phái ba tháng trước là hai tuổi sinh thần.
Hạ Hầu Ký, Hạ Hầu Thứ, Hạ Hầu Trung là có thể nói là mỗi người một đường, Hạ Hầu Khang, Hạ Hầu Chí thường cùng một chỗ vui chơi, Hạ Hầu Am, Hạ Hầu Cấp là cùng một khối, Hạ Hầu Phái đặc thù, đầu tiên cô quá mức thông minh cơ trí, bạn cùng lứa tìm không thấy bằng hữu, tiếp theo, cô là hoàng tử, thân phận tôn quý, những thứ khác, như là Thiên Uyên, hoàng thất so với thế gia không để ý, nhưng khác nhau vẫn là không thể bỏ qua.
Hạ Hầu Am cùng Hạ Hầu Phái cùng nhau đi vào, mọi người đều ở trong điện, chỉ thiếu hai người hắn. Bái kiến xong, hai người theo thứ tự ngồi xuống.
Năm người phía trước đều cúi đầu, thần sắc khiêm tốn lễ độ vô cùng, không dám nhiều lời một câu. Về sau ba người, Hạ Hầu Am cùng Hạ Hầu Cấp sợ Hoàng đế, cũng không nói tiếng nào mà ngồi, Hạ Hầu Phái không sợ, nhưng cô không chịu xuất đầu, liền lặng im thư giãn.
Hạ Hầu Canh nghiêm mặt, trầm giọng huấn đạo: “Con cháu, há là kẻ vô tích sự? Đường đường trượng phu, nếu như chỉ biết an hưởng phú quý, gặp chuyện không thể chống đỡ, còn mặt mũi nào mà tồn tại? Học thức sẽ không từ trên trời giáng xuống, sách mực không thể như có như không mà đến, muốn học bản lĩnh, nhất định hạ xuống quyết tâm, chuyên tâm mà học. Bọn ngươi còn tuổi nhỏ, không dược hưởng lạc, học được như thế nào sống yên ổn, như thế nào lập mạng, mới là chính đạo!”
Chư Tử vâng vâng một lời.
Hạ Hầu Canh uy nghiêm ánh mắt quét tới. Các thiếu niên chịu đựng áp lực, nhi đồng cũng lo lắng hãi hùng, Cửu lang cùng Thập nhất lang thậm chí không thể hoàn toàn hiểu được Hoàng đế lời nói, giống như chim sợ ná gật đầu kêu phải. Hạ Hầu Phái trong lòng thán một câu, A cha đốt cháy giai đoạn rồi, ba bốn tuổi hài tử, biết rõ cái gì đây? Ngày bình thường không hỏi qua, bỗng nhiên liền gọi đến, Cửu lang cùng Thập nhất lang sợ là bị hù chết. Thật là nhớ nhớ A nương… Vẫn là A nương tốt, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, cũng không bức bách cô.
Ánh mắt đảo qua, cuối cùng, dừng lại ở Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Canh có chút chau mày.
“Thập nhị lang.” Hạ Hầu Canh bỗng nhiên kêu.
Hạ Hầu Phái đảo mắt nhìn qua, ánh mắt vững vàng, không có chút nào kinh hãi.
Hạ Hầu Canh giọng nói chậm chút, hỏi: “Thập nhị lang gần đây học cái gì?”
Hạ Hầu Phái nhanh chóng cân nhắc một phen, không thể quá náo động, cũng không thể nói quá không hợp lẽ thường, khiến A cha nhìn ra là nói dối, liền chọn cái chung chung trả lời: “Cùng A nương, tập viết.”
Chỉ là xem qua chút ít chữ, thông thường tiểu hài tử đều lấy thế làm trụ cột, coi như vỡ lòng. Hạ Hầu Trung nghĩ nghĩ
“Có thể chấp bút?” Hạ Hầu Canh lại hỏi.
“Không thể.” Vẫn như cũ là không kiêu ngạo, không nóng nẩy, điềm tĩnh.
Tuổi tác, chỉ là hình tượng, đã khiến người kinh ngạc. Đây là chịu Hoàng hậu hun đúc, Hạ Hầu Phái ngày bình thường cũng là như thế, Hoàng đế biết rõ, cũng không ngạc nhiên.
Lại dạy dỗ vài câu, Hạ Hầu Canh liền cho tám người lui ra, trở về làm tốt việc, hắn ngày khác lại đến kiểm tra.
Đi đến trước cửa điện, Hoàng đế đột nhiên nói: “Thập nhị lang lưu lại một chút.”
Hạ Hầu Phái liền quay người lại, trở lại chỗ cũ. Cô người nhỏ, non nớt đáng yêu, lại có một cỗ bình tĩnh, làm cho người càng thêm ngạc nhiên, dáng vẻ bình tĩnh mâu thuẫn với vẻ ngoài non nớt, giống như trời sinh, khiến người cảm thấy, Thập nhị lang vốn là nên như thế.
Bé nhỏ đứng vững, có chút cười cười.
Hạ Hầu Canh cũng cười, Thập nhị lang từ nhỏ không sợ hắn. Hoàng đế giọng nói cũng nhẹ nhàng một chút, hỏi: “Ngươi chỉ tập viết mà thôi?”
Hạ Hầu Trung cho rằng Hạ Hầu Phái trong miệng tập viết chẳng qua là để người cầm lấy chữ cho cô nhìn, cũng không yêu cầu nhớ kỹ, rất nhiều tiểu hài tử, tôn trưởng đều như thế, Hạ Hầu Canh lại biết rõ, Hạ Hầu Phái nói tập viết, là quả thật tập viết, nhìn là nhớ.
Nghe hắn hỏi, Hạ Hầu Phái liền biết Hoàng đế có ý đồ gì đó, liền thành thành thật thật nói: “Còn học thi văn.
Hoàng hậu cũng không phải gần đến giờ mới dạy cô như thế nào biểu hiện, ngày thường, cũng sẽ nhắc nhở cô, đầu tiên không nói, nhưng nếu Thánh nhân hỏi, liền lấy tình hình thực tế trả lời. Hạ Hầu Phái biết rõ, thiên hạ này dù sao cũng là của Hoàng đế thiên hạ, cung cấm dù sao cũng là cung cấm của Hoàng đế, muốn giấu giếm chưa hẳn đã giấu giếm được, cô lớn lên, có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào, huống chi, Hoàng hậu cùng cô đều chưa từng nghĩ tới đè nén tài năng, cả đời bình thường. Con người lúc còn sống, nên trân quý, bởi vì nhân tình thế thái, không thể muốn làm gì thì làm cũng không sao, nhưng một mực đeo mặt nạ thì thật bi ai
Điểm này, Hạ Hầu Phái cùng Hoàng hậu đều nhất trí.
Cho nên, Hoàng đế vừa hỏi, Hạ Hầu Phái liền báo cáo chuyện thật.
Hạ Hầu Canh lại hỏi vài câu, quả thực sợ hãi con thơ của hắn thật sự thần dị. Cao hứng rất nhiều, trong lòng của hắn có chút đắn đo, nếu như thiên phú này thuộc về Đại lang thì tốt?
Nghĩ đến Đại lang, nghĩ đến vừa rồi, Hạ Hầu Canh lại hỏi: “Ngươi đã học được rất nhiều, trước mặt mọi người, vì sao không nói?”
Hạ Hầu Phái thập phần nghiêm túc nói: “A nương dạy, nhi nhỏ nhất, cha và huynh là tôn trưởng, học nhiều nói ít, cung kính mà đợi.”
Hạ Hầu Canh chầm chậm nói: “Ngươi cũng biết A nương vì sao dạy ngươi tôn kính cha và huynh trưởng?”
Hạ Hầu Phái yên lặng một lát, cô có vô số loại trả lời thuyết phục, cô đang tìm kiếm một loại có thể làm cho Hoàng đế hài lòng, Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt kia cũng không có lạnh lùng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy không chỗ che giấu. Hạ Hầu Phái nhanh chóng ở trong lòng suy tính, cuối cùng, trả lời: “Từ lễ mà thôi.”
Lần này đáp cũng không lộ ra nhiều cơ trí, lại làm cho Hạ Hầu Canh hiểu được, có dũng khí, thật khiến người ta giật mình. Thế gia, nặng nhất lễ phép, lớn là lớn, nhỏ là nhỏ, thứ là thứ, chưa từng sửa đổi. Hoàng hậu là nữ nhân thế gia, lễ phép xâm nhập vào tủy, dĩ vãng trước sau như một, nàng hết sức cẩn thận tuân theo lễ phép.
Hạ Hầu Canh lập tức yên tâm đứng lên. Trưởng ấu chính thống đại nghĩa, Hoàng hậu lý do không thay đổi, nàng giáo dục Thập nhị lang từ cũng sẽ theo quan niệm của nàng. Thập nhị lang thông minh, dù sao vẫn chỉ một trẻ con, cần người dẫn lối, cũng tạo thành ý thức.
“Ngươi A nương dạy ngươi rất tốt.” Hạ Hầu Canh thoả mãn đứng lên, từ ái gật gật đầu, thấy Hạ Hầu Phái mỉm cười, lại nghĩ tới hắn ở Trường Thu cung, Hoàng hậu chiếu cố Thập nhị lang cẩn thận, liền lại nói: “A nương với ngươi rất tốt, ngươi nhớ kỹ nàng tốt, sau này lớn liền hiếu thuận.”
Hạ Hầu Phái nói: “Đây là tự nhiên, A nương đối tốt với nhi, nhi đều nhớ rõ, nhi một mực muốn cùng A nương, tương lai lớn lên, cũng ở cạnh A nương, không xa rời nhau.” Đây là cô thực lòng, cô nghĩ a huynh nhân hậu, tương lai cô được phong vương, đi đến đất phong, liền cầu a huynh, dẫn theo A nương, không để nàng ở nơi này hiu quạnh.
Hạ Hầu Canh nghe nàng này nghiêm trang nói, cười to không dứt, cười đến nước mắt đều đi ra, sờ sờ đầu Hạ Hầu Phái, cười nói: “Sao có thể? Ngươi lớn lên, liền độc lập đi ra ngoài, A nương là Hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, làm sao có thể đi chung với ngươi. Nhi nữ lớn lên, liền muốn rời khỏi phụ mẫu, tự tìm đường đi, ngươi có phần tâm này, đã đủ để cho A nương ngươi vui vẻ.”
Hạ Hầu Phái nghiêm mặt, chân thành nói: “Sự do người làm, nhi độc lập ra ngoài, cũng muốn mang A nương đi, A nương nuôi lớn nhi, thù vi bất dịch (rất là khác nhau), nhi sao có thể vứt bỏ không để ý? Nhiều khó khăn hơn, cũng nhất định không rời nửa bước!” Lời này tính niên kỷ cả 2 kiếp của cô, nói rất nghiêm túc. Cô thật sự nghĩ kỹ, tương lai mặc kệ đi đến chỗ nào, cũng sẽ không đem Hoàng hậu bỏ lại, cô nhìn ra được, A nương kỳ thật không hề để ý chuyện làm chủ hậu cung.
Hạ Hầu Canh lại không coi lời của cô như chuyện quan trọng, cười đến tùy ý, đường thẳng: “Đồng ngôn vô kỵ.”(lời của trẻ con)
Hạ Hầu Phái bình tĩnh nâng lên mí mắt nhìn Hạ Hầu Canh đang cười vui vẻ, nhìn một lần, lại từ từ rủ xuống mắt.
Chuyện cô cần làm, nhất định không tiếc hết thảy đạt thành.
=================================================
Editor cảm thấy thực nhức đầu, Hoàng đế đáng ghét ích kỷ, lúc trước đi trộm đc ngôi vị, giờ khắp nơi kè kè lo sợ người khác cướp vị trí của lão đại, vênh mặt lên liền muốn người yên vị. mặc dù Trọng Hoa không thèm cái này, nhưng vẫn thấy ghét cái thái độ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.