Thẳng đến lúc Hạ Hầu Trung sắc mặt đỏ bừng, sắp chống đỡ không nổi nữa, Thôi Chất Đạo mới không nặng không nhẹ mà khiển trách: “A Huyền, chớ có nói bậy.”
Thôi Huyền liền tuân theo trưởng lão, cười nói: “Là ta lỗ mãng.”
Hạ Hầu Trung thật vất vả chậm lại, vội nói: “Tiên sinh danh sĩ, tính tình sơ lãng, tất nhiên là vui mừng vui đùa, sao lại lỗ mãng?”
Khách sáo đã đủ rồi, giờ là việc chính.
Bốn người phân vai vế ngồi xuống, Thôi Huyền nói: “Gia phụ dạy ở Thái Học, không gặp được Quận vương, Quận vương chớ trách.”
Hạ Hầu Trung vốn là có chút kỳ quái Thôi Viễn Đạo như thế nào không có ở đây, hắn dám mắng chửi Thái tử, tuy nói cái kia Thái tử cùng hiện tại Thái tử không giống nhau nhưng cũng không khiến người có cảm giác tốt. Hiện nghe xong giải thích, lập tức hiểu, thở dài: “Thôi tế tửu nghiên cứu học vấn chặt chẽ cẩn thận, trung với chức vụ, A cha biết rõ, nhất định tán thưởng.”
Thôi Chất Đạo cười cười, Thôi Tố mặt không đổi sắc, Thôi Huyền tùy ý nói: “nên như thế, chỗ nào vì Thánh nhân tán thưởng mà làm đâu?”
Chủ đề đã tới Thôi Viễn Đạo, Hạ Hầu Trung tất nhiên là muốn tiếp, đã nói đến việc nghiên cứu học vấn, sau nói đến việc 2 ngày trước bị trách mắng, Hạ Hầu Trung bất đắc dĩ nói: “Ta tư chất ngu dốt, không học được tinh túy trong sách.”
Thôi Chất Đạo an ủi: “Điện hạ tuổi nhỏ cần gì phải gấp gáp? Không phải ai cũng cầm sách là hiểu, từ từ sẽ được.”
Thôi Huyền nhìn cũng không nhìn hắn, hắn nhớ kỹ vừa hâm nóng một bầu rượu, cũng không biết Quận vương này muốn lắm lời tới khi nào. Hạ Hầu Trung quay đầu nhìn về phía Thôi Huyền, lời nói thành khẩn vô cùng: “Hôm nay đến cửa, thực có một chuyện muốn nhờ.”
Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố thầm nghĩ, đã đến.
Thôi Huyền nghĩ, nói xong cút nhanh lên. Rượu ngon như mỹ nhân, thời gian không chờ đợi a. Để lâu mùi rượu sẽ mất.
“Ta học tập khiếm khuyết, trong cung lại không có sư phụ tốt, đã là lòng nóng như lửa đốt rồi. Ta một mực ngưỡng mộ Thôi tiên sinh tài danh, muốn làm đồ đệ, mong Thôi sư đáp ứng.” Hạ Hầu Trung liền một mạch nói xong, liền đứng thẳng dậy, cung kính vái chào.
Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố vừa mới hơi có chút hoảng dần dần thả lỏng.
Thôi Huyền giương mắt nhìn nhìn Hạ Hầu Trung, không nói chuyện.
Hạ Hầu Trung ngẩng đầu, níu lấy níu lấy mà nhìn hắn.
Chậm nữa, rượu thật sự không uống được! Thôi Huyền thầm nghĩ mất mùi, nói: “Quận Vương đã chịn, vốn không nên từ, chẳng qua là ta chưa bao giờ thu đồ đệ, không biết như thế nào dạy bảo…”
Hạ Hầu Trung vội muốn nói, liền nghe được Thôi Huyền lại nói: “Bái sư là việc không nhỏ. Quận vương nếu có thiên phú, để ta xem qua, rồi quyết.”
Nuốt xuống lời nói, Hạ Hầu Trung đổi đề tài nói: “Nên như thế.”
Làm tốt hơn chút, hay làm tệ hơn chút? Hạ Hầu Trung do dự.
Tôi tớ mang văn chương đến. Bút là bút tốt, đến từ Mang Sơn, thiên hạ nổi tiếng, mực là mực tốt, hương thơm nhàn nhạt, làm cho người vui vẻ thoải mái. Hạ Hầu Trung từ xoắn xuýt, không để ý đến cảnh đẹp ý vui.
“Quận vương làm thơ, cần yên tĩnh, ta liền lui xuống trước, một lúc sau lại đến.”
Thôi Huyền nói xong cũng đi rồi. Hắn đã nói cần yên tĩnh, Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố phụ tử làm sao có thể không thừa cơ thoát thân? Cũng đều lui ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, liền thấy Thôi Huyền nghênh ngang rời đi. Thôi Chất Đạo ngạc nhiên nói: “A Huyền sao sốt ruột vậy?”
Thôi Tố mặt không đổi sắc: “Đại huynh vừa hâm nóng bầu rượu, chậm trễ sợ không đúng vị.”
Thôi Chất Đạo: Khó trách bắt Nghiễm Bình Quận vương làm thơ.
Thu hay không thu đồ đệ vốn là Thôi Huyền quyết, nhưng đây là Hoàng tử, liền không chỉ chuyện của một người. Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố theo sau.
Nhà Thôi Huyền là một tòa nhà tranh. Con cháu Thôi gia, vốn có thể có kim ốc (phòng làm bằng vàng), nhưng hắn truy tìm chất phác, xây nhà tụ họp, Thôi Viễn Đạo còn tán thưởng, Thôi Chất Đạo – đại gia trưởng cũng đành tuỳ hắn.
Đã đến nhà tranh, liền ngửi được mùi rượu, Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố bèn nhìn nhau cười, bước vào.
Thôi Huyền thấy bá phụ cùng đệ đệ đến, cũng không keo kiệt, bảo tôi tớ lấy hai chung rượu, cùng hưởng rượu ngon.
Ba người uống một chung, Thôi Chất Đạo chậm rãi nói: “Hạ Hầu Tam lang, tư chất kém chút.”
Thôi Huyền cười nhạo: “Đúng vậy, cứ như vậy đến cửa, nếu không phải Thập nhị lang còn nhỏ, còn không có đến lượt hắn nha.”
Thôi Tố vẻ mặt nghiêm túc: “Thôi thị đứng thẳng, cũng không định dựa vào Hoàng tử.” Trị gia nghiêm cẩn, đệ tử dụng tâm, bên trong đoàn kết, là bí quyết Thôi thị kế thừa mấy trăm năm.
Thôi Huyền vẫy vẫy tay: “Là đạo lý này, hắn ngốc, chỗ nào hiểu được đây? Muốn làm thơ, còn nhìn chung quanh suy nghĩ lấy bút xong viết, ngu không ai bằng a ngu không ai bằng.” Thu hay không thu một Hoàng tử làm đồ đệ, học thức sẽ ảnh hưởng tố chất sao? Một cái Hoàng tử không đọc sách có cái gì mà vội vàng? Quan trọng là tố chất cùng mẫu gia thế lực cùng Thánh tâm!
Mấy câu ở giữa, đã quyết định thu hay không thu đồ đệ này, mà Hạ Hầu Trung vẫn còn bối rối nên viết thật tốt khiến Thôi Huyền vừa ý tư chất của hắn, hay viết dở chút để hắn có đường sống?
Rượu ngon mê người, Thôi Huyền uống tiếp, dư vị hồi lâu, đột nhiên nói: “Trạch gia, không phải đều tư chất thế chứ?” Hắn bắt đầu lo lắng về cháu ngoại chưa từng gặp mặt.
Thôi Chất Đạo không nhanh không chậm nói: “Sợ cái gì? Thập nhị lang có Thất nương dưỡng dục, không nói cái khác, nhất định sẽ không học tà môn ma đạo mấy thứ này.” Cần thiết nhất chính là phải biết đứng thẳng.
Thôi Tố bỏ thêm một câu: “A thẩm bái kiến Thập nhị lang mấy lần, thông minh linh mẫn, thế nhân không bì kịp.”
A thẩm chính là mẹ của Thôi Huyền cùng Hoàng hậu – Tề Quốc phu nhân Lý thị, Thôi Viễn Đạo được Tề Quốc công, Lý thị thê tử cũng quang vinh theo, được tấn phong quốc phu nhân. Trong cung có quyền triệu kiến mạng phụ, Hoàng hậu ngẫu nhiên sẽ gọi mẫu thân vào cung gặp nhau, Tề Quốc phu nhân vào Trường Thu cung, Hạ Hầu Phái từ nhỏ đã được bái kiến ngoài tổ mẫu.
Nghĩ đến A nương khen quá nhiều lần Thập nhị lang thông minh tuyệt đỉnh. Thôi Huyền chậc lưỡi, có Thất nương nhưng Hạ Hầu gia nội tình quá thâm căn cố đế, lớn lên liệu sẽ khiến Thất nương thương tâm? Muốn tận mắt gặp một lần cháu ngoại mới tốt.
Một canh giờ qua đi, Thôi Huyền trở lại.
Hạ Hầu Trung vừa để bút xuống, hắn nghĩ kỹ, nghe nói danh sĩ thu đồ đệ rất coi trọng tư chất, hắn vẫn sẽ lộ ra lanh lợi. Minh tư khổ tưởng mà viết thơ, tự cho là rất hiếm thấy rồi.
Thôi Huyền cầm lấy nhìn lướt qua, nói: “Quận vương thơ này làm hơi…”
Hạ Hầu Trung đã chuẩn bị tiếp nhận các loại khen ngợi rồi!
“… Kém chút ít.” Thôi Huyền chậm rãi nhả ra nửa câu sau.
Hạ Hầu Trung cả kinh, hắn phản ứng không chậm, mặc dù ngoài ý, vẫn là thành khẩn nói: “Khẩn cầu Thôi sư chỉ điểm.”
Thôi Huyền lắc đầu: “không có lực không thể ép a.”
Hạ Hầu Trung khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa đỏ bừng, hắn là đã hiểu, Thôi Huyền là ở châm chọc hắn tư chất kém đến dạy cũng không được. Muốn tức giận, lại nghe Thôi Huyền thành khẩn nói: “Ta cũng không phải thầy, chỗ nào dạy được đây? Chẳng qua là điện hạ nhất thời cao hứng mà tới, không thể làm cho điện hạ mất hứng mà về…”
Hạ Hầu Trung lập tức đè xuống tức giận, mắt sáng rực lên, cho rằng Thôi Huyền đáp ứng rồi, liền lại nghe hắn nói: “Ta có một bạn tốt, học vấn uyên thâm, ta viết một tờ tiến cử, điện hạ đi gặp a.” Nói xong, nhắc bút liền viết.
Hạ Hầu Trung bị làm cho bất ổn, tâm tình nhiều lần phập phồng, kết quả hắn vẫn là không chịu dạy, chẳng qua là giải thích cho dễ nghe. Hạ Hầu Trung giận dữ, thiếu niên nho nhỏ nóng giận đã vô cùng có khí thế, gầm lên: “Ta khẩn thiết muốn nhờ, tiên sinh vì sao nhiều lần cự tuyệt? Khinh nhờn hoàng gia!”
Thôi Huyền buồn bực: “Quận Vương sao lại nói lời ấy? Ta đây không phải vì điện hạ suy nghĩ? Đem điện hạ tiến cử cho một hiền giả, trợ giúp điện hạ việc học, ta chỗ nào xem thường hoàng gia rồi?”
Hạ Hầu Trung hiển nhiên biết rõ Thôi Huyền chính là xem thường hắn, chính là không chịu thu làm đồ đệ, cho nên dùng ngôn ngữ qua loa tắc trách, nhưng lại tìm không ra sơ hở.
Thôi Huyền tỏ ra rất có phong độ trưởng bối, đem một tờ tiến cử thả trước mặt hắn: “bằng hữu tâm cao khí ngạo, nếu không tiến cử, sợ là trạch gia tử, cũng không chịu đơn giản nhận, hắn làm người nghiêm túc, học vấn cũng tốt, điện hạ không ngại thử một lần.”
Hạ Hầu Trung làm sao có thể đáp ứng? Hắn chỗ nào thật muốn đi học? Hắn là muốn Thôi Huyền vinh dự! Là muốn Thôi thị quy hàng hắn tuỳ ý sử dụng!
Tan rã trong không vui.
Hồi cung, Hạ Hầu Trung liền đi tìm Ngụy quý nhân, nói xong, Ngụy quý nhân cũng tức giận. Thôi thị chướng mắt con trai nàng, nàng há chịu bỏ qua?
Ngụy quý nhân so với Hạ Hầu Trung nhìn xa hơn, nghĩ đến Thôi thị biển hiên, là không chịu để Tam lang sử dụng, nói không chừng muốn đứng ở phe Thái tử đi, vậy chính là một địch thủ, đã là địch thủ, cần gì lưu tình?
Như vậy, Ngụy quý nhân liền tìm cơ hội hướng Hoàng đế tố cáo, khỏi cần phải nói, chỉ nói Tam lang tự mình đến cửa mời, Thôi Huyền không chịu đáp ứng, là xem thường hoàng gia.
Hạ Hầu Canh làm sao có thể dễ dàng bị xúi giục? Coi như là chê cười nói cùng Hoàng hậu, chẳng qua là câu « xem thường hoàng gia » quả thật làm hắn phiền phức khó chịu, hắn từng mấy lần hạ chiếu thăng quan, Thôi Huyền đều từ rồi, chẳng lẽ quả thật chính là không màng danh lợi, không thèm hào nhoáng?
Thế gia lâu đời vương hầu, Hạ Hầu thị, cũng hoàn toàn chính xác là lịch sử ngắn ngủi, từ tổ phụ Hạ Hầu Canh mới dần dần hiển hách đứng lên, so với rất nhiều thế gia kém trên trăm năm gia sử, nội tình có chút cạn.
Hoàng hậu nhìn nhìn Hạ Hầu Canh, cười nói: “A huynh phóng túng, thích cùng người chơi cười, liên quan đến học hành chính sự sẽ theo miệng xằng bậy, Thánh nhân không bằng gọi hắn hỏi một chút, liên quan đến việc học, cẩn thận chút ít.”
Xem Thôi Huyền giải thích, giống như vì Tam lang suy nghĩ. Hạ Hầu Canh hết sức hài lòng Hoàng hậu, lúc này liền nói: “Cũng tốt, đúng lúc, trẫm lại ở trước mặt hắn phong quan một lần, Thôi lang như thế tài năng, không vì triều đình sử dụng, thật đáng tiếc.”
Hạ Hầu Canh đi.
Hạ Hầu Phái từ phòng trong đi ra, tròng mắt đen nhánh nhìn qua Hoàng hậu, ẩn ẩn lo lắng. Hoàng hậu nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “An tâm, A cậu, sẽ không để người nắm thóp.”
Hoàng hậu cũng không phải không có căn cứ, Hạ Hầu Phái an tâm, chạy lên trước, trèo lên trên đầu gối Hoàng hậu, ôm cổ nàng, tiến đến tai của nàng khẽ gọi: “A nương ~ ”
Hoàng hậu ôm lấy cô, miễn cho cô mất thăng bằng tuột xuống, nhìn cô nho nhỏ vóc dáng, thân hình mềm mềm, tuy là không sợ thế sự, không sợ khó khăn, vẫn không khỏi cảm thán, nếu là Trọng Hoa mãi là một hài đồng, vĩnh viễn không lớn liền thật tốt.
Hài tử chưa trưởng thành, liền vĩnh viễn không rời khỏi mẫu thân, nàng có thể vĩnh viễn đem Trọng Hoa nuôi dưỡng ở trước mắt.
==========================================================
Các Hoàng tử và vương tước hiện tại
Đại lang Hạ Hầu Ký Thái tử
Nhị lang Hạ Hầu Thứ Hoài Hóa Quận vương
Tam lang Hạ Hầu Trung Nghiễm Bình Quận vương
Lục lang Hạ Hầu Khang Nhạc Thiện Quận vương
Bát lang Hạ Hầu Chí
Cửu lang Hạ Hầu Am
Thập nhất lang Hạ Hầu Cấp
Thập nhị lang Hạ Hầu Phái Quảng Lăng Quận vương