Hoàng đế lúc nghĩ đến việc này, là đang ở Tuyên phòng điện cùng Thôi Huyền luận việc.
Trước kia, Hoàng hậu đề cập với hắn, chỉ có Thập nhị lang là con, yêu hơn tính mạng, không muốn hắn rời khỏi mắt. Hoàng đế liền đáp ứng.
Nhưng hiện đã bảy tuổi, tiếp mấy năm, sẽ gây bất lợi Hoàng tử độc lập, cũng nên cho Thập nhị lang ở nơi khác thôi.
Hoàng đế cùng Thôi Huyền nói qua, đã nói đến đây.
Thôi Huyền dấu tay trơn bóng, nếu Hoàng đế hỏi hắn về Chư hoàng tử, hắn phải nói một câu “Chuyện nhà Thánh nhân, cần gì phải hỏi hạ thần” ; nếu Hoàng đế hỏi hắn về chuyện gì, hắn nhất định phải nói “Trong triều có thần tử vì bệ hạ lao tâm lao lực, thần một kẻ trắng tay không biết chuyện thiên hạ, không giúp được bệ hạ”. Quả nhiên một chuyện cũng không làm.
Người ngoài loạn chính, mỗi đời đều có, nhưng đến đời hắn, quốc cữu lại mười năm như một ngày mà đùn đẩy không làm cái gì, Hoàng đế thật sự là dở khóc dở cười. Rõ ràng là giỏi giang văn sĩ, cứ cân nhắc việc đâu đâu, thế nên hắn chưa từng lo lắng mẫu gia Hoàng hậu quá mức cường thế mà nguy hiểm Thái tử.
“Không cần ngươi quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì, chỉ muốn ngươi nhìn, phía nam thời cơ, lúc nào mới đến?” Hoàng đế hỏi.
Thôi Huyền mặc áo bào tơ lụa rộng thùng thình, tuy không phải đồ mới, nhưng lại vẫn cứ mềm mại bóng loáng, hắn ngồi tư thế tùy ý, vạt áo ôm lấy, bên trong trung y lỏng lẻo phân tán, trên cổ da thịt bạc mà non, tự nhiên hào phóng. Nghe Hoàng đế hỏi, hắn thở dài: “Thần sao biết? Nếu như thần biết, sẽ có 1 đống người thờ cúng thần làm một kẻ dị nhân tiên tri đi.”
Hắn nói cực chăm chú, giống như nhà hắn đã bị dị nhân coi bói ăn mòn.
Hoàng đế nâng trán, nghĩ đến hắn còn có một đứa cháu ngoại ở đây, liền nói: “Thập nhị lang lớn hơn, nên đến điện khác ở, ngươi chỉ cần nói một chút cái nhìn, ta sẽ chọn một nơi để hắn đi.”
Thôi Huyền cười nói: “Thập Nhị điện hạ là con ngài, chẳng lẽ thần không biết chuyện thiên hạ, Thánh nhân không coi hắn là con sao?”
Hoàng đế nghe được chán nản, đang muốn nói nữa, ngoài cửa đột nhiên tới báo: “Thánh nhân! Bắc Cương có tin chiến thắng, Thái tử điện hạ đại thắng, ít ngày nữa sẽ hồi triều!”
Vui như lên trời! Hoàng đế ngồi dậy, cao giọng nói: “sứ giả đang ở nơi nào?”
Thái giám bẩm: “Sứ giả chờ ở bên ngoài Thái Cực điện đợi bệ hạ gọi.”
Hoàng đế vội nói: “Cho vào điện chờ.”
Cho thái giám lui xuống, Hoàng đế vui vẻ không thể dấu.
Biết hắn thương trưởng tử, nhưng đặt ở trên mặt, khiến người cảm thấy chướng mắt cực kỳ. Thôi Huyền cúi đầu, đem nếp nhăn trên đầu gối vuốt thẳng.
Hoàng đế hiển nhiên cấp bách không thể chờ, cùng Thôi Huyền nói: “Khanh trở về đi, ngày sau, ta sẽ cùng khanh nói chuyện. Về phần Thập nhị lang, cho hắn ở Hàm Chương điện thôi, cách Trường Thu cung cũng gần.”
Hắn nói xong, liền không thể đợi mà cất bước rời đi.
Thôi Huyền ngồi ở chỗ kia, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, nghĩ tới điều gì, lại xuất thần đứng lên. Ngoài cửa đi vào một tên hoạn quan, có phần khó xử mà kêu một tiếng: “Thôi lang?”
Thôi Huyền hồi thần, thấy thái giám hầu hạ ở nơi này gọi hắn.
Tuyên phòng điện chính là nơi Hoàng đế ở, Hoàng đế không có ở đây, hắn không tiện một mình ở lại, thái giám tới nhắc nhở hắn rời đi.
Thôi Huyền ngồi dậy đi ra ngoài, trong đầu vòng qua vòng lại một câu trong sách cổ từng thấy ở nơi nào đó——
“Kỳ Lân Chu Tước, Long Hưng Hàm Chương!”
Tuyên phòng điện bên ngoài rộng lớn, mặt phía nam là Thái Cực điện, mặt phía bắc là Trường Thu cung, từ đó chỗ nhìn lại, có thể thấy mái ngói Trường Thu cung, mà Hàm Chương điện, cách Trường Thu cung không xa, điện vũ hiên mở, bày biện tinh xảo, phía nam còn có một viên đình Thịnh Phong. Ở trong cung là 1 chỗ vô cùng tốt.
Thôi Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm bao la bát ngát, ánh mặt trời chói mắt chạm lên mặt hắn, hắn đưa tay ngăn cản một chút, cuối cùng than thở một tiếng, đi nhanh tới cửa cung.
Hoàng đế nghe được tin Thái tử ít ngày nữa chiến thắng trở về, rất là mừng rỡ, cho người báo với quần thần, cùng quần thần bàn bạc phong thưởng.
Đám đại thần ai chẳng biết Hoàng đế tâm tư? Hoàng đế nuông chiều Thái tử tới mức khiến cho người líu lưỡi. Dù sao hắn đã là Thái tử rồi, Hoàng đế muốn cùng hắn làm gì thì tuỳ a. Dù trong tâm đại thần ai cũng biết, cũng không có cùng Hoàng đế tranh giành, thẳng đến lúc Hoàng đế nói ra ——
“Thái tử có công, nhưng đã là thái tử, phong không thể phong, nên trẫm muốn cho con hắn, lập Hoàng trưởng tôn làm Hoàng thái tôn!”
Đám đại thần chấn kinh rồi, hai mặt nhìn nhau, thực không thể kịp phản ứng.
Đại tướng quân Ngụy Sư do dự xong chuyển thành vui vẻ, lập tức quỳ xuống đất bái: “Thánh thượng sáng suốt.”
Thấy hắn xuất đầu, cũng có mấy người đi theo, Đại Hồng Lư Ngụy Hội, thần sắc trầm trọng, do dự đã lâu, nhìn huynh trưởng nằm trên mặt đất, cũng quỳ xuống.
Trong lúc nhất thời, cả triều văn võ đang đứng, có vài người quỳ xuống.
Hoàng đế cũng biết việc này khó thành, chẳng qua
thấy thế, hắn vẫn là không vừa lòng, Thái tử chỗ nào không tốt? Những người này phản đối lập Hoàng trưởng tôn, hẳn là có tư tâm.
Đưa tầm mắt nhìn qua, Hoàng đế nhìn Thôi Viễn Đạo, trong lòng của hắn nghĩ nếu cha của Hoàng hậu đồng ý, trở ngại sẽ ít đi, ngẫm lại mấy năm nay Thôi thị ổn thỏa an phận, sẽ không gây khó dễ cho hắn.
Đáng tiếc, Hoàng đế đã quên Thôi Viễn Đạo ngay thẳng đến mức ngay cả Ai thái tử cũng có thể mắng.
Bị Hoàng đế điểm danh, Thôi Viễn Đạo thầm nghĩ mang tiếng, cầm thẻ ra khỏi hàng, nói: ” Lời Bệ hạ, thần không dám ủng hộ. Không phải Thái tử không tốt, cũng không phải Hoàng trưởng tôn không tốt, chính là chuyến này không ổn.”
Hoàng đế giận tái mặt, nói: “Chuyện này là nền tảng lập quốc vững chắc, Tề Quốc công nói thế có ý gì?”
Thôi Viễn Đạo chẳng để ý, không sợ hắn, không nhanh không chậm nói: “Xin hỏi Thánh nhân, con từ cha mà ra, đúng hay không?”
“Đúng.”
“Tốt, Thánh nhân lập Hoàng trưởng tôn là thái tôn, ngày sau, hắn là từ bệ hạ mà ra hay là từ Thái tử mà ra? Hoàng trưởng tôn, chưa đủ một tuổi, nhỏ vậy làm sao có thể biết chuyện? Trưởng thành, mưa dầm thấm đất, biết rõ thứ hắn có, đến từ tổ phụ mà không phải là cha đẻ, trưởng tôn đối với Thái tử, liệu có tất cung tất kính? Còn nữa, Thái tử dạy con, liệu có bị trở ngại?” Nếu như trưởng tôn cho rằng không cần kính trọng cha đẻ, chỉ cần kính trọng tổ phụ cũng có thể có phú quý, hắn sẽ như thế nào? Lâu dài mà nói, ngày sau Thái tử đăng cơ, trưởng tôn không chịu làm thái tử, liệu có thể phế? Phế, nhưng thái tử là do tổ phụ lập, ai dám phế? phế đi có nghĩa là không kính trọng cha, không phế, vậy đất nước làm sao?
Thôi Viễn Đạo nói xong liền ngậm miệng đứng đó.
Hoàng đế thần sắc âm tình bất định, cuối cùng vứt bỏ một câu “Việc lập thái tôn, các khanh cứ nghị luận!” Liền phất tay áo mà đi.
Đám đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút khó xử, cuối cùng tất cả mọi người nhìn Thôi Viễn Đạo. Thôi Viễn Đạo điều chỉnh ống tay áo, ung dung mà đi. Ngụy Sư đứng lên, nhìn bóng lưng hắn, chửi nhỏ một câu: “Lão độc tài!”
Ngụy Hội nghe được nhướng mày, muốn nói, thấy nhiều người, cuối cùng nhịn xuống. Theo sát Thôi Viễn Đạo đi ra ngoài.
Những người khác thấy vậy, cũng tốp năm tốp ba mà tản đi.
Đám đại thần giải tán, Hoàng đế nhưng lại cố nén giận.
Đi đến Thái Cực điện, dừng lại một lát, đổi góc đi Trường Thu cung.
Trường Thu cung còn không biết đã phát sinh chuyện gì, Hoàng đế bỗng nhiên giá lâm, không có chút nào chuẩn bị.
Thời gian này, Hoàng hậu xử trí sự vụ, Hạ Hầu Phái vẫn còn ở Thái Học, một lát nữa mới về, cả cung đều chờ cô trở lại, để bày thiện (ăn cơm); thời gian này, mặt trời lặn về hướng tây, ánh nắng chiều đầy trời, cung cấm được màu đỏ phủ lên vô cùng dịu dàng.
Đây là thời điểm một ngày thoải mái dễ chịu nhất, một ngày mệt nhọc xong, toàn bộ mọi người đều chìm trong dịu dàng ánh sáng, lười nhác mà đứng lên. Cung nhân bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, lời nói vui vẻ, trong nội viện hương hoa, nhánh cây nhẹ rủ xuống, Hoàng hậu ngồi dưới mái hiên, chờ Hạ Hầu Phái đi học trở về.
Nhưng mà mọi thứ như hoa hương như ánh trăng yên tĩnh đều bị Hoàng đế phá hư.
Hoàng đế tâm tình nôn nóng, nhìn Hoàng hậu ra nghênh đón, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh tới cạnh nàng.
Hoàng hậu trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, một chút trầm trọng, xoay người thấy Hoàng đế vung vẩy ống tay áo bước nhanh đi xa, điềm tĩnh mà đi theo.
Đi vào trong điện, liền có cung nhân tiến lên muốn hầu hạ Hoàng đế cởi ngoại bào. Hoàng đế trừng mắt, cung nhân không dám tự ý động, dừng tại chỗ không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thấy tình cảnh này, lại thấy Hoàng đế nheo mắt không vui nhìn qua, còn có cái gì không hiểu? Hoàng hậu bước lên trước, vì hắn cởi áo rộng.
Cởi ngoại bào, giao cho cung nhân, Hoàng hậu hỏi: “Thánh nhân dùng bữa chưa?”
Hoàng đế không nói.
Hoàng hậu hỏi lại: “Muốn bày thiện rồi, Thánh nhân ở chỗ này dùng?”
“Không cần.” Hoàng đế âm thanh lạnh lùng nói, “Ta tới đây, chỉ hỏi ngươi một việc.”
Hoàng hậu ung dung nói: “Thánh nhân hỏi, thiếp tất nhiên biết thì sẽ nói.”
“Rất tốt.” Hoàng đế lạnh lùng cười cười, trong mắt tối tăm phiền muộn như mây đen che lắp mặt trời, trầm giọng hỏi: “Ngươi xem Thái tử, có xứng với tâm ý ngươi?”
Hoàng đế hỏi cực kỳ nguy hiểm, hơi chút vô ý, liền dễ dàng làm cho Hoàng đế nghi ngờ. Hoàng hậu lại thần sắc không thay đổi, nói: “Thái tử là trữ quân, trên bảo vệ xã tắc, dưới yêu bá tánh, có thể làm cho Thánh nhân thoả mãn là được, thiếp là một thâm cung phu nhân có quan hệ gì?”
Hoàng đế khoát tay áo: “Không nói những thứ này, ta hỏi ngươi, ngươi đáp, trong mắt ngươi, Thái tử có hợp tâm ý?”
Nghe đến đó, Hoàng hậu đã biết, chắc là tiền triều xảy ra chuyện gì chọc giận tới Thánh nhân, mà lại còn có chút liên quan tới nàng. Có thể liên quan tới nàng trừ Trọng Hoa thì còn Thôi thị, Hoàng hậu rất nhanh liền tìm được mấu chốt, không chút do dự mà trả lời: “Đại lang là trưởng, chiếm cứ tông pháp, là người thông minh, sớm thông chính vụ, cả triều cao thấp đều tán thưởng, bất luận tài cán hay xuất thân, thái tử đều nên thuộc về Đại lang. Việc này, lòng ta cũng như Thánh nhân.”
Hoàng đế cười cười, đi tới cạnh hoàng hậu, Hoàng hậu chịu đựng đáy lòng phát ra nồng đậm chán ghét, không lui về phía sau.
Mặt còn chưa vui vẻ, đã đột nhiên thu hồi, Hoàng đế thanh âm u ám hỏi thăm:”Ngươi đã nói Đại lang như vậy tốt, vì sao Thôi thị lại có dị tâm?”
Hoàng hậu tim đập lỡ một nhịp, vị trí thái tử, là ranh giới không thể động tới của Đế Quân, giờ tức giận càng lớn. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế vẫn chờ nàng trả lời, Hoàng hậu không dám do dự, trực tiếp chống lại ánh mắt Hoàng đế, nói: “Thôi thị không hề hai lòng. Thánh nhân cớ gì nói ra lời ấy?”
Nàng có thể mơ mơ hồ hồ đoán ra Thôi thị cùng Thái tử có quan hệ, nhưng sao đoán ra được chi tiết?
May mà Hoàng đế đa nghi dễ tức giận, lập tức liền đem sự tình nói một lần.
Hoàng hậu trong lòng thở phào một cái, trên mặt vẫn là nghiêm túc vô cùng, trầm giọng nói: “Việc này, ta như cha ta, đó là chứng nhận Thôi thị trung thành.”
Hoàng đế trong cơn giận dữ, tiến lên, nắm chặt cổ tay Hoàng hậu, tức giận nói: “Càn rỡ! Trợn mắt nói dối, ngươi nghĩ trẫm dễ bắt nạt!”
Hắn khuôn mặt dữ tợn, lực tay rất lớn, dường như thật sự muốn bóp nát cổ tay nhỏ nhắn của nàng.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến một tiếng thét kinh hãi ——
“A nương!”