Hạ Hầu Phái ngữ điệu êm tai nhu tình, Hoàng hậu chỉ cho là tiểu nhi ỷ lại, điều này làm cho nàng càng thêm áy náy.
Nàng thương tiếc mà nhìn Hạ Hầu Phái, trên mặt của nàng lần đầu tiên xuất hiện do dự, nhưng mà do dự cũng không lâu, rất nhanh nàng liền nói: “Năm đó, ta cùng với Ngụy quý nhân, Lý phu nhân tranh giành vị trí trong cung, cực kỳ nguy hiểm, Ngụy quý nhân bởi vì âm mưu bại lộ, mới bại. Vì Tiên hoàng hậu, Thánh nhân chưa từng xử trí nàng, vẫn cho nàng làm quý nhân.”
Hoàng hậu nói xong, dừng lại, Hạ Hầu Phái trấn tĩnh liền biết được Hoàng hậu muốn nói với cô cái gì. Chuyện này, quấy nhiễu cô bảy năm, cô mê mang, cũng nghe được phong thanh từ cung nhân, cố gắng phỏng đoán, nhưng cuối cũng không đoán được vì cung nhân giữ kín như bưng, chỉ nói nửa lời, dường như chuyện năm đó đã bị phong khẩu lệnh cấm nói đến. Qua hai năm, đám lão cung nhân được thả ra, một đám mới đến, ngay cả lập lờ nước đôi, nửa lời cũng không dám nói.
Hoàng hậu chú ý đến thần sắc Hạ Hầu Phái, thấy lông mày cô có chút khép lại, nghe chăm chú, liền tiếp tục nói: “Về sau, Thánh nhân nhận lời, ta với Lý phu nhân, ai sinh con trước, thì làm chủ trong cung, ta sinh ngươi trước, giả làm nam hài, mới được như ý.”
Nàng miêu tả rất ngắn gọn, biến mất hết thảy chi tiết. Hạ Hầu Phái lại có thể lờ mờ đoán ra mạo hiểm. Nhìn Ngụy quý nhân và Trường Thu cung ít qua lại, liền biết ba vị phu nhân khi đó nhất định kết thù, Ngụy quý nhân có Hoàng đế che chở, không việc gì, A nương tuy có Thôi thị là trợ lực, nhưng Thôi thị dù sao cũng ở ngoài cung, ngoài tầm tay với, nàng không làm Hoàng hậu, sẽ bị lên thớt mặc người chém giết.
Hoàng hậu nói xong, nhắm mắt lại, ngực khó chịu đến lợi hại. Nàng vốn là muốn đợi vài năm nữa, đợi đến lúc Trọng Hoa biết rõ nam nữ khác biệt mới nói cho cô, nhưng tình thế biến hóa, làm cho nàng không thể không nói.
“Ta vì chính mình, sắp đặt cuộc đời của ngươi… Bất luận ngươi muốn làm gì, so với người khác đều khó hơn muôn phần…”
Hạ Hầu Phái giống như không nghe thấy, không biết làm sao lại hỏi một câu: “Lý phu nhân ở đâu?” Năm đó Thôi quý cơ, Ngụy quý nhân, như vậy Lý phu nhân đâu? Đi nơi nào?
Hoàng hậu ngơ ngác một chút, tay của nàng đặt trên gối, đột nhiên nắm thành quyền, lại từ từ buông ra, dưới ánh mắt nghi ngờ của Hạ Hầu Phái, nhàn nhạt nói ra: “Nàng đã chết bệnh.”
“A…” Nguyên lai là hồng nhan mất sớm, Hạ Hầu Phái không có ý tứ lên tiếng, đảo mắt liền chăm chú nói ra: “A nương muốn nói là nhi có bí mật? Nhi đã sớm phát hiện mình cùng các A huynh khác biệt.”
“Nếu không có A nương năm đó ứng biến, sao có hôm nay nhi áo cơm không lo? Có được có mất, điều này cũng không có gì.” Vốn là việc cực kỳ trầm trọng Hạ Hầu Phái lại hời hợt, cô ngược lại an ủi Hoàng hậu, “Có thể cùng A nương vui buồn, vinh nhục cùng chung, là đền bù cho việc nhi vĩnh viễn không thể dùng bộ mặt thật rồi. Về phần khó, ai còn sống mà không khó? Nông dân ngày mùa thu hoạch, Đại tướng quân hành quân bôn ba, Thiên tử trắng đêm công văn, mỗi người đều có khó khăn. So với bụng ăn không no, áo rách quần manh, so với nhân mạng hấp hối, không ai quan tâm, chuyện của nhi có gì là khó?”
Cô an ủi người, khéo léo đến cực điểm, lời nói giống như 1 người đáng tin cậy.
Một người sao có thể trưởng thành nhanh như vậy? Hạ Hầu Phái là nàng nuôi lớn lên, tuy vậy, Hoàng hậu vẫn cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể phủ nhận chính là, cô như vậy, làm cho nàng cảm thấy rất yên tâm.
Vì vậy, Hoàng hậu liền nói: “Ngươi trưởng thành, phải ở một mình đi, mấy ngày nay liền chuyển đến Hàm Chương điện a.”
Hạ Hầu Phái: “…” Hoàng hậu muốn đứng lên, Hạ Hầu Phái vội nhào tới, ôm lấy cánh tay của nàng, sầu khổ nói: “Nhi không có lớn lên, xa không được A nương.”
Hoàng hậu sờ sờ cái đầu còn chưa buộc tóc của cô, nói: “Đây là Thánh nhân mệnh lệnh. Ngươi ngày mai đến Thái Học xin nghỉ một ngày, theo ta lựa chọn cung nhân.” Nếu như ở chỗ kia, sẽ phải xa Trường Thu cung, A Trịnh từ nhỏ hầu hạ cô, để cho nàng theo Hạ Hầu Phái, còn cung nhân hầu hạ ngoài điện cũng không thể thiếu. Để nội thị và Dịch Đình đưa một đám cung nhân tin cậy đến chọn lựa.
Lời nói ôn nhu tạo bầu không khí, lại bị 2 chữ Thánh nhân làm cho có dấu hiệu lạnh xuống, Hạ Hầu Phái phiền chán, cô buông lỏng tay, nói: “Hôm nay Thánh nhân, vì sao tức giận?”
Hoàng hậu nhìn nhìn cô, cũng không định gạt, nói sự tình nguyên do một lần.
Hạ Hầu Phái im lặng, một hồi lâu, mới nói: “Có lẽ trong nội tâm A cha, trừ Đại lang, còn lại đều là người ngoài a.” Nếu là người ngoài, sẽ đề phòng.
Hoàng hậu nói: “Cha không từ con, con cũng phải có hiếu.”
Việc lớn trước mắt. Cho dù là diễn, cũng phải diễn hiếu thuận. Hạ Hầu Phái hiểu được: “Nhi hiểu được, Thánh nhân là cha, ta cung kính hầu hạ.”
Ban ngày bị Hoàng đế càn quấy, buổi tối lại phải đem bí mật nhiều năm báo cho Hạ Hầu Phái, Hoàng hậu giữa lông mày hiện ra vẻ mệt mỏi.
Hạ Hầu Phái cũng không hề náo loạn nữa, buông lỏng tay, đỡ nàng ngồi dậy, trên miệng hiểu chuyện nói: “A nương yên tâm, nhi biết đúng mực.”
Hoàng hậu cúi đầu nhìn nhìn cô, trong mắt có chút nhẫn nại, có chút áy náy, thiên ngôn vạn ngữ, đều ở trong lòng, nói không nên lời. Nàng ít khi yếu ớt, Hạ Hầu Phái tất nhiên là thấy được, chỉ cho là vì sự tình năm đó, cô không nói gì, tri kỷ mà nắm chặt tay nàng, cho nàng an ủi.
Cách một ngày, Hoàng hậu liền cho nội thị cùng Dịch Đình đưa một đám thái giám cung nữ đến. Lúc ấy dạy Hạ Hầu Phái nhìn người.
Tướng do tâm sinh, cực kỳ chuẩn xác, một người nội tâm như thế nào, tướng mạo cùng khí chất sẽ cho thấy. Hoàng hậu dạy tinh tế, Hạ Hầu Phái học chăm chú.
Bên kia Hoàng đế, cũng đã “hoàn toàn tỉnh ngộ”, ban thưởng Thôi Viễn Đạo, cám ơn trung ngôn. Tấm lòng khoan dung rộng rãi, mới là minh quân, triều thần xen lẫn tán thưởng.
Việc lập thái tôn, liền như vậy từ bỏ.
Hạ Hầu Phái ba ngày sau chuyển ra khỏi Trường Thu cung, sống một mình ở Hàm Chương điện. Đêm thứ nhất, cô ngủ cực kì không an ổn.
Cung điện quá lớn, chỉ có cô một mình, dù là biết bên ngoài có đầy cung nhân gác đêm, cô vẫn cảm thấy cô đơn. Đợi đến lúc mơ mơ màng màng ngủ, cô mơ một giấc mộng.
Trong mộng, là một tẩm điện, treo đủ loại màn lụa, cô đứng ở ngoài màn, nhìn màn che theo gió nhẹ nhàng lắc lư, tựa như tiên cảnh.
Màn che cực kỳ hấp dẫn tâm thần người ta, nhưng cô lại do dự không đi tiếp, một mặt tò mò, một mặt lại lo lắng chỗ đó ẩn giấu thứ gì khiến cô vạn kiếp bất phục, như thế nào cũng không dám bước chân.
Cứ như vậy không tiến không lùi cả đêm, ngày thứ hai tỉnh lại, Hạ Hầu Phái mắt dày đặc bóng đen.
A Trịnh sợ hãi, vội nói: “Làm sao đây, điện hạ thấy sẽ trách ta hầu hạ không chu toàn.”
Hạ Hầu Phái buồn bã ỉu xìu mà vẫy vẫy tay, nói: “Một lát nữa tinh thần sẽ tốt. Đi bày cơm a.”
A Trịnh đành phải đem điểm tâm dọn lên.
Thật vất vả đợi đến chạng vạng tối, Hạ Hầu Phái không thể chờ đợi được mà đi Trường Thu cung.
Hoàng hậu đã biết cô hôm nay sẽ tới, sớm cho người chuẩn bị thịt dê nướng.
Vẫn là nơi này tốt, đều là cổ xưa cung điện, đều là nghiêm chỉnh cung nhân, nhưng có A nương, mới khác. Hạ Hầu Phái ăn một bát cơm lớn, nghiêm chỉnh quét hết khay thịt dê vào bụng, cảm thấy mỹ mãn. Cả ngày mệt mỏi, đã được hồi phục.
Hoàng hậu lắc đầu liên tục, nói: “Nếu ngươi thích, bảo đầu bếp mang đến a.”
Hạ Hầu Phái vội vàng lắc đầu: “Không cần.” Cô còn muốn mượn cái cớ này, để được gặp A nương đây. Xong cười cực kì nịnh nọt: “Dù là đồ tốt, không có A nương cũng thành vô vị.”
Hoàng hậu cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Thịt dê cũng thế? Ngày ấy thọ thần sinh nhật bà ngươi, ngươi đến Thôi thị chúc thọ, ăn chán chê?” Thôi thị rượu thịt đều là mỹ vị nhân gian.
Hạ Hầu Phái cười mỉa, gãi gãi đầu, không nói nữa. Nhưng không cảm thấy mất mặt, bị A nương trêu chọc đôi câu, cô hài lòng.
Thời gian cứ như vậy trôi, Hạ Hầu Phái mặc dù rời đi Trường Thu cung, nhưng Hàm Chương điện gần Trường Thu Cung vô cùng, cô mỗi ngày đều đến chỗ Hoàng hậu dùng bữa tối. Giấc mộng kỳ quái kia cũng không mơ thấy nữa, Hạ Hầu Phái nghĩ một hồi, kia là chỗ nào, phía sau màn che có cái gì? Lại nghĩ không ra. Về sau cung thất cực kỳ rõ ràng quen thuộc trong mộng kia lại dần mơ hồ, khiến cô không nhớ nổi hình dạng cùng trang trí nữa.
Nhớ không nổi, liền kệ, dù sao cũng chỉ là một giấc chiêm bao, không cần để ý.
Lúc này vua và dân đều đợi Thái tử chiến thắng trở về, sao có thể đoán được, nửa tháng sau, có chuyện xảy ra.
Ngày đó, đang trên triều, ngoài điện có một thái giám mặt trắng bệch cúi đầu lẻn vào, run rẩy đến bên tai Triệu Cửu Khang nói, Triệu Cửu Khang lập tức mặt như màu đất, nhưng lại không thể không đi, bước chân nhẹ mà vội đến cạnh hoàng thượng nói: “Thánh nhân, phía trước có tin tức truyền đến.” Không dám ngừng, nói tiếp, “Người báo tin áo giáp toàn là máu.”
Hoàng đế ngực xiết chặt, lập tức đứng dậy, hỏi: “Người đang ở đâu?”
Triệu Cửu Khang: “Ngay tại hậu điện.”
Hoàng đế cất bước đi, vứt bỏ cả triều thần.
Đi đến hậu điện, chỉ thấy người nọ quỳ ở đó, tuy rằng áo giáp nhiễm máu, thoạt nhìn lại không có miệng vết thương, Hoàng đế lúc này mới thả chậm tâm tình, bảo hắn nói.
Kết quả, đạt được tin tức Thái tử bị thương.
“Đột Quyết thua chạy, Thái tử điện hạ không đuổi theo, đang chỉnh đốn điều quân trở về, ai ngờ, Đột Quyết chẳng qua là giả bại chạy một vòng, mai phục trên đường, Thái tử bị thương…”
Hoàng đế chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nắm chặt tay Triệu Cửu Khang, hung hăng nhìn chằm chằm người kia.
Người kia sao dám dừng lại, một hơi nói tiếp: “… Không hề phòng bị, trúng kế Đột Quyết, may mà tướng quân chi viện, giải vây Thái tử.”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Thái tử như thế nào?”
“Thái tử bị thương, thương thế không nặng.”
Đây đã là may mắn trong bất hạnh. Hoàng đế an tâm Thái tử hiện không cần lo lắng tính mạng, cuối cùng hắn nói: “Đứng lên đi, vào triều rồi nói.” Đại thần đều ở trong điện, Đột Quyết to gan lớn mật, như thế nào phản kích, phải bàn bạc.