Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 27: Thiết yến



Hạ Hầu Phái dù sao cũng không ở đây, rất nhiều chuyện cô chỉ có thể nhìn mà phỏng đoán. Nghe nói Dạ Dĩ Khả Hãn cầu hôn công chúa, trong bụng cô liền mơ hồ suy đoán, rồi Đột Lợi cũng gấp gáp khó dằn mà đưa quốc thư, Khả Đôn nguyện nhận Hoàng Đế là cha, cô liền đại khái suy đoán, ước chừng là muốn dùng kế ly gián Đột Quyết, Đại Hạ ở bên cạnh mưu lợi bất chính.
Lại nói, cô ở cổ đại kinh nghiệm sinh tồn tuy ít, nhưng cô có năm nghìn năm lịch sử, dòng chảy lịch sử làm gương, đối phó du mục dân tộc phương bắc cũng gọi là biết vài loại phương pháp xử lý. Lúc này Đại Hạ kế sách, cô cảm thấy đã từng biết.
Mưu kế đơn giản cũng tốt, hữu hiệu là được.
Nghe nói lần này quốc yến, Chư hoàng tử đều có chỗ, Hạ Hầu Phái có chút chờ mong, chờ mong thấy đặc phái viên Đột Quyết đạp vào cạm bẫy mà không biết, chờ mong ngày sau biên cương yên ổn, Đại Hạ quân đội không phải lo âu, tiến đánh miền nam, nhất thống nửa giang sơn.
Ở chỗ này tám năm, Hạ Hầu Phái đã cho mình là một thành viên của Hạ Hầu thị, mỗi lần nghe nói Đột Quyết vi phạm biên giới, liền giống như năm đó nghe nói đất nước bị chiếm đảo nhỏ, lòng đầy căm phẫn. Hơn nữa đã tiếp nhận tám năm giáo dục của hoàng thất, thân là Hoàng tử được dân chúng sùng kính, được vạn dân phụng dưỡng, bảo vệ con dân là chuyện phải làm.
Hạ Hầu Phái thấy Đột Quyết thỉnh thoảng tới Đại Hạ cướp bóc, thật lòng không có chút nào thiện cảm.
Cô thân là Hoàng tử đã như thế, Thái tử là thái tử, tương lai là Thiên tử thì càng thêm khắc sâu mới phải. Vì sao Đại huynh lại bày ra thái độ khác?
Hạ Hầu Phái thấy kỳ quái, lại nghĩ đến lần trước nói tới Đột Quyết, Đại huynh cũng chỉ mê mang chứ không oán giận, cô nhất thời đoán không ra, chẳng lẽ hắn thực sự như lời đồn là Thái tử nhân từ.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng một người, nhất là 1 người địa vị cao, nếu dễ dàng để cho người khác biết tâm sự, thì không khỏi quá mức đơn thuần, cách cái chết không xa. Nhưng không biết tại sao, Hạ Hầu Phái cảm thấy không an lòng.
Hạ Hầu Phái quan sát Thái tử, Hồng Lư chủ sự đã dẫn hai phe đặc phái viên ngồi xuống.
(Hồng lư chủ sự là chức quan hồng lư, chỉ là trong lần đột quyết bái kiến này vì biết tiếng nên đc kiêm chức chủ sự sắp xếp mọi việc)
Hai phe đặc phái viên đều thân mang trọng trách, quyết tâm không phải ngươi chết chính là ta sống, hận không thể lập tức giẫm đối phương xuống dưới, sao có thể bình an vô sự? Rõ ràng ngồi gần nhau, lại cách nhau 1 khoảng rất lớn, ai cũng không chịu nhìn đối phương một lần.
Hạ Hầu Phái phát hiện, đặc phái viên ngồi xuống, Thái tử càng khóa lông mày.
Hạ Hầu Phái bất an càng lớn, cô sợ Thái tử có tổn hại gì, chuyện cô không muốn nhất sẽ tới
Qua một lát, Hoàng đế đến. Mọi người đều ngồi dậy bái kiến.
Hoàng đế xem ra tâm tình khoan khoái dễ chịu, cười cho chúng thần trở về vị trí, rồi sau đó, nhìn về phía đặc phái viên của Đột Lợi, cười nói: “Quốc thư của Đột Lợi Khả Hãn trẫm đã xem, Tân Dã công chúa là em họ trẫm, rời đi đã mười năm, trẫm cũng nhớ nhung, không biết công chúa có ổn?”
Hồng Lư chủ sự phiên dịch.
Đặc phái viên ai dám do dự? Hắn vội ngồi dậy, tay phải nắm tay dán vào ngực, khom người thi lễ một cái, giọng nói rất là ôn hoà cung kính: “Khả Đôn tốt, cũng hoài niệm quê hương, nhiều lần thỉnh cầu vua của ta, dâng lên quốc thư nguyện nhận Hoàng đế bệ hạ làm cha…”
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế liền cười cười nói: “Tốt là tốt rồi, về phần quốc thư để ngày mai nói là được.”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Hầu Phái liền biết rõ, Đột Lợi thỉnh cầu không được tiếp nhận. Khả Đôn cùng Hoàng đế cùng thế hệ, Hoàng đế sao chịu để em họ nhận hắn là cha, không duyên không cớ lại có nhược điểm bị người công kích?
Khả Đôn đưa ra đề nghị này, chưa hẳn là không biết, chẳng qua là nàng cần thể hiện ra một cái lập trường thân cận quê hương.
Đáng tiếc đã muộn, Đại Hạ đã không cần nàng bất đắc dĩ lấy lòng rồi.
Trên đài cao, Hoàng đế hạ lệnh mở tiệc.
Đặc phái viên của Đột Lợi đã cùng Hoàng đế nói, Hoàng đế xem ra có chút thân thiết với bên kia, hơn nữa lại còn được Đại Hạ khoản đãi nhiều ngày. Đặc phái viên của Dạ Dĩ sao cam lòng rớt lại phía sau? Vội ngồi dậy hướng Hoàng đế mời rượu, vắt hết óc mà đem Đại Hạ khen khen.
Hoàng đế cũng cười mà uống rượu, cùng hắn nói chuyện đôi câu.
Rất lâu không có tiệc náo nhiệt rồi. Mỹ tửu mỹ thực cũng không bằng hai vị đặc phái viên ngươi tranh ta giành muốn cùng Đại Hạ bắt tay. Hoàng đế chỉ mỉm cười, bình dị gần gũi, nhưng cái gì cũng chưa từng ưng thuận. Chúng thần thích bầu không khí sinh động, hai bên không giúp chỉ nhìn song phương đặc phái viên tranh giành, tranh càng lợi hại, bọn hắn càng thừa dịp.
Muốn nói tâm cơ mưu lược, Đột Quyết thẳng tính sao bì kịp người Trung Nguyên quen tay hay việc?
Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Bột, vui đến hỏng, cười híp mắt hỏi: “Đại Hạ có tập tục, gả nữ nhi phải biết được nhà chồng, không biết Dạ Dĩ Khả Hãn bao nhiêu người, quân sĩ bao nhiêu, lương thảo bao nhiêu, vàng bạc trân bảo lại bao nhiêu? Còn có, Dạ Dĩ Khả Hãn vương trướng thiết lập tại nơi nào? Ngày sau bên nhà gái tìm, lại tìm không thấy nhà con rể tại nơi nào a?”
Người, quân sĩ, lương thảo, đều là cơ mật, vương trướng càng là cơ mật, đặc phái viên chỗ nào chịu nói, dứt khoát ở đằng kia cười ngây ngô, cố gắng không đắc tội người.
Hạ Hầu Am an vị bên cạnh Hạ Hầu Phái, hai cái Hoàng tử nhỏ nhất tụ tập cùng một chỗ, Hạ Hầu Am ở bên tai Hạ Hầu Phái chê cười nói: “Đã choáng váng rồi? Người Đột Quyết đều như vậy ngây ngốc hay sao?”
Hạ Hầu Phái quay đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đột Quyết cưỡi ngựa không ngốc, tung hoành thảo nguyên.”
Hạ Hầu Am chép miệng một tiếng, tiếp tục nghe
Đợi đến đặc phái viên của Đột Lợi, lại có Cao thừa tướng không chịu cô đơn miệng nam mô, bụng một bồ dao găm: “Nghe nói Đột Lợi Khả Hãn có mười người con, không biết vị Vương tử nào oai hùng bất phàm nhất, vị Vương tử nào được coi trọng nhất, vị Vương tử nào giống ý chí Khả Hãn? Vị phu nhân nào sinh con trai được Khả Hãn coi trọng?”
Đây là trực tiếp hỏi người thừa kế đây, càng là cơ mật trong cơ mật, Đột Lợi đặc phái viên cũng đành cười cười không đáp.
Ước chừng cảm thấy như vậy quá mức bị động, đặc phái viên Dạ Dĩ nhịn không được hỏi: “Hoàng đế bệ hạ, chủ ta thành tâm cầu hôn quý công chúa, ta ở Lạc Dương cũng đã hơn tháng, không biết Hoàng đế bệ hạ có thể cho 1 câu trả lời thuyết phục?”
Nguyên đại thần hỏi làm cho hắn đáp không được, không bằng liền đổi bị động làm chủ động, thuận tiện cho Đột Lợi áp lực.
Hoàng đế muốn đáp, nhưng ánh mắt hắn ngắm thấy Hạ Hầu Phái có chút hăng hái, nghĩ đến trước đây cô ra chủ ý “Nâng đỡ 1 người khác”, lại nghĩ tới tình huống này, cô nghĩ ra thì cho cô thi hành, thuận tiện nhìn xem năng lực.
Hắn nói: “Công chúa đều là con của trẫm, đột nhiên xuất giá, cái gì cũng không có chuẩn bị, trẫm quả thực không nỡ bỏ.”
Đây là từ chối.
Đặc phái viên vội nói: “Chủ ta oai hùng dũng cảm, là hùng ưng xứng với công chúa, mời Hoàng đế bệ hạ sớm quyết định.”
Hoàng đế quét về phía Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Phái đang nhìn đài cao, muốn nghe Hoàng đế trả lời, liền thu được sắc mắt của hắn.
Hạ Hầu Phái sững sờ, không rõ ràng cho lắm, Hoàng đế ánh mắt càng thêm ngưng thúy sâu lắng, ám chỉ rõ ràng. Tên đã trên dây, không bắn không được, Hạ Hầu Phái chẳng do dự, lên tiếng nói: “Đặc phái viên có điều không biết, Đại Hạ chưa từng có tiền lệ một bang gả cho hai chủ, lúc trước Tân Dã công chúa…” lời nói ý nghĩa chưa hết mà dừng một chút, sau đó mới tiếp: “Trước mắt, dù sao cũng phải một lần nữa cân nhắc.”
Dù sao Đại Hạ lập nước cũng mới chừng hai mươi năm, cái gì tiền lệ cũng không kịp có, Hạ Hầu Phái thuận miệng nói tới, chỉ đem mâu thuẫn giữa Dạ Dĩ cùng Đột Lợi làm sâu sắc thôi.
Tiểu hài tử thanh âm réo rắt, ở trên đại điện thập phần rõ ràng, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Đặc phái viên không nghĩ lời của mình bị 1 đứa nhỏ ngăn cản, ngẩn người, lại hỏi: “Không biết các hạ người phương nào?”
Hạ Hầu Phái nói: “Ta chính là con trai thứ 12 của Thánh thượng, được phong Quảng Lăng Quận vương.”
Nguyên lai là con trai của Hoàng Đế, đặc phái viên nghe nói con trai của Hoàng Đế trung nguyên đều rất có quyền lực, liền vội cung kính, nói: “Đột Lợi Khả Đôn không có ý tốt, không phải thật tâm muốn nhận Hoàng đế làm cha, điện hạ đừng để cho nàng lừa, chủ ta mới là thật tâm cầu hoà, nếu Hoàng đế bệ hạ đáp ứng hôn nhân, chủ ta nguyện dùng lương thực, ngựa tốt làm sính lễ.”
Hạ Hầu Phái tiểu lông mày liền nhăn lại, giọng nói có chút ưu thương, làm đau lòng người: “Cô mẫu trước đây biểu hiện thật không tốt, nhưng đến cùng vẫn là cốt nhục quan hệ huyết thống, có thể tha thứ liền tận lực tha thứ. Nếu cô mẫu thay đổi tốt, xúc tiến hai nước cùng an bình, hiềm khích lúc trước cho qua thì có làm sao?”
Nói xong, liền nhướng mày lên nhìn về phía đặc phái viên Đột Lợi.
Chủ sự đem lời của cô khẽ dịch, đặc phái viên Đột Lợi liên tục không ngừng mà đứng lên nói: “Khả Đôn đã sửa tốt rồi, người đã già liền hoài niệm quê hương, Khả Đôn chân tâm thật ý…”
Lời còn chưa dứt, chủ sự còn không kịp phiên dịch, đặc phái viên Dạ Dĩ liền kêu la: “Ngươi nói càn! Nếu chân tâm thật ý, sao chủ ta phải cầu hôn đương thượng? Rõ ràng là sợ chủ ta cùng Đại Hạ tốt!”
“Chủ ta há có thể sợ hãi, chủ ngươi có tâm phá hư hữu nghị của Đột Quyết cùng Đại Hạ, khẳng định ẩn giấu lòng bất chính!”
Song phương dùng tiếng Đột Quyết…mà cãi nhau.
Hạ Hầu Phái lo lắng mà nhìn bọn họ, tựa hồ rất sợ bọn hắn đánh nhau. Tiểu nam hài bị sợ rồi, nhút nhát mở to mắt to vô hại, thỉnh thoảng nói một câu: “Hai vị đừng cãi cọ, nghe ta một lời, nghe ta một lời.”
Người Đột Quyết ngay thẳng lợi hại, chỗ nào lắng nghe cô cố ý thả thấp thanh âm, tranh giành càng mạnh.
Đám đại thần một mặt kinh hãi Thập Nhị điện hạ dăm ba câu đã khiến hai phe đặc phái viên mâu thuẫn, một mặt lại nhìn cô tựa hồ rất sợ rất do dự, không phải là trùng hợp chứ? Có thực sự tâm cơ như vậy không a?
Bên kia hai phe đặc phái viên vẫn còn tranh chấp.
Không sợ bọn họ tranh giành, chỉ sợ bọn hắn không tranh giành, Chờ hai người đứng lên đối diện nhau, các đại thần bên cạnh Hạ Hầu Phái “khuyên can” cố ý chọn lời kích giận bọn hắn, chờ bọn hắn đến gần đối phương một bước, đám đại thần con mắt đều muốn sáng chờ đánh nhau. Nếu đánh sẽ tuyên dương ra ngoài, cho khắp thiên hạ biết Đột Lợi cùng Dạ Dĩ không hợp, để cho bọn họ không tiếp tục thừa cơ hội tốt.
Đúng lúc này, nghe được tiếng tức giận ẩn nhẫn mà cao giọng nói: “Yên tĩnh xuống!”
Thanh âm cực cao, giọng nói cũng nghiêm khắc, chúng thần quả thật yên tĩnh trở lại, người Đột Quyết chậm trong chốc lát, cũng tức giận mà dừng miệng, trừng mắt đối phương.
Mắt thấy sắp đánh nhau, lại cứ như vậy ngừng, thật sự là đáng tiếc. Hoàng đế có chút tiếc nuối, nhìn về phía người vừa nói ngừng – Thái tử, có chút không vui, nhưng đây là Thái tử, là thái tử của hắn, trước mặt mọi người hắn không thể không giảng hòa, liền nói: “Hôm nay thiết yến, là hai vị tẩy trần, bữa tiệc nói chút ít phong thổ cũng không sao, chuyện kia tạm gác lại ngày sau a.”
Hắn nói như vậy, ai có thể có hai lời? An phận đến tan tiệc.
Hạ Hầu Phái một mặt nghĩ đến Hoàng đế vì sao muốn cô xuất đầu, một mặt lại nghĩ Đại huynh cuối cùng muốn làm cái gì, hồi lâu nghĩ vẫn không ra.
Hạ Hầu Am cùng cô đồng hành, vẫn chưa thỏa mãn mà nhớ lại bữa tiệc: “Ta từng nghe nói người Đột Quyết tính tình dữ dằn, một lời không hợp liền rút đao, nguyên lai là thật.”
“Ừ ừ.” Hạ Hầu Phái gật gật đầu, không đếm xỉa tới.
“Nếu như đánh nhau thì tốt rồi, đều nói người Đột Quyết trời sinh lỗ võ, thật muốn tận mắt nhìn.”
“Ừ ừ.” Hạ Hầu Phái như cũ không tập trung.
Hạ Hầu Am quay đầu liền thấy cô như đang suy nghĩ gì đó, vốn định đánh thức cô, nhưng nghĩ đến Thập nhị lang vừa rồi biểu hiện, hắn nghĩ là cô đang tính toán chính sự, liền nuốt lời nói xuống, cùng cô lặng yên mà đi.
Chờ đến lúc mỗi người 2 ngả, Hạ Hầu Phái nhìn nhìn sắc trời, canh giờ này chắc A nương đã ngủ, vẫn là ngày mai đến a. Người cô có thể thương lượng không nhiều lắm, người bên cạnh cô cũng đáng tin nhưng vẫn là muốn nói nghi vấn của mình với hoàng hậu thôi.
Cô không muốn quấy Hoàng hậu ngủ, muốn để ngày mai rồi nói. Hoàng đế thì lại không có rất nhiều lo lắng, giải tán tiệc liền gọi Thái tử đến Tuyên Phòng điện.
Ngồi ngay ngắn ngọc liễn, Hoàng đế thần sắc có chút âm trầm, hoàn toàn không còn thân mật ấm áp như trong tiệc.
Thái tử lời nói và việc làm, lần đầu tiên khiến hắn thất vọng!
Nghĩ đến Thái tử biểu hiện, lại không khỏi nghĩ đến Hạ Hầu Phái dăm ba câu xúi giục.
Hoàng đế vốn là muốn nhìn Hạ Hầu Phái tuỳ cơ ứng biến cùng bản lãnh của cô cuối cùng đã đến trình độ nào. Tối nay mặc dù quốc yến, nhưng Đột Quyết hai phe đều cần hắn, Thập nhị lang tuổi nhỏ, nói sai một câu cũng có thể cho qua, liền cho cô nói. Ai ngờ, trừ lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn có chút ngỡ ngàng ra, thì về sau biểu hiện, biết tròn biết méo, dù là lão hồ ly chỉ sợ trình độ cũng như thế.
Lại nhìn Thái tử, so sánh Thái tử thực làm hắn thất vọng.
Hoàng đế thần sắc âm trầm, Thái tử cẩn thận nhìn hắn một cái, liền thấp đầu, không dám nhìn nữa, cũng không dám lên tiếng, hắn cũng biết mình tối nay lỗ mãng rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.