Mấy ngày trôi qua, Hạ Hầu Phái rất an phận. Cô vốn cũng không ồn ào, ngày thường cũng chỉ ngẫu nhiên lộ mặt ở mấy Vương phủ, phủ công chúa. Đoạn thời gian này, những địa phương này cũng không đi nữa rồi, vị vương nào cùng công chúa nhà có chúc thọ hoặc việc vui, cô cũng chỉ đưa quà tới, người không tới.
An phận thì thời gian đọc sách liền nhiều hơn, Hạ Hầu Phái làm việc chăm chú, tự nhận thực nghiên cứu, không hiểu thì đi hỏi ngoại tổ phụ.
Vài lần hỏi, Hạ Hầu Phái nhạy cảm phát hiện, giải thích của ngoại tổ phụ rất khác biệt. Mấy lần, Thôi Viễn Đạo giải thích nghi vấn, giải thích đến thập phần tỉ mỉ, chẳng những giải thích mặt chữ cùng kinh nghĩa, còn liên hệ tới trị quốc.
Thôi Viễn Đạo dạy cô cái gì, Hoàng hậu không có khả năng không biết, Thôi Viễn Đạo bỗng nhiên thay đổi cách dạy, tất nhiên là vì Hoàng hậu đổi ý.
Hạ Hầu Phái nội tâm không biết là tư vị gì, cô vừa hạ một cái quyết định sẽ không phụ thuộc Thái tử nữa, chính mình đi tranh thủ, A nương liền đem thứ cô cần đến. Cô cũng không cho rằng, là huyết thống thì đương nhiên phải đối xử tốt với nhau. Cho nên, cô cũng không oán Hoàng đế bất công, cho nên Hoàng hậu đối với cô mỗi một phần tốt cô đều khắc sâu vào lòng.
Cô sống 2 kiếp cũng sẽ không có một người, giống như A nương đối tốt với cô, mọi chuyện đều vì cô cân nhắc.
Vì vậy, Hạ Hầu Phái những ngày này càng chuyên cần chạy đến Trường Thu cung.
Hoàng đế phát hiện đứa con này của hắn, thông minh giảo hoạt lại nhanh trí, tự ý tra xét thế lực, nhưng tựa hồ quá mức không muốn xa rời Hoàng hậu. Bất quá, như vậy cũng tốt, Hoàng hậu là Hoàng hậu của hắn, bắt được Hoàng hậu liền có thể làm Thập nhị lang đắn đo, không sợ hắn làm cái gì “Đại nghịch”.
Hoàng đế hy vọng nhi tử đều có thể xuất chúng, nhưng điều kiện tiên quyết là không được hại Thái tử. Hạ Hầu Phái tài hoa xuất chúng, văn võ đều tu, lại không có tâm với ngôi vị, làm Hoàng đế vui vẻ.
Quả nhiên là bị Thái tử làm nát tâm. .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Ngày ấy nói chuyện với Thái tử xong, Hoàng đế liền thường xuyên quan sát Thái tử xử sự, phát hiện đối với chính sự, Thái tử chu đáo, mặc dù thủ đoạn có chút non, nhưng cũng coi như chu đáo. Hoàng đế lúc này mới khá hơn một chút, Thái tử chẳng qua là mềm lòng, không có tật xấu. Mềm lòng cũng có chỗ tốt, thái tử mềm lòng, không cần sợ hắn hãm hại tay chân, cũng không cần lo lắng hắn cầm quyền xong lật đổ tiên đế chiến tích.
Hoàng đế một mặt tự an ủi, một mặt đem Thái tử theo bên người, để hắn thấy chút chuyện.
Ngày gần đây việc lớn nhất, là hai tốp Đột Quyết càng nhao nhao càng hung mãnh. Hồng Lư chủ sự tự ý đem chỗ ở của hai nhóm người này sắp xếp quá gần, để cho bọn hắn dễ dàng giao tiếp.
Đối với Dạ Dĩ Khả Hãn mà nói, đặc phái viên cũng phái đi rồi, dụng tâm của hắn rõ rành rành, nếu không thể thành công hòa thân, là tiền mất tật mang, nhất định là trở thành trò cười trên thảo nguyên; còn Đột Lợi Khả Hãn, nếu để cho Dạ Dĩ cùng Đại Hạ có quan hệ thông gia, ngày sau tiền hậu giáp kích, hắn còn sống được yên ổn sao? Không thể để cho hắn thành công.
Song phương cơ hồ là cục diện không chết không thôi.
Đã là không chết không thôi, liền nghĩ cách khiến hắn quả thật đi tìm cái chết.
Đặc phái viên của Đột Lợi vào kinh được 7 ngày, đặc phái viên của Dạ Dĩ đang đi trên đường bỗng nhiên có người lao ra đâm hắn 1 nhát làm hắn chết ngay tại chỗ!
Cái này, triệt để khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Hạ Hầu Phái ở Thái Học nghe nói, khen một câu: “Thật là âm hiểm!” Bị Thôi Viễn Đạo liếc mắt 1 cái.
Tiếp theo là nước chảy thành sông. Hoàng đế trước khiển trách cách cư xử của Đột Lợi, không đem Đại Hạ để trong mắt, dám ở trên đường hành hung thật là đáng hận. Vì vậy tước thân phận công chúa của Đột Lợi Khả Đôn, biếm nàng làm thứ dân, cùng Đại Hạ vô quan hệ! Sau là đáp ứng yêu cầu hoà thân của Dạ Dĩ. Chết thì đã chết rồi, may mà còn có phó sứ, Hoàng đế cùng phó sứ nói: “Trong kinh của ta phát sinh chuyện táng tận thiên lương này, trẫm thực áy náy, việc hôn nhân trẫm đáp ứng, ngươi trở về nói cho Khả Hãn, kết nhân cho thỏa đáng, cùng nhau trông coi.”
Phó sứ nghe Hồng Lư chủ sự cam đoan “Ít ngày nữa liền đem công chúa đưa tới”, vẻ mặt thỏa mãn mà trở về. Đặc phái viên của Đột Lợi cảm thấy lần này Đại Hạ 1 chuyến, bị oan quá mức. Hắn bị Đột Lợi phái tới vì chuyện gấp gáp, hắn không phải ngốc không có thuốc chữa, ngày bình thường nhao nhao vậy thôi chứ đâu dám động thủ, chứ đừng nói tới hành hung? Hắn cái gì cũng không có làm, nhưng người chết rồi, tất cả mọi người đều nói là hắn thuê người hành hung.
Hồng Lư chủ sự là một người thật tốt, mở tiệc rượu tiễn đưa bọn họ. Trong bữa tiệc, ưu sầu lo lắng nói: “Việc không thể thành, chỉ sợ tôn chủ chỉ trích các ngươi.”
Đặc phái viên cùng phó quan của hắn buồn lo, cứ như vậy trở về, sợ là mạng cũng không còn, Đột Lợi Khả Hãn nghiêm khắc, nói không chừng thê nhi trong nhà, dê bò tài phú cũng phải sung vào quốc khố.
Hồng Lư chủ sự liền nghĩ kế cho bọn hắn: “Dù sao cũng phải có người làm chủ các ngươi hết giận. Nếu đã kết thù với Dạ Dĩ, không bằng tất cả đều ném cho hắn. Bọn hắn giảo hoạt, giết người giá họa cho các ngươi, cuối cùng được lợi mà về, làm các ngươi mất sạch thể diện. Chuyện tới bây giờ, còn muốn lưu tình với hắn sao?”
Đặc phái viên lập tức bị dẫn dắt. Không để Dạ Dĩ lĩnh lửa giận của Đột Lợi Khả Hãn, thì sẽ là mạng của bọn hắn và người nhà. Cái gì nhẹ cái gì nặng, tất nhiên là tính mạng thân gia quan trọng.
Một đám người Đột Quyết thừa dịp không uống say mà huyên thuyên thương lượng một phen. Hồng Lư chủ sự nhiệt tình, nói: “Ta quan nhỏ, nhưng cũng có chút quyền lực, nếu chủ các ngươi phái người tới hỏi, ta nhất định sẽ không bỏ mặc các ngươi.”
Đặc phái viên liên tục cảm tạ hắn thật tốt, chảy nước mắt cáo biệt mà trở về.
Không nghĩ cũng biết, nội bộ Đột Quyết sắp có một cuộc đại chiến, đến lúc đó chính là Đại Hạ ngư ông đắc lợi.
Hạ Hầu Phái nghe được, hai mắt tỏa sáng hỏi: “Chủ sự lần này, tên họ là gì?” Trong nội tâm suy nghĩ, có khả năng để cô sử dụng?
Thôi Huyền vuốt râu cười nói: “Hắn cũng không phải chủ sự, hắn chính là Hồng Lư, chẳng qua là làm chủ sự mấy tháng qua loa tiếp đãi người Đột Quyết mà thôi. Hắn tên Phan Tuy, là biểu huynh A nương ngươi, ngươi thấy hắn phải gọi Thanh A Cữu, hắn sẽ là người của ngươi.”
Nói xong, chính mình cười ha hả.
Hắn là danh sĩ, mỗi ngày không vào triều, không làm việc công, chỉ yêu đi dạo bốn phía, nhìn nhìn cảnh đẹp, nếm thử rượu ngon, ngẫu nhiên viết thơ phú, là được truyền thế rồi. Hôm nay, hắn rảnh rỗi nhàm chán đến Thái Học nhìn cháu ngoại, nói chuyện chê cười Đột Quyết giảng cho cô nghe.
Thấy Hạ Hầu Phái đôi mắt sóng sáng óng ánh, Thôi Huyền đã biết trong tâm cô muốn thu nạp Phan Tuy, không phúc hậu mà cho cô cái chủ ý nham hiểm.
Hạ Hầu Phái đương nhiên không nghĩ câu kia là thật lòng, chỉ nói: “Là thân thích, vốn đã thân cận. Có giúp hay không cũng phải gọi một tiếng biểu cữu.”
Thôi Huyền chậc chậc hai tiếng, nói: “Suy nghĩ xấu đầy mình, mặc kệ ngươi.” Một mặt nói, một mặt cong cong nghiêng nghiêng mà đứng lên, vạt áo nửa mở, ngoại bào lỏng lỏng lẻo lẻo, nhìn rất tự nhiên, cử chỉ thật là tự do.
Hạ Hầu Phái nhìn hắn ra đến bên ngoài Thái Học, Thôi Huyền bỗng dừng bước lại, quay đầu nói: “Thay ta hỏi thăm A nương ngươi.”
Hạ Hầu Phái gật đầu: “Vâng.”
Thôi Huyền cười cười, bước đi, bóng lưng hắn thẳng tắp, ống tay áo theo gió bay bay. Hạ Hầu Phái không khỏi suy nghĩ sâu xa, A cữu thật sự lưu luyến sơn thủy không muốn làm, hay là trong lòng có cố kỵ?
Đến buổi tối, trở về hỏi chuyện Hoàng hậu, Hoàng hậu nói: “Hắn có cái gì cố kỵ? Lười mà thôi. Mỗi ngày giờ mẹo vào triều, hắn dậy không nổi. Nhưng như vậy có cái gì không tốt? Hắn không có ở đây còn có ích hơn nhiều.” Thôi thị văn sĩ đệ tử cũng nhiều, hắn có chính kiến gì đều có người thay hắn truyền ra ngoài.
Hạ Hầu Phái: “…” Quả thật danh sĩ phong lưu.
“Lễ vật cho hôn lễ Tam lang, ta đã thay ngươi chuẩn bị, đến lúc đó mang theo.” Hoàng hậu lại nói.
Hạ Hầu Phái từ trong cơn chấn kinh tỉnh lại, ngơ ngác ah hai tiếng.
“Thái tử chỗ đó có gì không?”
“Đại huynh?” Hạ Hầu Phái nhìn Hoàng hậu, nói, “Bái kiến Đại huynh mấy lần, người gầy đi không ít.”
Trong lòng các nàng đều có chung 1 cái nhận thức, Thái tử không thể ổn thỏa, chẳng qua là các nàng ai cũng sẽ không xuất thủ đối phó Thái tử. Thứ nhất, Hoàng đế đối với Thái tử yêu thương, bất luận Thái tử cuối cùng như thế nào, đem Thái tử kéo xuống ngựa, mọi người ai cũng không thế tốt. Thứ hai, Hạ Hầu Thứ cùng Hạ Hầu Trung đều đang rục rịch.
“Người bên cạnh như thế nào, ngươi không cần quản, ngươi chỉ nên quan tâm Thái tử, hắn là huynh trưởng của ngươi, ngươi quan tâm hắn là điều nên làm.” Hoàng hậu nói.
Hạ Hầu Phái gật gật đầu: “Làm người tốt.” Ít nhất làm người tốt trong mắt người bên cạnh. Không được lưu lại nhược điểm.
Hoàng hậu thấy Hạ Hầu Phái lĩnh hội tinh túy trong lời nói của nàng xong, yêu thương mà sờ lên đầu cô, lại xoa bóp lỗ tai mềm của cô. Hạ Hầu Phái được như ý vuốt lông, thoải mái mà nheo lại mắt, môi còn mang theo sáng loáng vui vẻ.
Tiểu hài tử làn da non, sờ tới sờ lui trơn trượt, Hoàng hậu một mặt thập phần thỏa mãn, một mặt lại có tiếc nuối, đợi Thập nhị lang lớn hơn chút, sẽ không được vân vê xoa bóp nữa. Hài tử lớn lên sẽ xa lánh phụ mẫu, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại bộ dạng Trọng Hoa dính bên người nàng rồi.
Ước chừng mẫu thân đều là như thế a? Một mặt kỳ vọng hài tử mau mau lớn lên, kiến công lập nghiệp, tự đi con đường nhân sinh của mình. Một mặt lại muốn hắn có thể mãi mãi nhỏ bé, lưu lại ở bên cạnh mẫu thân.
Hạ Hầu Phái đặc biệt ưa thích Hoàng hậu sờ sờ đầu cô hoặc là địa phương khác, cô cảm thấy rất dễ chịu. Một lát sau Hoàng hậu thu tay lại, Hạ Hầu Phái cảm thấy chưa đủ, liền lại dắt tay Hoàng hậu, thả lên trên đầu: “A nương, sờ nữa.”
Tiểu tử ngồi xuống, thoáng đưa tay là có thể đụng phải đỉnh đầu của cô.
Hoàng hậu tất nhiên là như ý cô, sờ sờ đầu cô, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo sau gáy cô. Tựa như lúc trước nuôi dưỡng mèo, dính người lại nghe lời.
Qua mấy ngày, là đại hôn của Hạ Hầu Trung.
Hôn lễ tổ chức ở Nghiễm Bình Vương phủ, thành hôn là thành người lớn, không tốt ở lại nội cung.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu ban thưởng, cũng không đích thân đến. Thái tử thế nhưng lại đến, Hạ Hầu Phái cố ý đi Đông cung, đi cùng Thái tử.
Thái tử ưa thích ấu đệ này, chẳng qua là việc bữa tiệc lần trước khiến hắn có chút bất mãn, nói Hạ Hầu Phái vài lần: “Ngươi còn nhỏ, để tâm tư trên sách đi, những thứ ngươi lừa ta gạt gì đó, một chút cũng không trong sáng vô tư, không được học xấu.”
Hạ Hầu Phái cười hì hì nói: “Nghe lời A huynh.”
Thái tử thấy cô vẫn là hài tử khờ khạo, cũng nhịn không được cười cười, không nói cô. Thái tử chẳng qua là mềm lòng, cũng không ngốc, hành vi của Hạ Hầu Thứ cùng Hạ Hầu Trung, hắn có thể cảm giác được, cũng không thiếu người đến tai hắn rót những lời hai vị nói bậy. Hắn là biết rõ đấy, hắn ở vị trí này, làm sao không bị người ghen ghét? Chẳng qua huynh đệ đến nông nỗi này, luôn làm người thẫn thờ.
Nhìn nhìn Hạ Hầu Phái bên người, Thái tử thầm nghĩ, không biết Thập nhị lang sau khi lớn lên, có phải hay không cũng sẽ biến thành như vậy.