Lúc Hạ Hầu Phái lo được lo mất mà nghĩ Hoàng hậu có mở ra túi hay không. Thì Hoàng hậu đã cùng Tần thị liên thủ.
Ngụy quý nhân ở trong tay Hoàng hậu càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh vì thấy Hoàng hậu ấm giọng nhỏ nhẹ mang theo một ít âm dương quái khí (kỳ quái). Hết lần này tới lần khác, mỗi lần nàng trong bông có kim thì đều bị Hoàng hậu nhẹ nhàng linh hoạt ngăn cản.
Nhưng lúc này ngăn cản nàng là Tần thị.
Tần thị đặc biệt chán ghét Ngụy quý nhân, không chỉ… mà còn là vì nàng biết rõ Ngụy quý nhân luôn khi dễ Chu thị cùng kiểu ăn nói của nàng ta thật sự làm cho người ta vui không nổi. Nàng ta cho là mình đã rất uyển chuyển rồi, nhưng so với Tần thị từ nhỏ đã bị phụ mẫu bồi dưỡng khắt khe làm nữ thế gia, thì lại thành thô lỗ.
Ngụy quý nhân đỏ mắt Hoàng hậu có con dâu tốt, nhân phẩm gia thế đều so với con dâu nàng tốt hơn. Cho nên càng không thoải mái, cho rằng Hoàng đế bất công, nàng không dám ồn ào với Hoàng đế, dĩ nhiên là tới tìm Hoàng hậu gây sự.
Tần thị nghĩ đến lang quân lúc nào cũng chú ý đến Hoàng hậu, chén của Hoàng hậu thiếu trà cùng là đích thân hắn châm, nếu hắn biết Hoàng hậu bị bẩn mà nàng thờ ơ, trở về nhất định tức giận.
Vì vậy, lúc nghe Ngụy quý nhân khen nàng vài câu, nàng đã nói, không bằng Quý nhân lúc tuổi còn trẻ, mười dặm trang sức màu đỏ khiến muôn người đổ xô ra đường.
Mở mồm đã làm Ngụy quý nhân mắc nghẹn.
Ngụy quý nhân, là thiếp cùng Ngụy hậu gả cho Hoàng đế lúc trước. Cái gọi là mười dặm trang sức màu đỏ làm muôn người đổ xô ra đường rầm rộ, không phải là nàng.
Mọi người trong điện cười rộ, kiêu căng của Ngụy quý nhân mất sạch, nàng đang muốn mượn Ngụy hậu để khiển trách Tần thị bất kính, liền nghe Hoàng hậu nói: “A Nguỵ trưởng lão, đừng so đo với hài nhi, nàng khi đó còn chưa xuất thế, sao biết rõ?”
Một câu trưởng lão đem tâm Ngụy quý nhân tàn khốc đâm vỡ thành nhiều mảnh, trong điện này đúng là nàng lớn tuổi nhất. Nhìn đoá hoa trên điện, Ngụy quý nhân hít một hơi thật dài. Lúc nàng là thiếu niên cũng đẹp kiều diễm, được nhấc đến làm quý nhân, tuy bởi vì khi đó Ngụy hậu vừa qua đời, Hoàng đế bi thương không thôi, nhớ nhung tình cảm, mà có nàng săn sóc giãi bày. Nhưng nàng vẫn là tươi đẹp động lòng người được không.
Bây giờ vài chục năm đã qua, dù không nguyện thừa nhận nhưng đúng là già rồi. Có cái gì so với hồng nhan dễ dàng trôi qua làm người tan nát cõi lòng hơn?
Ngụy quý nhân âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng hậu điện hạ cũng đến tuổi, cần phải săn sóc thanh xuân cho bằng bọn muội muội a.” Hoàng hậu, cũng không có nhỏ hơn nàng mấy tuổi.
Đã là nữ tử mà bị nhắc đến vấn đề tuổi tác, thì đều không thể bình tĩnh. Huống chi Ngụy quý nhân còn ám chỉ việc Hoàng đế tại hậu cung.
Nàng nói xong, trong điện lập tức liền an tĩnh.
“Lời này của Quý nhân không đúng. Mẫu hậu cùng quốc, thiên thu muôn đời, làm sao sẽ lão?”
Thanh âm từ ngoài điện truyền đến.
Mọi người đều nhìn về phía ngoài điện. Chỉ thấy Thọ An công chúa cười híp mắt đi đến, nàng đã gả vào Triệu thị, chải kiểu tóc phu nhân, nhưng tính tình khờ khạo ngay thẳng một chút không sửa.
Bái kiến Hoàng hậu, Thọ An công chúa lại cùng Tần thị cười nói: “Nguyên cùng A Nguyên đã tốt, trước mắt lại thành người một nhà thì còn tốt hơn.” Nguyên là tên Tần thị, các nàng vốn là bạn thân, luôn luôn dùng khuê tên gọi nhau.
Tần thị rất tự nhiên ngồi dậy, gọi Thọ An công chúa một tiếng: “Cửu nương.”
Ngụy quý nhân bị vắng vẻ rất không vui.
Năm Cao hoàng đế lập quốc, Hoàng hậu vừa mới sinh ra, cũng đúng là bằng tuổi quốc, lớn cùng quốc.
Một đám người nghe thấy, Thọ An công chúa quay đầu không thuận không dung mà cùng Ngụy quý nhân nói: “Quý nhân cảm thấy Cô nói có sai không? Hay là Quý nhân cho rằng Đại Hạ ta không thể thiên thu muôn đời?”
Ngụy quý nhân còn có thể nói cái gì?
Đám cung phi đều cáo lui, Hạ Hầu Phái vù vù mà tiến đến.
Cô lo nhất là cô còn không có lớn lên thì Hoàng hậu cũng đã già đi, Ngụy quý nhân còn dám nói như vậy.
“Ăn nói như vậy, nàng không có tâm.” A nương rõ ràng tuổi tác vừa vặn. Hạ Hầu Phái ngồi xuống, đặc biệt tức giận mà nhìn Hoàng hậu, nói: “A nương đừng để ý tới nàng, thực là cái loại phàm tục”
Thọ An công chúa cười không ngừng, thoải mái nói: “Đừng nóng giận á…, sắc mặt Ngụy thị kia rất khó coi.”
Nàng là đến gặp Tần Nguyên đấy, các nàng là bạn thân, thân cận không phải nói. Gả vào hoàng gia, hậu cung phức tạp, lại thêm nàng nghe nói ngay từ đầu Hoàng hậu cũng không có lập tức đáp ứng hôn sự này. Cho nên liền đuổi đến đây, có nàng giúp đỡ, Tần Nguyên cũng không đến mức quá chịu thiệt.
Ai ngờ, vừa đi đến cửa điện, liền bị Hạ Hầu Phái khí thế rào rạt mà kéo nàng đến một bên, nói với nàng” cùng quốc thiên thu”. Thọ An công chúa cùng Ngụy quý nhân có cừu oán, Ngụy quý nhân thủ đoạn khốc liệt, nhiều năm trước đánh chết mẫu thân là cung nữ của Thọ An công chúa vì vi phạm cung quy. Coi như là cung nữ thân phận thấp kém, cũng là người sinh ra nàng, thù này nàng ghi lòng tạc dạ. Đã là việc có thể làm cho Ngụy quý nhân không thoải mái, nàng há lại không làm.
Lời của Ngụy quý nhân, Hoàng hậu cũng không để trong lòng. Nhưng nàng thấy Hạ Hầu Phái tức giận sợ hãi, liền ôn nhu an ủi cô, giống như Hạ Hầu Phái mới là người bị chê già.
Giọng nói hiền hậu bình thản, ngôn từ không nóng bỏng lại như dòng suối nhỏ lướt qua nội tâm. Hạ Hầu Phái nghe lời của Hoàng hậu, mắt cô dừng ở khuôn mặt Hoàng hậu, nhìn từng cái biến hóa chớp mắt của nàng, cố hết sức muốn tìm ra khác biệt với mọi ngày.
“Còn giận? Nàng cũng không chiếm được chỗ tốt, nhất định không dám nói bậy nữa.” Hoàng hậu ấm ấm áp áp mà nói, tựa hồ không có phát hiện ra ánh mắt Hạ Hầu Phái hôm nay nhìn nàng rất thâm thúy.
Tần thị cùng Thọ An công chúa liếc nhau một cái, Hạ Hầu Phái ở bên ngoài uy phong, đến nội cung Trường Thu lại biến thành hài tử thích ấm ức không có lớn lên.
Tần vương điện hạ như vậy làm cho Tần thị cảm thấy không còn khó ở chung nữa.
“Sao ngươi ở ngoài điện?” Thấy Hạ Hầu Phái không tức giận nữa, Hoàng hậu hỏi ngược lại.
Hạ Hầu Phái được vỗ yên, lại thấy Hoàng hậu đối với cô không khác thường ngày. Có nghĩa là túi thơm kia chưa mở ra, trong lòng cô rầu rĩ chán nản nhưng cảm thấy cũng tốt, dù sao trước mắt mọi việc còn hỗn loạn.
Cô trả lời: “Vừa rồi người của Thái Cực điện tới, A cha gọi đến Thái Cực điện ăn trưa, nhi định nói với A nương, ai ngờ các nàng còn chưa đi.”
Hoàng hậu sau khi nghe xong, cùng Thọ An công chúa nói: “Không bằng Cửu nương cũng cùng đi?”
Thọ An công chúa sáng sủa cười cười: “Liền nhận lời mời của ngài.”
Thời gian không còn sớm, Hoàng hậu vào trong điện thay quần áo, Tần thị nhạy bén muốn hầu hạ.
Hạ Hầu Phái nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy ống tay áo của nàng nói: “A nương thích yên tĩnh, có A Kỳ là đủ.”
Tần thị thuận theo mà thu hồi chân. Thọ An công chúa đánh giá hai người, cười mỉm, ánh mắt sáng không ngừng ở giữa các nàng đảo qua đảo lại, mập mờ mà rừng rực, dù Tần thị biết rõ là không có gì, mặt cũng vẫn hồng.
Ăn trưa tại Thái Cực điện, một nhà phụ mẫu con cái rất hài hòa. Hoàng đế còn hỏi Thọ An công chúa ở nhà phu quân thế nào. Thọ An công chúa cũng thuận thế nói tốt cho phò mã 1 chút trước mặt Hoàng đế. Hạ Hầu Phái cũng bắc cầu nhắc đến chức vụ của phò mã, Hoàng đế nghĩ đến Hạ Hầu Phái còn thiếu tùy tùng, liền đem phò mã thăng lên nhất giai, làm tùy tùng Tần vương.
Thọ An công chúa rất hài lòng.
Có Triệu thị, Hạ Hầu Phái cũng cao hứng.
Khi xuất cung, Hạ Hầu Phái hỏi Tần thị: “A nương nói với ngươi cái gì?”
Hoàng hậu cũng không vênh váo hung hăng, cũng không có đối với nàng bất mãn cái gì, nói chuyện điềm nhiên bình thản. Tần thị trả lời: “A gia chỉ cùng ta nhắc đến những thứ lang quân yêu thích, rồi các phi tử tới.” Cũng chưa kịp nói quá nhiều. Nàng thật ra nguyện ý cùng Hoàng hậu nói chuyện phiếm đấy.
Hạ Hầu Phái nhẹ gật đầu, lại nói: “A nương thích yên tĩnh, ngươi thường ngày không có việc gì cũng đừng có chạy vào cung.”
Tần thị không rõ cho lắm nhưng vẫn đáp ứng.
Hoàng hậu trở về Trường Thu cung cũng không có nghỉ ngơi, mà lấy danh sách đến xem.
Trong nội cung năm năm sẽ thả một đám cung nhân ra ngoài, đồng thời cũng sẽ chọn người mới vào cung. Năm nay vừa mới gặp năm.
Nội cung dùng cung nhân, trừ đi gia quyến quan lại, còn có nhà thanh bạch có con đi lính mà con chết. Vào cung, liền có cơ hội một bước lên trời, chọn cung nhân, không chỉ muốn chọn tướng mạo đoan chính, nhân phẩm cũng phải đoan chính, ít nhất không thể lấy một kẻ bụng dạ khó lường.
Xem tướng có tám phần chuẩn, dung mạo là trời ban, nhưng sinh hoạt về sau cũng có ảnh hưởng. Nói đơn giản, tâm tính bất bình, bị khổ cực lớn lên lại không dám oán thì tính tình sẽ e sợ một ít, nhưng dám oán thì tính tình sẽ… haizz! Tâm cao hơn trời thì sẽ quá sắc nhọn. Cả đời Hoàng hậu gặp người đâu chỉ trăm ngàn, tướng nhân cực chuẩn.
Trước mắt nhìn một cái danh sách, để quen thuộc một phen.
A Kỳ đưa cháo tổ yến đến, thấy Hoàng hậu ngồi ngay ngắn, không khỏi đau lòng khuyên nhủ: “Tối hôm qua Điện hạ một đêm chưa ngủ, không bằng thừa dịp không có ai, đi nghỉ một chút.”
“Cũng không mệt mỏi.” Hoàng hậu nói xong, buông xuống sổ sách tiếp nhận bát ngọc.
Cháo nấu thật ngon, lửa vừa mức, mềm mà không dai, nhuyễn lại thơm. Chén cháo nho nhỏ, quá trình chế biến vô cùng chú trọng. Trước lấy gạo cho vào trong nồi, để vào nước, lúc này phải để ý lửa vô cùng, phải dùng lửa to, đến khi nước sôi mới đổi thành lửa nhỏ nấu chín. Ước chừng nửa canh giờ sau, hạt gạo trong nồi sẽ nở ra nhiều, óng ánh ngon miệng. Lúc đó thêm tổ yến vào tiếp tục nấu chín, khi nấu đến mềm nhũn thì vẩy thêm chút cá. Cá cũng phải chú trọng, chỉ lấy thịt trên bụng cá, lọc xương nghiêm chỉnh xong có lẽ còn không đủ một lạng, vị ngon thanh đạm, tinh tế tỉ mỉ.
Như vậy tỉ mỉ chế thành cháo tổ yến, trơn trượt óng ánh, gắp lên mềm mà không đứt, vào miệng 1 cái mùi gạo thơm mát thanh đạm xộc lên, sũng nước từng tấc vị giác, ăn khó mà quên.
Món ăn quý lạ trong nội cung, lộng lẫy hiếm quý, há lại chỉ có từng đó?
Hoàng hậu ăn nửa bát, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, trong bụng cũng ấm ấm áp áp.
“Điện hạ sợ lạnh, vào đông chuẩn bị nhiều tổ yến chút, cháo làm ấm bụng, tốt cho dạ dày.” A Kỳ chu đáo nghĩ.
Hoàng hậu chỉ nói: “Không được phô trương.”
A Kỳ hiểu.
===============================================
2/3 đoạn đường….
Vẫn đợi không thấy chút thịt nào…
Khỏi chờ mấy má ưi, méo có thịt đâu mà chờ:))))) Bung 3 chương nhân được nghỉ 4 ngày thi, tuần sau thi thì lại lặn mất đến tháng 6.