Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 76: Đánh hạ Sở Kinh



Lớn nhỏ đã trải qua mấy mươi lần chiến dịch, Hạ Hầu Phái trên chiến trường đã thành thạo.
Quân đội Sở quốc không còn chịu nổi một kích, trừ ban đầu bỏ ra mấy tháng bên ngoài vượt sông, phía sau càng đánh càng sướng. Hạ quân dũng mãnh thiện chiến nhất thời nổi tiếng khắp thiên hạ.
Mà 1 quốc gia to như vậy, cũng có người tài ba đấy, lúc này, Hạ Hầu Phái liền gặp.
Nói Sở quân lũ chiến lũ bại, liên tiếp lui về phía sau, đất đai bị mất vô số, triều đình Sở quốc tự nhiên ý thức được tình thế không tốt, mấy vị Hoàng tử Hoàng chất lại tranh quyền đoạt lợi, thủ túc tương tàn một phen, phái ra một người lão tướng.
Lão tướng tên Vương Trú, tự ý công tự ý thủ, hơn hai mươi năm trước, cùng Hạ quân quyết chiến trên sông, thần cản sát thần, phật ngăn giết phật, làm cho người nghe sợ mất mật.
Vương Trú cũng không phụ cái tên dũng mãnh thiện chiến, trận đầu cho Hạ quân một cái đón đầu ra sức đánh.
Hạ quân một đường khải hoàn ca, chém Sở quân cùng chém cải trắng không sai biệt lắm, nhưng trên cơ bản chính là đem Sở quân đè nặng, vì khinh địch mà bị đánh bại, Hạ quân hơi có chút tỉnh thẫn thờ.
“Chủ kia là người phương nào? Như thế nào Sở quân đến tay hắn, bỗng nhiên sống lại.” Tả Vệ tướng quân nhíu mày hỏi.
Một tướng quân ít tuổi nghiêm túc mà lo lắng, có một cái trầm giọng nói: “Là Vương Trú.”
Sở quốc triều đình thật vất vả mở mắt, cuối cùng đem cái vị sát Thần này mời ra rồi.
Trong lều nhất thời lặng im.
Hạ Hầu Phái thấy chư tướng thần sắc trầm trọng, hiện ra coi trọng, nhưng cũng không đến mức hiện ra nhát gan sợ hãi.
Bị đánh bại, không được như ý là có. Nhưng đến thái tử cũng không sợ như vậy, dù đổi lại là cái mãnh tướng này, cũng chỉ là coi trọng thôi.
Tả Vệ tướng quân nói: “Vương Trú thì Vương Trú, đừng sợ hắn! Cùng lắm thì…” Dựa theo phương pháp đối phó Nhung Địch đối phó hắn! Đánh không lại sẽ đem người đổi!
Hạ Hầu Phái vỗ tay cười nói: “Đúng vậy, đến một cái Vương Trú, cũng không phải nghìn nghìn vạn vạn cái Vương Trú, ứng phó được.”
Chư tướng cười rộ, đúng vậy, chủ tướng lợi hại mấy cũng chẳng thể đem binh sĩ cải trắng trong vòng một đêm trở thành mạnh mẽ hung hãn?
Tin tưởng lại trở về.
Đến trước mắt, chủ tướng đối với Hạ Hầu Phái đã không còn như lúc trước khinh thường, đồng sanh cộng tử giao tình, tăng thêm nội tâm bái phục kính yêu, Hạ Hầu Phái ở trong quân doanh sớm đã kỷ luật nghiêm minh, nói một không hai.
Chu Toại hướng phía trên chắp tay: “Nguyên soái, Vương Trú dũng mãnh vang dội, thiện chiến sa trường, không phải người có thể khinh thường, thuộc hạ cho rằng, cần đổi chiến lược.”
Hạ Hầu Phái nói: “Đương nhiên. Ta nghĩ Vương Trú ngay từ đầu đã công kích trực tiếp cánh quân bên trái của ta, về sau giả chiêu, xuống tay với trung quân, do đó mới đánh tan quân ta, đem đại quân tách ra đánh chết, đây chính là thuật mà hắn quen dùng? Chư vị có ai đã cùng hắn chiến? Cứ nói.” Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Hoàn toàn không biết gì cả liền xuất binh, sẽ là một cuộc chiến giằng co.
Chư tướng tinh thần chấn động, nhao nhao nói.
Lúc này, ngoài điện có 1 người chạy vội vào, đến trước trướng, một gối quỳ, bẩm: “Báo, có Thiên sứ đến, ngay ngoài doanh!”
Thiên sứ? Triều đình lúc này phái người tới làm gì? Hạ Hầu Phái không kịp suy nghĩ sâu xa, đứng lên nói: “Chư vị thuận theo ta, nghênh đón Thiên sứ!”
Triều đình phái người đến, là tới truyền tang.
Hoàng Thái tử chết rồi, Hoàng đế hạ chiếu, cả nước khóc tang, hoàng thất túc trực bên linh cữu ba tháng, thiên hạ túc trực bên linh cữu một tháng, thủ tang kỳ, không cho phép ca múa đi tiệc, mỗi ngày đúng hạn khóc tang, cũng chiếu lệnh thiên hạ, một năm không được cưới gả.
Chiếu lệnh còn chưa đọc xong, nước mắt Hạ Hầu Phái đã rơi xuống, khi Thiên sứ tuyên hết chiếu, Hạ Hầu Phái giữ chặt Thiên sứ, hỏi: “Huynh trưởng ta xưa nay thân thể kiện, làm sao bỗng nhiên như thế?”
Thiên sứ rất đồng tình nhìn cô, nghe đồng liêu Tấn vương nói, Tấn vương chen lấn rất lâu cũng không thể nặn ra nước mắt, cuối cùng gào khan một chút cho xong chuyện. Tần vương lại nước mắt cuồn cuộn, xem ra là thật sự thương tâm, hắn vội nói: “Điện hạ nén bi thương, Thái tử vì cha hy sinh thân mình, Thánh nhân bi thương không thôi, lúc thần ra kinh, triều đình đang nghị thụy (thảo luận tổ chức tang lễ) Thái tử điện hạ.”
Mặc kệ đủ loại quan đưa ra ý kiến gì, Hoàng Đế vẫn cảm thấy chưa đủ tốt, không xứng với Thái tử, muốn nghị ra một cái thuỵ tuyệt hảo đẹp, mới cảm thấy an ủi Thái tử.
Thiên sứ nói xong câu này, đem việc Trịnh vương nghịch phản từ đầu chí cuối nói một lần.
“… Dương nghịch tặc lao về phía Thánh nhân, Thái tử thuần hiếu, thay Thánh nhân cản một đao, thần nghe nói, Thánh nhân ngay tại chỗ đem Dương nghịch tặc băm thành thịt nát, hạ chiếu tru di cả nhà.”
Hạ Hầu Phái quả thực không biết nói cái gì cho phải. Đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Phụ hoàng chưa từng bạc đãi Nhị huynh, hắn lại dám như thế!” Ngẫm lại Thái tử là thật đáng thương, khi còn bé hắn còn ôm qua cô, còn uy cô thịt, kiên nhẫn mà dịu dàng, sau khi lớn lên hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, cũng chưa từng cùng cô đối chọi gay gắt.
Có lẽ là người đã chết, nhớ tới đều là chuyện tốt cuả hắn, huống chi Thái tử lấy tư thái quang huy chết đi, nghĩ đến Thái tử từng ôm lấy cô dịu dàng mỉm cười, nghĩ đến Thái tử bất đắc dĩ cười khổ lúc phải xuất chinh, nghĩ đến Thái tử ẩn nhẫn cười lớn đối mặt với Tấn, Trịnh nhị vương. Hạ Hầu Phái hầu như không thể nhận rõ được chính mình khó khăn là thật hay giả, chỉ cảm thấy rất chua xót: “Huynh ấy hậu sự như thế nào?”
“Điện hạ yên tâm, Thánh nhân tự mình xem xét, lễ tang hết sức trọng thể.”
Thái tử chết rồi, Hoàng đế đã mất đi một nhi tử, nhưng hắn còn có bảy nhi tử, cô đã mất đi một huynh trưởng, nhưng thời điểm bi thương liền dính đến lợi ích liên quan, đã không còn đơn thuần. Thật sự thống khổ chỉ có Thái tử phi, đám tiểu lang quân Đông cung, bọn hắn mất đi trượng phu duy nhất, mất đi phụ thân duy nhất.
Hạ Hầu Phái cũng không có hỏi Trịnh vương thế nào, nghĩ cũng biết Hoàng đế nhất định không tha cho hắn, cô khổ sở một hồi, chư tướng không giỏi an ủi, quân nhân phần lớn có một đặc điểm là ngốc, qua một hồi lâu, mới coi như tìm được lời nói, ngọng nghịu khuyên can, ngôn từ mặc dù kém cỏi, tuy nhiên vẫn là tình chân ý thiết.
Tả Vệ tướng quân miệng nói: “Thái tử không có, nguyên soái mới…” Bị Chu Toại hung hăng trừng mắt liếc, cuống quít nuốt xuống ba chữ “… có tương lai”, ngượng ngùng mà đổi thành “sẽ khổ sở như vậy, chúng ta để nguyên soái yên lặng a…”
Hạ Hầu Phái một vòng nước mắt nói: “Chư vị trở về doanh đi, chúng ta buổi chiều lại nghị!”
Chư tướng cùng kêu lên: “Tuân lệnh!”
“Thiên sứ hãy lưu lại, ta còn có việc muốn hỏi.” Hạ Hầu Phái gọi Thiên sứ.
Khi trong lều chỉ còn hai người, Thiên sứ vốn tưởng rằng Hạ Hầu Phái muốn hỏi Trịnh vương kết cục thế nào, thậm chí đã nghĩ tốt câu trả lời. Trịnh vương được ban chết, trừ trưởng tử chết giống cha, còn lại con trai thứ hai cùng hai con gái đều phế làm bình dân, Trịnh Vương phi cùng thiếp thất đều sung làm nô, vĩnh viễn không tha, liêu thuộc môn khách, hoặc giết hoặc đánh, một người không thừa, cộng lại, ít nhất có ngàn người bị tội, bao quát cả mẫu gia Trịnh Vương phi.
Ai ngờ, Hạ Hầu Phái căn bản không có hỏi về Trịnh vương, cô nói: “Mấy chất nhi chất nữ của ta như thế nào?”
Thiên sứ theo bản năng mà cho rằng cô hỏi con cái Trịnh vương, lời đến bờ môi, mới phản ứng là cô hỏi tiểu lang quân Đông cung, vội nói: “Có Thái tử phi chăm sóc, Thánh nhân cũng cho không ít người qua, thích đáng vô cùng, chẳng qua là mấy vị lang quân quận chúa, biết được Thái tử không có, khóc vài ngày.”
Mày Hạ Hầu Phái nhăn lại, Thiên sứ lại nói: “Thánh nhân còn đem Hoàng trưởng tôn đi Thái Cực điện chăm sóc, vô cùng toàn vẹn.”
Hạ Hầu Phái giãn ra lông mày: “Vậy là tốt rồi, có Thánh nhân, không thể không chu toàn.” Lại hỏi đến Hoàng hậu.
Thiên sứ nói: “Hoàng hậu điện hạ mọi chuyện đều tốt, chẳng qua là Thái tử phi buồn bã, việc không thể hỏi, Hoàng hậu điện hạ vừa muốn quản cấm cung, vừa muốn hỏi Đông cung, có chút vất vả, lúc trước thần đến, mơ hồ nghe nói điện hạ mệt mỏi bị bệnh, gọi một hồi thái y.” Hoàng hậu là thân mẫu Tần vương, Thiên sứ đặc biệt rõ ràng.
Chỉ nói Hoàng hậu bị bệnh, không nói Hoàng đế an ủi như thế nào, có thể thấy được Hoàng đế cũng không an ủi gì. Hạ Hầu Phái trầm mặc thật lâu, mới lại nói một câu: “Làm phiền Thiên sứ.”
“Không dám, không dám.” Thiên sứ nói xong, lui xuống.
Vừa nghĩ tới Hoàng hậu bởi vì vô cùng vất vả mà bị bệnh, Hạ Hầu Phái liền đứng ngồi không yên, nhịn không được oán trách Thái tử phi không có năng lực, có việc liền không trông cậy được. Nhưng cô cũng biết, Thái tử phi cùng Thái tử kiêm điệp tình thâm, để tang chồng đau khổ, buồn bã ốm đau cũng là chuyện thường tình, cô oán trách, cũng không có chỗ phát tiết, chỉ giận chó đánh mèo mà thôi.
Hạ Hầu Phái đi qua đi lại, muốn giống như mũi tên về nhà, thầm nghĩ lập tức trở về Kinh thành, ôm Hoàng hậu một cái, dù chỉ dùng thân phận nữ nhi, ôm nàng một cái, thay nàng đảm trách, thay nàng vất vả.
A nương vốn gầy, hiện tại nhất định càng gầy. Hạ Hầu Phái rất hối hận, sớm biết như vậy liền không đem theo A Kỳ, Lý Hoa dù sao cũng là đàn ông, nào có thận trọng của A Kỳ. Cô oán trách mình không hiểu chuyện, A nương cho cô, một chút cũng không nghĩ tới vạn nhất xuất hiện tình huống đặc biệt.
Còn có đánh lâu như vậy, vẫn không đánh hạ Sở Kinh, thủ hạ thiện chiến kiêu tướng đâu rồi, quả thực không có năng lực! Hạ Hầu Phái cảm giác như mình thập phần không có năng lực, chỉ là đầu môi chót lưỡi, nói muốn cùng nàng cả đời, nói muốn cùng nàng dắt tay, lúc nhỏ, đã nghĩ đến thay nàng chia sẻ, làm cho nàng không cần mệt nhọc, bao nhiêu năm qua, vẫn như cũ không làm được, thậm chí một cái ôm cũng không cho được.
Cô dựa vào cái gì mà muốn A nương cho cô cảm tình đồng dạng, cô vốn là một người hoàn toàn không thể dựa vào!
Hạ Hầu Phái, hoàn toàn lâm vào hối hận tuần hoàn.
Rõ ràng rất nhớ nàng, rõ ràng nguyện ý thay nàng làm hết thảy, dù là thay nàng đi tìm chết cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nguyện vọng ấy lại to lớn, sự thật là cô làm không được, vì nàng nghiêng một chén trà, múc một chung súp cũng bất lực.
Hạ Hầu Phái nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Đến xế chiều, Hạ Hầu Phái triệu tập chư tướng nghị sự, cô nói: “Trong 1 tháng, nhất định phải công thành!”
Sở quân thắng một trận, còn có thể tin tưởng, nếu thắng hai ba trận, hay nhiều hơn thì sao đây? Sẽ kiêu ngạo, cho rằng Hạ quân bất quá chỉ như vậy, anh dũng lúc trước bất quá chỉ là vận khí?
Chế định phương án, Hạ Hầu Phái phái người bày trận.
Vương Trú tự ý thủ, càng tự ý công, một trận chiến nhanh, hắn cũng muốn yên lặng đánh Hạ quân, lúc này liền ứng chiến. Sở – Hạ chiến một hồi, Hạ quân dần dần chống đỡ hết nổi, bại lui, Sở quân lại thắng.
Vương Trú thu binh trở về thành, trong lòng có chút ít nghi ngờ, Hạ quân lại không chịu được một kích?
Ba lần, Hạ quân vừa đánh vừa lui, đem Sở quân dụ vào mai phục, Sở quân bị mai phục, kinh hãi, Vương Trú kiệt lực ổn định quân tâm, xung phong liều chết phía trước, phí hết sức chín trâu hai hổ, trong nguy hiểm lại thắng một hồi, bởi vì Sở quân cũng chỉ còn ít binh mã, liền không dám thừa thắng xông lên, sợ phía trước còn có phục binh.
Thắng hiểm, cũng là thắng!
Sở quân sĩ khí đại chấn, cải trắng trước kia ỉu xìu trước mắt cũng dám đi lên. Tin chiến thắng truyền về Sở triều, tất cả mọi người thật cao hứng, thật vất vả tìm về một chút tự tin, theo lệnh Vương Trú thừa thắng xông lên, đem Hạ quân đuổi ra khỏi Sở.
Hạ Hầu Trung cùng Ngụy Sư bên kia, cũng nhao nhao tăng binh.
Vương Trú cũng định tâm, Hạ quân ban đầu chiến bại là vì khinh địch, về sau thực lực chân thật, rất có sức chiến đấu, nhưng không đến mức tương lai cũng vậy, để cho Hạ quân ngang nhiên ra vào.
Vương Trú cũng định ra chiến lược.
Thời khắc hai quân giằng co rút cuộc đã đến.
Vương Trú thấy Hạ quân xung phong liều chết, mà phần lớn là bộ binh, cũng cho bộ binh nghênh chiến, Vương Trú tự mình điều quân, trái chém phải giết, máu tươi tung tóe, không có chán ghét, ngược lại kích thích ra vô hạn sát ý, đằng đằng sát khí tiến lên!
Hạ quân rất nhanh xuất hiện lỗ hổng, Vương Trú thấy chủ soái Hạ quân giơ cờ, cho quân hậu vệ bổ sung về hướng cánh quân bên trái.
Cơ hội đang ở trước mắt! Vương Trú giơ cao trường đao, hướng về phía cánh quân bên trái, hét to một tiếng, phát động tổng tiến công.
Bảy vạn Sở quân phóng thẳng về hướng cánh quân bên trái, ý đồ coi ra tay, đem Hạ quân tách ra, mượn chuyện này công kích, hậu vệ Hạ quân bổ sung đã đến, nếu có thể sẽ giữ hậu vệ lại, để cánh quân bên phải cô chưởng nan minh (1 bàn tay không thể vỗ ra tiếng)!
Nghĩ đến mất đi quốc thổ, Vương Trú càng dũng mãnh xung phong liều chết, chủ soái anh dũng kéo theo sĩ khí đám binh lính, trong lúc nhất thời Sở quân như thoát thai hoán cốt, bắn ra lực kinh người.
Hạ quân càng giết càng ít, Vương Trú bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến, liền phát giác không đúng, nhưng lúc này, đã không còn kịp!
Bốn phía dày đặc Hạ quân, đều cầm trong tay nỏ và cung tiễn, đem Sở quân xâm nhập trận địa, bắn chết.
Tiếng chém giết rung trời bên trong, Sở quân bị tình thế hoán chuyển mà bối rối, nhao nhao trúng tên. Lúc Vương Trú nhìn tình thế không đúng, tứ phía đã bị vây quanh, muốn rút lui cũng khó, chỉ có thể mở đường máu.
Chém giết mấy cái xạ thủ, muốn kéo ra một lỗ hổng, Vương Trú dũng mãnh như mình là trâu lạc vào sói hoang, Sở quân nhao nhao theo chủ soái, mong có thể thoát ra.
Hạ Hầu Phái nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu, thấy thời cơ không sai biệt lắm, nâng cờ, hướng phía bên trái vung lên.
Quân cánh phải lao nhanh ra vô số kỵ binh, đem đường của Sở quân phá hỏng.
Không giữ Vương Trú ở lại đây, chờ hắn về, lại càng khó công thành.
Hạ Hầu Phái hạ lệnh: “Giết Vương Trú!”
Hai đấm khó mà địch lại bốn chưởng, huống chi, đây không chỉ là bốn chưởng.
Hạ quân giống như đỉa giết không hết, chăm chú hướng về phía Sở quân chém giết.
Sở quân sợ hãi, mỏi mệt, máu tươi nhuộm hồng cả mắt, vừa nhắc tới sĩ khí đã bị chém nát cổ, không thể gõ vang rồi. Bọn hắn lao theo Vương Trú, một đám người chen lấn.
Trên chiến trường, người dần dần ít đi, thi thể dần dần nhiều hơn, cuối cùng chính tay Chu Toại đâm Vương Trú.
Sở quân đều vứt bỏ binh khí.
Phá thành.
Chuyện sau đó, làm đã quen, đem tù binh trông coi, đem cờ trên tường thành rút, thay bằng cờ Đại Hạ. Hạ quân bao phủ một loại không khí bi thương, dù đánh thắng.
Một trận thắng quả thực xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng trả giá bằng đại giới thê thảm đau đớn.
Hạ quân dùng mười vạn binh giết ba vạn Sở quân, có được tù binh bốn vạn, tăng thêm quân phòng thủ trong thành quân, cộng cả tù binh là năm vạn. Mà mười vạn Hạ quân, đã mất một vạn, tổn thương ba vạn, trong đó trọng thương không trị được, hai nghìn.
Năm vạn tù binh tự nhiên cũng thay hình đổi dạng thành họ Hạ. Hạ Hầu Phái kiêu ngạo, khao thưởng toàn quân, cho bọn tù binh nhận lấy đãi ngộ ấm áp, rất nhanh liền dung hợp.
Nhưng dân chúng trong thành, như cũ không được quấy nhiễu. Đám dân chúng lòng bất an, đẩy ra bô lão, từ trong nhà ra gặp Hạ Hầu Phái, tụ tập chút ít lương thực quê nhà, muốn dâng anh hùng.
Ngụ ý, chủ động đưa lương thực cho các ngươi, không cần đoạt. Chủ động cho, vẫn tốt hơn là bị người ta đến đoạt, lúc trước Vương Trú đến, đã lấy qua một hồi lương thực rồi, vốn không còn nhiều, nếu lại bị Hạ quân đến đoạt, đến lúc đó sợ là cả đống cỏ khô cũng không giữ được, nhà cỏ đều bị thiêu sạch sẽ, không chừng còn mất mạng.
Hạ Hầu Phái nói: “Ta chính là Tần vương của Đại Hạ, con trai Ngô Hoàng, thay trời phạt Vô Đạo mà đến, nếu như thu tài vật của các người, vậy chẳng phải chính mình là Vô Đạo, lấy cái gì phạt Vô Đạo đây?”
Nói xong, còn làm vái chào, thể hiện đầy đủ Đại Hạ thân dân yêu dân.
Bô lão thở dài trở về nhà, giống như nằm mộng, đem quá trình cùng kết quả kể lại, dân chúng mộc mạc đều ca tụng Đại Hạ nhân quân trị thế.
Hạ quân cũng không dừng lại quá lâu, Hạ Hầu Phái muốn đánh xuống Kiến Khang, đã được công đầu, có thể mau mau khải hoàn hồi triều.
Cuối cùng, cũng không phụ lòng người.
Thái thủy hai mươi năm, tháng 12, Thập nhị hoàng tử Tần vương của Đại Hạ công hãm Sở Kinh, bắt hết vương công Sở quốc. Hoàn thành trách nhiệm giao phó đánh hạ thành Kiến Khang, Ngụy Sư so với cô chỉ chậm một bước, chờ hắn đến dưới thành Kiến Khang, đã thấy trên thành thành phần phật vũ động quốc kỳ Đại Hạ.
Ngụy Sư tức giận nắm tay thành quyền, vận khí Tần vương quả thật quá tốt!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.