Xướng nghị chính là một đại thần râu tóc bạc trắng, phẩm trật không cao, chỉ kẹt hắn là triều phẩm hàm trên. Nhìn hắn râu tóc hoa râm, nghĩ cũng sắp trở thành trí sĩ rồi, không ngờ lại liều mạng khí tiết tuổi già, vén lên việc trữ vị.
Lão đầu cầm hốt mà đứng, chậm rãi mà nói, nói từ việc Thái tử không lập, cơ sở bất ổn đến Giang Nam mấy ngày trước có một đám tự xưng là đại thần di dân Sở quốc kích động tạo phản, cho nên nhất định phải lập Thái tử, bằng không thì quốc gia đại họa lâm đầu.
Nói chuyện giật gân.
Hắn há miệng ra, Hạ Hầu Phái vốn là cả kinh, lập tức nhìn Hạ Hầu Trung, Hạ Hầu Trung cũng đang quay đầu nhìn cô, hai người đều nhìn thấy trên mặt đối phương khiếp sợ, đã biết, người này không phải bọn hắn an bài.
Đích thị là người của lão đầu kia! Hai người khó được mà cùng một suy nghĩ.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Hoàng đế hân hoan nói: “Chuẩn tấu. Thái tử, chuyện quốc, không phải chuyện nhà. Các khanh nghị luận, ai nên là Thái tử.”
Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung đều thu mắt. Lừa bịp, bọn hắn không theo.
Các vị đại thần đều nghị luận, vốn là nhỏ giọng, sau thấy Hoàng đế mỉm cười, dần dần nói đến thoải mái.
Hoàng đế đáng đánh bàn tính. Ai không muốn làm Thái tử? Muốn làm Thái tử, tự nhiên sẽ có người đè xuống. Đề nghị Hạ Hầu Phái, sẽ có một đám người nhảy ra phản đối, muốn phản đối tự nhiên phải nói ra một chút thiếu sót của cô, đề nghị Hạ Hầu Trung cũng thế, hai người chưa đủ biểu hiện, như thế nào làm Thái tử?
Vậy, Chu vương liền… có tương lai.
Quả nhiên, có một đại thần ra khỏi hàng nói: “Thần mời lập Tấn vương Trung.”
Hoàng đế không ngờ có người tung chiêu, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung cũng không có chuẩn bị, chưa kịp bố trí hạ nhân. Nhưng bất cứ lúc nào, cũng không thiếu người nịnh nọt xu nịnh, vị này ra mặt liền muốn tại chỗ Hạ Hầu Trung tranh giành một cái “Công đề xướng”.
Hoàng đế vuốt cằm nói: “Chư khanh nghĩ như thế nào?”
Việc lập trữ, ai có thể không quan tâm? Đại thần ủng hộ Nhị vương không chịu yếu thế, nhao nhao trần thuật, hoặc dìm Tần mà nâng Tấn, hoặc châm biếm Tấn mà chống đỡ Tần.
Chiêu Minh Thái tử và Hạ Hầu Thứ đều đã chết, Hạ Hầu Trung trên danh nghĩa là trưởng tử, nhưng Hạ Hầu Phái là đích tử, cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân, đều xây dựng công trạng. Triều thần thấy vậy đã cho rằng Thái tử nhất định thuộc về một trong hai.
Trên triều bầu không khí càng phát ra nhiệt liệt, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung đều không nói một lời, tâm chìm đến đáy cốc.
Hoàng đế nhiều nhi tử, chỉ riêng có hai người hắn nổi trội, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung đương nhiên đều không phải người ngu, nghe lũ triều thần nói hoặc nâng hoặc hạ, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung đều nuốt không trôi.
Cứ như vậy càng đi càng xa, chờ bọn hắn bị công kích đến không đáng một đồng, sẽ là sân của Chu vương a?
Cái khay này đánh thật sự là vang.
Đáng tiếc, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung cũng không phải người chịu ngồi chờ chết.
Lập trữ là chuyện lớn, không phải một ngày mà quyết, lúc tan triều, đám đại thần vẫn không có phân được thắng bại.
Hoàng đế nghiêm nghị nói: “Trữ vị không thể lâu, nên chọn người hiền đức, đây không chỉ là gia sự, mà cũng là quốc sự, chư khanh thận trọng mà đợi, mau chóng đề cử hiền nhân.”
Chúng thần cúi người đồng ý.
Giải tán, nối đuôi nhau mà đi, Hạ Hầu Trung nhìn Hạ Hầu Phái một lần, muốn nói lại thôi, bước đi.
Hạ Hầu Phái đứng lại, nhìn bóng lưng kia trong chốc lát, xoay người đi vào cung.
Hoàng đế bỗng nhiên ra một chiêu như vậy, không thể không tiếp chiêu a.
Hiện tại tình hình cùng hai năm trước bất đồng, không có thời gian để cô làm tốt bố cục, cũng không thể không đếm xỉa mà nhìn người tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Mà hiện tại Hoàng đế chọn cô cùng Hạ Hầu Trung đánh nhau.
Hạ Hầu Phái bước đi, âm thầm ưu sầu, trên mặt lại không chút nào lộ ra.
Xe đến trước núi ắt có đường, Hoàng đế có thể nhẫn tâm chọn cô cùng Tấn vương đấu, cô cũng có thể đem Chu vương thêm vào tranh chấp, tuyệt không để hắn yên thân.
Không phải Hạ Hầu Phái vững tâm, cùng một cái hài tử gây khó dễ, mà thật sự là chiêu cuả Hoàng đế quá hèn hạ.
Hạ Hầu Phái đối với Hoàng đế cũng không oán hận, hắn ngày xưa đối với cô cũng không kém, cũng không có khiến cô ấm ức, tuy nói thiếu một chút tình phụ tử, nhưng Hạ Hầu Phái cũng không có coi hắn như cha, thật không có cái bất bình “Cha đối với a huynh tốt hơn ta”.
Nhưng bây giờ, việc Hoàng đế làm quả thực không phúc hậu. Hạ Hầu Phái tuy không đến mức sinh lòng oán hận, nhưng cũng cảm thấy rất phiền chán.
Đi đến Trường Thu cung, không cần người thông bẩm, Hạ Hầu Phái liền tự mình đi vào.
Hoàng hậu đang may quần áo.
Có thể làm cho A nương tự tay may quần áo, cũng chỉ có cô.
Hạ Hầu Phái nội tâm ngọt ngào, trữ vị cũng tốt, Hoàng đế cũng thế, một loạt nhao nhao hỗn loạn đến nơi này liền điềm nhiên yên tĩnh, một chút cũng không quan trọng.
Hạ Hầu Phái đi qua. Nghe được tiếng vang, Hoàng hậu không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Có thể ở Trường Thu cung không cần thông bẩm, công khai mà tới, chỉ có một người.
Hạ Hầu Phái cũng không có lên tiếng, đi đến bên cạnh hoàng hậu ngồi xuống.
Trong tay nàng là áo choàng màu đen, xem bộ dáng là một thân thẳng cư, lật qua lật lại ở giữa là kim tuyến thêu vân văn, trang nhã đại khí.
Chỉ cần là nàng tự tay may liền khiến Hạ Hầu Phái vui vẻ vô cùng, cô tới gần, hơi thở cùng Hoàng hậu khoảng cách quá gần, tay Hoàng hậu run lên, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Hầu Phái không rõ cho lắm, hướng tay của nàng nhìn, liền thấy trên ngón tay trắng nõn có một giọt huyết châu chói mắt rỉ ra. Hạ Hầu Phái cả kinh, vội cầm tay Hoàng hậu, mút ngón tay nàng.
Đôi môi ấm áp khiến Hoàng hậu nhịn không được run rẩy. Hạ Hầu Phái ngậm lấy ngón tay của nàng, vốn là đau lòng lo lắng, khi Hoàng hậu run lên cô mới phát hiện mình ngậm lấy ngón tay nàng. Hạ Hầu Phái có chút đứng núi này trông núi nọ, giương mắt nhìn Hoàng hậu.
Không nói cảm xúc ướt át nơi đầu ngón tay, chỉ nói đôi môi ướt át của Hạ Hầu Phái ngậm lấy ngón tay trắng như tuyết lóng la lóng lánh, lại có chút ngưỡng đầu mở to mắt nhìn nàng. Một màn này đã đủ cấm kỵ, khiến người huyết mạch phun trào. Mà Hạ Hầu Phái phát hiện trong mắt Hoàng hậu trầm ảm mờ mịt, cô vẫn còn cảm giác chưa đủ, duỗi ra đầu lưỡi như hạt gạo liếm đầu ngón tay nàng.
Đầu lưỡi nóng ướt trơn mềm liếm qua đầu ngón tay, vừa nhột vừa tê, có một cỗ sợ run không thể ức chế từ lưng vọt lên, chạy suốt đầu óc, Hoàng hậu hít thở trì trệ, mãnh liệt rút ngón tay.
Hạ Hầu Phái chậm rãi nháy nháy mắt, bộ dạng giảo hoạt mà không có ý tốt, khiến cho Hoàng hậu giận cũng không phải mà tức cũng không được. Ngón tay trở lại rồi, mà ướt át còn lưu lại, còn cảm giác ấm áp trong miệng Hạ Hầu Phái.
Hoàng hậu nắm chặt tay, trong lòng sinh khí, nhưng cũng có luống cuống.
Hạ Hầu Phái thấy Hoàng hậu thần sắc sâu lắng, mím môi không nói, dần dần có chút luống cuống, hồi tưởng lại hành vi vừa rồi, quả thực là khinh bạc vô cùng, cô vội nói: “A nương, đau không? Để nhi nhìn a?”
Cô là nghĩ mượn chuyện này che giấu.
Nói đến cùng, cô là nữ tử, lại là hài tử của A nương, mà A nương cũng không biết tâm tư cô mơ ước đã lâu, chỉ cần giả bộ người vô tội, A nương sẽ không phát hiện cái gì.
Hạ Hầu Phái đang đánh bàn tính, cố gắng để ánh mắt của mình thoạt nhìn khờ khạo đơn thuần trong suốt vô hại.
Hoàng hậu mím chặt môi, trực tiếp mà nhìn Hạ Hầu Phái, nhìn Hạ Hầu Phái chột dạ bất an, nàng liền cười khẽ, ôn hòa nói: “Không sao.”
Che giấu xong, Hoàng hậu cũng cúi đầu tiếp tục may áo bào.
Hạ Hầu Phái thở phào một cái, lại cảm giác rất trống rỗng. Nếu vừa rồi, cô không sợ hãi che giấu, mà thừa cơ thổ lộ thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ, vừa nhìn về phía ngón tay Hoàng hậu.
Vừa rồi ngón tay bị cô ngậm tại trong miệng, hiển nhiên không có hương vị, khiến cho cô đứng núi này trông núi nọ, như thế nào cũng không cam lòng buông ra, thầm nghĩ muốn liếm một cái.
Hạ Hầu Phái mặt bỗng nhiên ửng đỏ, cô bị chính mình mơ mộng viển vông làm toàn thân nóng lên.
Thấy một bên có chén trà nhỏ, liền bưng đến ực một hớp xuống dưới.
Uống xong, mới phát hiện, đây là của Hoàng hậu. Thấy ven chén trà nhỏ có nhàn nhạt dấu vết, Hạ Hầu Phái mặt càng nóng, cô không có son, đương nhiên không để lại dấu, vậy cũng chỉ có…
“Trọng Hoa.”
“A?” Hạ Hầu Phái ngẫng đầu, có tật giật mình, thanh âm run rẩy, lộ ra một cỗ hư ý.
Hoàng hậu mắt ngậm thân thiết mà nhìn cô: “Sao mặt hồng như vậy? Có chỗ nào không khỏe?”
“Chưa,.. không.” Hạ Hầu Phái khập khiễng mà trả lời, ánh mắt chạm đến đôi môi Hoàng hậu, nghĩ đến ven chén trà nhỏ, cô vội thấp đầu, nói: “Trời, nóng.”
Thời tiết thật là càng ngày càng nóng. Cô nhìn như cũng thật ý.
Hoàng hậu nhìn nhìn cô, trong mắt càng phát ra lạnh, nhưng Hạ Hầu Phái cúi đầu, không thấy được.
Đã thất lễ, lại như vậy, A nương sẽ sinh nghi. Hạ Hầu Phái nói cáo lui, chạy trốn.
Hoàng hậu nhìn đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy nữa, quay đầu lại nhìn về phía chén trà nhỏ, nàng để xuống may vá, đem chén trà kia bưng đến, bên trong đã trống rỗng, mà ven miệng lại có chút ướt át, vừa rồi Trọng Hoa là chạm cái chỗ này uống trà.
Hoàng hậu nhắm mắt lại, trong lòng một hồi vô lực.
Hạ Hầu Phái từ Trường Thu cung trốn thoát, Đặng Chúng vất vả đang muốn nhắc nhở cô đi chậm rãi chút ít, liền thấy trên đường có một thiếu niên cẩm y, hướng bên này đi đến.
Hồng phác phác khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hầu Phái nhìn thấy Chu vương liền chớp mắt khôi phục nguyên dạng, cô không nhanh không chậm mà đi tới.
Chu vương thập phần hữu lễ, khom người bái kiến, tư thái trôi chảy mà ưu nhã: “Chất nhi bái kiến Thập nhị vương thúc.”
“Là Đại lang? Đại lang miễn lễ.” Hạ Hầu Phái mỉm cười dìu hắn đứng lên. Đây là sau khi trở về cô lần đầu tiên thấy Chu vương.
Chứng kiến Chu vương kia có phần bình tĩnh khí phái, Hạ Hầu Phái nở nụ cười: “Đã lâu không gặp Đại lang rồi, Đại lang không sao chứ ”
“Làm phiền Vương thúc thắp thỏm nhớ mong, chất nhi có tổ phụ che chở, vẫn luôn tốt.” Chu vương cười đáp nói.
Rút cuộc là tiểu hài tử, dù bình tĩnh, vẫn là một tiểu hài tử, trong lời nói không tự chủ được mà mang khoe khoang cùng uy hiếp.
Hạ Hầu Phái chỗ nào hội so đo với hắn, đem bộ dạng trưởng bối bao dung bày ra vô cùng: “Ngươi ở chỗ Thánh nhân, ta an tâm, tốt tốt hiếu thuận Thánh nhân, Thánh nhân sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Ấm áp giọng nói, yêu thương nhắc nhở, khiến Chu vương sững sờ.
Hắn đương nhiên biết rõ sau Chiêu Minh Thái tử, Tần vương thúc là một trong những ứng cử viên của trữ vị. Hắn bỗng nhiên xuất hiện, cắm một cước, Tần vương thúc thấy hắn, không như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thì cũng không có sắc mặt tốt mới phải.
Cái này là tiểu hài tử khờ khạo rồi, Chu vương không lão luyện, từng trải chưa đủ, liền không biết người lớn dối trá. Cô cười, chưa hẳn đã vui vì ngươi, cô ấm giọng nhắc nhở, cũng chưa chắc đã mong ngươi mạnh khỏe.
Cùng Chu vương nói qua vài câu liền tách ra, hai người chắp tay cáo biệt, thụt lùi mà đi, Hạ Hầu Phái đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, 2 gã cung nhân sau lưng Chu vương, nếu như nhớ không lầm, hai gã cung nhân kia tựa hồ là đồ đệ Triệu Cửu Khang.
Triệu Cửu Khang luôn luôn chỉ hầu hạ một mình Hoàng đế.