Dưỡng Tâm điện rơi vào trầm lặng, thật ra nó cũng không khác gì thường ngày.
Nơi này trước giờ vẫn cứ tĩnh lặng thế thôi.
Nhưng lần này lại có thêm một chút ngột ngạt lạ thường.
Ngô tổng quản tuy chỉ là một hoạn quan, nhưng cũng được xem là thần tử nhị triều.
Ông ta biết rất rõ tình cảm sâu đậm của Hoàng đế và thân mẫu Hiếu Toàn Thành Hoàng hậu.
Năm đó, Hiếu Toàn Thành Hoàng hậu băng, Hoàng đế đương thời là Tứ A Ca, Dịch Trữ, chỉ vừa lên mười được giao cho Tĩnh Quý phi nuôi dưỡng – Hiếu Tĩnh Khang Từ Hoàng hậu.
Tĩnh Quý phi cho người đem giấu toàn bộ những thứ liên quan đến Hiếu Toàn Hoàng hậu, tránh không để Tứ A ca Dịch Trữ tức cảnh sinh tình.
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ bà ta thật lòng đối tốt với con trai Trung cung.
Chẳng qua bà ta chỉ cần một chỗ dựa, hai vị hoàng tử do bà sinh ra đều không thể sống lâu.
Sinh thời bà cũng chưa có hoàng tử, bỗng chốc lại nuôi dưỡng đích tử.
Bản thân được hưởng phước, làm sao bà có thể chấp nhận việc đứa trẻ mình nuôi dưỡng chỉ nhớ về thân mẫu chứ.
Tất cả cũng chỉ vì lợi ích bản thân thôi.
Hoàng đế vẫn không rời mắt bức họa trên tay, cũng đã lâu như vậy rồi hắn mới nhìn lại được dáng vẻ của mẫu thân.
Ngô tổng quản sợ Hoàng đế đau lòng sinh bệnh, đi đến giật lấy bức họa:” Vạn Tuế gia, thứ này cũ kỹ bám đầy bụi bẩn, người xem lâu hít phải bụi bẩn, kẻo sinh bệnh”.
Khuôn mặt Hoàng đế thất thần, hắn tiến đến muốn lấy lại bức họa.
Ngô tổng quản vẫn chứ giữ chặt không buông bức họa.
Hoàng đế cứ như một đứa trẻ giành đồ chơi, nước mắt, nước mũi chứ thế mà tuông ra:” Ngô tổng quản, đây là bức họa hiếm hoi còn lại của ngạch nương trẫm, ngươi mau đưa lại cho trẫm”.
Ngô tổng quản vẫn không muốn đưa, hắn không muốn Hoàng đế lưu tình với những chuyện đã qua.
Hoàng đế cất giọng rưng rưng:” Ngô tổng quản à, đã lâu lắm rồi trẫm mới có thể nhìn lại dung mạo ngạch nương.
Đã quá lâu rồi, lâu đến mức trẫm cũng đã dần quên người trông thế nào rồi”.
Nghe đến đây, Ngô tổng quản bỗng chết lặng.
Phải, đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi.
Hoàng đế tiến đến giật lấy bức họa, hắn cứ thế ôm chặt vào lòng.
Ngô tổng quản không lấy lại nữa, đến dịu dàng an ủi Hoàng đế.
Hắn như một đứa trẻ đáng thương, ôm lấy bức họa đã phai màu, khóc nấc, dáng vẻ uy nghiêm, hiên ngang lúc thượng triều hay gặp các tần phi đều mâtd cả, giờ chỉ còn lại Dịch Trữ và ngạch nương thôi.
Hắn ngã đầu vào sạp, bỗng nhiên cảm nhận như có bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên bím tóc đuôi sam.
Một mùi hương quen thuộc vốn đã mất từ lâu, hắn vô thức gọi:” Ngạch nương…”
Ngô tổng quản đứng cạnh lặng lẽ nhìn bóng người đơn độc của Hoàng đế, không dám đến gần.
Cũng không biết đã bao lâu, Hoàng đế ngủ quên trên sạp.
Khi hắn tỉnh lại chỉ thấy trên người đắp thêm tấm chăn văn hoa thạch lựu bồ đào.
Hoàng đế mơ màng nhìn quanh, khói Long Diên hương tỏa lên tạo một không gian mờ ảo tựa thiên cung.
Từ sau, rèm châu bóng nữ nhân thanh thoát, dịu dàng hiện lên.
Nàng mặc xiêm y màu xanh ngọc, bên ngoài là trường quái thêu bát đoàn mai lan cúc trúc, tóc vấn lên kiểu vân kế, cài lên một đóa ngọc lan đơn giản, nhấn thêm đóa hoa ngâu bên thái dương.
Hoàng đế ngẩng nhìn nàng, cất giọng nhẹ nhàng có pha lẫn yêu thương:” Lan Nhi, nàng đến tìm trẫm sao”
Lan Nhi nhẹ nhàng, tiến đến cạnh Hoàng đế.
Vạc áo nàng bay nhẹ trong không trung khiến từng bước đi của Lan Nhi như đang lướt trên mây.
Nàng mang vào một khai làm bằng gỗ Tử Đàn, dâng lên Hoàng đế.
Hắn vươn tay lấy tách trà đặt trên khai, uống liền một ngụm:” Vị lạ thế? Đây là trà gì vậy?”.
Lan Nhi hướng mắt nhìn Hoàng đế, ân cần rót thêm trà vào tách cho hắn, thưa:” Đây là trà sữa, được các tộc Mông Cổ chế ra.
Họ không dùng được trà thông thường, nên cho thêm sữa vào để dùng”.
” Ra là vậy, trẫm cũng từng nghe qua”, hắn đưa lên uống thêm một ngụm:” Mùi vị có hơi lạ, nhưng vẫn giữ được vị thanh của trà, hòa vào vị béo của sữa uống cũng rất ngon”.
Lan Nhi cho người mang vào một cây đàn tranh, đặt ở giữa gian phòng.
Hoàng đế có chút bất ngờ nhìn nàng:” Nàng biết đàn sao?”.
Lan Nhi khẽ gật đầu, nũng nịu:” Thiếp học đàn đến đây giúp tứ lang giải khuây”.
Nói xong nàng ngồi vào ghế, đặt tay lên dây đàn, cảm nhận.
Một lúc sau, nàng bắt đầu gảy, điệu nhạc vang lên êm ã.
Hoàng đế chợt giật mình, hàng loạt ký ước ùa về.
Hắn vẫn còn nhớ như in, cái ngày hôm ấy.
Cái ngày đẹp nhất đời Hoàng đế, năm đó hắn nép sau bức tường ở gian phòng phía Tây, Thừa Càn cung.
Hắn nhìn vào trong, Hoàng A Mã đang nằm chống một tay trên sạp, ngài nhắm mắt, hưởng thụ âm điệu nhảy múa giữa không trung.
Ngày ấy, ngạch nương của Hoàng đế vẫn còn, bà cũng đang không khỏe trong người, nhưng nghe nói hoàng a mã muốn nghe đàn, bà không ngại sức khỏe mà gảy cho ngài ấy nghe.
Lúc đấy Hoàng đế vẫn còn là tứ a ca, chỉ dám đứng nép bên tường trộm nghe tiếng đàn.
Hoàng a mã thấy hắn đứng đấy, thì gọi vào, hắn ngồi cạnh tiên đế, đặt mắt mình vào ngạch nương không rời.
Một cảm giác rất bình thường, bà ấy vẫn như thường ngày thôi.
Nhưng đến bây giờ khi nhớ đến đáy lòng lại nhói lên.
Hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến, đấy là lần cuối cùng hắn được nghe ngạch nương gảy đàn, sau lần ấy, bà lâm trọng bệnh, rồi băng thệ.
Tiếng đàn thực tại, lại hệt như lúc ấy, vẫn âm điệu quen thuộc đấy.
Nhưng đã không còn là tứ a ca nữa, cùng không ở Thừa Càn cung nữa, cũng chẳng còn ngạch nương nữa…
Nghĩ đến đây, Hoàng đế như muốn bậc khóc.
Nhưng cố gắng kiềm chế lại, gắng gượng nuốt ngược nỗi đau vào trong.
Hoàng đế im lặng lắng nghe, bóng hình nữ nhân trước mặt bỗng chốc đã in sâu vào trong tâm trí hắn.
Trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại, khoảng không vô tận và Lan Nhi cùng tiếng đàn bên tai.
Âm thanh tiếng đàn dừng lại, Hoàng đế như được dạo một vòng ký ức.
Hắn lặng im nhìn Lan Nhi, cất giọng trầm ấm:” Làm sao nàng biết gảy khúc này?”.
Lan Nhi cung kính, kéo áo, quỳ xuống:” Tứ lang, đây là khúc nhạc mà Như Thái phi đã chỉ dẫn cho thiếp ạ”.
Hoàng đế gật đầu, xoa chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái:” Quả thực cũng chỉ có Như Thái phi và Thành Thái tần, mới có thể gảy lại khúc nhạc này.
Trong cung không còn ai có thể gảy được nữa”.
Sắc mặt Hoàng đế trầm buồn chỉ thoáng chốc lát.
Nhưng vô tình đã thu trọn vào đôi mắt Lan Nhi
Lan Nhi đến ngồi cạnh Hoàng đế, ngã đầu vào người hắn.
Hoàng đế cũng choàng tay, ôm lấy nàng.
Lan Nhi bình thường vẫn cao ngạo, nghênh ngang, nhưng lúc này lại cuộn tròn trong vòng tay của Hoàng đế.
Nàng như con mèo Tiểu Hắc trong Trữ Tú cung, ngoan ngoãn nằm im trong lòng Hoàng đế.
Hắn cất giọng nhẹ:” Đây là khúc nhạc năm xưa, ngạch nương của trẫm vẫn hay gảy.
Cũng đã lâu rồi, trẫm mới có thể lần nữa nghe nó.
Trẫm cứ nghĩ cả đời này không còn có thể nghe lại thêm lần nào nữa rồi”.
Lan Nhi hoảng sợ, bật dậy nhìn Hoàng đế:” Tứ lang, thiếp không biết đấy là khúc nhạc của Hiếu Toàn Thành Hoàng hậu, nên mạo muội gảy cho tứ lang nghe.
Để người phải khơi gợi lại những ký ức đau buồn”.
Hoàng đế vẫn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, nụ cười chớm nở trên gương mặt thanh tú, hắn kéo nàng đến gần, hôn nhẹ lên tráng nàng, ôn nhu:” Trẫm không trách nàng, Lan Nhi của trẫm gảy đàn rất hay, trẫm rất thích”.
Lời này thốt ra lòng nàng cũng nhẹ nhàng hơn, song nàng lại nhớ đến cảnh hiu hắt trong Thọ Khang cung:” Tứ lang, thiếp có thể xin người một chuyện không?”
Hoàng đế cười nhẹ, đáp:” Nàng muốn gì cứ nói đi”.
Lan Nhi đứng dậy, chỉnh trang xiêm y, quỳ xuống cung kính, thưa:” Thiếp đến Thọ Khang cung, thấy các Thái phi, Thái tần ở đấy ăn mặc đơn giản, lại có phần…!đơn giản quá”, nàng im lặng một lúc, lén xem sắc mặt Hoàng đế:” Thiếp thấy trong cung các thái phi bày trí còn kém cạnh hơn cả Xuân Thường tại”.
Hoàng đế khẽ gật đầu:” Trẫm sẽ nói lại chuyện này với Hoàng hậu, nàng cứ yên tâm”, hắn đứng dậy, đến cạnh Lan Nhi:” Trẫm giúp nàng, nàng trả ơn gì cho trẫm đây”.
Nói xong, hắn vồ đến bế Lan Nhi lên, đi đến giường.
.