Cơn mưa đi qua để lại mùi hương thoang thoảng của hơi đất cùng với những vũng nước đọng to trên đường lớn.
Tiếng bồn để va vào những con đường ẩm ướt tạo ra âm thanh tọc tạch và tí nước bắn lên.
Một tiểu cung nữ mặc xiêm y màu lam thường thấy chạy dài trên đường.
Nàng ta rẻ qua Tây lục cung đi về hướng Trữ Tú cung.
Tiểu cung nữ đi qua cửa hông chạy đến cạnh chính điện.
Lan Nhi nằm trên sạp, tà áo màu hồng phấn thêu khổng tước trắng.
Nàng duỗi chân cho cung nữ Thải Châu đấm chân.
Tiểu cung nữ đến trước cửa bị Đức Hải và Liên Anh chặn lại.
Tiểu cung nữ nói bản thân từ Diên Hy cung.
Vừa nghe đến cung nữ từ Diên Hy cung, hai mắt Lan Nhi liền mở to.
Nàng ngồi lên, gọi:” Cho cung nữ ấy vào đây”.
Tiểu cung nữ quỳ trước Lan Nhi, cung kính thưa:” Hồi Ý chủ tử, vừa nãy Y Quý nhân vừa đến Diên Hy cung ạ”.
“Vậy sao?”, Lan Nhi nhận lấy tách trà Tiểu Long Đoàn uống liền một ngụm:” Chỉ có vậy mà ngươi chạy đến đây sao”
Cung nữ cúi đầu, hạ giọng giữ nét cung kính, khẽ khàn:” Vừa nãy nô tỳ trông thấy bọn họ lại thân thiết như trước kia, nô tỳ sợ sẽ gây bất lợi cho Ý chủ tử nên đến đây thông báo cho người”.
Lan Nhi “Ồ” một tiếng, đứng lên đến cạnh bàn trang điểm.
Nàng lấy từ ngăn kéo một túi gấm màu đỏ đặt lên tay tiểu cung nữ.
Lan Nhi nhìn tiểu cung nữ, dùng giọng thần bí:” Đêm nay rất thích hợp để hành động, phải nhớ kỹ tiểu công chúa nhỏ tuổi, tuyệt đối không được phép để công chúa gặp chuyện”.
Tiểu cung nữ đáp dạ xong liền lui ra, Đức Hải liếc nhìn tiểu cung nữ bước ra.
Hắn liền đi vào, nói:” Chủ tử, tiểu cung nữ này trông không đáng tin lắm”.
Lan Nhi điềm tĩnh gảy hộ giáp bạc điểm ngọc lam, ung dung đáp:” Chẳng qua họ cần gì thì bản cung cho họ cái đấy, lúc đó tự khắc chúng sẽ làm việc cho bản cung thôi”.
Đức Hải đến cạnh Lan Nhi, dâng quất vừa bóc vỏ.
Nàng lấy một quả từ từ lột bỏ đi sợi sơ ngoài múi quất, Đức Hải hơi khom người khẽ:” Chủ tử tiểu cung nữ này và cả Anh Đào của Khải Tường cung, họ đều không đáng tin.
Chủ tử không sợ họ sẽ tiết lộ chuyện này sao?”.
Quả quất căng mọng được Lan Nhi lấy sạch sơ, liền cho vào miệng.
Nàng từ tốn thưởng thức, điềm tĩnh đáp:” Những người không đáng tin khi xong chuyện cứ ban thưởng cho họ là được”.
Đức Hải không hiểu, hỏi lại.
Lan Nhi cười lạnh, chuỗi hoa linh lan bằng bạch ngọc phủ dài ngang mang tai nàng khẽ lắc lư va chạm vào nhau tạo thành thanh âm tí tách.
Đôi môi căng mọng nàng mấp máy:” Ban thưởng cho người chết, ngươi cũng đôi co sao?”.
Nghe đến đây Đức Hải liền lạnh sống lưng, Lan Nhi trông thấy bộ dạng lo sợ ấy của hắn.
Lấy một quả quất đặt vào tay hắn:” Làm việc cho bản cung tuyệt đối không hai lòng”.
Đêm đến, Diên Hy cung vừa mới lên đèn.
Các ma ma bế công chúa đi lại trong điện, công chúa vẫn cứ quấy khóc dữ dội.
Lệ phi nghe đến đau cả tai, nàng ta đến bế lấy công chúa vỗ về.
Công chúa vừa được mẫu thân bế liền im lặng, ngủ thiếp đi.
Lệ phi cho nhũ mẫu bế công chúa sang noãn các phía Đông.
Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn ra vầng trăng giữa bầu trời đầy sao.
Lệ Hân mang những trang sức các cung mang tặng ra xem, mở đến tráp quà của Mẫn Tú.
Bên trong tráp là cây trâm vàng đầu trâm có hình chim khách ngậm ngọc trân châu.
Chiếc trâm đơn giản nhưng lại thu hút Lệ Hân, nàng cẩn thận cài lên tóc.
Lệ phi nhìn ngắm bản thân trong gương, mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt, nói:” Chỉ mới mấy năm, ta đã thành thế này rồi”.
Lệ Hân cẩn thận nhìn từng đường nét trên khuôn mặt, đôi chân mài thanh lệ mãnh dài, hai má tròn bầu bĩnh, đôi môi đỏ hồng căng mọng.
Nàng ta mỉm cười hài lòng với bản thân.
Bên tai bỗng chốc vang lên tiếng xào xạc từ bên ngoài.
Lệ Hân sa sầm mặt, nghiêm nghị:” Ai đó”.
Sau cánh cửa vẫn không có tiếng hồi âm, nàng rón rén nấp dưới cửa sổ, đẩy nhẹ cửa nhìn ra ngoài.
Vừa đẩy cửa sổ ra, một mùi hương khó chịu từ khói lửa xộc vào mũi.
Nàng nhìn sang noãn các của công chúa, một viên thái giám thần bí chạy từ trong ra.
Nàng hốt hoảng quát tháo:” Tên kia, ngươi muốn làm gì công chúa”.
Nàng ta vừa hét lên các cung nữ, thái giám canh gác bên ngoài cũng giật mình thức dậy, chạy theo tên thái giám kia.
Lệ Hân chạy sang noãn các phía Đông, thấy bên trong khói bốc lên nghi ngúc.
Nàng sợ hãi hét lên, không màn nguy hiểm xông vào trong.
Các cung nhân hốt hoảng chạy đến kéo Lệ Hân ra, tự mình chạy vào trong.
Lệ Hân vùng vẫy dữ dội, khóc lóc thảm thiết:” Yên Nhi, các ngươi buông bản cung ra, ta phải vào trong cứu Yên Nhi”.
Các cung nhân ra sức ngăn cản, nàng ta vẫn không chịu ngừng lại, ra sức chống cự.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn hơn, một xà ngang bên trong noãn các bị lửa cháy sụp xuống chặn cửa ra.
Lệ Hân há hốc miệng hét toáng lên, nước mắt nàng ta giàn giụa.
Lệ phi như mất hết hi vọng ngã khụy xuống đất, bỗng âm thanh khe khẽ của tiếng khóc trẻ con vang lên.
Lệ Hân không tin vào những gì nghe được, liền ngẩng đầu lên.
Tiểu Cách Tử đang trèo qua cửa sổ noãn các, trên tay bế theo công chúa.
Nàng ta không khỏi xúc động mà chạy đến bế lấy công chúa, ôm vào lòng:” Yên Nhi, con không sao rồi”.
Tiểu Cách Tử sau khi đưa công chúa cho Lệ Hân liền ngất đi, Lệ phi sai người dìu hắn vào noãn các phía Tây.
Đám cháy vừa được dập thì Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đến.
Hoàng đế chạy đến cạnh công chúa, ân cần hỏi han:” Công chúa không sao chứ?”.
Lệ Hân vẫn còn kinh sợ, hơi rưng rưng đáp:” Vạn Tuế gia, Ngữ Yên của chúng ta được hưởng ân phúc của người may mắn thoát chết”.
Hoàng đế cười ôn nhu, song lại sắc mặt liền trầm xuống:” Nhưng tại sao phòng của công chúa lại bị cháy”.
Lệ phi chợt nhớ, ra viên thái giám vừa rồi, liền quỳ gối, cung kính thưa:” Vạn Tuế gia, người phải làm chủ cho thần thiếp”.
Hoàng đế đỡ nàng ta đứng dậy, khóe mắt nàng ấy rưng rưng, vội lấy tay che lại, nói:” Vừa nãy trước khi thần thiếp phát hiện đám cháy, đã thấy một tên thái giám chạy từ phòng công chúa ra”.
Hoàng đế hừ một tiếng, giậm chân, quát mắng:” Là kẻ nào to gan đến vậy, cả công chúa của trẫm cũng dám làm hại”.
Cùng lúc ấy, Lan Nhi cùng Như Uyển cũng vừa đến.
Nàng vội vén váy, quỳ xuống thỉnh an.
Lan Nhi liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế không tốt cũng chẳng dám đến gần chỉ đứng một bên.
Lát sau, đám người được phái đi bắt tên phóng hỏa kia trở về.
Viên thái giám kia bị trói lại, bị các cung nhân khác đè xuống.
Hoàng hậu đến cạnh hắn xem xét, Tô Mạt đến nâng cằm tên thái giám kia lên.
Hoàng hậu có chút sững sốt, vội lấy tay che miệng lại, quay sang nói với Hoàng đế:” Vạn Tuế gia, đây là người của Hàm Phúc cung”.
Hoàng đế giật mình, tự thân đến xem, hắn nghiến răng, liền bạt tai tên thái giám kia.
Hắn bị đánh ngã lăng ra, làm rơi ra một túi gấm màu đỏ.
Lan Nhi trông thấy liền vờ, ra hiệu:” Thứ màu đỏ đấy là gì thế”.
Liên Anh liền đến mang túi gấm đỏ đến dâng lên Hoàng đế, hắn cầm lấy túi gấm, mở ra xem thử.
Lệ Hân vừa trông thấy vật bên trong liền, trợn tròn mắt, nói:” Thứ này là…”
Hoàng đế nhìn sang Lệ phi, nghiêm nghị hỏi:” Nàng biết vật này sao?”
Lệ Hân vội rút chiếc trâm trên tóc xuống, đoạn nói:” Đây là cùng một bộ với chiếc trâm của Y Quý nhân mang tặng thần thiếp”.
Như Uyển trông thấy liền góp lời:” Chuyện này e là cũng liên quan đến Y Nhĩ Căn Giác La thị rồi nhỉ”.
Sắc mặt Hoàng đế sầm lại, hắn tức giận bóp chặt tay, nghiến chặt răng, ra lệnh:” Mau gọi Y Quý nhân đến đây”.