Chu Nhiên tay cầm khăn tay nâng váy, nàng đứng ở cửa đợi Hạ Thịnh tan triều.
Nàng đợi hồi lâu xe ngựa của Hạ Thịnh mới xuất hiện, hắn vội vàng xuống xe, ôm eo Chu Nhiên đi vào trong, Chu Nhiên mặt đầy bối rối đi theo hắn, bảo hắn chậm lại một chút.
“Hạ Thịnh, sao vậy?” Bước chân Chu Nhiên hơi loạn, nàng đi theo Hạ Thịnh vào phòng.
Hạ Thịnh đóng cửa, cúi đầu hôn lên môi nàng, lưỡi nghiền qua mặt môi, lại linh hoạt chui vào quấn quýt với lưỡi nàng, phát ra tiếng chụt chụt nuốt nước miếng, Hạ Thịnh ăn hết son môi của nàng mới buông nàng ra: “Nhớ nàng quá.”
Chu Nhiên bất đắc dĩ, nàng lấy khăn lau lau dịch còn sót lại trên mặt môi mình: “Nhìn bộ dạng háo sắc của chàng kìa!”
“Tối mang nàng đi dạo hồ, thừa dịp mùa mưa chưa đến.” Hạ Thịnh nói, buông nàng ra, còn có vẻ có mô phạm lấy son môi mới giúp nàng trang điểm.
Mắt Chu Nhiên sáng lên, nàng đã lâu không đi dạo hồ, khó tránh khỏi có chút hưng phấn, vứt Hạ Thịnh lại bảo Nguyệt Nguyệt chọn váy cho mình.
Đêm sao lấp lánh, trong Kinh thành lại đèn đuốc sáng choang, Hạ Thịnh còn tìm đến mấy nghệ nhân đàn hát ở đầu thuyền, Chu Nhiên ngồi trên ghế gỗ nhìn đèn lồng mới treo trên đường phố ngoài cửa sổ mạn thuyền, nàng bưng chén nước khoai lang khuấy vài cái, vớt một miếng khoai lang ăn từ từ, tiếng hát du dương của nghệ nhân rất êm tai, Hạ Thịnh vén rèm tre bước vào.
Chu Nhiên vừa định nói chuyện với hắn lại bị ôm lên đùi, may mà nước khoai lang không sánh ra ngoài, nàng liếc Hạ Thịnh một cái đầy yêu kiều.
Hạ Thịnh nhận lấy bát trong tay nàng đặt lên bàn, cúi đầu hôn xuống.
Chu Nhiên há miệng để lưỡi hắn tiến vào, trong miệng nàng toàn là vị khoai lang ngọt lịm, trâm trên đầu lung lay sắp rơi, Hạ Thịnh vừa hôn vừa lấy trâm xuống, đợi cởi gần hết rồi, tóc Chu Nhiên cũng xõa ra, Hạ Thịnh cởi nút áo và dây lưng nàng, ném váy đỏ rực sang một bên.
Chu Nhiên che ngực: “Hạ Thịnh!” Nàng xấu hổ lắm, dù sao phía sau bọn họ chính là cửa sổ mạn thuyền, ngoài cửa sổ tám thước là đường phố đông đúc, rất dễ bị nhìn thấy.
“Đừng sợ.” Hạ Thịnh cởi áo mình khoác lên vai Chu Nhiên, ngón tay hắn chui vào huyệt đã ướt át của Chu Nhiên, khuấy động thịt huyệt nàng, đầu ngón tay sờ đến điểm mẫn cảm của Chu Nhiên lại dùng sức ấn mấy cái.
Chu Nhiên run rẩy thân thể xuất ra, nàng thần sắc căng thẳng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhìn rèm, dịch tình động trong suốt bị y phục của Hạ Thịnh hấp thụ, Hạ Thịnh mặc áo bào màu xanh đen, chỗ giữa hai chân bị thấm ướt màu sậm lại.
Chu Nhiên mũi chân chạm vào ghế gỗ trước mặt, đầu gối cong lên, đầu dựa vào vai Hạ Thịnh, nếu người bên ngoài vào sẽ không nhìn ra gì, trên người Chu Nhiên có áo ngoài của Hạ Thịnh, chỉ là đống váy đỏ bên cạnh rất đập vào mắt.
“Hạ Thịnh… ưm… ha… nhẹ một chút… không… đừng sâu nữa…” Thịt non trong huyệt quấn lấy dương v*t Hạ Thịnh, hắn mỗi tiến vào một tấc lại chặt hơn một chút, dục vọng cũng khó chịu hơn, Hạ Thịnh đưa tay, bịt miệng Chu Nhiên, đột nhiên toàn thân tiến vào, hắn nhỏ bé rút ra đâm vào.
Chu Nhiên lại căng cứng cơ thể, đợt xuân triều lớn nhấn chìm nàng, ánh mắt tan rã, nhất thời cũng quên hô hấp, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, miệng há ra lại phát không ra tiếng, nước miếng làm ướt lòng bàn tay Hạ Thịnh, hắn buông tay, kéo luôn cả áo ngoài của mình cùng nắm lấy eo Chu Nhiên, giúp nàng điều chỉnh tư thế, đè người vào bên cửa sổ thao túng.
đầu v* Chu Nhiên cọ vào mép cửa sổ từng cái từng cái: “Hạ Thịnh… Hạ Thịnh! Đừng… ư ư… sẽ bị nhìn thấy… a… nhẹ… ưm… nhẹ một chút…” Da đầu nàng tê dại, tiếng rao hàng bên đường gần ngay trước mắt, nàng cảm thấy người trên đường đều đang nhìn cuộc tình sự dâm đãng này của bọn họ, một chân đè lên giường, chân kia đứng thẳng trên đất, cửa huyệt mở rộng, nhỏ nước ra ngoài.
Hạ Thịnh đưa tay, bao trùm lấy cả nhũ nhi nàng, còn xoa bóp, hắn sớm đã tính giờ rồi: “Sẽ không đâu, ta thử rồi, vị trí này người trên đường nhìn không thấy gì cả, Nhiên nương đừng sợ.”
“Tên… a a… khốn… ư…” Chu Nhiên cắn khớp ngón tay mình, tim đập rất nhanh, nghệ nhân lại vừa hay hát đến Ngưu Giáp Bồ Tát Man, nàng cảm thấy mình bị đâm trúng xương sống, đùi trong lỏng ra, lại bắn ra mấy dòng dâm dịch: “Hạ Thịnh… ngươi… ưm ưm… dâm đãng như vậy… ta nhất định bảo bà mẹ phạt ngươi cho tốt… ư…”
“Được thôi, Nhiên nương cứ việc mở miệng.” Hạ Thịnh chọc vào điểm mẫn cảm của nàng, một tay che lấy hai đầu v*, tay kia bắt đầu véo eo nàng nhấc người lên, hai chân Chu Nhiên đều quỳ trên giường, lưng dán vào ngực Hạ Thịnh, tóc đen rủ xuống ngực.
Chu Nhiên sợ mình ngã ra ngoài, khuỷu tay chống lên, Hạ Thịnh nhướn mày, ngón trỏ lướt qua rãnh xương sống nàng, Chu Nhiên bị kích thích nằm úp xuống lần nữa, nhũ nhi mềm mại đều đâm vào tay Hạ Thịnh, Hạ Thịnh hài lòng sờ soạng vài cái, lại bắt đầu xoa bóp đầu v* đáng thương kia.
“Hạ Thịnh… đừng như vậy… a… ta muốn… muốn nhìn chàng…” Chu Nhiên bắt đầu nói mềm, nàng quay đầu ra sau, một đôi mắt mê ly.
Hạ Thịnh lật người nàng lại, dương v*t cũng xoay một vòng trong huyệt.
Chu Nhiên chân quấn quanh eo hắn, xuân triều toàn bộ phun lên bụng Hạ Thịnh, hắn liếm lên chỗ mềm mại của Chu Nhiên, mút ra mấy vết đỏ, liếm hai đống kia sáng bóng, nhìn tác phẩm của mình, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Chu Nhiên nhắm mắt lại, toàn thân nàng đỏ lại nóng, một phần tóc đen dính lên mặt bị Hạ Thịnh phất đi, nam nhân chải tóc nàng vén ra sau lưng nàng.
Hạ Thịnh cảm thấy mình sắp bắn ra, hắn hung hăng thao túng mấy chục cái lại rút ra, quy đầu vỗ vào cửa huyệt Chu Nhiên, cái huyệt kia bị giày vò không khép lại được, chỉ còn lại một cái miệng bằng một ngón tay phun nước ra ngoài.
Chu Nhiên dùng mu bàn chân cọ vài cái eo sau Hạ Thịnh hắn liền không chịu nổi, cắm thẳng vào, run rẩy dương v*t để lại toàn bộ dịch con cháu trong huyệt Chu Nhiên, thừa dịp dư vị cao trào của hai người hắn lại rút ra đâm vào vài cái, chất lỏng tích tụ ở cửa huyệt, Chu Nhiên hoàn toàn không còn sức lực, nàng nhìn Hạ Thịnh hướng về phía hắn mở rộng tay.
Hạ Thịnh ôm người lên, nhún vài cái, Chu Nhiên đánh hắn, che bụng mình, trên bụng còn có chút đường nét của dương v*t Hạ Thịnh, hắn nhún hai cái kia toàn bộ đưa cây đồ kia vào sâu bên trong.
Hạ Thịnh ôm Chu Nhiên đi về phòng thật sự của bọn họ, hắn đặt Chu Nhiên lên giường, cẩn thận dọn dẹp đồ còn sót lại phía dưới cho nàng, Chu Nhiên tức giận đá hắn mấy cái, cuộn mình thành viên hoàn, lăn vào trong cùng của giường, quay lưng về phía hắn.
“Nhiên nương?” Hạ Thịnh dán qua, ôm nàng qua lớp chăn.
“Gần đây chàng thực sự quá đáng lắm!” Chu Nhiên chau mày, nàng chỉ để lại cái ót cho Hạ Thịnh.
“Vậy lần sau ta không làm như vậy nữa, đừng giận, được không?” Hạ Thịnh dày mặt nói.
Chu Nhiên đột nhiên xoay người, tóc nàng rối bù: “Vậy mấy ngày nay chàng đều không được lên giường! Chia phòng! Về là chia phòng!”
Hạ Thịnh chuyển vòng mắt mấy vòng: “Được thôi.”
“Chỉ cần Nhiên nương không sợ ta bệnh, không sợ ta nửa đêm trèo cửa sổ là được.”
“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên tự giải cứu mình ra khỏi chăn, tay đánh vào ngực hắn, tức giận lắm, Hạ Thịnh cứ ỷ vào mình nhất định sẽ đau lòng hắn mà kiêu ngạo!
Hạ Thịnh thấy nàng ra ngoài, mặc cho nàng đánh, đợi nàng đánh mệt rồi lại ôm người vào lòng, bọc lại chăn: “Nhiên nương, đừng chia phòng với ta, ta hứa với nàng, mấy ngày nay đều không làm chuyện này nữa, được không?”
Chu Nhiên miễn cưỡng đồng ý với hắn, tiếng hát bên ngoài cũng dừng lại, buồn ngủ của Chu Nhiên dâng lên, chỉ một lúc, hai tên nha hoàn ngốc bị đuổi đi cũng trở về, gõ cửa hai cái, yên lặng đợi chủ tử trả lời.
Hạ Thịnh nói bọn họ đã ngủ rồi hai người kia chỉ đứng canh ở cửa không phát ra động tĩnh nữa, hắn chỉnh lại tóc cho Chu Nhiên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dỗ người ngủ.
Nguyệt Nguyệt cam chịu từ khoang thuyền bọn họ vừa rồi quấy rầy lấy lại váy đỏ của Chu Nhiên, chỉnh lý xong đặt trên tay mình, may mà tế gia không làm bẩn cái váy này, Nguyệt Nguyệt nghĩ như vậy.
Tiểu Thúy ghé vào bên cạnh nàng tán gẫu, Thụy Cát tay cầm phong thư cười ngốc, đại khái là Liên Nhi lại từ phủ Thừa tướng đưa thư cho hắn, Tiểu Thúy nói nhỏ.
Nguyệt Nguyệt bảo nàng an phận đứng gác nàng mới không nói nữa, đợi đến khi Chu Nhiên ngủ say, Hạ Thịnh bước ra, lấy váy trong tay Nguyệt Nguyệt lại đi vào treo lên mắc áo.