Không phải chỉ là một nha đầu không cha không mẹ sao, lão Đường chuẩn bị cơm nước cho cô, buổi tối liền đưa cho cô một chén cơm, nha đầu c.h.ế.t tiệt này còn dám cáo trạng sao?
Bên ngoài phòng, Lâm Vãn Thanh lặng yên không một tiếng động trở về phòng mình. Cô vừa trở về phòng, mưa gió đan xen, ngoài cửa nhà họ Đường đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa “phanh rầm”, kèm theo một giọng nói thô lỗ.
“Anh cả, chị dâu cả, em trở về rồi đây.”
Thanh âm này…
Mẹ con Vương Xuân Hoa ở phòng phía tây lộ ra vẻ chán ghét, mà Lâm Vãn Thanh ở trong phòng phía đông lại mừng rỡ.
Cậu hai, là cậu hai trở về.
So với cậu cả thích bưng cái giá ra trước mặt người ngoài, mặt mũi lớn hơn trời mà nói, Lâm Vãn Thanh càng thích cậu hai Đường tâm thẳng thắn hơn.
Cậu hai Đường làm công nhân bốc vác ở xưởng thép huyện, cưới mợ hai là công nhân cũng làm việc trong xưởng.
Cả gia đình cậu hai Đường đều làm việc ở huyện thành, sau khi kết hôn liền an cư ở huyện thành, cùng mợ hai sinh bốn tiểu tử, một nhà nhỏ sinh hoạt và sống rất yên ổn.
Lần này cậu hai Đường về quê chính là đến thăm cháu gái Lâm Vãn Thanh.
Hắn biết Vương Xuân Hoa cùng với Đường Thu Đào là hai mẹ con đức hạnh thối nát, tất nhiên là sẽ lo lắng cho cháu gái một mình ở tại nhà họ Đường, hắn muốn mang theo Thanh Thanh về huyện thành!
Lâm Vãn Thanh đương nhiên là biết cậu hai đến nhà, chủ yếu là muốn dẫn cô về huyện thành.
Nhưng người nhà họ Đường không biết điều đó, lão Đường cùng với cậu cả Đường còn tưởng rằng cậu hai Đường chính là đến nhà thăm cháu gái.
Con trai thứ hai đã trở lại, lão Đường rất cao hứng, ông ta hướng về phía Vương Xuân Hoa mà dặn dò: “Xuân Hoa à, bà đi lấy ít thịt đầu heo vừa mới mua ở trong nhà ra, thái một đĩa, lại xào đĩa trứng gà hành lá, tôi muốn ngồi ăn uống cùng với lão đại lão nhị một lát.”
Trong ba đứa con riêng, người mà Vương Xuân Hoa không thích nhất chính là cậu hai Đường.
Nguyên nhân không có hắn là từ khi bà ta vào đại môn nhà lão Đường, hai mươi năm nay, cậu hai Đường cũng chưa từng gọi bà ta bằng một tiếng “mẹ”.
Bà ta vào cửa nhà lão Đường, còn sinh thêm Đường Thu Đào cho lão Đường, ở trong lòng Vương Xuân Hoa thì bà ta chính là mẹ của ba đứa con riêng, cho dù là mẹ kế thì cũng là mẹ, lão nhị dựa vào cái gì mà không gọi bà ta là mẹ chứ?
Không gọi mẹ mà còn muốn ăn cơm bà ta nấu, chẳng lẽ là đang muốn ăn rắm hay sao?!
Vương Xuân Hoa bĩu môi, ngay cả giả vờ cũng không thèm giả vờ: “Ăn cái gì mà ăn, thứ tốt trong nhà đều sắp bị lão già như ông bào sạch sẽ hết rồi.”
Cậu cả Đường nghe vậy thì khẽ nhíu nhíu mày, bảo mợ đi vào phòng bếp.
Cậu hai Đường biết Vương Xuân Hoa không dễ kết hợp, cũng biết cha ruột hay mềm lòng, lập tức không nói nhảm với lão Đường nữa mà trực tiếp mở miệng.
Cậu hai Đường: “Cha, anh cả, đừng để chị dâu cả bận rộn, hôm nay con tới là muốn đưa Thanh Thanh đi huyện thành, Thanh Thanh đâu rồi, sao mãi mà không thấy con bé vậy?”
Lâm Vãn Thanh chỉ chờ có thế, cô liền trưng ra vẻ mặt “bệnh tật” rồi bước ra ngoài.
“Khụ khụ, Cậu hai à, con ở đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn Thanh gầy gò, đôi mắt đỏ bừng giống như con thỏ con, tóc còn có chút lộn xộn, vừa nhìn đã biết là một cô bé đáng thương đang bị khi dễ.
Cậu hai Đường vừa nhìn bộ dạng cháu gái này, trừng mắt một cái liền đi tới.
“Thanh Thanh, con đây là đang bị sao vậy? Có ai bắt nạt con không?” Cậu hai Đường nói xong, còn cố ý liếc mắt nhìn hai mẹ con Vương Xuân Hoa một cái.
Ánh mắt kia trần trụi nhưng rất rõ ràng, Lâm Vãn Thanh là đang bị hai mẹ con Vương Xuân Hoa và Đường Thu Đào “khi dễ”.
Lâm Vãn Thanh còn chưa nói gì, Đường Thu Đào đã xù lông lên, cô ta giả răng múa vuốt từ trong phòng nhảy ra giận dữ nói với Cậu hai Đường: “Anh hai à, anh làm vậy là có ý gì hả?”