Mấy cậu nhóc nhảy vào Cung Tiêu Xã, ông già cụ gật gù loạng choạng rồi tỉnh dậy.
Nhìn mấy cậu nhóc đang đứng trước quầy, ông ta nhìn kỹ lại nói trong đầu, ôi, đây là con nhà có tiền này!
Nhìn cái quần yếm, áo lông dê, giày da đen và mấy cái túi quân đội nhỏ được mấy cậu nhóc mang theo trên lưng, thoạt nhìn là biết những đứa trẻ này ở trong khu tập thể quân đội.
Vì Hợp Tác Cung Tiêu Xã ở gần khu tập thể quân đội, nên ông cụ cũng nhìn thấy rất nhiều trẻ con ở khu tập thể quân đội có bộ dạng này.
Chỗ này là Kinh Thị, nơi nào có thể có nhiều con ông cháu cha ở khu tập thể như vậy nhỉ?
Ông cụ nâng n.g.ự.c đầy tự hào hỏi bọn nhỏ muốn mua gì?
Cao Cao nói muốn một loại pháo nhỏ có thể phát ra âm thanh ngay khi vừa rơi xuống, Đông Đông nói muốn loại vừa mới thắp sáng đã có thể bay lên bầu trời.
Bọn nhỏ suy nghĩ một hồi rồi chia thành hai đợt, mỗi người đi mua loại pháo mà mình yêu thích.
Một nhóm trẻ nhỏ cười khúc khích quay trở lại khu tập thể quân đội.
Trở về khu tập thể, mấy đứa nhóc đốt pháo như thể chúng đang thi đấu ở bên ngoài vậy.
Đoàn Đoàn và Viên Viên ở trong phòng nghe thấy được, vung vẩy tay nhỏ muốn ra ngoài nhìn xem.
Mẹ Cố và bảo mẫu mỗi người ôm một đứa vui tươi hớn hở đi ra ngoài.
Hai đứa nhỏ vừa mới đi ra ngoài liền thích ra mặt, tuy trời có tuyết rơi, nhưng mà trời cao đất rộng, còn có mấy người anh trai đang ở đó, so với ở trong nhà còn thú vị hơn nhiều.
Viên Viên lập tức vùng vẫy muốn xuống đất, cô nhóc nói với mẹ Cố: “Bà ơi, người tuyết, đắp người tuyết.
“Viên Viên của chúng ta muốn đắp người tuyết hả?” Mẹ Cố mỉm cười.
“Vâng vâng”
Cô nhóc gật gật cái đầu nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình nói thêm: “Cần phải xinh đẹp giống như Viên Viên nữa”
“Ha ha ha”
Cô nhóc thích xinh đẹp, làm mẹ Cố vui vẻ không chịu được.
Viên Viên lên tiếng, Đông Đông, Cao Cao và Tiểu Cố An lập tức chạy đến giúp em gái đắp người tuyết.
Đoàn Đoàn là con trai, sở thích khác với em gái của mình, cậu bé không thích đắp người tuyết mà thích chơi ném bóng tuyết và trượt băng với anh trai.
Đúng lúc đội trưởng Cố từ bên ngoài trở về, Đoàn Đoàn nhìn thấy cha mình, vội vàng vẫy vẫy tay: “Cha, cha!” Cố Hoài An đi tới, vươn tay đem con trai kéo qua, chọc chọc mũi con trai: “Làm sao vậy?”
“Cha, trượt băng băng!”
Tay nhỏ của Đoàn Đoàn chỉ vào mấy anh em đang trượt từng vòng trên băng ở trong sân. “Muốn chơi sao?”
“Vâng vâng” Đoàn Đoàn gật đầu như gà con mổ thóc.
“Nếu ngã đau thì không được khóc nhé.
“Không khóc đâu, cha ơi con sẽ ngoan mà”
“Được”
Cố Hoài An lấy ra một đôi giày trượt nhỏ, xỏ vào cho Đoàn Đoàn, cài cúc lại cho thằng nhỏ, cuối cùng anh đặt cậu nhóc trên mặt đất, vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu: “Đi thôi nào.
“Ha ha, anh cả, em tới đây!”
Đoàn Đoàn đung đưa cơ thể nhỏ bé của mình, dùng đôi chân ngắn chạy đến chỗ gần Cố Trạch nhất.
Kết quả là cậu nhóc bị vướng rồi trượt chân, ngã ngồi xổm xuống trên mặt băng.
“Đoàn Đoàn”
Mẹ Cố nhìn mà đau hết cả lòng, bà muốn đi lên bế đứa cháu nhỏ xuống thì lại bị con trai ngăn cản. “Mẹ, để thằng nhỏ tự mình tập đi.
Anh cả Cố ở bên cạnh nhìn với vẻ thích thú.
Mẹ Cố véo con trai một cái: “Thằng nhóc thối, đó là cháu của con đấy!”
“Mẹ, mẹ, nhẹ tay chút, con cũng là con ruột của mẹ mà” Anh cả Cố nhe răng cười toe toét với mẹ Cố: “Mẹ à, là vì Đoàn Đoàn là cháu ruột của con nên con mới ngăn cản mẹ đó, con nhà người khác thì con quan tâm làm gì. Đang lúc nói chuyện, Cố Hoài An đã nhấc Đoàn Đoàn lên khỏi mặt đất, nhìn cậu nhóc: “Con có muốn tiếp tục không?”
“Muốn tiếp tục! Cha, đi thôi nào!”
Đoàn Đoàn không những không khóc khi bị ngã, mà còn kích động hơn, cả khuôn mặt nhóc đỏ bừng, giơ tay nhỏ kêu cha đi nào.
“Ùm.”
Cố Hoài An đáp lại, anh đứng cách con trai mình ra vài bước chân để cậu nhóc tự trượt.