Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 123: Mộc Đầu gian khổ về nhà ký



Lại lần nữa gõ cửa nhà Lý Tự Lập, mở cửa chính là em gái dễ thương Lý Hoan Lạc.

Đối phương chớp đôi mắt tròn, mềm mại nói: “Đại ca ca với anh trai em hôm nay không ở nhà.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: “Vậy ta có thể đi vào viết tờ giấy nhắn không? Rồi ngươi giúp ta đưa cho anh trai ngươi, hoặc là Chương đại ca.”

Cô bé do dự một chút, nhìn bộ dáng ôn hoà vô hại của Mộc Đầu, gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc vào nhà mượn giấy bút, lưu loát viết, cảm ơn Chương đại ca đã ra tay tương trợ, giúp tiểu đệ tránh được một kiếp tai ương, hôm nay đệ có tin tức nguồn cung cấp táo số lượng lớn, buổi chiều 6 giờ ở trong rừng ven đường quốc lộ dỡ hàng, nếu muốn mua, nhanh nhanh đến đó, ý tứ bên kia là đến trước được trước, ít nhất ngàn cân, không bán lẻ, một đồng một cân, chắc giá.

Đệ ăn không vào, nhưng có thể làm người trung gian, Chương đại ca nếu có hứng thú, buổi tối gặp ở đường quốc lộ.

Viết xong tờ giấy, nhìn chữ viết bên trên như giun bò, Lâm Ngọc Trúc cảm thán, mình thật đúng là quá giỏi.

Gấp giấy lại, Lâm Ngọc Trúc lấy ra hai quả táo đưa cho Lý Hoan Lạc, vô cùng ôn nhu nói: “Hoan Lạc, tờ giấy này nhớ kỹ đưa cho anh của ngươi hoặc là Chương đại ca, táo này ngươi ăn một quả, để lại một quả, các anh ngươi thấy được tự nhiên sẽ hiểu.”

Lý Hoan Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, xoa xoa đầu tóc mềm mượt của cô bé, còn nói thêm: “Sau này người không thân quen thì đừng cho vào nhà, nhớ nhé.”

Lý Hoan Lạc nghiêng đầu, cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “Em nhìn anh không giống người xấu.”

Lâm Ngọc Trúc cười khẽ một tiếng, nói: “Nha đầu ngốc, trên thế giới này nào có người xấu viết ở trên mặt.” Nói xong lại nhớ tới Tiểu Tống, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được.” Tiểu nha đầu có chút ngây thơ gật đầu.

Giữa trưa Lâm Ngọc Trúc trở lại không gian ăn đơn giản một ít, đếm lại tiền hai ngày này kiếm được, rất tốt, 2050.

Cách mục tiêu vạn nguyên hộ quả thực là gần thêm một bước lớn.

Tiền khiến người ta to gan hơn (*), biến thành Lão Dịch, buổi chiều Lâm Ngọc Trúc tiếp tục đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

(*)Tiền tráng túng nhân đảm: câu gốc là Tửu tráng túng nhân đảm, uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.

Đang suy nghĩ bắt đầu từ nhà ai, Lâm Ngọc Trúc liền nhìn thấy một đôi vợ chồng già gõ cửa.

Cửa mở ra, sau khi hai vợ chồng già vào sân, một đợt tiếng khoái bản liền truyền ra.

(*)Khoái bản: loại khúc nghệ vừa đọc vừa gõ phách

Lâm Ngọc Trúc dựng lỗ tai, cõng một sọt hàng gian nan chạy chậm tới.

Duỗi cái đầu nhỏ nhìn vào bên trong, ông lão vừa gõ phách, vừa nói cung hỉ phát tài, mấy lời nói cát tường.

Bà lão lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho chủ nhà.

Chủ nhà sắc mặt bình thường đưa cho bọn họ hai hào tiền.

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, làm gì vậy?

Chờ hai vợ chồng già quay đầu lại nhìn thấy một cái đầu ngoài cửa, bị doạ nhảy dựng.

Ông lão vẻ mặt đề phòng nhìn Lâm Ngọc Trúc, lôi kéo bà lão nhà mình ra cửa.

Chủ nhà kia nhìn người đàn ông trung niên bình thường, nói: “Đại huynh đệ, ngươi đây là?”

Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Đại tỷ, muốn mua chút lương thực không?”

Đại tỷ kia tay mắt lanh lẹ kéo hắn vào trong sân.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhìn rõ tờ giấy đỏ là cái gì, hoá ra là Thần Tài vẽ bằng mực nước.

Quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, lúc này còn dám đưa Thần Tài, lợi hại lợi hại.

Nương theo gió đông của đôi vợ chồng già, Lâm Ngọc Trúc đi theo một đường bán một đường.

Trong lúc đó biến mất vài lần, bổ sung chút hàng hoá, nhưng là vẫn không làm chậm trễ việc nàng bám sát ông lão bà lão cùng nhau đi đưa Thần Tài.

Một buổi chiều này kiếm đến mức mặt mày hớn hở.

Ông lão căng thẳng khoé mắt nháy nháy.

Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, toàn coi như không nhìn thấy.

Sắc trời dần tối, ông lão khụ khụ, giọng nói có chút khàn khàn, quay người lại nói với Lâm Ngọc Trúc: “Chú em đừng theo nữa, chúng ta phải về.”

Lão Dịch chất phác gật gật đầu, từ trong sọt cầm túi gạo kê, tiến lên hai bước, nhét vào trong lòng ngực bà lão, xoay người rời đi.

Bà lão kia muốn ngăn hắn lại, bị ông lão kéo lại, lại khụ khụ, rồi mới nói: “Coi như người này có lương tâm, đi thôi.”

Lúc sắc trời hoàn toàn tối, Lâm Ngọc Trúc đang bận rộn ở bên trong rừng sâu cạnh quốc lộ.

Dọn sạch ra một mảnh đất trống, trải lên một tầng rơm rạ thật dày.

Lại gọi Tam Mập ra canh chừng.

Nàng ở giao lộ thị trấn đi thông tới quốc lộ trở về không gian.

Bảo hệ thống thay nàng giám sát, có người tới, nàng trở ra cũng không muộn.

Trời lạnh thế này, nàng sợ đông lạnh chết ở bên ngoài.

Cứ như vậy ở trong không gian vừa giải đề vừa chờ, sau khi làm xong một bộ đề, hệ thống mới nói cho nàng có người tới.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ đi ra, trên quốc lộ tối đen có một nhóm người đi bộ đến, trong nhóm đó người đi ở phía trước cầm cái đèn pin, chiếu qua chiếu lại.

Những người này đi hồi lâu vẫn chưa thấy được bóng người, có người thật cẩn thận hỏi:”Ca, tên nhóc kia không lừa chúng ta chứ?”

Chương Trình cau mày, không phát biểu ý kiến.

Đối phương hỏi không được gì, thành thành thật thật tiếp tục chiếu đèn đi về phía trước, đúng lúc chiếu thấy một bóng người chạy về phía bọn họ.

Còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đã bị đối phương đoạt lấy đèn pin trong tay, vừa chiếu sang một chỗ bên cạnh vừa nhỏ giọng nói: “Chương đại ca, anh đến rồi, đã có người mang đi một lô, đến muộn hơn nữa, mọi người có thể phải vồ hụt rồi.”

Chương Trình không nhìn rõ người, nghe giọng nói chắc hẳn là Mộc Đầu, trầm mặc một lát, hỏi: “Còn lại bao nhiêu.”

“Hai ngàn.”

Sắc mặt Chương Trình căng thẳng, lô hàng này nói cái gì cũng phải bắt vào tay.

“Có cái gì cần chú ý không.” Chương Trình hỏi chính là thời điểm gặp mặt giao dịch với đối phương phải chú ý cái gì.

Chương đại ca, trong thư đệ cũng đã viết rồi, một đồng một cân, chắc giá, vừa rồi có người muốn mặc cả lập tức bị mắng đuổi đi rồi. Người đó dẫn theo mấy người huynh đệ đến trấn bãi, mấy người trong đó…” Lâm Ngọc Trúc lấm lét nhìn về phía sau, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Bọn họ rút ra cái này từ thắt lưng.” Lâm Ngọc Trúc làm một tư thế giống như cầm súng lục.

Bước chân Chương Trình hơi khựng lại, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu đi, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết tên này có tin hay không, tiếp tục nhỏ giọng lừa dối: “Đại ca, ca dẫn theo nhiều người như vậy chắc chắn không đi vào được, bởi vì chuyện vừa rồi, bọn họ chỉ cho đệ dẫn người đi vào kiểm hàng, giao dịch thì đưa tiền cho đệ giao dịch với bọn họ, ca xem…..”

Đang nói chuyện, trong rừng vang lên một tiếng súng.

Ngay sau đó liền nghe được một giọng đàn ông tục tằng mắng: “Lão tam ngươi phát điên cái gì, lão nhị, phóng quả pháo để che lấp, đừng để kéo điều tử(*) tới.”

(*)Điều tử: khẩu ngữ thông dụng thường để chỉ cảnh sát, mang theo ý xúc phạm.

Sau đó trong rừng sâu truyền đến một tiếng vèo, bầu trời đêm đầy sao sáng lên một điểm sáng, trong giây lát hoá thành một chút sương khói.

Đám côn đồ phía sau Chương Trình, đã không còn lòng dạ nào nghe tiếng pháo thứ hai, hơi lộ rõ cảm xúc xao động bất an.

Chương Trình vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nói: “Ta cùng ngươi đi vào kiểm hàng.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lúc này Tam Mập đã chuyển táo từ trong không gian ra, đặt ở trên đồng cỏ, còn tốt bụng che lại bằng một tầng chăn bông.

Chương Trình dẫn theo vài huynh đệ đi theo Lâm Ngọc Trúc vào cánh rừng, tuỳ tay cầm lên một quả táo, dùng đèn pin chiếu chiếu, thấy chất lượng ổn, lúc này mới nói với Lâm Ngọc Trúc: “Hai ngàn cân ta lấy hết, ngươi thay ta cầm tiền giao dịch đi, cẩn thận một chút.”

Trong bóng đêm, Chương Trình cũng không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, chỉ thấy Mộc Đầu tiếp nhận cái bọc đi vào phía trong.

Tiểu đệ bên người nhỏ giọng hỏi: “Ca, chúng ta có cần…..”

Chương Trình lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Bọn họ có cái này, chúng ta không nên làm chuyện mạo hiểm.”

Hai người đang muốn nói tiếp, thì thấy một đồ vật tròn vo bay tới.

Một người trong nhóm kêu lên: “Không tốt, có bẫy.”

Chỉ thấy khói đặc bốc lên, các huynh đệ bên ngoài cánh rừng không biết tại sao lại như vậy, toàn bộ đều xông vào.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ chạy ra ngoài, bảo hệ thống kiểm tra đo lường, không có cá lọt lưới, tất cả đều đi vào, chờ sau khi sương khói bên trong tan hết.

Lâm Ngọc Trúc mới chậm rì rì đi vào, nhìn qua, nằm một đống.

Ừm, rất không tồi.

Sau khi tìm được Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc đi lên chính là một đá, ha, còn diễn kịch với nàng, còn tìm người đánh cướp nàng, thật coi nàng như mèo bệnh, dễ bắt nạt à.

Bảo hệ thống ghi vào trong danh sách khuôn mặt của tất cả tiểu đệ bên người Chương Trình, để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào sau này, Lâm Ngọc Trúc nhìn người nằm đầy đất.

Đã bán táo, thì phải bán cho triệt để, đúng không.

Đem mọi người ở đây đào sạch sẽ, đặc biệt là trên người Chương Trình, tên này mang theo không ít tiền, trên người hắn còn hẳn 600, những tiểu lâu la khác thượng vàng hạ cám, cũng góp được hai ba trăm, Lâm Ngọc Trúc cất hết vào trong túi, thu hồi Tam Mập vào không gian, chăn bông cũng thu hồi vào không gian.

Lại lấy ra mấy trăm cân quả táo.

Nàng chính là một người làm ăn cực kỳ đứng đắn ~

Đã chuẩn bị nhảy lên xe rời đi, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, lại chạy đến bên người Chương Trình cho một đá, trong miệng mắng: “Cho ngươi bạo hành gia đình.”

Sau đó tung tăng nhảy nhót biến mất ở trong rừng rậm.

Không phải nàng không nghĩ tới đi đường lớn, mặt đất đầy tuyết làm nàng còn phải cố sức che giấu tung tích, sương khói chỉ có thể khiến bọn họ hôn mê trong chốc lát, Lâm Ngọc Trúc đơn giản chọn đi đường núi.

Cái gọi là ta có hệ thống ta sợ ai, Lâm Ngọc Trúc ở trong núi trình diễn một màn Mộc Đầu gian khổ về nhà ký……


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.