“Được!” Diệp Kiều híp mắt cười, mang theo hộp sữa mạch nha đã chuẩn bị từ trước đuổitheo Trương Thẩm.Sữa mạch là loại sữa rất tốt, hiện tại, cho dù có tiền, có phiếu cũng chưa chắc đã mua được.Hộp sữa trong tay Diệp Kiều chính là do Lục Thừa trước khi xuống phía Nam đã để lại cho cô, tổng cộng có hai hộp, Diệp Kiệu dùng một hộp, hộp còn lại vừa hay lúc này lại có tác dụng.Vốn dĩ Diệp Kiều nghĩ sẽ đưa hộp sữa này cho ba mẹ chồng dùng, nhưng Lục Thừa bảo anh đã cho ba mẹ rồi, muốn cô để lại cho mình dùng, cho nên cô đã cất nó lại.Vào thập niên 70, sữa mạnh nha là sản phẩm dinh dưỡng tốt nhất, làm quà tặng rất tốt.
Cho nên Diệp Kiều vừa đi vừa ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.Con gái của Thẩm Trương tên là Nhậm Hiểu Tĩnh, gả cho một gia đình công nhân ở trấn Đại Hà.Hai nhà cách nhau không xa.Khi Diệp Kiều và Trương Thẩm đến nhà của Nhậm Hiểu Tĩnh, chưa kịp gõ cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh cãi nhau.“Mỗi ngày, chỉ biết ở không, cái gì cũng không làm, đã vậy còn kén chọn.Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, có chút khản khàn, Diệp Kiều nghe qua cảm giác người này giống như đã 40, 50 tuổi.Ngay sau đó, giọng nói của người phụ nữ trẻ tuổi đang áp chế tức giận phản bác: “Dù thế nào đi nữa con cũng là công nhân chính thức của xưởng quần áo ở thành phố, hiện tại bởi vì thai nghén nên tạm thời nghỉ ở nhà mà thôi.
Con vẫn còn có công việc, tại sao lại nói như vậy.”Nhậm Hiểu Tĩnh tức muốn chết, cô ấy là công nhân chính thức của xưởng quần áo, dù cô xin nghỉ phép vì mang thai nhưng cô vẫn nhận được tiền lương cơ bản, trừ những phúc lợi của xưởng cấp, nhưng cũng không hề ít.
Mẹ chồng của cô ấy quá mức thiển cận, nhìn thấy cô ấy ở nhà liền không thoải mái.“Ai ui, bây giờ mà cô vẫn còn nghĩ mình vẫn là công nhân chính thức của xưởng quần áo sao.
Hiện tại, ai mà không biết lãnh đạo xí nghiệp muốn cô đem vị trí của mình nhường lại cho người khác, hôm qua không phải có người tới cửa tìm cô để hỏi về việc đó sao.
Cổ nói xem, rõ ràng trong nhà có người có thể thay thế được vị trí của cô nhưng tại sao cô lại cố tình hướng khuỷu tay ra bên ngoài?”.“Dựa vào đâu lại muốn con nhường lại vị trí của mình cho em chồng, ví trí đó do chính con tự mình thi đậu, chính là của con, chờ sau khi con sinh em bé xong sẽ đi làm trở lại.”Nhậm Hiểu Tĩnh một tay chống lưng, một tay đỡ bụng, cô ấy đã mang thai đến tháng thứ bảy, giờ đứng thôi cũng làm cho cô ấy cảm thấy đau lưng.Cho dù vậy, cô cũng không thể không phản bác lại mẹ chồng, mẹ chồng muốn cô ấy để em chồng tạm thời đến làm thay vị trí của mình.
Nhìn biểu hiện của một nhà bọn họ, Nhậm Hiểu Tình hiểu rõ, chờ sau khi cô ấy sinh em bé xong, công việc này khẳng định cả đời cũng không thể lấy lại được.”“Làm cái gì mà làm, nhà máy đã không cần cô nữa.
Thật chưa từng thấy qua người nào như cô, từ lúc kết hôn đến bây giờ, gia đình này chưa có được một chuyện tốt nào, đã vậy còn phải hầu hạ cô, con trai của tôi không phải cưới vợ mà là cưới một vị tổ tông về.”Ở ngoài cửa, Diệp Kiều nghe thấy những lời đó liền nhíu mày, Diệp Kiều quay đầu nhìn Trường Thẩm, vẻ tươi cười khi nói chuyện với Diệp Kiều đã biến mất thay vào đó sắc mặt của bà đã trở nên âm trầm đáng sợ, trực tiếp vươn tay mạnh mẽ gõ cửa.“Hà Kim Hoa, bà mở cửa ra cho tôi!”Người bên trong vừa nghe thấy giọng nói của Trương Thẩm, nháy mắt liền trở nên im lặng.Một lúc sau, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng nức nở trầm thâp.Hà Kim Hoa này vậy mà dám để đứa con gái đang mang thai bảy tháng của bà ra mở cửa, Trương Thẩm tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói.Hà Kim Hoa dựa vào vách tường cạnh phòng bếp, nhìn Trương Thẩm đang bước vào, mạnh miệng nói.“Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, tôi dạy dỗ con dâu của tôi, bà xen vào làm gì, ba ngày hai bữa lại chạy đến nhà chúng tôi, ai không biết lại tưởng đây là nhà của bà.Trương thẩm hung hăng trừng mắt liếc Hà Kim Hoa một cái, lồ ng ngực kịch liệt phập phồng nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, cho nên bà không dám xé rách mặt bà ta, sau này con gái vẫn phải sống ở gia đình này.Trương thẩm nhắm mắt, “Hiểu Tĩnh, về nhà với mẹ.”Nói xong, liên trực tiếp đỡ con gái đi ra ngoài.Diệp Kiều hiểu ý của Trương Thẩm, cũng đi theo đỡ lấy bên kia của Nhâm Hiểu Tĩnh.
Hà Kim Hoa nói: “Bà muốn làm gì, muốn đưa nó đi đâu, bà tới nhà chúng tôi để cướp ngươi sao.”Trương Thẩm an ủi con gái vài câu, sau đó mới ngẩng đầu đối diện với Hà Kim Hoa cười lạnh.“Không phải các người chướng mắt với con gái của tôi sao? Được, tôi sẽ mang con bé rời đi, đỡ phải làm cho các người mỗi ngày không có việc gì làm liền mắng con bé.
Trước kia tôi tới đây đều không đúng lúc, không nghĩ tới con bé phải chịu đựng sự nhục mạ của các người như vậy.Hà Kim Hoa lại cảm thấy bản thân bà ta không sai? Đây là con dâu mà nhà bà ta dùng sính lễ để cưới về.Diệp Kiều không thể tiếp tục nhìn được nữa: “Cho dù là con dâu của nhà các người, các người cũng không thể tùy tiện nhục mạ vậy được, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, bà sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”“Cô là ai, việc của nhà chúng tôi không đến phiên một người ngoài như cô có thể xen vào.” Hà Kim Hoa trừng mắt liếc Diệp Kiều một cái.Trương thẩm không muốn cùng bà ta nói thêm gì nữa, liền gọi Diệp Kiều giúp bà đỡ con gái rời đi, để lại Hà Kim Hoa đang mắng chửi sau lưng, không quan tâm.
Chờ sau khi trở về Thẩm gia, Nhậm Hiểu Tinh vẫn như cũ cúi đầu không tiếng động mà rơi lệ, nhìn cực kỳ ủy khuất.“Mẹ, mẹ nói con phải làm sao bây giờ? Hiện tại công việc của con cũng không giữ được, nhà chồng lại ghét bỏ con, cơm cũng không ăn vào Mẹ, có phải con sẽ không sinh được đứa bé này ra hay không?”Nhậm Hiểu Tĩnh vuốt cái bụng lớn của mình, sắc mặt càng lúc càng trở nên trắng bạch.“Con không được nói bậy! đây là hiện tượng thai nghén hết sức bình thường.
Lúc mẹ mang thai con cũng không ăn được cái gì cả, nhưng vẫn có thể sinh ra con đấy thôi.”Trương Thẩm không nhìn nổi con gái khóc liền ngồi trên sô pha ôm con gái an ủi.Diệp Kiều đứng ở một bên, mở sữa mạch nha mà cô mang đên, pha một ly rồi đưa cho Nhậm Hiểu Tĩnh.“Uống chút sữa nóng cho bình tĩnh.”“Cảm ơn.” Nhậm Hiểu Tĩnh lúc này mới nhìn về phía Diệp Kiều, phát hiện cô gái đỡ mình suốt dọc đường thật xinh đẹp.
“Cô là…”“Tôi tên là Diệp Kiều.” Diệp Kiều dịch cái ghế rồi ngồi xuống, cười giới thiệu.
“Kỳ thật cô ăn không vào cũng là chuyện rất bình thường, sau khi phụ nữ mang thai đứa bé ở trong bụng sẽ dần lớn lên, nó sẽ chèn ép dạ dày làm cho cô trở nên không muốn ăn.
Chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ gửi cho cô một ít trái cây sấy khô của nhà chúng tôi làm, chua chua, ngọt ngọt đảm bảo cô sẽ thích.”Diệp Kiều nhớ tới đời trước, cô có một vị khách hàng siêu vip, lúc cô ấy mang thai cũng nôn đến lợi hại.
Lúc đó Diệp Kiều đã xem qua nhiều cuốn sách cổ và tìm thấy một phương thuốc mà các vị phi tần trước kia dùng, phương thuốc kia dùng trái cây để nấu, trái cây sau khi chế biến qua, phụ nữa mang thai ăn vào có thể làm giảm bớt tình trạng nôn nghén.Đợi lát nữa, thuận đường đi qua Cung Tiêu Xã cô sẽ nhìn xem có thảo dược cùng trái cây không, nếu có cô sẽ mua về làm.“Thật sao?” Nhậm Hiểu Tĩnh nửa tin nửa ngờ mà mong “Đảm bảo sẽ rất hiệu quả” Diệp Kiều cười gật đầu.Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cô, Nhậm Hiểu Tĩnh cũng ngại ngùng mà nở nụ cười.Trương Thẩm nhìn thấy cảm xúc của con gái dần tốt lên, vội vàng đem chuyện Diệp Kiều nói trước đó nói lại lần nữa.“Hiểu Tĩnh, mẹ cảm thấy việc này rất tốt, vừa giúp ích cho nhà máy, vừa có thể giúp con giữlại được công việc.”Nhậm Hiểu Tĩnh vuốt bụng, suy nghĩ.Xưởng quần áo của các cô tuy rằng có một ít máy móc, nhưng phần lớn chủ yếu dựa vào con người, đặc biệt là công việc may quần áo cần có sự tinh tế, tỉ mĩ, chỉ dựa vào máy móc hiện có của nhà máy bọn họ chỉ sợ rất khó mà hoàn thành.Nghe nói ở nước ngoài máy móc hết sức hiện đại nhưng nước ngoài vẫn luôn áp dụng biện pháp phong tỏa công nghệ đối với nước ta.
Nhà máy bọn họ căn bản không thể mua được những loại máy móc đó.
Hơn nữa, lao động bây giờ rẻ, thay vì lãng phí ngoại tệ quý giá để mua sắm máy móc nước ngoài, tin rằng lãnh đạo nhà máy của họ sẽ muốn tuyển nhiều người hơn.Diệp Kiều nhắc tới việc nhận thầu, đối với nhà máy bọn họ sẽ giảm chi phí cũng như sẽ mang lại lợi ích tốt hơn.Nhậm Hiểu Tĩnh cũng rất thông minh, ở xưởng quần áo làm mấy năm đã được phân làm tổ trưởng, dưới tay có hơn chục thợ may vá.
Suy nghĩ của lãnh đạo, cô luôn hiểu rất rõ.Chỉ mấy phút suy nghĩ, Nhậm Hiểu Tĩnh đã có quyết định..