Lục Thừa….Đôi môi của Diệp Kiều có chút run rẩy, vành mắt hơi nóng.Ban đâu vốn dĩ cô cũng không nhớ người đàn ông này lắm, cô quá bận, bận đến mức không có thời gian ngủ nghỉ.
Nhưng, bây giờ khi thật sự nhìn thấy đối phương, nỗi nhớ mong mà cô vẫn xem nhẹ giống như thuỷ triều ùa về.Diệp Kiều không biết bản thân đang xảy ra chuyện gì, hai chân giống như bị rót chì, nặng nề đến vô cùng.“Diệp Kiều, anh đã trở về.”Lục Thừa buông đô vật trong tay xuống, chạy chậm đến trước mặt cô, nhìn thấy vành mắt của cô đều đỏ, nhịn không được tim đập nhanh hơn.Hai tay mở ra, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, ghé vào bên tai cô nói ra một câu.“Kiêu Kiêu, anh rất nhớ em.”Chỉ có sáu chữ, ngữ khí có chút hờ hửng nhưng nổi nhớ thương không thể nào diễn tả được.Diệp Kiêu cũng vươn tay, gắt gao ôm lấy anh, đem gương mặt của mình chôn vào lòng ngực rắn chắc đáng tin của anh“Lục Thừa! Anh đã rời đi lâu quá rồi.”Lâu thêm một chút nữa, có thể cô sẽ quên mất hình dáng của anh như thế nào.“Em đã quên là mình đã có chồng đấy….”“Hử” Lục Thừa đang cảm động, đột nhiên nghe thấy lời nói của cô, trong lòng liên nảy sinh một dự cảm không tốt.
“Em chính là người vợ do Lục Thừa anh cưới hỏi đàng hoàng, em chính là vợ của anh!???.Nói cái gì mà quên chồng của mình chứ!Muốn bị ăn đòn đây mà!Lục Thừa hừ lạnh trong lòng, nhưng động tác trong tay vẫn cực kỳ ôn nhu, anh cảm nhận được cơ thể của Diệp Kiều đang run rẩy, biết kỳ thật cô cũng rất nhớ anh.“Anh mua cho em rất nhiều thứ.”Dù sao nơi này cũng là cửa thôn, vừa rồi ôm nhau lâu như vậy làm cho nhiều người chú ý, hiện tại không giống với thế kỷ 21, nơi mà Diệp Kiều sống trước khi trọng sinh, ở thập niên 70 này người ta rất bảo thủ.Diệp Kiều buông tay, cúi đâu vén tóc, che giấu sự kích động của bản thân.“Anh mang về cho em cái gì vậy?”Lục Thừa muốn dỗ cô, từ trong túi bên hông ba lô lấy ra một hộp chocolate.“Em xem! Đây là chocolate được nhập khẩu từ nước ngoài, nghe nói ăn rất ngon.”Mallomarschocolate, loại chocolate này Diệp Kiều chưa từng thấy qua bao giờ, có lẽ về sau loại này sẽ không còn tồn tại nữa.Một hộp nhỏ như vậy chỉ có sáu viên.Lục Thừa nhìn thấy cô không nhúc nhích, liên lấy ra một viên chocolate bỏ vào trong miệng cô.Diệp Kiêu há miệng cắn, trong miệng cảm giác có mùi sữa bò và một chút vị đắng, hương vị sô cô la rất thuần khiết.“Hộp này bao nhiêu tiền?” Cô đang ăn độ ăn trong miệng,giọng nói có chút mơ hồ.“Một hộp 50.”Diệp Kiều: “…..” Đây khác gì ăn cắp chứ, công ty nước ngoài này cũng quá đáng quá rồi.“Anh mua hai hộp, lát nữa em hãy giấu ở trong phòng mà ăn.” Lục Thừa cưng chiều mà xoa đâu cô.
Một hộp chocolate này hiện tại bằng hai tháng tiền lương của công nhân nhưng anh lại không hề cảm thấy đau lòng một chút nào.Diệp Kiều cong môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào.Đời này cộng với đời trước có rất ít người yêu thương cô như vậy, cô thật sự rất quý trọng đoạn tình cảm này.Diệp Kiều nhẹ nhàng cầm lấy tay Lục Thừa, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Lục Thừa, cảm ơn anh.”Cô gái ngốc.Lục Thừa nắm lấy bàn tay mịn màng của cô, vác túi lên: “Đi thôi, chúng ta về nhà”“Để em giúp anh.”Diệp Kiều chủ động vươn tay, Lục Thừa lại không muốn để vợ mình phải mệt nhọc nên chỉ đưa cho cô một cái túi rất nhẹ.Hai người nắm tay, chậm rãi đi về nhà.Giọng nói của Lục Thừa từ bên cạnh truyền đến.“Kiều Kiều, lân này anh xuống phía nam, nhìn thấy một thế giới khác hoàn toàn so với ở đây, đợi sau khi về nhà, anh sẻ kể cho em nghe, nhất định em sẽ thích.”“Vậy sao, quá tốt rồi, em cũng có rất nhiều chuyện muốn kể với anh.” Trên đường đi, bọn họ tình cơ gặp Nhị Ngốc cùng với đámngười đang đẩy một chiếc xe nhỏ đựng những cái hũ.Lục Thừa dừng lại nói chuyện với bọn họ.Từ trong miệng Nhị Ngốc và đám người, Lục Thừa biết được mấy ngày anh rời đi, một mình Diệp Kiều đã làm những việc gì để giúp thôn Hạ Hà phát triển.Sau khi Nhị Ngốc và đám người rời đi, Lục Thừa không nhịn được trêu đùa: “Về sau phải gọi em là Diệp xưởng trưởng rồi.”Diệp Kiều ngây thơ mà trừng mắt liếc anh một cái, rồi cũng cười theo.Hai người trở lại Lục gia.Tất cả mọi người ở Lục gia đều rất vui vẻ, một bên giúp dọn đô, một bên khen ngợi Diệp Kiêu, sợ Lục Thừa không biết Diệp Kiêu tốt như thế nào.“Lần này con trở về vừa đúng lúc, chờ sau khi xưởng thực phẩm xây xong, vừa hay con có thể đến xin làm công nhân, việc này tốt hơn so với đến thành phố làm công nhân tạm thời.”“Đúng vậy, em ba, hiện tại vợ em rất lợi hại, cô ấy là xưởng trưởng xưởng thực phẩm, còn giúp trong thôn mở xưởng quần áo nữa”“Em ba, không phải anh nói em, vợ em lợi hại như vậy, em còn đi ra ngoài làm làm gì.”Lục Thừa cười hắc hắc, không phản bác, trong lòng vì Diệp Kiêu mà cảm thấy rất kiêu ngạo.“Mọi người đến đây nào, lần này em mang về cho mọi người rất nhiều đô, đều là đặc sản nổi tiếng, mọi người đến nếm thử đi.”Nói xong, Lục Thừa đem đặc sản mua ở Thâm Thành lấy ra.Ánh mắt của người nhà Lục gia bị những món ăn muốn màu muôn sắc hấp dẫn, những lời khuyên Lục Thừa ở nhà làm công nhân nháy mắt biến mất.Trương Thúy Thúy nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng “Những cái này đều là đỗ của thành phố Bắc Hà sao? Tại sao ta lại chưa từng nhìn thấy chúng nhỉ?”Lục Thừa cùng Diệp Kiều nhìn nhau, sau đó Diệp Kiều gật đâu với Lục ThừaLục Thừa thẳng thắng thú nhận việc mình xuống phía nam.Trước đây anh từng buôn bán trang phục và máy ghi âm, nhưng hiện tại anh đã cùng với xưởng điện tử số một Thâm Thành hợp tác, cho bọn hắn làm bộ phận bán sau công tác, tu hảo máy ghi âm lại bán đi cũng là đăng ký quá.Trước khi trở về đây, bọn họ đã làm một cái biển hiệu treo ở trước cửa [Chi nhánh bán máy ghi âm của xưởng điện tử số một Thâm Thành].Đây chính là chi nhánh bên ngoài của một nhà máy hợp pháp thuộc sở hữu nhà nước.Tuy rằng nói Lục Thừa bọn họ làm bán sau cũng là có thể từ Thâm Thành đệ nhất điện tử xưởng kết toán đến một chút phí tổn tiên, cái này danh nghĩa lại cho bọn họ hợp pháp hợp quy thân phận.“Mọi người yên tâm, công việc của con ở Thâm Thành đều hợp pháp, có thể nhận bất kỳ việc kiểm tra nào.Trương Thủy Thủy há hốc miệng, những người khác cũng vậy.Sau một hồi trầm mặc, tất cả mọi người lại trở nên lo lắng đặc biệt Trương Thúy Thúy.Bà ấy nắm lấy cánh tay của Lục Thừa, bộ dạng sắp khóc đến nơi: “Con nói thật cho mẹ biết, có phải con ở bên ngoài cướp ngân hàng không? Bằng không tại sao con lại mua nối những thứ này?”.Những thứ ở ngoài sân nhìn qua đều rất đáng quý, tất cả đều được đóng gói một cách tinh xảo làm Trường Thuỷ Thuý không dám sò thủ.Lục Thừa: “…Diệp Kiêu vội vàng giải thích: “Trước tiên mẹ nên bình tĩnh một chút, lần này Lục Thừa xuống phía nam làm buôn bán rất rõ ràng minh bạch, lúc trước sợ mọi người trong nhà không đồng ý nên vẫn chưa nói cho mọi người biết.”Lục Thừa cũng giải thích với mọi người trong nhà.“Thâm Thành cùng với chỗ chúng ta rất khác nhau, nơi đó là đặc khu phát triển kinh tế được nhà nước hỗ trợ.
Làm buôn bán không có vấn đề gì.”Khoảng cách từ Bắc Hà đến Thăm Thành thật sự quá xa, Trương Thuý Thuý cùng Lục Kiến Quốc và mọi người không thể hiểu được tình hình kinh tế ở đó được.
Một đám người đều tỏ ra khiếp sợ.Khuyên can mãi, Lục Thừa phải phí hơn nữa giờ mới đem tất cả mọi người của Lục gia trận ăn xong.Sau nhiều lần Lục Thừa đảm bảo, Trương Thuý Thuý mới dám mở ra những đô vật đang được đóng gói, lấy ra kem dưỡng da từ bên trong.“Trời ạ! Cái này thơm quá”Trương Thúy Thúy thật cẩn thận ngửi một cái, vui vẻ không thôi, bà nhẹ nhàng lấy một ít xoa lên mu bàn tay của mình.“Thật tinh tế, qua mịn màng!”Phụ nữ chưa bao giờ có sức chống cự đối với đô trang điểm, Trương Thuý Thuý quyết định tin tưởng vào lời nói của con trai bà.Món quà của Lục Kiến Quốc là cả một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa.Bao bì màu vàng của thuốc lá được in hình một con gấu trúc vô cùng sống động giống như thật, trông rất quý.Ông cẩn thận lấy ra một điếu thuốc, cầm lấy bật lửa, châm thuốc.Hít một hơi thật sâu.Mùi nicotin cùng mùi của thuốc lá thoang thoảng, nháy mắt khiến ông mê muội.“Hắc! Tôi đi ra ngoài một chút.”Ông muốn đi khoe với mọi người!!!.