Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 11: Ở Nhờ



Lâm Xuân Hoa trở lại rất nhanh, thấy chiếc xe hơi mà Cố Uyển nói kia đậu ở cửa nhà mình thì trong lòng lập tức thấy hơi căng thẳng.

Trong cả quê này cũng không có ai đi được xe như vậy.
Đợi lúc đi vào rồi thấy một đống quà cáp trên bàn, bà ấy đánh mắt qua nhìn thì chỉ nhận ra được sữa mạch nha và kẹo hoa quả, còn mấy thứ còn lại vừa nhìn bao bì là biết hàng rất cao cấp thì bà ấy không nhận ra.
Rồi khi nhìn thấy cậu thanh niên trông trắng nõn, ăn mặc sang trọng nữa, Lâm Xuân Hoa cảm thấy chỗ nào trong cái cái nhà này của mình cũng được bày biện quá mức thô kệch, dùng để tiếp đãi một cậu thanh niên tươm tất thế này đúng là đáng xấu hổ quá.
Bà ấy bèn cẩn thận chào hỏi.

Khi biết người này chính là em trai của cậu bạn chiến đấu cùng bị thương với Chí Quân nhà mình thì bà ấy quan tâm hỏi: “Bây giờ anh trai của cháu đã khá hơn chút nào chưa?
Chu Tĩnh cười trả lời: “Cảm ơn thím đã lo lắng ạ.

Bây giờ anh trai cháu đã không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ là phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian mới ổn.
“Vậy thì tốt rồi!” Lâm Xuân Hoa gật đầu, nói một câu như vậy xong bà ấy cũng không biết phải nói thêm gì nữa, bèn nhạt nhẽo nói: “Vậy trước thì cháu cứ ngồi chút đi, thím đi chuẩn bị bữa trưa.”
Trong nhà đột ngột có khách quý tới nhưng bà ấy cũng không có gì hay ho để bắt chuyện với người ta.

Lâm Xuân Hoa chuẩn bị giết con gà mái nhà mình đi rồi lại xào mấy quả trứng gà.
Hiện giờ cũng là buổi trưa rồi, sợ là thực phẩm ở trạm thịt chỗ quê đã bị người ta dành hết từ lâu.

Bà ấy nghĩ đến việc trước đó ông ba Điền ở cuối thôn đã tìm bí thư chi bộ duyệt cho giết một con heo.

Một nửa nộp vào trạm thực phẩm, một nửa còn lại là để bán trong thôn, cũng không biết là hôm nay có còn thịt hay không nữa.
Heo mà nhà người trong thôn giết sẽ không có phiếu, nếu so về giá cả thì sẽ đắt hơn thịt ở trạm thực phẩm mấy xu một cân.

Một cân sẽ bán khoảng tám xu năm, Lâm Xuân Hoa nghĩ một chút rồi lấy từ trong ngăn kéo ra ra ba tệ, định là mua hết ba cân để đãi khách cho đủ.
Bà ấy vội vã chạy đến nhà ông ba Điền.

Toàn bộ người trong nhà đều đã ra đồng rồi, chỉ còn lại một bà ngoại Đường hơn bảy mươi tuổi ngồi lại ở nhà.

Bà ấy bèn hỏi người này là có còn thịt không thì bà ngoại Đường bảo họ bán cả rồi.

Nhà bà ấy chỉ để lại cho nhà mình chưa tới hai mươi cân thôi, hỏi là đã thoa muối ướp rồi có được không.
Lâm Xuân Hoa cũng liệu trước được điều này.

Với thời tiết này mà thịt không ướp muối thì đúng thật là không để lâu được.

Thịt muối thì cứ là thịt muối đi, xào chung với ngồng tỏi cũng cực kỳ ổn.
Bà ấy bèn xin bà ngoại Điền chia cho mình ba cân rồi lại đem rồi nửa bộ ruột non về định nấu món canh.
Lần này Chu Tĩnh tới cũng không phải chỉ đơn giản là thăm thôi.

Anh ta nói với Tần Chí Quân: “Anh vì cứu anh cả của em mà bị thương chân, nếu cứ để bởi thế mà anh phải xin xuất ngũ thì thật đáng tiếc.

Trước khi đi ông ngoại đã bảo em gửi đến cho anh một lời nhắn.

Việc anh xin xuất ngũ ông ấy đã cho ngưng phê duyệt rồi, bảo là trước tiên bây giờ anh chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng.

Vốn là ban đầu mẹ em phải đi chuyến này, chỉ là một thì anh cả của em cần có người chăm sóc, hai là mẹ em ở lại Bắc Kinh để tìm cho anh một vị bác sĩ.”
Tần Chí Quân nghe nói việc mình xuất ngũ lại bị từ chối thì ngẩn người, trong lòng không rõ đang có cảm xúc gì.
Anh làm việc trong quân đội mười năm, có tình cảm sâu đậm với đơn vị, phải nói là bảo anh rời khỏi anh thật sự không nỡ, nhưng bác sĩ cũng đã nói chân của anh bị thương nặng, khả năng hồi phục hoàn toàn không được cao.
Sao anh còn có thể ở lại đơn vị nữa chứ?
Nghĩ thế rồi anh lại nhớ địa vị ông ngoại Chu Dương hiện tại.

Nếu ông cụ nhà người ta đã có lòng thì ngay cả khi chân anh bị thọt rồi sợ là ông ấy cũng có thể sắp xếp cho anh thỏa đáng.
Chỉ là bảo anh rời khỏi những anh em đã từng “kề vai sát cánh” với mình, ngược lại thì anh thấy không nỡ.
Nhưng người nhà họ Chu đã quan tâm như vậy rồi, trong lòng anh cũng không khỏi cảm động.

Anh cười bảo: “Mọi người thật sự không cần làm vậy đâu.

Anh đã sát cánh với Chu Dương sáu năm, là đồng đội chiến hữu mà cũng là anh em thủ túc.

Anh tin nếu lúc đó người ở vị trí kia là cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không do dự mà cứu anh.

Em hãy nói lại với dì, rằng thôi vẫn nên đừng hao sức tìm bác sĩ cho anh nữa.

Bác sĩ có quyền hành nhất cả quân khu khám cho anh rồi cũng nói không còn cách nào.

Anh có giải ngũ cũng không sao, lui về phía sau để đổi một cuộc sống có thể ở bên cạnh người nhà nhiều hơn cũng không tệ.”
Thật ra anh đã không còn ôm hy vọng gì về chân của mình nữa, nhưng Chu Tĩnh lại nói: “Vị bác sĩ Chung này không hề giống với mọi người đâu anh.

Năm xưa ông ấy đã từng cứu cựu tư lệnh trên chiến trường, có kiến thức y học cực cao.

Chỉ là ông ấy không màng danh lợi, hiếm ai có thể tìm được ông ấy.

Thật ra lần này em tới là còn có nhiệm vụ nữa.

Trước khi mẹ em chưa tìm được bác sĩ Chung thì nhất định em phải đưa anh lên thành phố khám chữa định kỳ.

Với thương thế này của anh mà thật sự để ở quê rồi không quan tâm sẽ gây trễ nải.”
Ngụ ý là mình sẽ ở đây lâu dài.
Về bối cảnh nhà họ Chu, Tần Chí Quân chỉ biết một chút.

Nhà Chu Dương chỉ có hai anh em.

Bây giờ vì anh mà họ lại để Chu Tĩnh vùi ở thôn Thanh Hồ trong một quãng thời gian không ngắn, Tần Chí Quân thật sự không ngờ Nhà họ Chu sẽ sắp xếp như vậy.
Nhưng vừa nhìn là thấy Chu Tĩnh đã được sinh sống thoải mái từ nhỏ, để người này ở nông thôn lâu dài sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh thật sự không ngờ vì chuyện của anh mà mọi người lại phải nhọc lòng như vậy.

Anh rất cảm kích, nhưng em cũng thấy đó, điều kiện chỗ thôn bọn anh quả thật là không tốt lắm.

Hay là thế này đi, tự anh sẽ lên tỉnh lỵ tái khám định kỳ.

Nếu như dì tìm được vị bác sĩ Chung kia thì em hẵng đón bác sĩ Chung qua đây được không?”
Chu Tĩnh xua xua tay, nói: “Không cần đâu.

Mẹ em đã ra lệnh, em cũng không dám làm ngơ không chấp hành.

Ở nông thôn rất tốt mà anh, vừa hay em có thể trải nghiệm cuộc sống.

Chỉ là em e mình sẽ gây thêm chút phiền toái cho gia đình anh thôi.”
Vậy là cứ thế Chu Tĩnh ở lại trấn Thanh Hồ.

Nhà họ Tần chỉ có bốn căn phòng.

Vợ chồng Tần Đại Hữu ở một phòng, Tần Chí Quân một phòng, hai anh em Tần Chí Cương và Tần Chí Hoa một phòng, Tần Hiểu Muội một phòng.
Vậy là cũng không còn căn phòng nào ổn thỏa cho Chu Tĩnh ở rồi.
Khi mọi người quay về từ đồng ruộng lúc hoàng hôn, Lâm Xuân Hoa bèn đi tìm Chúc Phượng Tiên.

Kết cấu phòng của nhà họ Cố và nhà họ Tần giống nhau, nên sẽ có một căn phòng trống.
Bà ấy vừa kể lại tình huống cho Chúc Phượng Tiên nghe thì Chúc Phượng Tiên nào có từ chối, chỉ sợ không đối đãi tốt với khách quý thôi.

Bất chấp việc mới trở về từ đồng ruộng, bà ấy bảo Vương Thủy Anh đi nấu cơm, bảo Cố Uyển hứng mấy chậu nước rồi bắt đầu dọn dẹp phòng cho khách trong nhà.
Một số thứ linh tinh vốn để ở phòng trống được bà ấy dời hết tới trong phòng của mình, cũng dứt khoát lấy miếng đệm mới trong nhà chưa sử dụng bỏ lên giường.

Sau khi dọn dẹp xong rồi, trông căn phòng tuy đơn sơ nhưng trái lại cũng sạch sẽ, thoải mái.
Đối với vị khách quý sẽ đến ở tạm trong nhà này, Cố Kim Thịnh cũng rất chú trọng.

Sau khi Chúc Phượng Tiên dọn dẹp xong, ông ấy còn đặc biệt đi quan sát một cái.

Xem rồi thì ông ấy bảo Chúc Phượng Tiên ôm số rơm rạ được trải dưới đệm đi, lau sạch ván giường rồi thay bằng một tấm nệm mùa đông ở phía dưới.
Chúc Phượng Tiên ngẩn người.

Nhà ai mà không lót giường bằng rơm rạ chứ? Tại sao lại phải đổi thành đệm?
Mặt Cố Kim Thịnh sầm xuống.

Ông ấy nói: “Nghe tôi không sai đâu.

Đứa bé trong thành phố thì có bao giờ ngủ rơm rạ đâu? Đừng có dọa người ta!”
Chúc Phượng Tiên nghe xong thì ngẫm lại, thấy cũng đúng bèn lấy rơm rạ đi rồi lau sạch sẽ ván giường một lần, lại tìm một cái chăn bông mới tám phần mười trải bên trên ván giường, còn trải thêm một cái chiếu nữa.

Vừa chạm tay xuống đã thấy chúng mềm mại thư thái.
Lúc này Cố Kim Thịnh mới hài lòng, quét mắt quanh căn phòng một vòng rồi nói với Cố Siêu: “Con đi mang bộ bàn ghế trong phòng em gái con qua căn phòng này đi.

Người ta tới nhà mình làm khách, sơ suất thì không hay đâu.”
Rồi ông ấy lại quay đầu nói với Cố Uyển: “Vậy con muốn đặt ly tách rồi gương gì đó thì cứ đặt lên nắp cái rương nào đó đi! Bảo anh trai con giúp con chồng hai cái rương lên nhau.

Độ cao như vậy cũng ổn thỏa rồi.”
Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng tốt không sao kể được.

Cô hoàn toàn không hề có ý kiến gì với quyết định của ba mình, chỉ hy vọng vị khách này của nhà họ Tần sẽ ở nhà mình được thoải mái rồi ở lâu thêm chút mới tốt.
Phòng của khách đối diện với phòng cô, hai người cách nhau cùng lắm có năm mét thôi.

Khi cô được ảnh hưởng từ thể chất của Chu Tĩnh thì còn có cái lợi nào lớn hơn vậy sao?
Trong thời gian anh ta tới nhà ngủ hằng ngày cô không ra khỏi cửa phòng là có thể xin chút may mắn rồi.

Tâm trạng cô lúc này vui như vớ được của rơi từ trên trời xuống vậy.
Rồi như nghĩ tới điều gì đó, cô nói với Cố Kim Thịnh: “Thời tiết này nhiều muỗi.

Hay là tháo luôn màn của giường con xuống mang qua đây luôn đi ạ?”
Cố Kim Thịnh liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Mùng ở trong phòng con trai được mua lúc nó kết hôn, mà giường của con gái thì không có mùng, đợi làm phòng tân hôn mới thêm vào, tới hạ mới lấy ra dùng nên nó vẫn còn mới tinh.

Đúng là dùng của con bé thì thích hợp nhất.
Ông ấy gật đầu một cái, Cố Uyển bèn lập tức trở về mang mùng qua rồi.
Cô hy vọng vị khách quý kia có thể ở lâu một chút.

Có một sự khác biệt đã xảy ra từ khi cái bớt kia xuất hiện.

Mấy loại côn trùng thường gặp ở nông thôn như ruồi hay mỗi căn bản sẽ không đậu vào người cô.
Mấy năm này trong thôn đã được nối điện, nhưng phần lớn người ta vẫn không nỡ dùng.

Ở nông thôn cũng ăn cơm tối rất sớm, nhưng ngày hôm nay vì phải thu hoạch mà nhà họ làm trễ hơn một chút.

Chưa tới bảy giờ Tần Chí Hoa đã đưa Chu Tĩnh lớn cỡ anh ta tới nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố đã ăn xong cơm tối từ lâu rồi dọn dẹp sạch sẽ.

Cả nhà đều đang ngồi trong sân hóng mát, bình thường thì khi hóng mát họ đều tắt hết đèn đi.

Một là vì tiết kiệm điện, hai là tránh để dụ muỗi tới.

Hôm nay vì biết khách của nhà họ Tần sẽ tới nên trời tối là đèn phòng khách nhà họ Cố đã được bật lên rồi.
Nhìn thấy Tần Chí Hoa dẫn một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi về phía này, người nhà họ Cố biết ngay đây là khách của nhà họ Tần.

Cố Kim Thịnh ngồi trên ghế đẩu lùn thấy người tới bèn đứng lên đi phía trước mấy bước để chào đón.

Trên khuôn mặt đỏ thẫm của ông ấy lộ ra nét cười rất vui vẻ, nếp nhăn ở khóe mắt cũng dồn lại theo, đến mức Cố Siêu và Vương Thủy Anh ngồi ở bên cạnh thấy mà líu lưỡi.
“Đây chính là Chu Tĩnh à?” Nụ cười của Cố Kim Thịnh nhiệt tình lạ thường nhưng lại thấp thoáng nét giản dị của một nông dân lành nghề.
Tần Chí Hoa cũng thấy ngạc nhiên, gọi một tiếng chú Cố rồi nói với Chu Tĩnh: “Chu Tĩnh, đây là chú Cố.

Trong khoảng thời gian này cậu cứ ở tạm trong nhà chú Cố đi.”
Chu Tĩnh cười đến hàm răng trắng sáng bóng loáng lên, vừa nhiệt tình gọi một tiếng chú Cố với Tần Chí Hoa vừa nắm lấy tay của Cố Kim Thịnh.

Vậy là trong phút chốc, tay chân của Cố Kim Thịnh – người chưa từng trải qua lễ nghi gặp mặt chính thức thế này, có hơi hoảng lên.
Tay phải của ông ấy đang cầm tẩu thuốc nên trong hoảng loạn ông ấy đã duỗi tay trái ra.

Chu Tĩnh nhìn mà sửng sốt, nhưng nó cũng chỉ xuất hiện một giây thôi rồi anh ta lập tức cũng duỗi tay trái mà mặt không đổi sắc.

Anh ta nắm cả hai tay vào tay trái của Cố Kim Thịnh, cười bảo: “Làm phiền chú Cố rồi ạ! Trong khoảng thời gian này cháu phải gây thêm phiền phức cho cả nhà chú Cố đây rồi!”
Cố Kim Thịnh thấy cách ăn nói lẫn hành động của người thanh niên này có vẻ rất có quy cách, nhưng cũng rất tôn trọng ông ấy, bèn cười đến mức khuôn mặt trông như hoa cúc nở rộ.

Ông ấy bắt đầu dùng thứ tiếng phổ thông không chuẩn lắm mà pha tạp nửa này nửa nọ để trò chuyện với Chu Tĩnh.
“Cháu đừng nói như vậy chứ! Giao tình giữa nhà chú và nhà họ Tần không bình thường đâu.

Mấy đứa bé Chí Quân đều lớn lên dưới mắt chú cả đấy! Cháu đây vừa nhìn là biết xuất thân từ nhà có điều kiện trong thành phố.

Chú chỉ sợ là cháu ở không quen nhà của mấy nông dân bọn chú thôi!”
Rồi ông ấy lại chỉ vào người nhà họ Cố nói: “Lại đây, chú giới thiệu cho cháu một chút.

Đây là con trai chú, Cố Siêu, không lớn hơn cháu là bao mà cũng không được triển vọng như cháu.

Kia là vợ rồi con của Cố siêu.

Đây là vợ của chú, cháu cứ gọi là thím là được.

Bên cạnh đó là con gái của chú, Cố Uyển.”
Theo sự giới thiệu của Cố Kim Thịnh, Chu Tĩnh lần lượt chào từng người anh cả, chị cả rồi thím Cố.

Lúc đến lượt Cố Uyển thì anh ta nhíu mày, quan sát đứa bé được chị dâu Cố ôm vào trong ngực.

Thì ra là bồng cháu trai.
Cô bé này nhát gan thật đấy.

Ai ai cũng đều đứng trong sân cả, chỉ có mình cô là lui ra rất xa, đứng ở tận bên cạnh cửa nhà.

Cô coi anh ta như thú dữ và nước lũ vậy.

Anh ta bèn nhìn cô nhoẻn miệng cười, trên gò má mơ hồ hiện ra một cái má lúm đồng tiền.

“Em Tiểu Uyển.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.