“Cái loại người gì thế này!” Tần Hiểu Muội tức giận đến mức trừng mắt với bóng lưng bỏ đi của Triệu Quyên thật lâu.
Lòng cô ấy nói cũng may mà người này không vào nhà họ.
Đợi mẹ cô ấy về rồi cô ấy phải nói việc này cho bà ấy nghe mới được.
Để xem sau này khi lấy vợ cho anh hai, anh ba, mẹ có mắt nhắm mắt mở nữa không.
Triệu Quyên giận dữ quay về Vịnh Tam Gia, mím môi, khuôn mặt kéo căng cả ra.
Cô ta có dạng mặt dài, ngũ quan vốn dĩ cũng không xuất chúng, khung xương lại lớn.
Lúc cô ta cười thì khuôn mặt nhu hòa hơn chút, tăng thêm được mấy phần ngọt ngào, nhưng mặt cô ta mà bè ra thì biến thành mặt lừa ngay.
Bình thường, Triệu Quyên chú trọng trang phục nhất, cũng biết biểu cảm thế nào thì xinh đẹp nhất rất am hiểu việc đẹp khoe xấu che.
Nhưng hôm nay cô ta ở nhà họ Tần thấy giận quá.
Cô ta nghểnh mặt tới xem mắt hai lần vốn tưởng sẽ cứu vãn được mối hôn sự này, dè đâu hai lần đều chịu nhục nhã.
Tất nhiên bấy giờ cô ta chẳng cười nổi nữa rồi.
Bên phải của thôn Tam Gia Vịnh có con sông nhỏ, mấy người phụ nữ cầm thức ăn ra bờ sông rửa thì bắt gặp Triệu Quyên sầm mặt đi qua, bèn bĩu môi.
Đợi Triệu Quyên đi xa rồi đã có người bắt đầu châm chọc: “Trong nhà chỉ có ba phòng trát bùn thôi, tôi thấy mấy bộ quần áo mẹ cô ta mặc còn đầy mụn vá.
Mọi người bảo xem ngày nào cô ta cũng ăn mặc vậy mà không xấu hổ à?”
Có phụ nữ cười bảo: “A, người nhà ông Triệu quen với chuyện đó rồi.
Người mà sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho con gái thì có gì hay họ chứ!”
“Cô nói xem, cô ta cũng đã hai mươi mấy rồi.
Bây giờ vẫn chưa lấy chồng không phải là ở nhà làm gái lỡ thì rồi hả?”
Một người khác châm biếm: “Tại người ta không thích nhà quê thôi! Nhưng người thành phố cũng chẳng để mắt tới cô ta.
Không phải mấy năm trước nhà họ Vương đến cầu hôn đã bị từ chối đấy à? Họ nói con gái mình giàu có hơn, là công nhân.
Tôi thì thấy tiền lương công nhân của cô ta cũng không đủ cho cô ta ăn xài nữa.
Để rồi xem cô ta có tìm được con rùa vàng nào không!”
Triệu Quyên không biết người trong thôn đang nhạo báng mình.
Cô ta bành mặt ra, mới vừa vào tới sân nhà mình thì hay sao mẹ cô ta cũng cầm một mẹt đậu tương ra ngoài.
Thấy Triệu Quyên, khuôn mặt bà ta bèn lộ ra nụ cười, hỏi: “Quyên Nhi đã về rồi đấy à? Vừa hay con bóc đậu tương với mẹ trong sân luôn được không?”
Vốn dĩ tâm tình Triệu Quyên đã không tốt rồi, mẹ cô ta lại xông tới ngay lúc này.
Triệu Quyên bèn vươn tay ra hất một cái khiến nửa mẹt đậu tương lăn hết xuống đất, giận dữ bảo: “Bóc cái gì mà bóc, bà phá sạch cuộc sống tươi đẹp của tôi rồi!”
Nói xong, cô ta cũng chẳng quan tâm đống hỗn độn trên mặt đất mà bỏ vào phòng.
Căn phòng lớn ngập toàn mùi thuốc lá, ông cụ Triệu ngồi trên ghế rút tẩu thuốc ra.
Trong căn phòng mờ tối, lửa thuốc chớp tắt chiếu lên mặt ông ta khiến những nếp nhăn cũng lúc ẩn lúc hiện.
Thấy Triệu Quyên đến nhà họ Tần về đã bốc hỏa lớn như vậy thì ông cụ Triệu chỉ nhìn cô ta một cái.
Lửa kia không đốt vào ông ta, ông ta cũng làm như không nhìn thấy.
Mẹ Triệu Quyên ngồi xổm xuống gom đống đậu tương trên đất thành một đống, bốc từng nắm, từng nắm một bỏ vào cái mẹt đặt ở bên cạnh một lần nữa rồi tự đi vào nhà.
Thấy Triệu Quyên ngồi trên ghế đầy bực bội, bà ta kéo cái ghế ta ngồi xuống bên cạnh Triệu Quyên, cẩn thận hỏi: “Vậy là nhà họ Tần khiến con giận dữ rồi đấy à? Lấy một thằng què thì được gì tốt hở con? Trước đó con cũng đồng ý đi xem mắt với cháu ngoại của Mã Đại Cước rồi, sao vòng vòng một hồi con lại chạy sang chỗ nhà họ Tần nữa?”
Bà ta không nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước thì thôi, nhắc tới người này là cơn giận vốn chưa quá mức của Triệu Quyên lập tức bùng nổ.
“Bà đừng có nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước với tôi nữa! Bà chưa đi dò hỏi gì hết đã bảo tôi đến gặp gã rồi! Nói là hai mươi lăm tuổi mà trông còn lớn hơn ba lăm nữa.
Vóc dáng thì thấp hơn tôi cả nửa miếng đậu.
Bà nói với tôi gã làm trong xưởng sắt, tôi thấy gã giống ở mỏ than hơn.
Cả người đen thùi lùi, chỉ có tròng mắt là trắng.
Bà hành hạ con gái ruột mình như thế đấy à?”
Cô ta càng nói càng nặng lời.
Chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt thô bỉ và vóc dáng xấu xí của gã cháu Mã Đại Cước kia thôi cô ta đã muốn nôn ọe rồi.
Mẹ Triệu Quyên bị con gái mắng chẳng dám trả lời lấy một câu.
Người đàn ông kia kém cỏi vậy à? Mã Đại Cước cũng có nói với bà ta như vậy đâu? Người ta chỉ bảo bề ngoài không được đẹp thôi, cũng không đến mức giống như Quyên Nhi nói mà! Con gái bà ta, bà ta hiểu.
Tính cách nó rất cao ngạo, làm gì cũng quen hiếu thắng.
Chuyện nào mà khiến nó phàn nàn thì đó cũng năm phần do người, ba phần bởi nó.
Thế là bà ta khuyên nhủ: “Quyên Nhi à, người xưa bảo hay lắm.
Lấy chồng phải lấy tài.
Đàn ông trông đẹp trai thì ngoài chuyện đó ra còn gì hay ho nữa chứ? Con lấy người bề ngoài kém chút không phải con càng được nâng niu sao? Cháu trai Mã Đại Cước chính là nhân viên chính thức của xưởng sắt thép đó, dù sao cũng phải tốt đẹp hơn một người què không có việc làm chứ!”
Triệu Quyên nghe đến đó thì đó thì càng giận hơn, rống to: “Bà thì biết cái gì? Mở miệng ra là cứ người què này người què nọ.
Anh ta có là người què cũng đẹp hơn cháu Mã Đại Cước gấp trăm lần.
Nếu không phải hôm đó bà mở miệng nói một tiếng người què thì tôi có thể đồng ý bỏ qua hôn sự này à?”
Cô ta càng nói càng uất ức.
Mấy ngày nay, vì hối hận trong lòng vì hối hận mà trong lòng cô ta thấy oán giận ba mẹ mình không thôi.
Càng giận hơn nữa là bản thân cột ta cũng tin, nếu không thì chắc chắn ba mẹ cô ta sẽ không hối hôn.
Người này nghĩ tới chuyện mình hỏi thăm được chỗ chị Lan đồng nghiệp ngày đó thì càng giận dữ hơn nữa.
“Mấy người không biết gì hết đã khuyên tôi xem mắt người khác rồi! Tôi nghe nói Tần Chí Quân là một Tiểu đoàn trưởng, nếu không vì tai nạn trong lúc chiến đấu sao anh ta lại về làm ruộng được? Nhất định khi thương thế ổn định rồi anh ta sẽ được lãnh đạo đơn vị liên hệ sắp xếp chuyển nghề với địa phương.
Chức vụ của người anh ta gánh thương cho cũng cực cao.
Người đó mà xếp việc thì anh ta không được nổi vị trí công nhân à? Cuối cùng thì cuộc sống tốt đẹp của tôi đã bị các người hại cho mất hết rồi!”
Mẹ Triệu Quyên nghe mà choáng váng, ngay cả ông cụ Triệu vẫn luôn giả vờ làm người vô hình cũng để cái tẩu thuốc trong tay xuống.
“Chuyện đó…!mẹ cũng có biết chuyện vậy đâu!” Mẹ Triệu Quyên thấy đau lòng.
Bà ta chỉ có một cô con gái thế này thôi, xui sao mắt nó lại cao như thế, kén tới chọn lui thì hăm hai rồi vẫn chưa lấy chồng.
Nếu như Tần Chí Quân còn có thể chuyển nghề, được xếp cho công việc tốt, vậy thì nó bị dị tật cũng không thành vấn đề.
Ông cụ Triệu ngồi thẳng người lên, hỏi Triệu Quyên: “Con có hỏi thăm chắc chưa?”
Triệu Quyên gật đầu.
“Chồng của Lưu Hương Lan trong xưởng tôi chính là quân nhân chuyển nghề, hỏi cô ta thì chắc chắn không sai.
Rồi thêm hôm nay tôi đến nhà họ Tần nữa, bên ngoài nhà bọn họ có một chiếc xe hơi đang đỗ, người khách trong nhà ăn mặc khí phái không biết bao nhiêu.
Trông con trai chủ xưởng bọn tôi cũng không được dáng vẻ như người đó!”
Ông cụ Triệu thuốc chèn đầu thuốc lá lên mặt đất mấy lần, lắp một điếu thuốc khác, hỏi: “Vậy chi bằng ba đến tìm nhà họ Tần nói mấy điều tốt cho con nhé.
Vậy thì hôn sự này còn giữ được không? “
“Chậm rồi.
Bà mối nhà chúng ta đi bảo mọi chuyện không tính.
Hôm sau người nhà họ Tần đã quay đi tìm đối tượng đính hôn khác cho Tần Chí Quân rồi.”
Triệu Quyên nghĩ đến cô bé mình thấy ở nhà họ Tần kia, trong lòng càng buồn phiền, hoảng loạn nhiều hơn.
Ông cụ Triệu cười bảo: “Vậy có là gì đâu.
Chuyện nào mà không có thứ tự trước sau chứ.”
“Ông còn chê tôi chưa đủ mất mặt à? Nếu như không lật ngược thế cờ được, thanh danh của tôi sẽ hỏng bét.
Vậy tôi còn lập gia đình được nữa hay không? Chưa hết, tôi cũng không tin mình không tìm ra được người tốt hơn Tần Chí Quân.
Các người đừng để dính vào chuyện này nữa.” Sắc mặt Triệu Quyên đầy khó coi.
Cô ta cũng đi về hai lần rồi mà căn bản người nhà họ Tần chẳng phản ứng lại cô ta.
Vậy thì cô ta muốn lấy Tần Chí Quân hơn hay muốn mặt mũi hơn chứ!
“Nói tôi dở hơi hả? Nhất định tôi sẽ tìm được một người đàn ông giỏi hơn anh ta để làm chồng!” Lòng cô ta thấy giận dữ, quăng lại một câu như vậy rồi về phòng mình đóng cửa cái rầm.
Ông cụ Triệu cũng chỉ có một đứa con gái vậy thôi, từ nhỏ đã cực kỳ nuông chiều, nói gió thì không thể đưa mưa.
Con bé bảo không được đi, ông ta cũng chỉ có thể buồn bực day đầu thuốc thôi.
“Ông nó à, không đi thật hả?” Mẹ Triệu Quyên nhỏ giọng hỏi.
Ông cụ Triệu liếc nhìn bà ta một cái, cũng lười trả lời bà ta, cười giễu một tiếng: “Bà đi à? Bà thì có thể làm được chuyện gì? Hay quay đầu lại làm thêm chuyện nữa? Quyên Quyên bảo sẽ tìm được người tốt hơn thì sẽ tìm được.
Con gái tôi là học sinh lớp hai trung học, lại là công nhân, còn không tìm được một đối tượng tốt à?”
Mẹ Triệu Quyên xấu hổ không nói.
Nghĩ đến việc bảo con hối hôn rồi xem mắt cháu ngoại Mã Đại Cước cũng từ bà ta mà ra thì không biết trong lòng Quyên Quyên bực bội bà ta đến mức nào, thành ra không dám lên tiếng nữa.
Qua khỏi Thôn Thanh Hồ là thôn Thượng Kiên và thôn Hạ Kiên.
Hết mùa thu hoạch thì có gia đình ở thôn Hạ Kiên xây nhà.
Vương Hải Đào, bạn học của Tần Chí Cương bèn qua gọi Tần Chí Cương đi làm chung.
Hai người còn chưa ra nghề nên chỉ có thể đi làm công nhân lao động, một ngày được sáu tệ tiền công.
Nhà Vương Hải Đào ở thôn Thượng Kiên.
Thôn Thượng Kiên ở giữa thôn Thanh Hồ và thôn Hạ Kiên, khoảng cách giữa mỗi thôn là lộ trình hơn ba dặm.
Sau khi trời gần đen, hai người bạn trở về nhà.
Vương Hải Đào bèn hỏi Tần Chí Cương: “Trước đó anh cả cậu xem mắt lần lượt thất bại.
Bây giờ anh ấy đã tìm được người nào ổn thỏa chưa?”
Tần Chí Cương cũng biết được một chút trong chuyện đối tượng của Tần Chí Quân, gật gật đầu bảo: “Đã được rồi, nhưng mà chân anh cả tôi còn bị thương nên muốn kết hôn cũng phải đợi sang năm.
Vương Hải Đào nghe như vậy thì thở dài, vỗ vỗ vai Tần Chí Cương bảo: “Tôi cũng không có ý gì khác đâu.
Chỉ là cậu xem có phải nên thương lượng với nhà mình chuyện hôn nhân của anh cả cậu một chút không.
Cậu là anh hai cũng không tiện vượt mặt anh ấy, nhưng sang năm Hải Quyên nhà tôi đã hai mươi hai rồi, tuổi này ở nông thôn cũng là gái lỡ thì rồi.
Nó sẽ khiến người ta bàn tán sau lưng em ấy.”
Tần Chí Cương nghe xong thì bước ngừng lại một chút.
Anh ta nhìn về phía Vương Hải Đào, hỏi: “Có phải ai nói Quyên Tử cái gì rồi không?”
Vương Hải Đào thấy anh ta lo lắng cho em gái mình thì trong bụng bình tĩnh hơn nhiều, xua tay một cái bảo: “Chỉ là chút xì xào sau lưng thôi.
Tôi chỉ nói cậu cái này để lần tới cậu gặp nó thì dỗ dành nó tí thôi.”
Tần Chí Cương gật đầu, trên mặt hiện ra một chút xấu hổ, bảo: “Tôi biết rồi, chẳng qua là bây giờ anh cả tôi cũng chịu tình cảnh như vậy rồi, tôi đâu thể gây thêm áp lực cho anh ấy”
Vương Hải Đào bèn xua tay thể hiện mình đã hiểu rồi.
Không lâu sau, đến thôn Thượng Kiên rồi hai người chia nhau ra.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, chỗ làm thợ chỉ được ăn một bữa cơm, Lâm Xuân Hoa thấy anh ta về rồi 6èn đi vào bếp hâm lại cơm nước trong nồi cho anh ta.
Tần Chí Cương lại đi một mạch theo vào, nhỏ giọng kể lại lời Vương Hải Đào cho Lâm Xuân Hoa nghe.
“Không phải con đang giục anh cả kết hôn.
Con cũng nói với Hải Đào rồi, không muốn tạo áp lực cho anh cả.
Nhưng mà mẹ xem có thể mang chút đường trắng hoặc quà vặt gì đó qua thôn Thượng Kiên không.
Cũng coi như là trấn an ba mẹ Quyên Tử.”
Lâm Xuân Hoa nghe xong gật đầu nói: “Được.
Ngày mai mẹ sẽ đi một chuyến.
Mấy hôm trước Tiểu Chu có mang theo chút quà tặng tới.
Để mẹ nói với anh cả con một chút xem có thể mang gì đó qua thôn Thượng Kiên không.”
“Ôi, đã cực cho mẹ rồi!” Tần Chí Cương giải quyết xong chuyện này thì bưng cái bát lớn Lâm Xuân Hoa đưa cho mình với khuôn mặt hớn hở.
Thấy mấy miếng thịt kho tàu bên trên một lượng lớn cơm, anh ta thở dài bảo: “Mẹ, sao hôm nay mẹ hào phóng vậy ạ? Chúng ta có thóc thì năm nay được ăn cơm tẻ cũng không ngạc nhiên, vậy mà mẹ còn sẵn lòng làm thịt kho tàu nữa à?”
Lâm Xuân Hoa cười vai anh ta một cái, nói: “Tất nhiên là vì con là con của mẹ rồi.
Mẹ nuôi con thấy lỗ lớn như vậy đó! Nhưng mà thịt này cũng không phải mẹ mua đâu, là Tiểu Chu đến trạm thực phẩm mua về đấy.
Chúng ta chỉ được hưởng sái thôi.”
Lòng Tần Chí Cương nói thảo nào, lại hâm mộ thấy Tiểu Chu này thật xa xỉ quá đi! Lúc nào cậu ta muốn ăn thịt là có thể ăn thịt, còn mình thì bây giờ vẫn đi làm công, làm nguyên cả ngày cũng không đủ mua một cân thịt.
Trong lúc anh ta đứng ở bếp lò ăn cơm, Lâm Xuân Hoa tự đi tìm Tần Chí Quân.
Thằng hai đi giục thì không hay lắm, nhưng vừa hay bà ấy dùng cơ hội này để giục thêm nữa.
Bà ấy cũng không vừa mở miệng đã giục thẳng con trai kết hôn, chỉ nói chuyện Tần Chí Cương kể cho mình với Tần Chí Quân nghe, bảo: “Em hai con sợ con có áp lực nên không để mẹ nói chuyện này với con, cũng nói với anh Quyên Tử là để Quyên Tử đợi đến sang năm.
Sở dĩ thằng bé nói với mẹ chuyện này là hẳn vẫn sợ nhà Quyên Tử sẽ chịu áp lực, bảo mẹ mang ít đồ qua thôn Thượng Kiên một chuyến.
Thằng bé là em trai, biết lo cho con mẹ rất vui.
Còn con lần trước đã nói với mẹ cần suy nghĩ thật kỹ.
Vậy giờ mẹ muốn hỏi một chút, con đã nghĩ tới đâu rồi?”
Nếu như Lâm Xuân Hoa tới hỏi lời này vào ngày hôm qua, anh còn có thể đùn đẩy về sau nữa.
Nhưng hôm nay có nhẹ cô nhóc đã dùng câu tôi là vị hôn thê của anh Tần kia mà đáp trả lại Triệu Quyên.
Vậy nên họ không thể làm bạn thêm nữa.
Giọng nói nũng nịu, mềm mại, rõ ràng yếu ớt mà còn tỏ vẻ bá đạo của cô khiến anh bị hấp dẫn từ tận đáy lòng.
Rõ ràng là cô nhóc này rất thích mình, vì sao trước kia anh lại không nhận ra chứ?
Vốn tưởng là con trai sẽ con từ chối nữa, không ngờ chẳng biết anh nghĩ về điều gì mà khuôn mặt bèn cười đến mức…!rạo rực?
Rạo rực đấy à? Lâm Xuân Hoa không chắc chắn bao nhiêu.
“Nhanh thôi.
Đợi con chăm sóc cho chân tốt lên một chút đã.
Con cũng không thể chống gậy kết hôn phải không? Thật ra thì Chí Cương có thể kết hôn trước, tình huống của con đặc thù nên ba mẹ có thể xử sự đặc biệt.
Hẳn nhà chú Cố cũng không chê con chỉ vì Chí Cương kết hôn trước con đâu.” Trong giọng nói của Tần Chí Quân toàn là vui sướng và thoải mái.
Suýt nữa thì Lâm Xuân Hoa tưởng mình nghe lầm rồi, quên luôn cả việc Tần Chí Quân đưa ra lựa chọn có thể để Tần Chí Cương kết hôn trước.
Nhanh thôi? Ôi chao! Lát nữa bà ấy phải kéo Hiểu Muội hỏi một chút, rằng có phải bà ấy đã lỡ mất chuyện lớn gì không.
Tần Chí Quân thấy dáng vẻ này của mình thì ý cười trong mắt càng đậm hơn, dứt khoát khiến Lâm Xuân Hoa phát hiện anh không hợp lý hơn nữa.
Bình thường thằng cả quá im lặng, từ lúc còn bé đã không thích mấy cô nhóc, căng thẳng đối mặt với con gái nhà người ta, thành ra không biết tự khi nào nó đã học cái thói nghiêm mặt.
Nói nghiêm mặt cũng không đúng, là mặt giống hệt nhau mỗi ngày mới phải.
Hiếm khi thấy nó nở một nụ cười à! Khuôn mặt cười thì mắt cũng không cười, khó gần người khác, cũng khó bày tỏ suy nghĩ.
Vậy thì ngày hôm nay nó bị trúng tà hay uống nhầm gì đó rồi?.