Lúc Tần Chí Quân buông ra, Cố Uyển đã th.ở dốc rất kịch liệt.
Đôi môi cô bị anh hôn có hơi đau nhói cùng với một chút tê dại.
Cô trừng mắt nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ không ra ngoài cùng anh nữa.
Dưới chân hồi phục sức lực thì cô liền bảo muốn đi, lại bị Tần Chí Quân kéo lại, hỏi: “Giận rồi sao?”
Cố Uyển không chịu nói, Tần Chí Quân lại nói: “Lúc nãy em đã đồng ý rồi, em cũng sắp thành vợ anh rồi đó.”
Là vợ thì tất nhiên là có thể hôn rồi.
Cố Uyển lí lẽ không lại anh nên chỉ đành nói: “Không giận, nhưng em phải về.
Còn nữa, trước khi cưới không cho anh trèo tường gõ cửa nhà em nữa.”
Sao cô lại cảm thấy anh đồng ý vui vẻ như vậy chứ, lại nhìn chuyện anh vừa làm ra, cô có chút không tin tưởng được sau khi kết hôn anh thực sự có thể nghe lời cô.
Tâm trạng Tần Chí Quân tốt vô cùng.
Cố Uyển nói gì anh cũng cười ha ha, thấy cô nhóc muốn đi, anh liền đi theo sau lưng.
Thực ra anh cũng không muốn hù dọa cô, chỉ là cô nhóc này chắc chắn sinh ra là để tra tấn anh, cưới nhau về rồi còn không cho anh chạm vào.
Ôi…!thật không còn cách nào khác, vẫn muốn ngày mai cưới cô về nhà ngay lập tức.
Đưa Cố Uyển về xong thì Tần Chí Quân cũng quay về nhà mình.
Hôm sau trời chưa sáng anh đã dậy, thấy Lâm Xuân Hoa đi ra thì đi qua đó.
“Mẹ, lấy hoàng lịch ra cho con xem xem.”
Lâm Xuân Hoa nhìn anh, có hơi im lặng.
Tối hôm qua bảo nó xem ngày thì nó chậm chạp lề mề, bây giờ mới mở mắt ra, trời còn chưa sáng nữa.
Bà về phòng lấy hoàng lịch đưa cho anh.
Tần Chí Quân nhìn mấy ngày đầu tháng mười, nói: “Mẹ, con thấy ngày mùng năm cũng được.”
Lâm Xuân Hoa nhìn anh tự đập vào chân mình thì cười mắng: “Nhà anh cưới vợ gả con gái chỉ cần ba ngày là chuẩn bị xong rồi sao.”
Hôm nay là mùng hai tháng mười.
Tần Chí Quân hơi ngượng ngùng, thực sự anh mong ngày mai là con thể ôm cô nhóc về nhà, sao mà trên hoàng lịch mấy ngày liên tục đều viết mấy chữ to rõ ràng là “không thể cưới hỏi” vậy.
“Sớm nhất chỉ có thể là ngày tám thôi, cái này không có bàn bạc gì thêm, hoặc là con chọn ngày hai mươi hai, cụ thể hơn thì còn phải xem ý chú dì bên nhà họ Cố nữa.”
Lâm Xuân Hoa cầm quyển hoàng lịch về: “Chút nữa ba và mẹ phải đến nhà họ Cố bàn bạc.
Nếu có thể chọn ngày tám thì hôm nay con mang Tiểu Uyển đi mua hai bộ quần áo, đồng hồ, xe đạp.
Mấy cái này con bé thích cái nào thì cứ chọn cái đó là được.
“Vâng ạ.
Mẹ ơi, lần trước nghe mẹ nói thì đồ nội thất cũng đã làm xong rồi đúng không.
Vậy bây giờ con qua thôn Hạ Kiến kéo đồ về nhé, làm nhanh thì cũng kịp quay về đưa Tiểu Uyển đi mua đồ dùng”
Tần Chí Quân lúc này vô cùng vội vàng, chỉ ước trong một ngày có thể chuẩn bị xong cho hôn lễ, sắp xếp nhà mình một cách hoàn chỉnh.
Lâm Xuân Hoa vừa buồn cười vừa giận dữ, nói: “Đồ nội thất không cần con đi kéo, tìm không ra chỗ còn phải nhờ em trai con đi cùng nữa.
Chút nữa lên nhà Tiểu Uyển thì mượn cái xe ba gác, hôm nay để hai đứa Chí Cương và Chí Hoa giúp con đi chuyến này, kéo hết đồ về.
“
Hôm nay bỗng nhiên nhà họ Tần ăn sáng rất sớm, Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa ăn sáng xong thì cùng nhau đến cửa nhà họ Cố, vào trong nhà, sau khi ngồi xuống thì nói mục đích đến nhà hôm nay.
Cố Uyển vốn đang cầm bánh kẹo chơi đùa với Ngưu Ngưu thì đỏ mặt chạy về phòng mình.
Người lớn hai nhà ngồi cùng nhau bàn bạc.
Ngày tám dù có hơi gấp gáp, nhưng cân nhắc việc Tần Chí Quân có ít ngày nghỉ, vẫn quyết định chọn ngày mùng tám tháng mười.
Nói đến sính lễ, người nhà họ Cố nghe Lâm Xuân Hoa bảo cái gì mà đồng hồ, máy may, xe đạp đều sẽ chuẩn bị thì vô cùng kinh ngạc.
Đầu năm nay thịnh hành tam chuyển nhất hưởng*, nhưng đó là ở trong thành phố, ở nông thôn thì không có điều kiện tốt như vậy.
*Tam chuyển nhất hưởng: là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, dùng để chỉ bốn món đồ gia dụng mà đất nước này có thể sản xuất vào thời điểm đó và mỗi gia đình đều mong muốn có được.
Bốn vật dụng trong nhà là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.
Cố Kim Thịnh nói: “Sính lễ không cần chuẩn bị nhiều như vậy, nhà chúng tôi gả con gái cho nhà anh chị cũng không phải vì ham mê mấy thứ vật chất này.
Quan trọng là chúng tôi thấy nhân phẩm Chí Quân rất tốt, giữa chúng ta cũng là giao tình nhiều năm rồi, chỉ cần sau này Chí Quân đối xử tốt với Tiểu Uyển là được rồi.
Sắp tới thằng hai nhà anh chị cũng lấy vợ, nếu tặng Tiểu Uyển nhà tôi sính lễ như vậy thì bên kia cũng phải làm như thế, vậy thì quá áp lực cho nhà anh chị rồi.
Nếu như không bằng thì sẽ tổn thương hòa khí gia đình.
Tấm lòng này của anh chị làm tôi rất vui, nhưng sính lễ thực sự không cần chuẩn bị như vậy đâu.”.
ngôn tình hoàn
Tần Đại Hữu vỗ cánh tay ông, nói: “Lão Cố, ông đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này chúng tôi đã nói với Chí Cương rồi, nó không có ý kiến gì cả.
Ông nói xem, mấy năm trước kiếm điểm công sống qua ngày, ăn no thôi cũng quá khó khăn.
Nhà tôi xây nhà mới, mấy năm nay sống không tệ còn không phải nhờ Chí Quân sao, mấy anh em trong nhà ai cũng biết, sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu.”
Người lớn hai bên trò chuyện hòa hoãn một phen.
Cố Kim Thịnh đến cùng vẫn không khuyên nổi vợ chồng Tần Đại Hữu.
Nhưng thấy thông gia coi trọng bọn họ như vậy thì trên mặt ông vẫn luôn nở nụ cười tươi rói.
Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa về nhà chưa được mấy phút thì Tần Chí Quân đến, mỉm cười nói với Cố Kim Thịnh hôm nay đưa Cố Uyển vào thành phố mua quần áo, xe đạp và đồng hồ.
Cố Kim Thịnh khách sáo kéo Tần Chí Quân ngồi xuống, tự tay pha một ấm trà, cười đến mức nếp nhăn quắn cả lại, chưa bao giờ ông hiền từ như vậy.
Ông lại khuyên bảo Chí Quân một tràng liên quan đến chuyện sính lễ.
Tần Chí Quân nghe Cố Kim Thịnh nói mấy lời này thì trong lòng vô cùng cảm kích ông đã vì ba mẹ mình mà suy nghĩ.
Nhưng đây chỉ là sự trân quý mà anh dành cho Cố Uyển, nếu không phải vì điều kiện có hạn, thì anh còn muốn cho cô những thứ tốt hơn.
Anh cười nói: “Chú Cố, ý tốt này của chú cháu xin ghi nhớ.
Nhưng chuyện liên quan đến sính lễ cưới Uyển Uyển thì cháu đã bàn bạc xong với ba mẹ, nhà cháu hy vọng có thể cho cô ấy thứ tốt nhất dựa theo điều kiện gia đình mình.
Lúc đó, cháu như vậy mà chú và dì vẫn muốn gả Uyển Uyển cho cháu, mà chính Uyển Uyển cũng nguyện ý, cháu và bà mẹ vẫn luôn cảm kích chuyện này, càng chưa nói đến chuyện cái chân này của cháu có thể khỏi được là do Uyển Uyển tìm thuốc mang về.
Bỏ qua những phần tình nghĩa này không nói thì cháu thực sự thích Uyển Uyển, nên muốn cho cô ấy những gì tốt nhất.
Còn về phía mấy anh em Chí Cương, lúc kết hôn cháu sẽ hết sức giúp đồ, không để bọn họ cảm thấy thiệt thòi.”
Cố Uyển trốn trong phòng nghe Tần Chí Quân thổ lộ, gương mặt đỏ hồng lên, xinh
đẹp như hoa đào tháng ba vậy.
Cuối cùng Cố Kim Thịnh vui vẻ tiễn Tần Chí Quân và con gái mình ra cửa.
Lần này lúc đợi xe buýt, hai người thoải mái sóng vai đi bên nhau, cho dù có người nhìn thì Cố Uyển chỉ đỏ mặt ngượng ngùng.
Nửa đường đụng phải Trương Kiến Quốc, ông nhìn hai người, cười ha ha hỏi: “Hôn sự của Chí Quân và Tiểu Uyển có phải sắp tới rồi không? Đã chọn xong ngày chưa hả?”
“Vừa chọn xong ngày, là ngày mùng tám, đến lúc đó còn phải mời chú Kiến Quốc đến uống chén rượu mừng.” Tần Chí Quân thoải mái đáp lời, giọng nói khá to.
Có vài người gần đó nghe được lại bắt đầu bàn tán.
Tần Chí Quân nhếch khóe môi, rốt cuộc có thể cùng cô nhóc này quang minh chính đại đi bên nhau.
Anh hận không thể đi khắp thôn thông báo một lần.
Trương Kiến Quốc cười ha ha nói: “Chắc chắn chắc chắn rồi”
Nói chuyện thêm vài câu thì lúc này mới tạm biệt.
Đứng trên đường đợi hơn mười phút thì xe buýt mới lắc la lắc lư đi tới, người bán vé vẫn là vợ Lý Đại Khánh.
Vì hôm nay phải vào thành phố nên Cố Uyển mang chiếc váy vàng mà Tần Chí Quân mua, vợ Lý Đại Khánh nhìn cô chăm chăm.
Trên xe cũng không phải quá chật chội.
phía trước có không ít chỗ trống, nhưng Tần Chí Quân lại kéo Cố Uyển đến hai vị trí bên trái ở hàng cuối, để Cố Uyển ngồi trong còn anh ngồi ngoài.
Anh nhìn chằm chằm Cố Uyển, cười cười.
Cố Uyển bị anh cười đến đỏ cả mặt.
Đây là chỗ ngồi mà lúc trước cô đi thư viện trên huyện về hai người cùng ngồi, lần đó cô run chân ngã lên người anh, bây giờ nhớ lại mặt vẫn đỏ như vậy.
Xe lắc lư loạng choạng chạy đi, đường ở nông thôn gập ghềnh, Cố Uyển thường xuyên bị xe hất dựa về phía Tần Chí Quân.
Hai hàng phía sau không có ai, Tần Chí Quân lặng lẽ nắm chặt tay cô, ngón tay chen vào kẽ tay, mười ngón tay đan xen.
Đổi một chuyến xe nữa mới đến thành phố.
Tần Chí Quân dẫn cô đến thẳng quầy bán đồng ở cửa hàng bách hóa thành phố.
Tần Chí Quân khá hiểu biết về đồng hồ, dứt khoát bảo người bán hàng lấy một chiếc đồng hồ Thượng Hải kiểu nữ cho Cố Uyển đeo thử.
Cố Uyển tuy không biết giá cả cụ thể nhưng cũng biết đồng hồ là thứ đồ xa xỉ, nên không chịu.
Tần Chí Quân cũng không nghe theo cô, nắm chặt tay cô nói: “Nghe lời.”
Anh tự mình đeo đồng hồ cho cô, Cố Uyển nghe anh nói hai chữ dịu dàng như vậy thì đỏ cả mặt, lúc anh cầm tay thì ngoan ngoãn không vùng vẫy.
Tần Chí Quân cong môi nở nụ cười, cô nhóc ngoan ngoãn như vậy thực sự khiến anh mềm lòng yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.
Tay Cố Uyển rất nhỏ nhắn, dây đồng hồ đeo tay phải tháo xuống mấy đoạn mới vừa.
Anh chỉ chiều dài cần tháo bỏ cho nhân viên xem, gọi người điền đơn rồi đi trả tiền.
Cố Uyển thấy trên tờ đơn viết một phiếu đồng hồ, một trăm hai mươi tệ thì lôi Tần Chí Quân đi về.
Tần Chí Quân xoa tai cô, ghé đến, thấp giọng nói: “Ngoan, anh mua được, tiền lương mấy năm nay của anh được mẹ anh tích góp lại đều muốn tiêu hết cho em.
Em cứ đứng đây chờ anh là được.”
Cố Uyển rất muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, chị gái bán hàng nhìn cô cười mãi.
Tần Chí Quân này, ngay trong bách hóa vậy mà dám ghé sát vào tai cô mà nói chuyện, may mà người ta không nghe ra được anh nói cái gì.
Cô cố gắng khống chế không để mặt mình đỏ bừng lên, giả vờ ra vẻ như mấy câu Tần Chí Quân nói lúc nãy đều vô cùng đứng đắn.
Tần Chí Quân thấy cô xấu hổ thì không rảnh ngăn cản mình trả tiền nữa, một vài người tìm nhân viên thu ngân thanh toán, cầm hóa đơn đã được đóng dấu giao lại cho nhân viên bán hàng.
Người bán hàng nhận được hóa đơn thì nhanh nhẹn điều chỉnh dây đồng hồ, lại lấy đoạn dây đồng hồ được tháo xuống cất vào trong hộp đồng hồ, cầm một cái túi đựng tinh xảo đưa cho Tần Chí Quân.
Còn cái đồng hồ kia thì Tần Chí Quân đã đứng đó đeo lên tay cho Cố Uyển.
Mua xong đồng hồ thì lại dẫn Cố Uyển đến quầy áo quần, vì ngày cưới rất gần cho nên đồ cưới màu đỏ mặc trong ngày đó sẽ là đồ ngắn tay.
Tần Chí Quân chọn cho Cố Uyển một cái váy liền thân màu đỏ, anh cảm thấy Cố Uyển mang váy liền thắt eo là đẹp nhất.
Lần này, người bán hàng lấy ra một kích cỡ, Cố Uyển lắc đầu, đưa cho người ta một kích cỡ khác.
Người bán hàng không hiểu, khuyên nhủ: “Nếu cái váy không vừa người thì sẽ không được đẹp đâu”
Sao Cố Uyển có thể nói ngực mình quá lớn, kích cỡ nhỏ mang không vừa, chỉ đành kiên trì đòi kích cỡ lớn.
Tần Chí Quân chợt nhớ ra đêm đó anh thấy Cố Uyển quấn vải, lại nhìn dáng vẻ mang váy liền thân của cô hôm nay thì đột nhiên có một luồng khí nóng chạy thẳng lên đầu.
Anh hơi ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nói ngàn vạn lần đừng dồn máu lên, nếu chảy máu mũi thì coi như là mất hết mặt mũi rồi..