*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhị Bảo bị Lâm Nghiên Thu nhìn như vậy có chút ngượng ngùng đáp: “Con biết nhóm lửa, biết nhào bột mì, con biết nấu cháo và còn thái thịt nữa.
“Lâm Nghiên Thu vừa nghe xong liền ngạc nhiên không thôi, con bé mới mấy tuổi đâu chứ? Chắc chắn Nhị Bảo cũng không quá sáu tuổi, nhưng tại sao con bé lại biết nhiều như vậy?Cô bất giác so sánh con bé với bản thân mình, nhất thời mồ hôi lạnh trên người nhỏ giọt.
Lâm Nghiên Thu ho một tiếng rồi sờ mái tóc mềm mại Nhị Bảo nói: “Vậy con giúp mẹ nhóm lửa nhé.
” Chủ yếu là cô không biết kéo ống bễ, nếu không chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.
Còn chuyện phải nấu món gì! Lâm Nghiên Thu cẩn thận nhớ lại nội dung trong truyện, sau khi nữ chính vào nhà nam chính liền dùng đồ ăn ngon thu phục nam chính và bốn đầu củ cải.
Hình như là cơm hoa màu, dưa muối khô, cho dù có dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường thì cũng bị cơn gió quét sạch, vì vậy có nhất phải dùng hai chữ “hương thơm” để hình dung món ăn của nữ chính họ Dư trong suốt tình tiết của truyện này không?Lâm Nghiên Thu: “! “Thôi mặc kệ, cô nhìn một đống bắp cải trắng, khoai tây và cà rốt bị ném trên mặt đất.
Lâm Nghiên Thu tùy tiện chặt mấy thứ này thành từng khúc rồi cho vào nồi đun sôi, lúc nước sắp sôi thì cô lén lấy hạt tiêu từ trong không gian ra rắc vào, sau đó thêm chút muối là coi như đã hoàn thành.
Cô cảm thấy thấp thỏm không biết mọi người ăn xong có chất vấn cô nấu ăn không ngon hay không?Sự thật là Lâm Nghiên Thu đã lo lắng nhiều, hiện tại mọi người đối với thức ăn căn bản không có lựa chọn, chỉ cần có thể ăn no là được, họ sẽ không để ý tới hương vị.
Hoặc là nói, căn bản bọn họ cũng không biết thức ăn có thể ngon đến mức nào.
Chủ yếu là nhà nào cũng thiếu dầu thiếu muối, nên tất nhiên những gia vị như dầu muối tương giấm đều không có đầy đủ.
Một khi đã thiếu những thứ này thì làm sao có thể hy vọng đồ ăn được làm ra có hương vị ngon chứ?.