Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 178



Trình Gia Thuật bất lực vuốt trán, liếc nhìn tiểu Triệu ở ghế lái, vài bước đi đến bên cửa sổ, anh cao 1,88 mét, cho dù đứng phía dưới, anh cũng gần như ngang tầm mắt với Lâm Nghiên Thu.

“Trở về ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung được không?”

Thanh âm này khiến cả người tiểu Triệu run lên, cậu ấy không dám quay đầu lại nhìn, vội vàng vểnh tai lên, nghe lén giọng nói nhẹ nhàng chưa từng có của đoàn trưởng bọn họ.

“Nhớ mang theo thư của chính ủy Ngưu đưa cho chị dâu.” Khi bọn họ đang ăn cơm ở căng tin thì gặp được chính ủy Ngưu.

Lâm Nghiên Thu ừ một tiếng, lỗ tai mềm mại, nghe được vài lời tốt đẹp liền vui vẻ, nắm tay Trình Gia Thuật nhẹ giọng nói: “Vậy anh tranh thủ chút thời gian quay lại gặp em, em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh.

Cô da mặt dày cảm thấy đồ ăn mình làm là ngon trên đời.

Trình Gia Thuật ho một tiếng, nhưng không vạch trần cô, bốn bỏ làm năm, cứ coi như vợ của anh là một người vợ hiền lương thục đức đi.

Nhìn theo xe hậu cần rời đi, Trình Gia Thuật mới quay lại doanh trại, vợ vừa đi, anh lại trở thành đoàn trưởng máu lạnh vô tình tính cứng như sắt.

Lâm Nghiên Thu trở ve đến khu cho người nhà quân nhân đầu tiên là mang bức thư đến cho vợ của chính ủy Ngưu, vợ của chính ủy Ngưu nhân tiện hỏi cô dự kiến khi nào hôn lễ của Ngụy Hồng và Cao Thành diễn ra.

Lâm Nghiên Thu nói với cô ay”Em đã nghe những gì cha của Đại Bảo nói em đoán chúng ta phải đợi đến khi khu mới bên kia xây dựng xong nếu không bọn họ sẽ không có nơi ở sau khi kết hôn.”

Ban đầu, ý tưởng của Lâm Nghiên Thu là để Nhị Bảo ngủ với cô ấy, để có thể chừa ra một căn phòng làm phòng tân hôn của Ngụy Hồng và Cao Thành, nhưng cha của Đại Bảo nhà cô không đồng ý, nói rằng điều đó không đẹp bằng việc tuyển con rể.

Thấy không ổn thì cứ nghe lời anh, anh muốn nói gì cũng được, anh là chủ gia đình, Lâm Nghiên Thu việc lớn vẫn nghe lời anh, chưa bao giờ mất bình tĩnh.

“Mọi thứ chuẩn bị cho hôn lễ chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Vợ của chính ủy Ngưu lại hỏi cô.

“Sắp chuẩn bị xong rồi, nhưng vẫn còn thiếu bông để có thể làm ra hai cái chăn bông.”

Thật khó để mượn vé bông, chủ yếu là vì trời lạnh, mọi người đều muốn tiết kiệm một ít bông để may quần áo mùa đông cho lũ trẻ ở nhà, Lâm Nghiên Thu cũng xấu hổ khi mượn của mọi người làm mọi người khó xử, không có chăn bông trong không gian của cô, vì cũng không khó để tưởng tượng, lấy tính cách của cô, vứt chăn men trong không gian làm cái øì? Ném cũng là ném chăn không gian, nếu không phải tới đây, cô cũng sẽ không phải dùng đến chăn bông, cũng không biết mình đột nhiên lại xuyên không.

Vợ của chính ủy Ngưu nói: “Ừm, lão Ngưu của nhà chị có họ hàng ở nông thôn phụ cận, cũng không xa lắm, để chị dẫn em về nông thôn xem một chút, sáng mai thế nào? Mang theo một ít tiền đi, chúng ta hỏi mấy nhà nhất định sẽ có.”

Vẫn là người từng trải nên có nhiều biện pháp, Lâm Nghiên Thu đáp lại bằng một nụ cười.

Cô ấy về nhà và nói với Ngụy Hồng, Ngụy Hồng xua tay nói: “Chị dâu, em không cần đâu, chị đã tiêu hết số tiền này cho em rồi, em làm sao mà không biết xấu hổ nữa.”

“Em đã vất vả ở đây giúp chị làm việc nhà chăm con, lấy tiên cũng không muốn, nếu em cứ khách sáo như vậy, chị có nên bù tiền cho em không?”

Mặc dù Lâm Nghiên Thu được nuôi dạy nuông chiều từ bé, nhưng cô quen nhớ những điều tốt đẹp của người khác và không thích bắt lỗi người khác, vì vậy ngay cả khi cô và Ngụy Hồng có tính cách hoàn toàn khác nhau, điều đó cũng không ngăn cản bọn họ chung sống hòa thuận với nhau được, hơn nữa cô cũng sống cùng Trình Gia Thuật lâu rồi, cũng lây cái tính bao che cho người nhà từ anh, vì vậy cô sẽ không bao giờ để Ngụy Hồng kết hôn mà thiếu bất cứ thứ gì.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.